Thí Thiên Đao
Chương 826: Sơn Xuyên Bảo đồ
Cho dù trước lúc gia chủ của tam đại gia tộc quy tiên đều đã dặn dò, không được oán hận người đó, nhưng sau khi gia chủ mất đi, trong gia tộc khó tránh được sẽ có những ý kiến khác.
- Nếu không phải vì hắn, chúng ta sao lại bị liên lụy?
- Kêu chúng ta không oán hận hắn, làm sao chúng ta có thể thảnnhiên đối mặt đây?
Nói không chừng người đó không phải là hắn, không chừng hắn sớm đã chết ở di chỉ của Thanh Hư Môn rồi.
- Đúng đó, hắn chỉ có thực lực Tiên Thiên, làm sao có thể đoạt được hai bảo vật quan trọng nhất Thanh Hư Môn chứ?
- Nhưng việc này chủ yếu là do hắn! Đừng để ta gặp được hắn, nếu không nhất định sẽ không tha cho hắn.
Lục gia ở Thành Nam.Lục Thiên Duyệt đôi mắt khóc sưng, hai mắt mơ màng ngồi đó. Lục Thiên Kỳ cũng lệ đẫm khóe mắt ngồi bên cạnh.
- Tỷ, có thật là người đó liên lụy chúng ta không?
Lục Thiên Kỳ giọng vô cảm, xem chừng không chút cảm xúc bên trong.
- Ta không biết, hắn vừa vào đã không thấy bóng dáng đâu, cho tới tận lúc này cũng không xuất hiện.
Lục Thiên Duyệt lấy ra bình đan dược Sở Mặc đưa nàng để luyện chế, miệng lẩm bẩm:
- Hy vọng hắn vẫn còn sống.
- Nếu hắn liên lụy chúng ta, ta quyết không tha cho hắn.
Lục Thiên Kỳ ánh mắt lóe lên một ngọn lửa hận, nghiến răng nói.
- Đừng nói lung tung, việc này cho dù có liên quan tới hắn, cũng không thể đổ tội lên đầu hắn, muốn trách chỉ có thể trách gã Chu Hồng đó, còn cả đám người Huyết Ma Giáo. Bọn chúng. Mới là kẻ thù của chúng ta.
Lục Thiên Duyệt trau mày, đôi mắt toát lên vẻ sắc lạnh như băng:
- Ta quyết không tha cho bọn chúng.
- Tỷ, đưa ta cùng đi Linh Động Sơn đi, ta ta không muốn ở nhà.
Lục Thiên Kỹ khẽ nói:
- Cha đã không còn, mấy thúc thúc bá bá, ai nấy đều nhăm nhe chức vị gia chủ, muội không muốn dính líu vào việc đó.
- Không được, trọng trách này, muội nhất định phải gánh lấy!
Lục Thiên Duyệt nhìn muội muội của mình, dịu dàng nói:
- Tỷ tạm thời chưa đi, tỷ đã truyền tin cho sư môn, không bao lâu nữa sẽ có người của sư môn tới đây. Mấy tôm tép nhãi nhép chả dám ức hiếp tỷ muội chúng ta!
Lục Thiên Kỳ ngu ngơ gật đầu, rồi nói:
- Tỷ Tỷ nói xem Sở Mặc đó có thật sự lợi hại tới vậy không? Có thể cướp được bảo vật ngay trước mũi của tu sỹ Nguyên Anh?Lục Thiên Duyệt gượng cười:
- Ồ!
Lục Thiên Kỳ thốt một tiếng rồi lại hỏi:
- Tỷ, tỷ nói xem nếu hắn còn sống, có khi nào trở về Cẩm Tú thành không?
Lục Thiên Duyệt lúc này mới chợt ý thức được có gì đó bất thường, nàng ta nghiêng đầu nhìn muội muội có vẻ đang lòng đầy tâm sự, có chút bất ngờ hỏi:
- Muội muội thích hắn ư?
- Á? Không không có! Sao có thể chứ?
Lục Thiên Kỳ giống như mèo con bị đạp phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Muội, muội hận hắn chết đi được!
- Ồ Không có là tốt rồi.
