Thí Thiên Đao
Chương 632: Cô lập (2)
Nổi tiếng đã lâu nhưng lần đầu tiên mới được đến gần như vậy. Cho nên, cho dù trong truyền thuyết nói Quy Khư có muôn vàn nguy hiểm, nhưng những người trước nay chưa từng vào đây đều không cảm thấy đây thực sự là hung địa. Tứ đại môn phái, mỗi bên có khoảng 40 người vào Quy Khư. Lại thêm 140 người được chọn ra từ Tông Môn đại hội, tổng cộng hơn 300 người ở trên quảng trường của thị trấn nhỏ, chỉnh trang chờ đợi.
Bên cạnh Sở Mặc lúc này chỉ còn lại một mình Hoàng Họa, bởi vì Đại Công Kê không thể tiến vào Quy Khư, đành ở lại thị trấn đợi tin tức
Điều này khiến Sở Mặc xem ra có phần lẻ loi, thậm chí còn có chút đáng thương. Những môn phái khác đều có một đám người tụ tập một chỗ, chỉ có chỗ của hắn, tổng cộng mới có 2 người, nhìn qua giống như là bị cô lập vậy. Thực tế thì đúng là bị cô lập rồi.
Hoa Tiểu Nha từ xa dõi về phía Sở Mặc và Hoàng Họa, mặc dù nàng biết tất cả nhân quả, nhưng trong lòng vẫn không thấy dễ chịu. Càng khó chịu hơn nàng ta chính là Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đang trong doanh trại của Phi Tiên. Mặc dù Thẩm Ngạo Sương nói hết nước hết cái để khuyên nhủ hai nàng, kể cả Thẩm Ngạo Băng trước nay đều coi thường việc giải thích cũng phá lệ kể lại quá trình bàn bạc vớicác tiền bối Phi Tiên cho hai nàng, nhưng trong lòng hai nàng vẫn vô cùng đau khổ. Cảm giác đó giống như là phản bội vậy!
Mặc dù đều biết việc không phải là như vậy, nhưng hiện tại bên cạnh Sở Mặc chỉ có Hoàng Họa, cô đơn đứng một mình bên đó, khóe mắt hai nàng liền đỏ ngầu lên.
Cảnh tượng này trong mắt người khác lại càng khẳng định chắc chắn tin đồn, đó là tứ đại môn phải thực sự muốn xuống tay với Sở Mặc
- Sở Mặc xong rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
- Không ngờ, hắn lại có gan tiến vào Quy Khư, thật nằm ngoài dự liệu.
- Khốn thật, hiện tại hắn không muốn vào nữa, có thể không? Nghe nói tứ đại môn phái tổng cộng sáu, bảy mươi cao thủ Tiên Thiên đều ở đây, cho dù Sở Mặc muốn chạy cũng chạy không thoát.
- Nói cũng phải, hắn chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, đem mạng mình ra đùa. Đám người xì xào bàn tán. Ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc lộ rõ vẻ hả hê khi người khác gặp họa. Nhất là đệ tử Trường Sinh Thiên và tứ đại môn phái, thấy cảnh ngộ của Sở Mặc như vậy càng tỏ vẻ vui mừng.
- Được rồi, người đến đông đủ cả rồi, không nói nhiều lời nữa!
Trên khán đài cao nằm ở giữa quảng trường, một nam tử vóc dáng cao lớn đứng đó, không rõ là môn phái nào, là người huy động cuối cùng chịu trách nhiệm trước khi đám người này tiến vào Quy Khư.
- Sau một canh giờ nữa, các người sẽ tiến vào Quy Khư mà truyềnthuyết vẫn nói tới. Ta không muốn dọa các người, Quy Khư rất nguy hiểm, hãy nhớ kỹ, không có gì quan trọng hơn sinh mạng của các người. Có thể sống sót trở ra mới là người thắng cuộc. Nhớ kỹ, trong đó không cho phép giết hại lẫn nhau, nếu ta biết được, vậy thì ngươi sẽ gặp phải sự truy sát của tứ đại môn phái!
Người này dứt lời, còn ra vẻ vô ý nhìn về phía Sở Mặc, hắn nói tiếp:
- Đến lúc đó còn liên lụy tới cả thân bằng cố hữu của chính mình, vậy thì không hay đâu!
