Thích Sát Lầu
C29: Buồn của dạ hành
Trong căn nhà giam hẹp hòi, không gian trở nên ẩm ướt và mùi khó chịu từ các tấm gỗ cũ kỹ nơi họ ngồi. Mùi ẩm ướt của đất đai thấm vào da thịt, cùng với mùi khói từ những ngọn đèn dầu lạnh lẽo lung linh trong bóng tối.
Mọi vật đều bị phủ bụi và ẩm ướt, tạo nên một cảm giác bí bách và ám ảnh. Các bức tường gạch cũ kỹ lan tỏa mùi hôi thối, lẫn lộn với mùi của các vết thương chưa lành của những người từng bị giam giữ ở đây trước đó.
Âm thanh lặng lẽ như rì rào của gió qua khe cửa cũng chỉ khiến cho cảnh giác của họ tăng lên. Cả hai cảm nhận được sự đau đớn và căng thẳng, không chỉ từ mùi khó chịu mà còn từ cảm giác không an toàn mà không gian này mang lại.
Lý Phong và Dạ Hành ngồi im lặng, cảm nhận mọi sự bất an và lo lắng dâng lên trong tâm hồn. Họ chỉ biết rằng, đây mới chỉ là bước đầu tiên trong cuộc hành trình đầy gian nan và thách thức mà họ sắp phải đối mặt.
dạ hành: tiền tuyến chiến đấu ác liệt, không biết tam trưởng lão có sao không. nếu tam trưởng lão không trở về liệu chúng ta có bị giam cả đời ở nơi khỉ ho này không?
Dạ Hành lặng ngắm xa xăm, nỗi lo sợ cũng như bất lực hiện rõ trên khuôn mặt của anh. Trong bức tranh bi thảm của cuộc chiến đấu bên ngoài, hình bóng của Tam Trưởng Lão Thiên Long Môn đang trở thành một dấu hỏi lớn trong tâm trí của Dạ Hành.
“Chắc chắn Tam Trưởng Lão sẽ quay trở lại,” Lý Phong lên tiếng trấn an, ánh mắt anh toả sáng hy vọng. “Hãy tin tưởng vào ông ta và vào sức mạnh của Thiên Long Môn.”
Dạ Hành gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng anh vẫn còn đầy nghi ngờ. “Tôi hy vọng anh nói đúng,” anh thầm nghĩ, “Nhưng tình hình bên ngoài thật sự đáng lo ngại.”
hàn phong mở khóa nhà giam và nói, hàn phong: nếu hai người lo cho tam trưởng lão thì rời khỏi đây rồi ra tiền tuyến phụ một tay đi
Dạ Hành và Lý Phong cảm thấy bất ngờ trước hành động của Hàn Phong, nhưng họ không để ý nhiều, chỉ biết rằng giờ đây là lúc phải hành động. Họ nhìn nhau một cái, trên gương mặt mỗi người đều hiện lên sự quyết tâm.
“Chúng ta sẽ đến tiền tuyến phụ và giúp đỡ Tam Trưởng Lão,” Dạ Hành nói quyết định.
Lý Phong gật đầu đồng ý, không một lời nào, nhưng ánh mắt anh toả sáng với sự quyết tâm không thể lay chuyển.
Hàn Phong chỉ gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt của anh tràn đầy lòng tin vào những người trẻ trung này. “Hãy đi,” anh nói, “và chúc may mắn.”
Không chần chừ, Dạ Hành và Lý Phong lập tức ra khỏi nhà giam và hướng về phía tiền tuyến phụ, nơi mà tương lai của Thiên Long Môn có thể sẽ được quyết định.
Hàn Phong cảm thấy một chút lo lắng về quyết định của mình, nhưng anh không có thời gian để nghĩ nhiều. Mục tiêu của anh ngày hôm nay là tìm ra Nhị Sư Tỷ và thông báo về việc nhốt hai đệ tử mới của mình.
Với bước đi chắc chắn, Hàn Phong bước ra khỏi nhà giam và đi về phía nơi mà Nhị Sư Tỷ thường xuất hiện. Trong lúc đi, anh tập trung vào việc tìm ra cách giải thích cho sự ra quyết định của mình, và làm thế nào để giữ vững lòng tin từ bên trong Tông Môn.
