Thí Thiên Đao

Chương 907: Một tia hy vọng

- Càng về sau, nơi đây hoàn toàn trở thành cấm địa, qua bao nhiêu năm, có một đời chưởng môn dứt khoát biến nơi này thành nhà lao. Đem những người cần phải giết vứt vào chỗ của hỏa long Hài tất cả đều hóađạo cả, tan thành mây khói đến vết tích cũng không còn!

Tiếu Vạn Quân than thở.

- Chúng ta lúc đó mặc dù không tin con người Phong Bất Biến, nhưng trong lòng lại thật sự cảm thấy hiếu kỳ. Cho nên dự tính đề nghị Phong Bất Biến cùng vào ngục tối thăm dò.

Lý Phương Trung tiếp lời, giọng oán hận:

- Kết quả, chúng ta đều bị hắn ám toán cả! Lúc đó chúng ta đều vì đề phòng tiến vào gần quá sẽ bị luồng khí đó chấn áp mà hóa đạo, tất cả đều chuẩn bị kỹ càng, gần như vũ trang tới tận răng. Ai ngờ đến phút chót, chúng ta còn chưa kịp thấy con hỏa long đó, ở đó quả là có một không gian vô cùng to lớn, nhưng căn bản không có con hỏa long mà lãotổ ghi chép lại!

Sở Mặc nhìn Lý Phương Trung:

- Ghi chép đó là giả sao?

- Là thật!

Lý Phương Trung nghiến răng nói:

- Nhưng Phong Bất Biến không hề nói với bọn ta, con hỏa long đó sau khi bị lão tổ nhìn thấy một lần, dường như ghét bị làm phiền nên đã chui vào càng sâu trong lòng đất, chỉ khi nào có người muốn động vào chén rượu trên tảng đã xanh thì nó mới bất thình lình xuất hiện!

- Các vị đã động vào rồi?


Sở Mặc hỏi.

Lý Phương Trung cười gượng:

- Phong Bất Biến đã động vào.

- Hả?

Sở Mặc lúc này hoàn toàn sững sờ.

Tiếu Vạn Quân thở dài:

- Ghi chép của lão tổ là thật, con hỏa long là thật. Chỉ có điều lão tổ còn có một ghi chép khác, Phong Bất Biến không hề đem ra. Ghi chépđó là sau khi lão tổ bình phục lại lần nữa trở lại đây, có giao lưu với con hỏa long đó.

Lúc này Sở Mặc trong lòng ít nhiều đã có suy đoán.

Tiếu Vạn Quân tiếp lời:

- Bất giờ lão tổ cầu xin hỏa long khai ân, ban ít chỉ điểm. Hỏa long cũng là thần vật có linh tính, bị cảm động, thế là đồng ý với lão tổ một việc. Ví dụ hậu nhân có huyết mạch của lão tổ nếu không cẩn thận xông vào đây, hỏa long sẽ mở cho một lối thoát.



Sở Mặc mở miệng hỏi.

- Phải.

Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đồng thanh trả lời, sau đó cùng lúc cười như mếu, trong tiếng cười còn mang chút than thở nặng nề.

- Nói cách khác, sau khi Phong Bất Biến dẫn hai người tới đó, hắn lập tức chạm vào chén rượu, đánh thức hỏa long, sau đó luồng khí trên người hỏa long lập tức làm các người bị trọng thương?Sở Mặc lại hỏi.

- Không sai, cũng may lúc đó chúng ta đã chuẩn bị kỹ mới may mắn sống sót, nhưng cũng bỏ chạy một cách thê thảm. Lúc đó hai người chúng ta còn cho là Phong Bất Biến chết ở trong rồi, trong lòng vô cùng đau buồn Ai ngờ Phong Bất Biến theo sát phía sau đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta, sau đó ra tay với chúng ta.

Tiếu Vạn Quân cười gượng:

- Ngươi không biết lúc đó hắn ra tay dứt khoát đến thế nào đâu, hoàn toàn không một chút đắn đo do dự, gần như chỉ trong nháy mắt hai bọn ta đã bị khống chế hoàn toàn. Lúc đó trong mắt hắn, chúng ta không thấy được chút tình nghĩa huynh đệ nào trong đó. Sau này ta và LýPhương Trung khi nhắc lại sự việc đều cho rằng Phong Bất Biến sớm đã lên kế hoạch từ trước. Nhưng hắn lại không giết bọn ta, cũng không phế đi võ công của bọn ta Hắn chỉ dùng thủ đoạn vô cùng cao minh là phong ấn bọn ta, coi như là cho bọn ta một con đường sống

- Đồ khốn kiếp! Hắn thâm độc thì có. Cái gì mà một con đường sống?