Lục Thiên Duyệt thở phào, nhưng vẫn cảm thấy phản ứng của muội muội có chút quá khích. Từ sau khi xảy ra việc đó, Lục Thiên Kỳ tính tình thay đổi, khiến cho người trong Lục gia không dám tin tưởng.Dường như tiểu tử giả tự xưng “Ca” năm xưa đã hoàn toàn biến mất
Nhưng lúc này Thiên Duyệt cũng chả có tâm tư đi chất vấn mấy việc đó. Phụ thân vừa ra đi, trong gia tộc nhìn qua tưởng không có gợn sóng lớn nào, nhưng thật ra lại đang xảy ra sóng ngầm. Dù hiện tại nàng là cường nhân Kim Đan mạnh nhất trong gia tộc, nhưng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có một cảm giác mệt vì phải ứng phó.
Bất kể thế nào, dù sao cũng người một nhà, trong người chảy chung một huyết mạch. Suy cho cùng nàng cũng không thể giết hết những người có suy nghĩ khác được?Chứ đừng nói là Lục gia ở bên ngoài còn có những mối quan hệ lớn mạnh. Nhiêu đó không phải đều là người có cùng huyết mạch mà ra.
- Duyệt Nhi, phụ ta muội muội của con ngồi vững vị trí gia chủ, rồi trở về môn phái. Sau này tìm cho muội muội con một lang quân như ý. Nếu là người làm được việc lớn, dù mang cả Lục gia đi làm của hồi môn cũng chả sao cả. Nếu là kẻ không làm được việc lớn, vậy thì đứa con trai đầu tiên sinh ra phải để mang họ Lục, kế thừa gia sản của Lục giaLục Thiên Duyệt nhớ tới giọng nói và thần thái của phụ thân lúc bấy giờ, nước mắt không kìm được rơi lã chã, trong lòng thề thốt:
- Phụ thân, người yên nghỉ đi, con sẽ dùng cả đời này để bảo vệ gia tộc này!
..
Tại nơi tiếp dẫn.
Dấu vết Sở Mặc để lại gần như đã biến mất.
Diệu Nhất Nương đứng dó, khẽ nhắm mắt, miệng lẩm bẩm:
- Đây chính là Linh Giới sao? Quả nhiên có nhiều điểm không giống Nhân Giới. Nơi này càng thích hợp để tu luyện!
Hoàng Họa khẽ mỉm cười, nói:
- Sau này chúng ta sẽ đến một nơi ở tầng cao hơn nữa.
Lúc này, Diệu Nhất Nương lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu ánh kim mà Sở Mặc đưa cho nàng, khẽ mở ra, bên trong có một chiếc phù triện cổ đang nằm im trong đó. Lúc chiếc hộp mở ra, dường như có một sức mạnh kỳ là bộc phát ra ngoài.
- Không biết hiện chàng đang ở đâu, sống có tốt không?Đôi mắt Đổng Ngữ thấp thoáng vẻ nhớ nhung phiền muộn.
- Chàng còn kiên cường hơn gấp vạn lần chúng ta tưởng, yên tâm đi. Chỉ cần chúng ta tự chăm sóc tốt thì đó đã là thắng lợi lớn nhất rồi.
Đám người ở Nhân Giới cuối cùng cũng chọn phi thăng Linh Giới cùng một ngày!
Thẩm Tinh Tuyết, Thẩm Ngạo Băng, Thẩm Ngạo Sương, Hoa Tiểu Nha, Hoa Tam Nương, Hạ Phong, Diệu Nhất Nương, Hoàng Họa, Tần Thi, Đổng Ngữ!Những người này, cùng lúc xuất hiện tại Linh giới.
Dưới sức mạnh của phù triện chặt đứt nhân quả, không có bất kỳ ai có thể suy đoán được sự tồn tại của những người này.
Lúc này, Tần Thi lấy ra một tấm bản đồ, tấm bản đồ này không hề tầm thường, nó có thể cho bọn họ thấy bọn họ hiện tại đang ở nơi nào.
Mọi người túm tụm lại xem tấm bản đồ trong tay Tần Thi.
- Sơn Xuyên Bảo đồ? Tỷ tỷ không ngờ tỷ lại có thứ này?
Đổng Ngữ kinh ngạc nhìn Tần Thi.Tần Thi cười mỉm, có chút hoài niệm nói:
- Đây là món quà năm xưa ca ca tặng cho ta vào lần đầu tiên ta ra ngoài tu luyện.
- Ca ca của tỷ chắc rất chiều tỷ!
Đổng Ngữ ngưỡng mộ, dường như nàng cũng đang nhớ lại quãng thời gian ở Thiên giới, đôi mắt thoáng vẻ hoài niệm.
- Sơn Xuyên Bảo đồ là gì? Lẽ nào đây không phải bản đồ bình thường sao?
Hoa Tiểu Nha xúm lại, vẻ mặt tò mò.
