Thí Thiên Đao
Chương 517: Hai năm đổi thay (1)
Hoàng Hoa phân vân một hồi, khẽ nói:
- Công tử, hay là ta cùng người quay về Nhân Giới. Công tử ở Nhân Giới có lẽ vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Sở Mặc lắc đầu, cười nói:
- Không sao, tự ta có thể ứng phó được, nếu không thể ta lại tới tìm hai người.
Hoàng Hoa nhìn Sở Mặc, gật đầu:
- Vậy được rồi, lần sau công tử gặp lại Hoàng Hoa, Hoàng Hoa cólẽ đã tấn cấp lên Linh Thú rồi.
Đại Công Kê cụp mí mắt:
- Đại Công Kê vẫn là Đại Công Kê
-
Sở Mặc liếc nhìn Đại Công Kê không chút cảm xúc, sau đó vẫy tay, thân hình thoắt cái đã biến mất.
Sau khi dõi mắt tiễn Sở Mặc đi, Hoàng Hoa ngẩng đầu nhìn biển tên của toà cung điện tận cuối quảng trường, khẽ nói:
- Sở Cung Lai lịch của công tử không đơn giản mà, ở nơi nhưHuyễn Thần Giới lại có thể có một tòa cung điện của riêng mình, thật không tin nổi.
Đại Công Kê liếc Hoàng Hoa một cái, nói:
- Tiểu nha đầu nhà ngươi, lẽ nào cũng từng nghe danh Huyễn Thần Giới sao?
Hoàng Hoa nhìn Đại Công Kê:
- Đừng quá coi thường người khác.
- Đừng giả bộ như ngươi thật sự biết.
Đại Công Kê cười nhạt ho dù cả Sở Cung chỉ còn lại hai người bọn họ, Đại Công Kê cũng không quên đấu võ mồm.
Trên mặt Hoàng Hoa lộ một nụ cười bí hiểm, thản nhiên nói:
- Đừng tưởng trên đời này chỉ ngươi là có lai lịch không tầm thường, gà trống chết tiệt, năm xưa trong Thiên Giới không chỉ có một mình Thiên Kê tộc nhà ngươi gặp tai họa.
Đại Công Kê lập tức đứng sững há hốc mồm nhìn Hoàng Hoa, không thốt lên được lời nào.
Hoàng Hoa nói tiếp:
- Nhân Giới vốn dĩ là nơi thần kỳ nhất trên đời, ngay cả đến nơi thần kỳ như Quy Khư cũng đều xuất hiện tại Nhân Giới
Đại Công Kê thoáng suy tư nhìn Hoàng Hoa, híp mắt, lẩm bẩm nói:
- Ngươi thật sự không phải là Khuyển tộc Khuyển tộc tuyệt đối không thể xuất hiện một cô nương xinh đẹp thông minh lanh lợi như ngươi được. Kê gia trước đây đã nhìn lầm, ngươi rốt cuộc là tộc gì?
Hoàng Hoa tự nhiên cười:
- Ngươi đoán xem?
Cả người bước đi như hư không, giống như nước chảy mây trôi, nếu có ai nhìn thấy chắc chắn sẽ không dám tin, chàng thiếu niên này chính là Sở Mặc của Đại Hạ Quốc đã biến mất 2 năm trước.
Gần như tất cả mọi người của Nhân Giới vẫn còn ấn tượng về một thiếu niên thiên tài có vị Sư phụ hùng mạnh của 2 năm về trước.
Ai cũng không thể ngờ được, 2 năm qua, Sở Mặc lại có thể thay đổi nhiều tới vậy. Hắn của ngày hôm nay đã không còn là chàng thiếu niên thiên tài năm xưa, mà đã trở thành một cường giả tuyệt thế thực sự rồi!
Ít nhất với Nhân Giới mà nói thì là như vậy.
Sở Mặc đi về hướng Đại Hạ.
Trong lòng hắn còn nhớ thương rất nhiều người, nhưng nhớ nhất chính là gia gia của hắn Phàm Vô Địch.
Hai năm qua sẽ có ít nhiều đổi khác, không ai biết được. Đại Công Kê ngoại trừ hắn ra, căn bản không quan tâm bất cứ việc gì của Nhân Giới, cho nên Sở Mặc không hỏi hắn, quyết tự mình tìm hiểu.
Đỉnh Cô Bút cách xa Viêm Hoàng Thành, nhưng với Sở Mặc mà nói không đáng là gì.
