Thí Thiên Đao
Chương 635: Đại hung chi địa
Sở Mặc đương định truy đuổi, hoàn toàn kết liễu hắn thì bất ngờ có năm, sáu cường nhân khổ luyện của Thiên Ngoại đột nhiên đánh tới.
Cheng!
Thanh Thí Thiên phát ra âm thanh leng keng, Sở Mặc bảo vệ Diệu Nhất Nương phía sau, rồi cùng đánh nhau với đám người vừa kéo đến.
Tình thế ban đầu nghiêng về một phía, lúc này lẳng lặng xảy ra biến đổi. Sở Mặc càng đánh càng dũng mãnh, Lý Trúc bỏ chạy, Cô Thành và Thiên Ngoại bắt đầu có dấu hiệu yếu thế.
Mặc dù trước mắt xem ra không có vấn đề gì to tát, nhưng thời gian lâu rồi, toàn bộ tình thế hoàn toàn nghiêng về phía của Sở Mặc!
- Hắn là yêu nghiệt sao? Sao lại lợi hại như vậy chứ?
Những người ngoài cuộc đứng xem nãy giờ không kìm được thốt lên những lời ngạc nhiên thán phục.
- Xem ra lần này Cô Thành và Thiên Ngoại chịu thiệt thòi không nhỏ rồi! - Phải đấy, bọn họ đã thương vong nghiêm trọng như vậy, nhưng chiến lực của Sở Mặc vẫn không có dấu hiệu yếu đi.
- Đây còn là người sao? Thật khó mà tin được!
- Phi Tiên và Nhất Kiếm thật tàn nhẫn mà, lâm trận mới giở mặt!
Có người than thở.
- Cái quái gì mà lâm trận mới giở mặt? Lẽ nào bây giờ các ngươi vẫn không nhìn ra sao? Đây rõ ràng là việc sớm đã bàn tính kỹ lưỡng, người ta căn bản không vứt bỏ Sở Mặc!
Có người nhìn rõ tình thế cười nhạt
- Bây giờ không biết tình hình bên ngoài thế nào Hay là chúng ta rời khỏi Quy Khư đi, nguy hiểm quá!
Có người trong lòng sinh ra ý muốn rút lui.
Ai cũng nói Quy Khư vô cùng hung hiểm, cho dù là đệ tử tứ đại môn phái tiến vào cũng khó mà kết thúc tốt đẹp được. Nhưng xem ra tình thế hiện nay, mức độ nguy hiểm của Sở Mặc dường như không thua kém gì Quy Khư!
- Không dễ gì mới vào được nơi này, làm sao mà bỏ đi được? Muốn đi thì ngươi đi đi!
Nói dứt lời, người này liền xông vào sâu trong Quy Khư. Nhưng chưa đi được bao xa, đột nhiên vọng lại tiếng kêu thảm thiết, cả người hắn biến mất ngay tại chỗ.
Cũng có mấy người đi vào chỗ sâu trong Quy Khư như hắn, cũng đều chết không rõ nguyên nhân.
Lúc này mấy người không tham chiến hoàn toàn bị kinh hãi.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được tại sao tứ đại môn phải nắm Quy Khư trong tay nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào chinh phục được Quy Khư. Đây nào có phải là nơi bảo địa? Đây rõ ràng là vùng đất hung hiểm thập tử vô sinh mà! Đám người Tây Hải phái cuối cùng cũng hiểu tại sao Sở Mặc không muốn bọn họ tiến vào đây.
Trước đây trong lòng ít nhiều còn có mấy cách nghĩ, cảm thấy Sở Mặc có chút tự cho mình là đúng, cũng có chút coi thường bọn họ. Nhưng bây giờ thì họ rõ cả rồi, người ta chỉ muốn tốt cho bọn họ mà thôi!
- Đây quả là một ngày bê bết nhất!
- Cửa đâu? Quầng sáng lúc chúng ta đi vào đâu rồi?
Những người khác cùng đều nhìn về hướng đó, sau đó cùng đứng ngẩn người.
Cánh cửa, biến mất rồi!
- Cửa đâu? Cửa đâu? Lão tử đây muốn quay về!
Có người phát cuồng xông về hướng đó, liều mạng tìm kiếm, nhưng không có kết quả gì, dường như nơi đó tước giờ chưa từng có cánh cửa nào
- Ô ô Ta không muốn chết ở nơi này, ta muốn quay về!