Mặc dù có một ít nỗi lo, nhưng Hàn Phong biết rằng việc đứng vững trước quyết định của mình là điều quan trọng nhất lúc này.
Hàn Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhị Sư Tỷ, cố gắng đưa ra một lời giải thích đủ thuyết phục. “Thực ra, tỷ ơi, có một vài vấn đề về thân phận của hai đệ tử mới này. Tư liệu của họ chưa được cập nhật kịp thời vào hệ thống của chúng ta. Thế nên, tôi quyết định phải giữ họ lại cho đến khi tất cả mọi thứ được làm rõ.”
Nhị Sư Tỷ nhìn Hàn Phong với ánh mắt nghi ngờ, nhưng sau đó cô nhận ra rằng Hàn Phong không phải là người nói dối. “Rõ ràng là một quyết định khó khăn,” Nhị Sư Tỷ thừa nhận. “Nhưng tôi tin tưởng vào sự phán đoán của bạn. Hãy làm mọi cách để làm sáng tỏ tình hình này càng sớm càng tốt.”
Hàn Phong gật đầu đồng ý. “Tôi sẽ làm hết khả năng của mình, tỷ ơi. Tôi cũng không muốn giữ họ lại lâu dài. Chỉ cần có bất kỳ thông tin gì, tôi sẽ liên lạc ngay tức thì.”
Nhị Sư Tỷ nhìn Hàn Phong với ánh mắt đầy tin tưởng trước khi quay lại công việc của mình. Hàn Phong cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi biết rằng Nhị Sư Tỷ tin tưởng vào quyết định của mình. Nhưng vấn đề vẫn còn đó, và anh biết rằng cần phải tìm ra lời giải thích cho tất cả mọi người.
Hàn Phong thở dài nhẹ nhõm trong lòng khi nhận ra rằng quyết định của mình, dù khó khăn, nhưng có vẻ là đúng đắn nhất trong tình hình hiện tại. Anh biết rằng sự nghi ngờ của Nhị Sư Tỷ có thể dễ dàng trở thành một vấn đề lớn nếu không được giải quyết một cách cẩn thận. Tuy nhiên, với việc thả hai đệ tử mới, ít nhất là anh đã giảm bớt áp lực lên bản thân.
Tuy nhiên, sự lo lắng vẫn nhen nhóm trong tâm trí của Hàn Phong. anh cảm thấy áp lực ngày càng tăng lên, bởi anh biết rằng sự kiểm soát về tình hình này không phải là mãi mãi. Anh định sẵn sàng đối mặt với hậu quả của quyết định của mình, dù đó có thể là những hậu quả không mong muốn. Nhưng trong lúc này, việc quan trọng nhất là tìm cách giải quyết vấn đề và giữ cho bí mật của anh vẫn an toàn.
Với tâm trạng bất an, Hàn Phong quay lại công việc của mình, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ hiện tại và hy vọng rằng mọi chuyện sẽ điều chỉnh được trong tương lai.
Trên đường đến tiền tuyến, Dạ Hành và Lý Phong cảm thấy sự căng thẳng và lo lắng trong không khí. Họ không thể không nghĩ về số phận của tam trưởng lão và tương lai của Thiên Long Môn. Trong khi bước đi trên con đường u ám, họ thấy những dấu hiệu của cuộc chiến giữa Thiên Long Môn và Độc Xà Môn, như những vệt máu đỏ tươi và tiếng gầm rú của những sinh vật ác quỷ.
Dạ Hành, với ánh mắt quyết đoán, nắm chặt gươm của mình, sẵn sàng bảo vệ tông môn và chiến đấu cho công lý. Trong khi đó, Lý Phong, với ánh mắt sáng lên ngọn lửa nhiệt huyết, dường như đã quyết tâm đạt được mục tiêu của mình, báo thù cho gia tộc và trở thành một võ sĩ vĩ đại.
Hai người tiếp tục tiến về phía tiền tuyến, không chỉ để tham gia vào cuộc chiến mà còn để tìm kiếm câu trả lời cho những bí ẩn của quá khứ và tương lai. Họ biết rằng sứ mệnh của họ chỉ mới bắt đầu và còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng họ quyết tâm không bao giờ từ bỏ, vì hy vọng và niềm tin vào một ngày mai tươi sáng.