Lúc này, rất nhiều người dõi mắt về phía Sở Mặc, thậm chí bắt đầu có chút đồng tình. Đây rõ ràng là muốn ép Sở Mặc vào đường chết mà! Rõ ràng muốn đối phó với người ta, còn uy hiếp như thế Tứ đại mônphái, quả thật là có chút vô sỉ mà! Những người mà trong lòng còn chút chính nghĩa đều cảm thấy không ưa tên đó.
Gã đứng trên khán đài dường như cũng hiểu rõ, lập tức cũng không nhiều lời nữa, sau khi dặn dò thêm vài câu liền nhảy xuống, dẫn theo mấy người đi ra bên ngoài trận địa.
Cái gọi là Quy Khư chi môn (cửa vào Quy Khư) chỉ là một ánh sáng màu u lam, nếu ở nơi khác nhìn thấy chắc chắn sẽ không biết ánh sáng đó có tác dụng gì. Đến đây, tất cả mọi người không còn lảm nhảm nhiều lời nữa, tất cả đều trầm ngâm quay đầu lại nhìn những người tiễn biệt mình, sau đó từng người một nối đuôi nhau tiến vào.
Sở Mặc và Hoàng Họa cố ý chen chúc phía sau.
Hoàng Họa phẫn nộ, Sở Mặc thì lại rất điềm tĩnh, vẻ mặt thậm chí còn lộ chút thản nhiên đùa cợt.
Cuối cùng cũng tới lượt hai người, Sở Mặc quay đầu lại, thâm ý sâu sắc nhìn đám người đằng xa kia, sau đó đột nhiên nhe răng ra cười. Quay người tiến vào.
Nụ cười ấy nếu xuất hiện trên khuôn mặt một người trẻ tuổi khác thì là chuyện bình thường, chỉ là nụ cười tinh nghịch mà thôi. Nhưng xuất hiện trên mặt Sở Mặc lại khiến cho đám cường giả phía sau cảm thấy trong lòng rờn rợn.
Mỗi người trong lòng bất chợt đều có vô số các suy nghĩ, nhưng không có cách nghĩ nào là thiện ý!
Đây là điệu cười chứa đầy ác ý.
Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có sức mạnh ở đâu chứ?
Bên ngoài đám cường nhân đương thời, đặc biệt là các nhân vật tiền bối của tứ đại môn phái đang định thần lại sau khi bị nụ cười của Sở Mặc làm cho hoảng sợ, trong thâm tâm bọn họ đều trỗi dậy một sự phẫn nộ mạnh liệt.
- Mau đi bắt con gà trống đó cho ta!
Một lão tổ phái Cô Thành vẻ mặt âm trầm dặn dò:
- Nếu phản kháng, lập tức giết chết!
Dứt lời, lão liền đưa mắt nhìn đám người của Phi Tiên và Nhất Kiếm hi Tiên và Nhất Kiếm hoàn toàn không có động tĩnh gì.
- Sao nào? Đến lúc này rồi mà các ngươi còn muốn bo bo giữ mình sao?
Lão tổ phái Cô Thành giận giữ.
Một người vẻ mặt khổ hạnh dáng người cao gày của phái Thiên Ngoại gật đầu:
- Ta đồng ý
Đám người Thiên Ngoại Thiên đứng sau Thiên Ngoại cũng gật đầu:
- Chúng ta cũng tán thành! Bọn người của Tứ Thông Kiếm phái ở sau Cô Thành lập tức tỏ thái độ:
- Chúng ta đồng ý.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phái Phi Tiên và Nhất Kiếm.
Một nữ nhân tóc trắng hoa râm nhưng dung nhan xinh đẹp của Phi Tiên điềm tĩnh nói:
- Đám người các ngươi là đủ rồi.
- NgươiLão tổ phái Cô Thành sắc mặt lạnh lùng, dường như sắp nổi cơn thịnh nộ sau khi thấy thái độ của bạch phát nữ tử, lời nói sắp thốt khỏi cô họng lập tức nuốt trở lại.
Vị cô cô này hắn có phần không chọc giận được.
Đam thanh niên ít tuổi hầu như không ai quen biết lão bà, nhưng mẫy lão tiền bối của tứ đại môn phái làm sao lại không biết lão bà chứ?
Mặc dù tức giận cách làm bo bo giữ mình của Phi Tiên và Nhất Kiếm, nhưng bọn họ cũng không dám bức ép. Vị lão tổ phái Cô Thành hừ một tiếng, sau đó lập tức phái người xông về phái thị trấn tìm bắt con gà trống trước rồi bàn tiếp.