Có người không kìm được khóc lóc, vô cùng sợ hãi.
Lúc này, đệ tử tứ đại môn phái lạnh lùng nói:
- Cánh cửa đó, sau khi tiến vào nửa canh giờ sẽ biến mất, nếu muốn đi ra thì phải tự mình tìm vị trí cánh cửa, nếu không đợi chết ở trong này đi.
- Sao trước đây không nói?
Có người phẫn nộ rít lên.
- Cái đầu các người hận không thể trở thành nhọn hoắt để xông vào đây, tại sao phải nói với các ngươi điều này chứ?
Mọi người đều sững sờ.
Đệ tử này của tứ đại môn phái lạnh lùng nhìn đám người, sau đó nói:
- Muốn sống, hãy cố gắng mà theo đoàn, chúc các người may mắn!
Dứt lời, người ngày tiến thẳng về phía trước đầu không ngoảnh lại.
Về chiến trường bên kia, vẫn có người đứng ngây ra đó, hoàn toàn không để ý. Lúc này Sở Mặc toàn thân đã đẫm máu, phần nhiều đều là của người khác, mặc dù hắn cũng bị thương nhưng không nặng lắm.
Hắn đã tụ hợp lại được với Hoàng Họa, Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha và đám người của Nhất Kiếm, Phi Tiên.
Tứ đại môn phái phân thành hai phe, Nhất Kiếm và Phi Tiên một bên, còn có cả Sở Mặc.
Cứ thế một bên tăng một bên giảm, bên kia dần dần có phần không gắng gượng được nữa. Tần Hiểu chị làm Hoàng Họa bị thương, nhưng không thể giết chết nàng tại trận, bây giờ lại bị Sở Mặc ngăn cản, hắn không ngừng gào rít nhưng không làm thế nào được.
Đến phút cuối, Cô Thành và Thiên Ngoại cuối cùng cũng sợ hãi, tình thế này hoàn toàn khác hẳn so với trước đây bọn họ suy diễn và dự liệu.
Trước đây bọn họ cho rằng Thẩm Tinh Tuyết, Diệu Nhất Nương và Hoa Tiểu Nha, mấy nữ nhân này nói chung đều muốn giúp Sở Mặc, nhưng thế nào cũng không ngờ tới Nhất Kiếm và Phi Tiên lại quyết định như vậy, trực tiếp đứng về phía Sở Mặc. Điều này khiến cho những thủ đoạn trước đây bọn họ bàn bạc hoàn toàn trở nên vô dụng.
Tần Hiểu rít lên giận dữ, cuối cùng hắn cũng từ bỏ trận đấu, tiến vào sâu trong Quy Khư, đồng thời hét to:
- Sở Mặc, vẫn chưa xong đâu Sớm muộn ta cũng giết chết ngươi!
- Chạy cái gì chứ? Có gan thì đánh tiếp nào!
Tiếng nói lãnh đạm lạnh lùng của Sở Mặc truyền đi. Tần Hiển giận đến loạng choạng, có cảm giác muốn hộc máu mồm, vô cùng ức chế. Hắn thật sự muốn quay đầu lại, tiếp tục đánh nhau với Sở Mặc, đem Sở Mặc chém thành trăm mảnh.
Nhưng lý trí lại nói với hắn, không dùng thủ đoạn đó, căn bản không cách nào làm khó được đối phương.
- Đừng đắc ý quá sớm!
Tiếng gầm rít của Tần Hiểu ngày càng xa hơn.
Người của Cô Thành và Thiên Ngoại bắt đầu lần lượt đuổi theo hướng của Tần Hiểu. Không thể không nói, sức mạnh của Cô Thành và Thiên Ngoại vẫn vô cùng dũng mãnh. Cường nhân Tiên Thiên dưới năm mươi tuổi, số lượng không hề ít ỏi. Những người này đều tham gia Tông Môn đại hội, nhưng lại vô cùng khiêm tốn.
Bây giờ rốt cuộc cũng phải lộ ra bản lĩnh thực sự, thật khiến người ta khiếp sợ.
Nếu không có sự giúp đỡ của Nhất Kiếm và Phi Tiên, cho dù Sở Mặc có mạnh hơn nữa cũng khó mà hoàn toàn đánh bại được đối phương. Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Trên khắp chiến trường còn bỏ lại mấy chục thi thể.
