Thí Thiên Đao
Chương 678: Đẩy xuống nước
Chiến lực đáng sợ như vậy và dũng khí can đảm đến mức mấy lão tổ của Cô Thành đều cảm thấy kinh sợ.
Tần Hiểu trong ấn tượng của bọn họ, mạnh thì mạnh thật, nhưng từ lúc nào xuất hiện dũng khí và chiến lực đó chứ?
Tuy nhiên bất luận thế nào, rốt cuộc đó cũng là chuyện tốt.
Năm vị lão tổ của Thiên Ngoại dáng vẻ căm phẫn và nhục nhã ngãgục trong vũng máu. Trước giờ phút này, trong lòng họ vẫn còn đang nằm mơ được thống nhất thiên hạ. Ai ngờ lại phải tỉnh mộng nhanh như vậy.
Đánh nhanh thắng nhanh, Tần Hiểu dường như không chút do dự, hắn liền chuẩn bị dẫn theo người xông tới trận chiến chính.
Đúng lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa gầm lên giận dữ:
- Các người điên rồi sao?
Một bóng người xông tới nhanh như tia chớp, trên người toát ra sự tức giận ngập trời, nhưng lại không có chút sát khí nào. Người của Cô Thành vừa nhìn thoáng đã nhận ra người đó chính là chưởng môn Cô Thành, tên Sở Hàn!
Đồng thời, sau lưng Sở Hàn cũng có một bóng người theo sát phía sau, ánh mắt nhìn vào đám người Cô Thành tràn đầy thù hận, dường như muốn băm vằm bọn họ thành trăm mảnh nhỏ.
Người này chính là vị trưởng lão có quyền lực và tư cách già nhất của Thiên Ngoại, cũng là thân sinh của Lý Trúc.
Hai người này trước đó cùng nhau rời đi, không hiểu đi làm gì. Lúc này cùng nhau trở lại, còn chuẩn bị kỹ lưỡng ăn mừng một phen, ai ngờlại gặp phải ngay cảnh tượng này, cả hai đều vừa sợ vừa giận.
- Ai cho các người làm vậy?
Sở Hàn giận dữ gào lền, đồng thời cũng chủ động tách xa ra khỏi vị trưởng lão Thiên Ngoại đang đứng bên, bất luận hai người vừa cùng nhau đạt được thỏa thuận gì, nhưng giờ phút này e là đều thành công cốc cả rồi.
Bởi vì phái Cô Thành lại trong tình huống không hiểu rõ sự tình, giết hết năm vị trưởng lão quyền cao chức trọng của Thiên Ngoại.
Điều này quả thực điên rồ! Sở Hàn giận run người.
Vị lão tổ Thiên Ngoại ánh mắt u ám nhìn vào vũng máu của năm vị đồng môn, khóe miệng mím chặt lại dường như muốn nói điều gì, một hồi lâu sau mới gượng cười nói:
- Khá lắm... các người làm rất tốt! Khà khà... Sở Hàn à Sở Hàn, môn phái của ngươi dạy dỗ quả là khá lắm...
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi, nếu còn đứng lại đây rất có thể không thể đi được nữa!
Chỉ cần hội hợp lại với đám Lý Trúc, hắn tự tin cho dù Cô Thành, Nhất Kiếm và Phi Tiên về phe với nhau, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Thiên Ngoại! Sở Hàn không ra tay ngăn cản, bởi vì lúc này đây, hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra việc gì, bên mình tại sao lại đột ngột hạ thủ với đồng minh Thiên Ngoại?
Tần Hiểu con người lóe lên nhưng cũng không đi ngăn cản lão tổ Thiên Ngoại.
- Các người đều không nói gì? Lẽ nào không nên giải thích cho ta hiểu sao? Trong mắt các người còn vị chưởng môn như ta không? Sở Hàn hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế bình tĩnh, hắn lấy ra lệnh bài chưởng môn phái Cô Thành.
Vừa thấy lệnh bài, cho dù là lão tổ của Cô Thành cũng nhất định phải nghe lệnh của chưởng môn. Bởi vì đây là quy tắc, nếu ai không tuân theo, ấy là làm loạn.
- Chưởng môn, sự việc không đơn giản như người nghĩ.
Vị lão tổ già nhất Cô Thành liếc nhìn Sở Hàn, thản nhiên trả lời.
- Là không đơn giản như ta nghĩ, các người có biết Thiên Ngoại ngày nay đã có sức mạnh như thế nào không? Sở Hàn nghiến răng nghiến lợi thét lên, mặc dù người trước mặt hắn là vị lão tiền bối, hắn cũng không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng.