Dạ Hành và Lý Phong tiếp tục bước đi trên con đường với vẻ ngoài điềm đạm, bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Dạ Hành lên tiếng trước: “Lý Phong, chúng ta phải cẩn thận và sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống trên đường đi. Cuộc chiến này không chỉ đòi hỏi sức mạnh vật lý mà còn đòi hỏi sự khôn ngoan và bình tĩnh trong mọi tình thế.”
Lý Phong đáp lại, giọng điềm đạm nhưng rất quả quyết: “Đúng vậy, Dạ Hành. Chúng ta không thể phó mặc số phận cho ai khác. Phải bảo vệ tông môn, phải bảo vệ những người dân yếu đuối và bất kể điều gì xảy ra, chúng ta sẽ không từ bỏ cho đến khi công lý được thi hành.”
Dạ Hành và Lý Phong nhanh chóng tập trung tinh thần và chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Họ kiểm tra lại vũ khí, đảm bảo mọi thứ đều ở trong tình trạng tốt nhất.
Dạ Hành cầm chặt gươm trong tay, ánh mắt quyết đoán: “Chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với mọi khả năng, Lý Phong. Trận chiến sắp tới không dễ dàng, nhưng chúng ta phải chiến đấu cho tới cùng.”
Lý Phong gật đầu đồng ý, sự quyết tâm cháy bỏng trên gương mặt: “Chúng ta đã trải qua nhiều gian nan, và đây không phải là lúc để chùn bước. Hãy cùng nhau đối mặt với thử thách, và chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta.”
Dạ Hành không thể tin vào điều mình thấy. Uyển Lan sư tỷ, người mà anh từng ngưỡng mộ và tôn trọng, giờ đã nằm yên dưới đất, trở thành một phần của danh sách những người hy sinh trong trận chiến. Anh cảm thấy lòng bất an và đau lòng vô cùng.
Lý Phong đặt tay lên vai Dạ Hành, cố gắng an ủi: “Dạ Hành, chúng ta phải kiên nhẫn và mạnh mẽ. Để tưởng nhớ những người đã hy sinh, chúng ta phải tiếp tục chiến đấu, không thể ngừng lại ở đây.”
Dạ Hành nhìn về phía Uyển Lan sư tỷ một lần nữa, trái tim anh đau nhói. Nhưng sau đó, một lời tuyên bố trong lòng anh lên tiếng: “Chúng ta sẽ không để họ hy sinh vô ích. Bằng sức mạnh của chúng ta, chúng ta sẽ bảo vệ những gì họ đã chiến đấu cho.”
Với tinh thần quyết tâm và ý chí bất khuất, Dạ Hành và Lý Phong tiếp tục bước đi, sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn, để bảo vệ những người thân yêu và niềm tin của mọi người.
Lý Phong gật đầu đồng ý với quyết định của Dạ Hành. “Được, chúng ta không thể để Uyển Lan sư tỷ nằm dưới trời một cách vô nghĩa,” anh nói, ánh mắt biểu lộ sự quyết tâm.
Cùng nhau, họ cẩn thận nhặt xác của Uyển Lan sư tỷ và đặt nó vào một chiếc cái giỏ nhỏ. Dạ Hành ôm giỏ chặt vào lòng, nhấm nháp một cảm giác bất an trong lòng. Sự ra đi của Uyển Lan sư tỷ là một mất mát lớn đối với Thiên Long Môn, và cũng là một mất mát lớn đối với anh.
“Hãy đi,” Lý Phong nói, vuốt nhẹ lưng của Dạ Hành. “Tôi sẽ đến trợ giúp tam trưởng lão.”
Dạ Hành cảm ơn Lý Phong với một cái gật đầu rồi nhanh chóng bước nhanh về phía tầm vực nơi tam trưởng lão đang ở. Trái tim anh rộn ràng hy vọng, hy vọng rằng tam trưởng lão vẫn còn an toàn.
Dạ Hành đi qua những con đường quen thuộc của Thiên Long Môn, nhưng lần này không còn nụ cười hoặc âm thanh nào. Cảnh vật xung quanh trở nên u ám, và từng bước đi làm anh nhớ về những kỷ niệm đáng nhớ với Uyển Lan sư tỷ.
Dạ Hành bước qua những con đường đã đi bao lần cùng Uyển Lan sư tỷ, nhưng lần này là một mình. Anh cảm thấy mình như một phần của kí ức, một phần của quá khứ. Những kỷ niệm vẫn sống mãi trong tâm trí anh, nhưng hiện tại đây, mọi thứ đã thay đổi.