- Sơn Xuyên Bảo đồ là bảo vật thật sự của Thiên Giới, người có nó không nhiều.
Thí Thiên Đao
- Nếu không phải vì hắn, chúng ta sao lại bị liên lụy?
- Kêu chúng ta không oán hận hắn, làm sao chúng ta có thể thảnnhiên đối mặt đây?
Nói không chừng người đó không phải là hắn, không chừng hắn sớm đã chết ở di chỉ của Thanh Hư Môn rồi.
- Đúng đó, hắn chỉ có thực lực Tiên Thiên, làm sao có thể đoạt được hai bảo vật quan trọng nhất Thanh Hư Môn chứ?
- Nhưng việc này chủ yếu là do hắn! Đừng để ta gặp được hắn, nếu không nhất định sẽ không tha cho hắn.
Lục gia ở Thành Nam.Lục Thiên Duyệt đôi mắt khóc sưng, hai mắt mơ màng ngồi đó. Lục Thiên Kỳ cũng lệ đẫm khóe mắt ngồi bên cạnh.
- Tỷ, có thật là người đó liên lụy chúng ta không?
Lục Thiên Kỳ giọng vô cảm, xem chừng không chút cảm xúc bên trong.
- Ta không biết, hắn vừa vào đã không thấy bóng dáng đâu, cho tới tận lúc này cũng không xuất hiện.
Lục Thiên Duyệt lấy ra bình đan dược Sở Mặc đưa nàng để luyện chế, miệng lẩm bẩm:
- Hy vọng hắn vẫn còn sống.
- Nếu hắn liên lụy chúng ta, ta quyết không tha cho hắn.
Lục Thiên Kỳ ánh mắt lóe lên một ngọn lửa hận, nghiến răng nói.
- Đừng nói lung tung, việc này cho dù có liên quan tới hắn, cũng không thể đổ tội lên đầu hắn, muốn trách chỉ có thể trách gã Chu Hồng đó, còn cả đám người Huyết Ma Giáo. Bọn chúng. Mới là kẻ thù của chúng ta.
Lục Thiên Duyệt trau mày, đôi mắt toát lên vẻ sắc lạnh như băng:
- Ta quyết không tha cho bọn chúng.
- Tỷ, đưa ta cùng đi Linh Động Sơn đi, ta ta không muốn ở nhà.
Lục Thiên Kỹ khẽ nói:
- Cha đã không còn, mấy thúc thúc bá bá, ai nấy đều nhăm nhe chức vị gia chủ, muội không muốn dính líu vào việc đó.
- Không được, trọng trách này, muội nhất định phải gánh lấy!
Lục Thiên Duyệt nhìn muội muội của mình, dịu dàng nói:
- Tỷ tạm thời chưa đi, tỷ đã truyền tin cho sư môn, không bao lâu nữa sẽ có người của sư môn tới đây. Mấy tôm tép nhãi nhép chả dám ức hiếp tỷ muội chúng ta!
Lục Thiên Kỳ ngu ngơ gật đầu, rồi nói:
- Tỷ Tỷ nói xem Sở Mặc đó có thật sự lợi hại tới vậy không? Có thể cướp được bảo vật ngay trước mũi của tu sỹ Nguyên Anh?Lục Thiên Duyệt gượng cười:
- Ồ!
Lục Thiên Kỳ thốt một tiếng rồi lại hỏi:
- Tỷ, tỷ nói xem nếu hắn còn sống, có khi nào trở về Cẩm Tú thành không?
Lục Thiên Duyệt lúc này mới chợt ý thức được có gì đó bất thường, nàng ta nghiêng đầu nhìn muội muội có vẻ đang lòng đầy tâm sự, có chút bất ngờ hỏi:
- Muội muội thích hắn ư?
- Á? Không không có! Sao có thể chứ?
Lục Thiên Kỳ giống như mèo con bị đạp phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Muội, muội hận hắn chết đi được!
- Ồ Không có là tốt rồi.
Lục Thiên Duyệt thở phào, nhưng vẫn cảm thấy phản ứng của muội muội có chút quá khích. Từ sau khi xảy ra việc đó, Lục Thiên Kỳ tính tình thay đổi, khiến cho người trong Lục gia không dám tin tưởng.Dường như tiểu tử giả tự xưng “Ca” năm xưa đã hoàn toàn biến mất
Nhưng lúc này Thiên Duyệt cũng chả có tâm tư đi chất vấn mấy việc đó. Phụ thân vừa ra đi, trong gia tộc nhìn qua tưởng không có gợn sóng lớn nào, nhưng thật ra lại đang xảy ra sóng ngầm. Dù hiện tại nàng là cường nhân Kim Đan mạnh nhất trong gia tộc, nhưng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có một cảm giác mệt vì phải ứng phó.