Tần Hiểu nói:
- Chưởng môn, Thiên Ngoại tiêu diệt Nhất Kiếm và Phi Tiên rồi, sau đó sẽ tới lượt bọn ta, đạo lý môi hở răng lạnh, lẽ nào chưởng môn không hiểu sao?
- Ngươi câm miệng lại!
Sở Hàn giận dữ:
- Khi nào mới tới lượt ngươi giáo huấn ta? Việc của ngươi, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ! Ta giao cho ngươi thứ tốt nhất rồi, vậy mà ngươilàm việc thế này đó hả? Ngươi đã giết được Sở Mặc chưa? Ngươi đã hoàn thành giao phó của vị đại nhân đó chưa?
Sắc mặt Tần Hiểu không chút thay đổi, bình tĩnh noní:
- Chưởng môn, có vài việc người không hề hay biết...
- Câm miệng!
Sở Hàn rút ra lệnh bài chưởng môn, lạnh lùng nhìn Tần Hiểu:
- Ngươi muốn kháng lệnh sao?
Tần Hiểu như còn muốn nói gì đó, nhưng bị vị lão tổ già nhất Cô Thành ngăn cản, lão tổ nhìn Sở Hàn:
- Việc đã đến nước này, lẽ nào còn định thay đổi sao?
Sở Hàn lập tức cứng họng, mặc dù giận tới không kìm chế được nhưng đành câm như thóc.
Hắn nhìn vũng máu của năm vị lão tổ Thiên Ngoại, không chịu đánh dùng một chưởng dẹp qua một bên, uỳnh một tiếng đánh nổ một cái hố sâu, sau đó nghiến răng nói:
- Đi, tham chiến thôi!
Có người hỏi một câu:
- Chưởng môn muốn đứng ở bên nào? Sở Hàn nổi giận đùng đùng nói:
- Đương nhiên là đối đầu với Thiên Ngoại rồi, đều do các ngươi hại chết cả!
Khóe miệng Tần Hiểu hơi nhếch lên giống như cười vô giác, hắn nói:
- Chưởng môn thật anh minh!
Sở Hàn trừng mắt lườm Tần Hiểu:
- Đợi tới lúc ngươi còn sống sót, hãy nói lời đó với ta!
Thân là chưởng môn, Sở Hàn đến lúc này vẫn không biết rốt cuộc ailà người đưa ra ý tưởng điên rồ này, ngang ngạnh đẩy cả phái Cô Thành vào vũng bùn, nếu biết chủ ý là của Tần Hiểu đưa ra, e rằng hắn khó mà giữ được bình tĩnh như lúc này, chỉ mắng Tần Hiểu vài câu, phỏng chứng hắn sẽ một chưởng đánh bay cả tim Tần Hiểu ra rồi.
Chiến đấu bên kia đã hừng hực khí thế, số lượng lớn con rối Tiên Thiên được Thiên Ngoại bồi dưỡng đã chiếm cứ thế thượng phong.
Nhân tố thật sự là rất nhiều.
Trong rừng có một loại sinh linh vô địch, ngay cả sư tử hổ báo nhìn thấy cũng phải tránh lui, xa xa tránh né.
Đó chính là quân đoàn kiến!
Số lượng kiến che trời phủ đất, cũng khoảng từ một tới mười tỷ con. Cái gọi là nhiều kiến cắn chết voi cũng không phải là một câu nói ngoa.
Chớ đừng nói chi giờ phút này người luyện võ Thiên Ngoại xuất hiện ở nơi này, tất cả đều có được khí tức cường nhân Tiên Thiên, cho dù bọn họ đều là con rối nhưng đã thắng được ở khâu số lượng!
Đây là một cuộc ác chiến, trình độ gian nan này, cho dù là Diệu Nhất Nương hay là Hoa Tiểu Nha, hay thiên tài tuổi trẻ Thẩm Tinh Tuyết và Hoàng Họa lúc trước cũng có chút khinh địch rồi.
Không chỉ là bởi vì tuổi trẻ không có kinh nghiệm, mà hơn nữa chính là không nghĩ tới Thiên Ngoại lại chế tạo ra nhiều con rối Tiên Thiên tới vậy.
Gần như chính là liên tục không ngừng!
Tựa như quân đoàn kiến trong rừng!
Giết một tới hai, giết hai tới bốn!
Giống như là vĩnh viễn đều không giết hết!