Không mất bao nhiêu thời gian, hình dáng Sở Mặc đã xuất hiện trên bầu trời Viêm Hoàng Thành, chỉ có điều bóng dáng mơ hồ, người bên dưới cơ bản không biết trên đầu họ từ lúc nào mà có thêm một người khác. Một lúc sau, bóng dáng Sở Mặc đã xuất hiện ở Phàn phủ rồi.
Ngắm nhìn khung cảnh thân thuộc ấy, Sở Mặc có chút xao động.
Hai năm ngắn ngủi lại khiến hắn có cảm giác phảng phất như mấy đời rồi, tất cả trước mắt rõ ràng đều thân thuộc, chỉ có điều trong lòng đã có những biến hóa lớn lao.
Trong khuôn viên không có ai, Sở Mặc vốn nhạy cảm lập tức thấy có chút không khí bất thường.
Dường như một bầu không khí u ám đang bao trùm lên Phàn phủ. Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lúc này, cửa sân đột nhiên mở ra, một nha hoàn của Phàn phủ trông thấy Sở Mặc lên hoảng hốt, sau đó vẻ mặt mừng rõ:
- Thiếu Thiếu gia?
Sở Mặc thấy nha hoàn đó quen quen mặt, chợt nhớ tới năm xưa thị nữ mà Diệu Nhất Nương tìm cho hắn, lúc hắn đi đã không đem bọn họ theo ởi gia đình những cô nương này đều ở Viêm Hoàng Thành, không tới bước vạn bất đắc dĩ, không ai muốn rời xa quê hương, Sở Mặc không miễn cưỡng họ, đã để họ ở lại đây, dù sau bất kể là gia gia hay thúc thúc một tay đều đối xử với họ rất tốt.
- Phải, ta về rồi.
Sở Mặc nói.
Nha hoàn này nhìn Sở Mặc, bỗng nước mắt lã chã rơi, nức nở nói:
- Thiếu gia, sao người nói đi là đi 2 năm liền, một chút tin tức cũng không có, chúng tôi đều rất lo lắng cho người. Sở Mặc mỉm cười:
- Chả phải đã về rồi sao?
- Lão gia xảy ra chuyện rồi người không biết sao?
Nha hoàn nức nở nói.
- Cái gì?
Sở Mặc kinh ngạch nhìn nha hoàn, trầm giọng hỏi:
- Ngươi đừng khóc nữa, từ từ nói, xảy ra chuyện gì vậy?
Nha hoàn bị sát khí vừa rồi của Sở Mặc làm cho hoảng sợ, nhưng rất mau chóng bình tâm trở lại, nói:
- Lão gia hiện tại không sao, nhưng sớm đã không còn ở Viêm Hoàng Thành nữa rồi, Tùy quản gia cũng đi rồi. Bây giờ cả Phàn phủ chỉ còn lại mấy người chúng tôi lo liệu.
- Ừm, ngươi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Sở Mặc nghe gia gia vô sự thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng ngồi xuống. Nha hoàn ngâm một ấm trà, sau đó kể lại tất cả những việc xảy ra trong hai năm qua cho Sở Mặc nghe.
Sở Mặc lúc này mới biết, hai năm ngắn ngủi không ngờ lại xảy ra những việc mà hắn không tưởng tượng nổi.
Ở Đại Tề, Sở Yên tay nắm tín vật của Sở Mặc, giả dạng Sở Mặc, đưa theo Vương Đại Phát và phu phụ Hứa Phù Phù tiến vào cảnh nội Đại Tề, tiếp giáp với Vương Đình thảo nguyên, kết liên minh với Vương Đình, tạo thành thế gọng kìm.
Đánh chiếm vô số biên giới của Đại Tề, phân mỗi người một nửa vớiVương Đình thảo nguyên.
- Công tử người biến mất hai năm nay, trong hai năm, nước Sở thành lập, danh xưng Sở Vương Mặc nhất thời không có cái thứ hai.
Nha hoàn nhìn Sở Mặc, khẽ nói.
Sở Mặc lặng thinh không biết nói gì, cười gượng gạo:
- Nha đầu Sở Yên, mượn danh ta lại dám làm ra những chuyện động trời như vậy.
Nha hoàn gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Sở Yên tiểu thư thật sự rất lợi hại.
- Đại Tề bị Đại Hạ, Sở Quốc và Vương Đình thảo nguyên ba bên công kích, cuối cùng đã sụp đổ.