Uỳnh!
Hướng thị trấn đột nhiên vọng lại một tiếng nổ lớn giống như là tiếng sét giữa trời cao, khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Thí Thiên Đao
Bên cạnh Sở Mặc lúc này chỉ còn lại một mình Hoàng Họa, bởi vì Đại Công Kê không thể tiến vào Quy Khư, đành ở lại thị trấn đợi tin tức
Điều này khiến Sở Mặc xem ra có phần lẻ loi, thậm chí còn có chút đáng thương. Những môn phái khác đều có một đám người tụ tập một chỗ, chỉ có chỗ của hắn, tổng cộng mới có 2 người, nhìn qua giống như là bị cô lập vậy. Thực tế thì đúng là bị cô lập rồi.
Hoa Tiểu Nha từ xa dõi về phía Sở Mặc và Hoàng Họa, mặc dù nàng biết tất cả nhân quả, nhưng trong lòng vẫn không thấy dễ chịu. Càng khó chịu hơn nàng ta chính là Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đang trong doanh trại của Phi Tiên. Mặc dù Thẩm Ngạo Sương nói hết nước hết cái để khuyên nhủ hai nàng, kể cả Thẩm Ngạo Băng trước nay đều coi thường việc giải thích cũng phá lệ kể lại quá trình bàn bạc vớicác tiền bối Phi Tiên cho hai nàng, nhưng trong lòng hai nàng vẫn vô cùng đau khổ. Cảm giác đó giống như là phản bội vậy!
Mặc dù đều biết việc không phải là như vậy, nhưng hiện tại bên cạnh Sở Mặc chỉ có Hoàng Họa, cô đơn đứng một mình bên đó, khóe mắt hai nàng liền đỏ ngầu lên.
Cảnh tượng này trong mắt người khác lại càng khẳng định chắc chắn tin đồn, đó là tứ đại môn phải thực sự muốn xuống tay với Sở Mặc
- Sở Mặc xong rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
- Không ngờ, hắn lại có gan tiến vào Quy Khư, thật nằm ngoài dự liệu.
- Khốn thật, hiện tại hắn không muốn vào nữa, có thể không? Nghe nói tứ đại môn phái tổng cộng sáu, bảy mươi cao thủ Tiên Thiên đều ở đây, cho dù Sở Mặc muốn chạy cũng chạy không thoát.
- Nói cũng phải, hắn chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, đem mạng mình ra đùa. Đám người xì xào bàn tán. Ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc lộ rõ vẻ hả hê khi người khác gặp họa. Nhất là đệ tử Trường Sinh Thiên và tứ đại môn phái, thấy cảnh ngộ của Sở Mặc như vậy càng tỏ vẻ vui mừng.
- Được rồi, người đến đông đủ cả rồi, không nói nhiều lời nữa!
Trên khán đài cao nằm ở giữa quảng trường, một nam tử vóc dáng cao lớn đứng đó, không rõ là môn phái nào, là người huy động cuối cùng chịu trách nhiệm trước khi đám người này tiến vào Quy Khư.
- Sau một canh giờ nữa, các người sẽ tiến vào Quy Khư mà truyềnthuyết vẫn nói tới. Ta không muốn dọa các người, Quy Khư rất nguy hiểm, hãy nhớ kỹ, không có gì quan trọng hơn sinh mạng của các người. Có thể sống sót trở ra mới là người thắng cuộc. Nhớ kỹ, trong đó không cho phép giết hại lẫn nhau, nếu ta biết được, vậy thì ngươi sẽ gặp phải sự truy sát của tứ đại môn phái!
Người này dứt lời, còn ra vẻ vô ý nhìn về phía Sở Mặc, hắn nói tiếp:
- Đến lúc đó còn liên lụy tới cả thân bằng cố hữu của chính mình, vậy thì không hay đâu!
Lúc này, rất nhiều người dõi mắt về phía Sở Mặc, thậm chí bắt đầu có chút đồng tình. Đây rõ ràng là muốn ép Sở Mặc vào đường chết mà! Rõ ràng muốn đối phó với người ta, còn uy hiếp như thế Tứ đại mônphái, quả thật là có chút vô sỉ mà! Những người mà trong lòng còn chút chính nghĩa đều cảm thấy không ưa tên đó.