Người cho dù cường thịnh cũng sẽ có lúc mệt mỏi…
Thí Thiên Đao
Tần Hiểu trong ấn tượng của bọn họ, mạnh thì mạnh thật, nhưng từ lúc nào xuất hiện dũng khí và chiến lực đó chứ?
Tuy nhiên bất luận thế nào, rốt cuộc đó cũng là chuyện tốt.
Năm vị lão tổ của Thiên Ngoại dáng vẻ căm phẫn và nhục nhã ngãgục trong vũng máu. Trước giờ phút này, trong lòng họ vẫn còn đang nằm mơ được thống nhất thiên hạ. Ai ngờ lại phải tỉnh mộng nhanh như vậy.
Đánh nhanh thắng nhanh, Tần Hiểu dường như không chút do dự, hắn liền chuẩn bị dẫn theo người xông tới trận chiến chính.
Đúng lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa gầm lên giận dữ:
- Các người điên rồi sao?
Một bóng người xông tới nhanh như tia chớp, trên người toát ra sự tức giận ngập trời, nhưng lại không có chút sát khí nào. Người của Cô Thành vừa nhìn thoáng đã nhận ra người đó chính là chưởng môn Cô Thành, tên Sở Hàn!
Đồng thời, sau lưng Sở Hàn cũng có một bóng người theo sát phía sau, ánh mắt nhìn vào đám người Cô Thành tràn đầy thù hận, dường như muốn băm vằm bọn họ thành trăm mảnh nhỏ.
Người này chính là vị trưởng lão có quyền lực và tư cách già nhất của Thiên Ngoại, cũng là thân sinh của Lý Trúc.
Hai người này trước đó cùng nhau rời đi, không hiểu đi làm gì. Lúc này cùng nhau trở lại, còn chuẩn bị kỹ lưỡng ăn mừng một phen, ai ngờlại gặp phải ngay cảnh tượng này, cả hai đều vừa sợ vừa giận.
- Ai cho các người làm vậy?
Sở Hàn giận dữ gào lền, đồng thời cũng chủ động tách xa ra khỏi vị trưởng lão Thiên Ngoại đang đứng bên, bất luận hai người vừa cùng nhau đạt được thỏa thuận gì, nhưng giờ phút này e là đều thành công cốc cả rồi.
Bởi vì phái Cô Thành lại trong tình huống không hiểu rõ sự tình, giết hết năm vị trưởng lão quyền cao chức trọng của Thiên Ngoại.
Điều này quả thực điên rồ! Sở Hàn giận run người.
Vị lão tổ Thiên Ngoại ánh mắt u ám nhìn vào vũng máu của năm vị đồng môn, khóe miệng mím chặt lại dường như muốn nói điều gì, một hồi lâu sau mới gượng cười nói:
- Khá lắm... các người làm rất tốt! Khà khà... Sở Hàn à Sở Hàn, môn phái của ngươi dạy dỗ quả là khá lắm...
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi, nếu còn đứng lại đây rất có thể không thể đi được nữa!
Chỉ cần hội hợp lại với đám Lý Trúc, hắn tự tin cho dù Cô Thành, Nhất Kiếm và Phi Tiên về phe với nhau, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Thiên Ngoại! Sở Hàn không ra tay ngăn cản, bởi vì lúc này đây, hắn vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra việc gì, bên mình tại sao lại đột ngột hạ thủ với đồng minh Thiên Ngoại?
Tần Hiểu con người lóe lên nhưng cũng không đi ngăn cản lão tổ Thiên Ngoại.
- Các người đều không nói gì? Lẽ nào không nên giải thích cho ta hiểu sao? Trong mắt các người còn vị chưởng môn như ta không? Sở Hàn hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế bình tĩnh, hắn lấy ra lệnh bài chưởng môn phái Cô Thành.
Vừa thấy lệnh bài, cho dù là lão tổ của Cô Thành cũng nhất định phải nghe lệnh của chưởng môn. Bởi vì đây là quy tắc, nếu ai không tuân theo, ấy là làm loạn.
- Chưởng môn, sự việc không đơn giản như người nghĩ.
Vị lão tổ già nhất Cô Thành liếc nhìn Sở Hàn, thản nhiên trả lời.
- Là không đơn giản như ta nghĩ, các người có biết Thiên Ngoại ngày nay đã có sức mạnh như thế nào không? Sở Hàn nghiến răng nghiến lợi thét lên, mặc dù người trước mặt hắn là vị lão tiền bối, hắn cũng không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng.