Thí Thiên Đao
- Công tử, hay là ta cùng người quay về Nhân Giới. Công tử ở Nhân Giới có lẽ vẫn còn nhiều việc phải xử lý.
Sở Mặc lắc đầu, cười nói:
- Không sao, tự ta có thể ứng phó được, nếu không thể ta lại tới tìm hai người.
Hoàng Hoa nhìn Sở Mặc, gật đầu:
- Vậy được rồi, lần sau công tử gặp lại Hoàng Hoa, Hoàng Hoa cólẽ đã tấn cấp lên Linh Thú rồi.
Đại Công Kê cụp mí mắt:
- Đại Công Kê vẫn là Đại Công Kê
-
Sở Mặc liếc nhìn Đại Công Kê không chút cảm xúc, sau đó vẫy tay, thân hình thoắt cái đã biến mất.
Sau khi dõi mắt tiễn Sở Mặc đi, Hoàng Hoa ngẩng đầu nhìn biển tên của toà cung điện tận cuối quảng trường, khẽ nói:
- Sở Cung Lai lịch của công tử không đơn giản mà, ở nơi nhưHuyễn Thần Giới lại có thể có một tòa cung điện của riêng mình, thật không tin nổi.
Đại Công Kê liếc Hoàng Hoa một cái, nói:
- Tiểu nha đầu nhà ngươi, lẽ nào cũng từng nghe danh Huyễn Thần Giới sao?
Hoàng Hoa nhìn Đại Công Kê:
- Đừng quá coi thường người khác.
- Đừng giả bộ như ngươi thật sự biết.
Đại Công Kê cười nhạt ho dù cả Sở Cung chỉ còn lại hai người bọn họ, Đại Công Kê cũng không quên đấu võ mồm.
Trên mặt Hoàng Hoa lộ một nụ cười bí hiểm, thản nhiên nói:
- Đừng tưởng trên đời này chỉ ngươi là có lai lịch không tầm thường, gà trống chết tiệt, năm xưa trong Thiên Giới không chỉ có một mình Thiên Kê tộc nhà ngươi gặp tai họa.
Đại Công Kê lập tức đứng sững há hốc mồm nhìn Hoàng Hoa, không thốt lên được lời nào.
Hoàng Hoa nói tiếp:
- Nhân Giới vốn dĩ là nơi thần kỳ nhất trên đời, ngay cả đến nơi thần kỳ như Quy Khư cũng đều xuất hiện tại Nhân Giới
Đại Công Kê thoáng suy tư nhìn Hoàng Hoa, híp mắt, lẩm bẩm nói:
- Ngươi thật sự không phải là Khuyển tộc Khuyển tộc tuyệt đối không thể xuất hiện một cô nương xinh đẹp thông minh lanh lợi như ngươi được. Kê gia trước đây đã nhìn lầm, ngươi rốt cuộc là tộc gì?
Hoàng Hoa tự nhiên cười:
- Ngươi đoán xem?
Cả người bước đi như hư không, giống như nước chảy mây trôi, nếu có ai nhìn thấy chắc chắn sẽ không dám tin, chàng thiếu niên này chính là Sở Mặc của Đại Hạ Quốc đã biến mất 2 năm trước.
Gần như tất cả mọi người của Nhân Giới vẫn còn ấn tượng về một thiếu niên thiên tài có vị Sư phụ hùng mạnh của 2 năm về trước.
Ai cũng không thể ngờ được, 2 năm qua, Sở Mặc lại có thể thay đổi nhiều tới vậy. Hắn của ngày hôm nay đã không còn là chàng thiếu niên thiên tài năm xưa, mà đã trở thành một cường giả tuyệt thế thực sự rồi!
Ít nhất với Nhân Giới mà nói thì là như vậy.
Sở Mặc đi về hướng Đại Hạ.
Trong lòng hắn còn nhớ thương rất nhiều người, nhưng nhớ nhất chính là gia gia của hắn Phàm Vô Địch.
Hai năm qua sẽ có ít nhiều đổi khác, không ai biết được. Đại Công Kê ngoại trừ hắn ra, căn bản không quan tâm bất cứ việc gì của Nhân Giới, cho nên Sở Mặc không hỏi hắn, quyết tự mình tìm hiểu.
Đỉnh Cô Bút cách xa Viêm Hoàng Thành, nhưng với Sở Mặc mà nói không đáng là gì.