Những ký ức về Uyển Lan sư tỷ hiện lên trong tâm trí của Dạ Hành như những đám mây màu hồng, nhẹ nhàng và tinh tế, mang theo hơi ấm của những thời khắc đáng nhớ. Anh nhớ về những khoảnh khắc êm đềm, khi họ cùng nhau luyện kiếm dưới ánh nắng rọi rực của bình minh.
Trong những buổi tập luyện, Uyển Lan sư tỷ luôn là người đầy nhiệt huyết, dẫn dắt Dạ Hành trên con đường kiếm đạo. Ánh mắt tươi sáng của sư tỷ như ánh nắng ban mai, chiếu sáng con đường mà anh đang bước. Mỗi cử động của sư tỷ đều là nguồn động viên lớn lao cho Dạ Hành, khiến anh cảm thấy mạnh mẽ và tự tin hơn.
Nhớ về những cuộc trò chuyện bên dòng suối, Uyển Lan sư tỷ luôn dành thời gian để lắng nghe những suy tư và ước mơ của Dạ Hành. Những lời khuyên từ sư tỷ không chỉ giúp anh hiểu rõ hơn về bản thân mình mà còn cho anh niềm tin vào tương lai.
Dạ Hành nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc khi cùng Uyển Lan sư tỷ ngắm hoàng hôn, khi ánh mặt trời khuất sau đỉnh núi xa xăm. Sự yên bình và tĩnh lặng của cảnh đẹp tự nhiên luôn là điều mà anh trân trọng, và bên cạnh sư tỷ, những khoảnh khắc đó trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Những ký ức đẹp đó giúp Dạ Hành cảm thấy an ủi và động viên trong những thời điểm khó khăn. Mặc dù Uyển Lan sư tỷ đã ra đi, nhưng hình ảnh vàng son của sư tỷ vẫn mãi sống trong trái tim anh, là nguồn động viên vững chắc trên con đường kiếm đạo của mình.
Dạ Hành đứng bên cạnh Uyển Lan sư tỷ, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm vàng son của buổi chiều tà. Ánh nắng mềm mại len lỏi qua những tán cây, tạo ra những bóng râm nhấp nhô trên mặt đất. Trong không khí yên bình đó, họ bắt đầu một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng.
“Dạ Hành, em đã trưởng thành rồi, phải không?” Uyển Lan sư tỷ nhìn Dạ Hành với ánh mắt ấm áp.
Dạ Hành gật đầu, mỉm cười nhẹ. “Có lẽ là vậy, sư tỷ. Em đã trải qua nhiều cuộc chiến và học được nhiều điều từ những trải nghiệm đó.”
“Đúng vậy,” Uyển Lan sư tỷ đáp. “Mỗi cuộc chiến là một cơ hội để ta rèn luyện bản thân, học hỏi từ thất bại và thành công. Em đã làm được điều đó, Dạ Hành.”
Dạ Hành cảm thấy tự hào khi được sư tỷ đánh giá cao. “Cảm ơn sư tỷ đã luôn dẫn dắt và khích lệ em, giúp em trở thành người mạnh mẽ hơn.”
Uyển Lan sư tỷ cười nhẹ. “Đó chỉ là một phần nhỏ của nhiệm vụ của một sư tỷ. Hãy tiếp tục nỗ lực và không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, Dạ Hành. Ta sẽ luôn ở đây để ủng hộ và giúp đỡ em.”
Dạ Hành cảm thấy an lòng khi nghe những lời động viên này từ sư tỷ. “Em sẽ không quên lời dạy của sư tỷ, và sẽ tiếp tục phấn đấu hết mình,” anh hứa.
Dạ Hành và Uyển Lan sư tỷ cùng nhau tiếp tục hòa mình vào không khí bình yên của buổi chiều. Họ bắt đầu một cuộc trò chuyện vui vẻ, đầy ắp tiếng cười và những khoảnh khắc đùa giỡn.
“Nhớ lúc nào mình cũng tranh tài luyện kiếm, nhưng em luôn thua sư tỷ,” Dạ Hành nhìn Uyển Lan sư tỷ với vẻ đắng cay.