Tần Hiểu nói:
- Chưởng môn, Thiên Ngoại tiêu diệt Nhất Kiếm và Phi Tiên rồi, sau đó sẽ tới lượt bọn ta, đạo lý môi hở răng lạnh, lẽ nào chưởng môn không hiểu sao?
- Ngươi câm miệng lại!
Sở Hàn giận dữ:
- Khi nào mới tới lượt ngươi giáo huấn ta? Việc của ngươi, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ! Ta giao cho ngươi thứ tốt nhất rồi, vậy mà ngươilàm việc thế này đó hả? Ngươi đã giết được Sở Mặc chưa? Ngươi đã hoàn thành giao phó của vị đại nhân đó chưa?
Sắc mặt Tần Hiểu không chút thay đổi, bình tĩnh noní:
- Chưởng môn, có vài việc người không hề hay biết...
- Câm miệng!
Sở Hàn rút ra lệnh bài chưởng môn, lạnh lùng nhìn Tần Hiểu:
- Ngươi muốn kháng lệnh sao?
Tần Hiểu như còn muốn nói gì đó, nhưng bị vị lão tổ già nhất Cô Thành ngăn cản, lão tổ nhìn Sở Hàn:
- Việc đã đến nước này, lẽ nào còn định thay đổi sao?
Sở Hàn lập tức cứng họng, mặc dù giận tới không kìm chế được nhưng đành câm như thóc.
Hắn nhìn vũng máu của năm vị lão tổ Thiên Ngoại, không chịu đánh dùng một chưởng dẹp qua một bên, uỳnh một tiếng đánh nổ một cái hố sâu, sau đó nghiến răng nói:
- Đi, tham chiến thôi!
Có người hỏi một câu:
- Chưởng môn muốn đứng ở bên nào? Sở Hàn nổi giận đùng đùng nói:
- Đương nhiên là đối đầu với Thiên Ngoại rồi, đều do các ngươi hại chết cả!
Khóe miệng Tần Hiểu hơi nhếch lên giống như cười vô giác, hắn nói:
- Chưởng môn thật anh minh!
Sở Hàn trừng mắt lườm Tần Hiểu:
- Đợi tới lúc ngươi còn sống sót, hãy nói lời đó với ta!
Thân là chưởng môn, Sở Hàn đến lúc này vẫn không biết rốt cuộc ailà người đưa ra ý tưởng điên rồ này, ngang ngạnh đẩy cả phái Cô Thành vào vũng bùn, nếu biết chủ ý là của Tần Hiểu đưa ra, e rằng hắn khó mà giữ được bình tĩnh như lúc này, chỉ mắng Tần Hiểu vài câu, phỏng chứng hắn sẽ một chưởng đánh bay cả tim Tần Hiểu ra rồi.
Chiến đấu bên kia đã hừng hực khí thế, số lượng lớn con rối Tiên Thiên được Thiên Ngoại bồi dưỡng đã chiếm cứ thế thượng phong.
Nhân tố thật sự là rất nhiều.
Trong rừng có một loại sinh linh vô địch, ngay cả sư tử hổ báo nhìn thấy cũng phải tránh lui, xa xa tránh né.
Đó chính là quân đoàn kiến!
Số lượng kiến che trời phủ đất, cũng khoảng từ một tới mười tỷ con. Cái gọi là nhiều kiến cắn chết voi cũng không phải là một câu nói ngoa.
Chớ đừng nói chi giờ phút này người luyện võ Thiên Ngoại xuất hiện ở nơi này, tất cả đều có được khí tức cường nhân Tiên Thiên, cho dù bọn họ đều là con rối nhưng đã thắng được ở khâu số lượng!
Đây là một cuộc ác chiến, trình độ gian nan này, cho dù là Diệu Nhất Nương hay là Hoa Tiểu Nha, hay thiên tài tuổi trẻ Thẩm Tinh Tuyết và Hoàng Họa lúc trước cũng có chút khinh địch rồi.
Không chỉ là bởi vì tuổi trẻ không có kinh nghiệm, mà hơn nữa chính là không nghĩ tới Thiên Ngoại lại chế tạo ra nhiều con rối Tiên Thiên tới vậy.
Gần như chính là liên tục không ngừng!
Tựa như quân đoàn kiến trong rừng!
Giết một tới hai, giết hai tới bốn!
Giống như là vĩnh viễn đều không giết hết!
Người cho dù cường thịnh cũng sẽ có lúc mệt mỏi…
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 678: Đẩy xuống nước
10.0/10 từ 43 lượt.