Không mất bao nhiêu thời gian, hình dáng Sở Mặc đã xuất hiện trên bầu trời Viêm Hoàng Thành, chỉ có điều bóng dáng mơ hồ, người bên dưới cơ bản không biết trên đầu họ từ lúc nào mà có thêm một người khác. Một lúc sau, bóng dáng Sở Mặc đã xuất hiện ở Phàn phủ rồi.
Ngắm nhìn khung cảnh thân thuộc ấy, Sở Mặc có chút xao động.
Hai năm ngắn ngủi lại khiến hắn có cảm giác phảng phất như mấy đời rồi, tất cả trước mắt rõ ràng đều thân thuộc, chỉ có điều trong lòng đã có những biến hóa lớn lao.
Trong khuôn viên không có ai, Sở Mặc vốn nhạy cảm lập tức thấy có chút không khí bất thường.
Dường như một bầu không khí u ám đang bao trùm lên Phàn phủ. Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lúc này, cửa sân đột nhiên mở ra, một nha hoàn của Phàn phủ trông thấy Sở Mặc lên hoảng hốt, sau đó vẻ mặt mừng rõ:
- Thiếu Thiếu gia?
Sở Mặc thấy nha hoàn đó quen quen mặt, chợt nhớ tới năm xưa thị nữ mà Diệu Nhất Nương tìm cho hắn, lúc hắn đi đã không đem bọn họ theo ởi gia đình những cô nương này đều ở Viêm Hoàng Thành, không tới bước vạn bất đắc dĩ, không ai muốn rời xa quê hương, Sở Mặc không miễn cưỡng họ, đã để họ ở lại đây, dù sau bất kể là gia gia hay thúc thúc một tay đều đối xử với họ rất tốt.
- Phải, ta về rồi.
Sở Mặc nói.
Nha hoàn này nhìn Sở Mặc, bỗng nước mắt lã chã rơi, nức nở nói:
- Thiếu gia, sao người nói đi là đi 2 năm liền, một chút tin tức cũng không có, chúng tôi đều rất lo lắng cho người. Sở Mặc mỉm cười:
- Chả phải đã về rồi sao?
- Lão gia xảy ra chuyện rồi người không biết sao?
Nha hoàn nức nở nói.
- Cái gì?
Sở Mặc kinh ngạch nhìn nha hoàn, trầm giọng hỏi:
- Ngươi đừng khóc nữa, từ từ nói, xảy ra chuyện gì vậy?
Nha hoàn bị sát khí vừa rồi của Sở Mặc làm cho hoảng sợ, nhưng rất mau chóng bình tâm trở lại, nói:
- Lão gia hiện tại không sao, nhưng sớm đã không còn ở Viêm Hoàng Thành nữa rồi, Tùy quản gia cũng đi rồi. Bây giờ cả Phàn phủ chỉ còn lại mấy người chúng tôi lo liệu.
- Ừm, ngươi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Sở Mặc nghe gia gia vô sự thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng ngồi xuống. Nha hoàn ngâm một ấm trà, sau đó kể lại tất cả những việc xảy ra trong hai năm qua cho Sở Mặc nghe.
Sở Mặc lúc này mới biết, hai năm ngắn ngủi không ngờ lại xảy ra những việc mà hắn không tưởng tượng nổi.
Ở Đại Tề, Sở Yên tay nắm tín vật của Sở Mặc, giả dạng Sở Mặc, đưa theo Vương Đại Phát và phu phụ Hứa Phù Phù tiến vào cảnh nội Đại Tề, tiếp giáp với Vương Đình thảo nguyên, kết liên minh với Vương Đình, tạo thành thế gọng kìm.
Đánh chiếm vô số biên giới của Đại Tề, phân mỗi người một nửa vớiVương Đình thảo nguyên.
- Công tử người biến mất hai năm nay, trong hai năm, nước Sở thành lập, danh xưng Sở Vương Mặc nhất thời không có cái thứ hai.
Nha hoàn nhìn Sở Mặc, khẽ nói.
Sở Mặc lặng thinh không biết nói gì, cười gượng gạo:
- Nha đầu Sở Yên, mượn danh ta lại dám làm ra những chuyện động trời như vậy.
Nha hoàn gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Sở Yên tiểu thư thật sự rất lợi hại.
- Đại Tề bị Đại Hạ, Sở Quốc và Vương Đình thảo nguyên ba bên công kích, cuối cùng đã sụp đổ.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 517: Hai năm đổi thay (1)
10.0/10 từ 43 lượt.