Mùi máu tanh nồng phiêu tán khắp trời đất.
Thí Thiên Đao
Cheng!
Thanh Thí Thiên phát ra âm thanh leng keng, Sở Mặc bảo vệ Diệu Nhất Nương phía sau, rồi cùng đánh nhau với đám người vừa kéo đến.
Tình thế ban đầu nghiêng về một phía, lúc này lẳng lặng xảy ra biến đổi. Sở Mặc càng đánh càng dũng mãnh, Lý Trúc bỏ chạy, Cô Thành và Thiên Ngoại bắt đầu có dấu hiệu yếu thế.
Mặc dù trước mắt xem ra không có vấn đề gì to tát, nhưng thời gian lâu rồi, toàn bộ tình thế hoàn toàn nghiêng về phía của Sở Mặc!
- Hắn là yêu nghiệt sao? Sao lại lợi hại như vậy chứ?
Những người ngoài cuộc đứng xem nãy giờ không kìm được thốt lên những lời ngạc nhiên thán phục.
- Xem ra lần này Cô Thành và Thiên Ngoại chịu thiệt thòi không nhỏ rồi! - Phải đấy, bọn họ đã thương vong nghiêm trọng như vậy, nhưng chiến lực của Sở Mặc vẫn không có dấu hiệu yếu đi.
- Đây còn là người sao? Thật khó mà tin được!
- Phi Tiên và Nhất Kiếm thật tàn nhẫn mà, lâm trận mới giở mặt!
Có người than thở.
- Cái quái gì mà lâm trận mới giở mặt? Lẽ nào bây giờ các ngươi vẫn không nhìn ra sao? Đây rõ ràng là việc sớm đã bàn tính kỹ lưỡng, người ta căn bản không vứt bỏ Sở Mặc!
Có người nhìn rõ tình thế cười nhạt
- Bây giờ không biết tình hình bên ngoài thế nào Hay là chúng ta rời khỏi Quy Khư đi, nguy hiểm quá!
Có người trong lòng sinh ra ý muốn rút lui.
Ai cũng nói Quy Khư vô cùng hung hiểm, cho dù là đệ tử tứ đại môn phái tiến vào cũng khó mà kết thúc tốt đẹp được. Nhưng xem ra tình thế hiện nay, mức độ nguy hiểm của Sở Mặc dường như không thua kém gì Quy Khư!
- Không dễ gì mới vào được nơi này, làm sao mà bỏ đi được? Muốn đi thì ngươi đi đi!
Nói dứt lời, người này liền xông vào sâu trong Quy Khư. Nhưng chưa đi được bao xa, đột nhiên vọng lại tiếng kêu thảm thiết, cả người hắn biến mất ngay tại chỗ.
Cũng có mấy người đi vào chỗ sâu trong Quy Khư như hắn, cũng đều chết không rõ nguyên nhân.
Lúc này mấy người không tham chiến hoàn toàn bị kinh hãi.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được tại sao tứ đại môn phải nắm Quy Khư trong tay nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào chinh phục được Quy Khư. Đây nào có phải là nơi bảo địa? Đây rõ ràng là vùng đất hung hiểm thập tử vô sinh mà! Đám người Tây Hải phái cuối cùng cũng hiểu tại sao Sở Mặc không muốn bọn họ tiến vào đây.
Trước đây trong lòng ít nhiều còn có mấy cách nghĩ, cảm thấy Sở Mặc có chút tự cho mình là đúng, cũng có chút coi thường bọn họ. Nhưng bây giờ thì họ rõ cả rồi, người ta chỉ muốn tốt cho bọn họ mà thôi!
- Đây quả là một ngày bê bết nhất!
- Cửa đâu? Quầng sáng lúc chúng ta đi vào đâu rồi?
Những người khác cùng đều nhìn về hướng đó, sau đó cùng đứng ngẩn người.
Cánh cửa, biến mất rồi!
- Cửa đâu? Cửa đâu? Lão tử đây muốn quay về!
Có người phát cuồng xông về hướng đó, liều mạng tìm kiếm, nhưng không có kết quả gì, dường như nơi đó tước giờ chưa từng có cánh cửa nào
- Ô ô Ta không muốn chết ở nơi này, ta muốn quay về!
Có người không kìm được khóc lóc, vô cùng sợ hãi.