Bất kể thế nào, dù sao cũng người một nhà, trong người chảy chung một huyết mạch. Suy cho cùng nàng cũng không thể giết hết những người có suy nghĩ khác được?Chứ đừng nói là Lục gia ở bên ngoài còn có những mối quan hệ lớn mạnh. Nhiêu đó không phải đều là người có cùng huyết mạch mà ra.
- Duyệt Nhi, phụ ta muội muội của con ngồi vững vị trí gia chủ, rồi trở về môn phái. Sau này tìm cho muội muội con một lang quân như ý. Nếu là người làm được việc lớn, dù mang cả Lục gia đi làm của hồi môn cũng chả sao cả. Nếu là kẻ không làm được việc lớn, vậy thì đứa con trai đầu tiên sinh ra phải để mang họ Lục, kế thừa gia sản của Lục giaLục Thiên Duyệt nhớ tới giọng nói và thần thái của phụ thân lúc bấy giờ, nước mắt không kìm được rơi lã chã, trong lòng thề thốt:
- Phụ thân, người yên nghỉ đi, con sẽ dùng cả đời này để bảo vệ gia tộc này!
..
Tại nơi tiếp dẫn.
Dấu vết Sở Mặc để lại gần như đã biến mất.
Diệu Nhất Nương đứng dó, khẽ nhắm mắt, miệng lẩm bẩm:
- Đây chính là Linh Giới sao? Quả nhiên có nhiều điểm không giống Nhân Giới. Nơi này càng thích hợp để tu luyện!
Hoàng Họa khẽ mỉm cười, nói:
- Sau này chúng ta sẽ đến một nơi ở tầng cao hơn nữa.
Lúc này, Diệu Nhất Nương lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu ánh kim mà Sở Mặc đưa cho nàng, khẽ mở ra, bên trong có một chiếc phù triện cổ đang nằm im trong đó. Lúc chiếc hộp mở ra, dường như có một sức mạnh kỳ là bộc phát ra ngoài.
- Không biết hiện chàng đang ở đâu, sống có tốt không?Đôi mắt Đổng Ngữ thấp thoáng vẻ nhớ nhung phiền muộn.
- Chàng còn kiên cường hơn gấp vạn lần chúng ta tưởng, yên tâm đi. Chỉ cần chúng ta tự chăm sóc tốt thì đó đã là thắng lợi lớn nhất rồi.
Đám người ở Nhân Giới cuối cùng cũng chọn phi thăng Linh Giới cùng một ngày!
Thẩm Tinh Tuyết, Thẩm Ngạo Băng, Thẩm Ngạo Sương, Hoa Tiểu Nha, Hoa Tam Nương, Hạ Phong, Diệu Nhất Nương, Hoàng Họa, Tần Thi, Đổng Ngữ!Những người này, cùng lúc xuất hiện tại Linh giới.
Dưới sức mạnh của phù triện chặt đứt nhân quả, không có bất kỳ ai có thể suy đoán được sự tồn tại của những người này.
Lúc này, Tần Thi lấy ra một tấm bản đồ, tấm bản đồ này không hề tầm thường, nó có thể cho bọn họ thấy bọn họ hiện tại đang ở nơi nào.
Mọi người túm tụm lại xem tấm bản đồ trong tay Tần Thi.
- Sơn Xuyên Bảo đồ? Tỷ tỷ không ngờ tỷ lại có thứ này?
Đổng Ngữ kinh ngạc nhìn Tần Thi.Tần Thi cười mỉm, có chút hoài niệm nói:
- Đây là món quà năm xưa ca ca tặng cho ta vào lần đầu tiên ta ra ngoài tu luyện.
- Ca ca của tỷ chắc rất chiều tỷ!
Đổng Ngữ ngưỡng mộ, dường như nàng cũng đang nhớ lại quãng thời gian ở Thiên giới, đôi mắt thoáng vẻ hoài niệm.
- Sơn Xuyên Bảo đồ là gì? Lẽ nào đây không phải bản đồ bình thường sao?
Hoa Tiểu Nha xúm lại, vẻ mặt tò mò.
- Sơn Xuyên Bảo đồ là bảo vật thật sự của Thiên Giới, người có nó không nhiều.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 826: Sơn Xuyên Bảo đồ
10.0/10 từ 43 lượt.