Uyển Lan sư tỷ cười lớn. “Đương nhiên rồi, em còn non nớt lắm, không thể so với kinh nghiệm của sư tỷ được. Nhưng giờ thì khác rồi, em đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.”
“Vâng, nhưng mà… sư tỷ biết không? Em vẫn cảm thấy… một chút buồn bã khi không còn có cơ hội được đánh bại bởi sư tỷ nữa,” Dạ Hành nói một cách ngượng ngùng.
Uyển Lan sư tỷ nhìn Dạ Hành với ánh mắt trìu mến. “Đừng lo, Dạ Hành. Chúng ta vẫn có thể luyện tập cùng nhau và trao đổi kinh nghiệm, dù cho không còn tranh tài nữa. Và dù thế nào, em vẫn sẽ luôn là học trò ngoan của sư tỷ.”
Dạ Hành cảm thấy lòng ấm áp. “Cảm ơn sư tỷ.”. Truyện Huyền Huyễn
Hai họ tiếp tục vui vẻ luyện kiếm, múa kiếm, và trò chuyện với nhau như hai người bạn thân thiết. Ánh nắng chiếu xuống, những cánh hoa nở rộ trong gió, tạo nên một bức tranh thanh bình và hạnh phúc giữa hai tâm hồn đầy nhiệt huyết và dũng cảm.
Dạ Hành ôm chặt thi thể của Uyển Lan sư tỷ, những giọt nước mắt tràn ra từ đôi mắt đau buồn. Trong cõi lòng của anh, những ký ức tươi đẹp về những khoảnh khắc bên Uyển Lan sư tỷ trỗi dậy, nhưng cũng đan xen với nỗi đau và hối tiếc.
Nhớ về những buổi chiều hòa mình vào bài kiếm, những lời dạy dỗ từ Uyển Lan sư tỷ, và những cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai người, Dạ Hành không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng. Anh ôm chặt thi thể của sư tỷ, như muốn gìn giữ mỗi hơi thở cuối cùng của người thầy dấu yêu.
Nỗi đau vỡ òa trong lòng Dạ Hành khi nhận ra rằng tương lai đã mất đi một phần lớn cùng với sự ra đi của Uyển Lan sư tỷ. Cảm giác của anh trở nên nặng trĩu hơn, như một trọng lực không thể cưỡng lại, làm cho mỗi bước đi trở nên khó khăn hơn, mỗi hơi thở trở nên đau lòng hơn.
Nhưng giữa những giọt nước mắt và nỗi đau chết chóc, Dạ Hành cảm nhận được sự cổ vũ từ linh hồn của Uyển Lan sư tỷ, như một nguồn lực vô hình, giúp anh vươn lên trên nỗi đau và tiếp tục bước đi, bảo vệ những giá trị và ký ức quý báu của mình.
"Dạ Hành nói trong tiếc nuối và hối tiếc cay đắng, giọng điệu của anh vang lên như một lời thề nguyền, với sự đau đớn và tuyệt vọng không lời:
“Nếu như ta mạnh mẽ, nếu như lúc đó ta không để tỷ ra tiền tuyến một mình. Nếu như…!” Tiếng hét của Dạ Hành cắt ngang không trung, đầy nỗi ân hận và tuyệt vọng, như một lời hứa phải trả giá cho những mất mát không lời. Nhìn xuống thi thể của Uyển Lan sư tỷ, trong lòng anh rẽ ra hàng ngàn suy tư, hối tiếc và đau khổ không tận.
Anh cảm thấy như mình đã thất bại trong việc bảo vệ người thầy dấu yêu, đã không thể đứng vững trước biến cố đau thương này. Sự bất lực và tự trách trong tâm hồn anh như một trận bão dữ dội, làm cho con tim anh nặng trĩu hơn, áp lực về cả thể xác và tinh thần đều trở nên không thể chịu nổi.
Nhưng dưới lớp vỏ của sự tức giận và tuyệt vọng, Dạ Hành vẫn cảm nhận được lửa hồng của quyết tâm đang cháy bùng trong lòng mình. Sự mất mát này sẽ không phải là cái kết, mà sẽ là động lực, để anh tỉnh táo hơn, mạnh mẽ hơn, và quyết tâm hơn trong việc bảo vệ những người xung quanh, như một lời thề nguyền không bao giờ quên."
Thích Sát Lầu