Gã đứng trên khán đài dường như cũng hiểu rõ, lập tức cũng không nhiều lời nữa, sau khi dặn dò thêm vài câu liền nhảy xuống, dẫn theo mấy người đi ra bên ngoài trận địa.
Cái gọi là Quy Khư chi môn (cửa vào Quy Khư) chỉ là một ánh sáng màu u lam, nếu ở nơi khác nhìn thấy chắc chắn sẽ không biết ánh sáng đó có tác dụng gì. Đến đây, tất cả mọi người không còn lảm nhảm nhiều lời nữa, tất cả đều trầm ngâm quay đầu lại nhìn những người tiễn biệt mình, sau đó từng người một nối đuôi nhau tiến vào.
Sở Mặc và Hoàng Họa cố ý chen chúc phía sau.
Hoàng Họa phẫn nộ, Sở Mặc thì lại rất điềm tĩnh, vẻ mặt thậm chí còn lộ chút thản nhiên đùa cợt.
Cuối cùng cũng tới lượt hai người, Sở Mặc quay đầu lại, thâm ý sâu sắc nhìn đám người đằng xa kia, sau đó đột nhiên nhe răng ra cười. Quay người tiến vào.
Nụ cười ấy nếu xuất hiện trên khuôn mặt một người trẻ tuổi khác thì là chuyện bình thường, chỉ là nụ cười tinh nghịch mà thôi. Nhưng xuất hiện trên mặt Sở Mặc lại khiến cho đám cường giả phía sau cảm thấy trong lòng rờn rợn.
Mỗi người trong lòng bất chợt đều có vô số các suy nghĩ, nhưng không có cách nghĩ nào là thiện ý!
Đây là điệu cười chứa đầy ác ý.
Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi có sức mạnh ở đâu chứ?
Bên ngoài đám cường nhân đương thời, đặc biệt là các nhân vật tiền bối của tứ đại môn phái đang định thần lại sau khi bị nụ cười của Sở Mặc làm cho hoảng sợ, trong thâm tâm bọn họ đều trỗi dậy một sự phẫn nộ mạnh liệt.
- Mau đi bắt con gà trống đó cho ta!
Một lão tổ phái Cô Thành vẻ mặt âm trầm dặn dò:
- Nếu phản kháng, lập tức giết chết!
Dứt lời, lão liền đưa mắt nhìn đám người của Phi Tiên và Nhất Kiếm hi Tiên và Nhất Kiếm hoàn toàn không có động tĩnh gì.
- Sao nào? Đến lúc này rồi mà các ngươi còn muốn bo bo giữ mình sao?
Lão tổ phái Cô Thành giận giữ.
Một người vẻ mặt khổ hạnh dáng người cao gày của phái Thiên Ngoại gật đầu:
- Ta đồng ý
Đám người Thiên Ngoại Thiên đứng sau Thiên Ngoại cũng gật đầu:
- Chúng ta cũng tán thành! Bọn người của Tứ Thông Kiếm phái ở sau Cô Thành lập tức tỏ thái độ:
- Chúng ta đồng ý.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phái Phi Tiên và Nhất Kiếm.
Một nữ nhân tóc trắng hoa râm nhưng dung nhan xinh đẹp của Phi Tiên điềm tĩnh nói:
- Đám người các ngươi là đủ rồi.
- NgươiLão tổ phái Cô Thành sắc mặt lạnh lùng, dường như sắp nổi cơn thịnh nộ sau khi thấy thái độ của bạch phát nữ tử, lời nói sắp thốt khỏi cô họng lập tức nuốt trở lại.
Vị cô cô này hắn có phần không chọc giận được.
Đam thanh niên ít tuổi hầu như không ai quen biết lão bà, nhưng mẫy lão tiền bối của tứ đại môn phái làm sao lại không biết lão bà chứ?
Mặc dù tức giận cách làm bo bo giữ mình của Phi Tiên và Nhất Kiếm, nhưng bọn họ cũng không dám bức ép. Vị lão tổ phái Cô Thành hừ một tiếng, sau đó lập tức phái người xông về phái thị trấn tìm bắt con gà trống trước rồi bàn tiếp.
Uỳnh!
Hướng thị trấn đột nhiên vọng lại một tiếng nổ lớn giống như là tiếng sét giữa trời cao, khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 632: Cô lập (2)
10.0/10 từ 43 lượt.