Lúc này, đệ tử tứ đại môn phái lạnh lùng nói:
- Cánh cửa đó, sau khi tiến vào nửa canh giờ sẽ biến mất, nếu muốn đi ra thì phải tự mình tìm vị trí cánh cửa, nếu không đợi chết ở trong này đi.
- Sao trước đây không nói?
Có người phẫn nộ rít lên.
- Cái đầu các người hận không thể trở thành nhọn hoắt để xông vào đây, tại sao phải nói với các ngươi điều này chứ?
Mọi người đều sững sờ.
Đệ tử này của tứ đại môn phái lạnh lùng nhìn đám người, sau đó nói:
- Muốn sống, hãy cố gắng mà theo đoàn, chúc các người may mắn!
Dứt lời, người ngày tiến thẳng về phía trước đầu không ngoảnh lại.
Về chiến trường bên kia, vẫn có người đứng ngây ra đó, hoàn toàn không để ý. Lúc này Sở Mặc toàn thân đã đẫm máu, phần nhiều đều là của người khác, mặc dù hắn cũng bị thương nhưng không nặng lắm.
Hắn đã tụ hợp lại được với Hoàng Họa, Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha và đám người của Nhất Kiếm, Phi Tiên.
Tứ đại môn phái phân thành hai phe, Nhất Kiếm và Phi Tiên một bên, còn có cả Sở Mặc.
Cứ thế một bên tăng một bên giảm, bên kia dần dần có phần không gắng gượng được nữa. Tần Hiểu chị làm Hoàng Họa bị thương, nhưng không thể giết chết nàng tại trận, bây giờ lại bị Sở Mặc ngăn cản, hắn không ngừng gào rít nhưng không làm thế nào được.
Đến phút cuối, Cô Thành và Thiên Ngoại cuối cùng cũng sợ hãi, tình thế này hoàn toàn khác hẳn so với trước đây bọn họ suy diễn và dự liệu.
Trước đây bọn họ cho rằng Thẩm Tinh Tuyết, Diệu Nhất Nương và Hoa Tiểu Nha, mấy nữ nhân này nói chung đều muốn giúp Sở Mặc, nhưng thế nào cũng không ngờ tới Nhất Kiếm và Phi Tiên lại quyết định như vậy, trực tiếp đứng về phía Sở Mặc. Điều này khiến cho những thủ đoạn trước đây bọn họ bàn bạc hoàn toàn trở nên vô dụng.
Tần Hiểu rít lên giận dữ, cuối cùng hắn cũng từ bỏ trận đấu, tiến vào sâu trong Quy Khư, đồng thời hét to:
- Sở Mặc, vẫn chưa xong đâu Sớm muộn ta cũng giết chết ngươi!
- Chạy cái gì chứ? Có gan thì đánh tiếp nào!
Tiếng nói lãnh đạm lạnh lùng của Sở Mặc truyền đi. Tần Hiển giận đến loạng choạng, có cảm giác muốn hộc máu mồm, vô cùng ức chế. Hắn thật sự muốn quay đầu lại, tiếp tục đánh nhau với Sở Mặc, đem Sở Mặc chém thành trăm mảnh.
Nhưng lý trí lại nói với hắn, không dùng thủ đoạn đó, căn bản không cách nào làm khó được đối phương.
- Đừng đắc ý quá sớm!
Tiếng gầm rít của Tần Hiểu ngày càng xa hơn.
Người của Cô Thành và Thiên Ngoại bắt đầu lần lượt đuổi theo hướng của Tần Hiểu. Không thể không nói, sức mạnh của Cô Thành và Thiên Ngoại vẫn vô cùng dũng mãnh. Cường nhân Tiên Thiên dưới năm mươi tuổi, số lượng không hề ít ỏi. Những người này đều tham gia Tông Môn đại hội, nhưng lại vô cùng khiêm tốn.
Bây giờ rốt cuộc cũng phải lộ ra bản lĩnh thực sự, thật khiến người ta khiếp sợ.
Nếu không có sự giúp đỡ của Nhất Kiếm và Phi Tiên, cho dù Sở Mặc có mạnh hơn nữa cũng khó mà hoàn toàn đánh bại được đối phương. Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Trên khắp chiến trường còn bỏ lại mấy chục thi thể.
Mùi máu tanh nồng phiêu tán khắp trời đất.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 635: Đại hung chi địa
10.0/10 từ 43 lượt.