Lý Phương Trung mắng chửi:

- Thủ đoạn phong ấn bọn ta của hắn, trên thế giới này căn bản không ai có thể giải được, trừ phi có Đại Năng của Tiên Giới ra tay mới giải thoát được. Nếu không chúng ta có phải sống ở nơi tăm tối không biết ngày tháng này để đợi tới lúc tuổi thọ nguyên hao hết mà chếtkhông? Thủ đoạn thâm độc như vậy, chứng tỏ hắn căm hận chúng ta tới mức nào?



Sở Mặc nghi ngờ chất vấn.

- Vạch trần cái gì? Lúc đó hắn nhốt bọn ta ở đây, còn cười nói với bọn ta rằng hắn sẽ để chúng ta có cảm giác còn hy vọng hay không, ví dụ như phong ấn của bọn ta có thể giải được, hay chỉ cần đồng môn tiếnvào, bọn ta sẽ có thể vạch trần âm mưu của hắn Nhưng hắn sẽ khiến bọn ta tuyệt vọng. Bởi vì bọn ta sẽ dần hiểu ra, người có thể giải được phong ấn cho bọn ta không ở Linh Giới. Đồng thời cũng sẽ không có ai cảm thấy kinh ngạc vì bọn ta bị bắt giam ở đây! Cho dù có người thấy ngạc nhiên, nhưng cũng tuyệt đối không có ai tới cứu chúng ta!

Tiếu Vạn Quân nghiến răng:

- Lúc đó bọn ta đương nhiên không tin, bởi căn bản không thể như vậy! Với thân phận và địa vị của bọn ta ở Linh Vận Môn lúc bấy giờ, chỉ cần chúng ta nói ra, tất cả mọi người sẽ đều tin tưởng.

- Kết quả thì sao?

Sở Mặc nhìn Tiếu Vạn Quân.Lý Phương Trung buồn bã cười:

- Kết quả? Kết quả là con hỏa long đó đột nhiên truyền đi một pháp chỉ! Nói rằng hai người bọn ta chọc giận nó! Là nó phế đi bọn ta, bắt nhốt ở đây, vĩnh viễn không cho phép ai phóng thích bọn ta! Nếu không sẽ tiêu diệt cả Linh Vận Môn!

-

Nét mặt Sở Mặc tỏ rõ vẻ khiếp sợ, trợn mắt nghẹn ngào hồi lâu mới nói:

- Hỏa long? Hạ một pháp chỉ? Nó lại giúp tên Phong Bất Biến che đậy sự việc sao? Sao lại có thể?



Tiếu Vạn Quân cười gượng:

- Là vậy, bọn ta căn bản không biết là vì sao, rõ ràng lão tổ tông của Linh Vận Môn chúng ta chắc chắn có hẹn ước gì đó với hỏa long Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa. Bọn ta không thể thoát ra, nhất định phải chết ở đây. Nhưng bọn ta không muốn Linh Vận Môn được sống yên ổn!

- Không sai Bọn ta phải khiến Linh Vận Môn trả giá! Một cái giá bằng máu! Bọn ta phải lật đổ môn phái này! Phải khiến cho dòng họ Phong thị đoạn tuyệt hoàn toàn ở Linh Giới!

Lý Phương Trung nghiến răng nghiến lợi nói, sau dó nhìn Sở Mặc:

- Tiểu tử, chúng ta có thể cho ngươi rất nhiều chủ ý!

- Phải, tâm nguyện lớn nhất của chúng ta chính là chết cùng Linh Vận Môn!

Tiếu Vạn Quân nói.

- Ta còn có cách khiến người có thể cứu được cô gái đó!

Lúc này Lý Phương Trung nói.

- Cách gì?

Sở Mặc hỏi. Vấn đề này mới là điều hắn quan tâm nhất.&

Thí Thiên Đao
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao Truyện Thí Thiên Đao Story Chương 907: Một tia hy vọng
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...