Thí Thiên Đao

Chương 386: Tâm sự của lão gia tử

Nụ cười của hắn chan chứa những vết rạn nứt...

Xe ngựa bị xóc nảy trên đường đi, hai người Sở Mặc và Phàn Vô Địch ngồi ở trong xe, trên mặt cả hai cũng không có vẻ thất vọng nhiều lắm, nhìn qua rất bình tĩnh.

Tiểu Sài Khuyển buồn ngủ nằm ở bên cạnh chân của Sở Mặc, Phàn Vô Địch nhìn con chó nhỏ xinh đẹp cười nói:

- Con chó nhỏ này là từ đâu mà có?

- Con chó nhỏ này…. Cũng không bình thường.

Sở Mặc cười nói:

- Nó chắc là một nguyên thú cấp chín rồi ạ!Phàn Vô Địch lập tức hít một hơi khí lạnh, nhìn Sở Mặc hỏi:

- Thật sự?

Sở Mặc cười nói:

- Đúng rồi ạ.

Nói xong, Sở Mặc lại đem quá trình gặp được Tiểu Sài Khuyển kể lại cho Phàn Vô Địch nghe.

Phàn Vô Địch có một chút thổn thức nói:

- Nếu con không nói thì ai có thể nghĩ đến một con chó nhỏ trông vô cùng bình thường, lại có lai lịch lớn như vậy.Nói xong, ông cụ ngẩng đầu nhìn Sở Mặc hỏi:

- Đối với chuyện sau này con có tính toán gì không?


Sở Mặc nhìn ông cụ nói:

- Còn ông thì sao?

Phàn Vô Địch than nhẹ một tiếng nói:

- Cả đời này của ông, đều ở trong quân bây giờ xem ra chắc phải hoàn toàn rút lui rồi, thăng quan tiến chức…. Có lẽ đều không có vấn đề. Nhưng những việc này kỳ thật cũng không phải là chuyện mà ông nội muốn, trong lúc này ông còn có chút không biết phải làm gì.- Ông nội muốn rời khỏi Đại Hạ đi nơi khác sống không?

Sở Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Có ý gì?

Phàn Vô Địch nhìn Sở Mặc hỏi:

- Đến đất phong của con?

- Vâng.

Sở Mặc gật gật đầu.

- Việc ấy…. Còn giữ lời sao?

Phàn Vô Địch nhìn Sở Mặc nói:- Trước kia tuy rằng hoàng thượng từng nói qua, từ lãnh thổ của Đại Tề đều là đất phong của Sở Vương con, tuy nhiên…. Trước kia khác nay khác rồi…. Cho dù coi như hiện tại thật sự phong cho con một vùng đất lớn, con còn có cái gì để đi bảo vệ? Trên tay của con…. Không có người nào cả.

Ông cụ nhìn Sở Mặc khẽ thở dài:

- Trừ khi… Con muốn tạo phản.


- Nếu con được phong làm Sở Vương, lại có đất phong của mình, như vậy tại sao con không thể tự mình chiêu binh mãi mã đây?

Sở Mặc cười cười nói:- Trên tay của con có một số lượng tài phú dồi dào, có một lãnh thổ rộng lớn, muốn chiêu binh mãi mã cũng không có vấn đề gì cả. Chỉ có điều, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con sẽ rời khỏi thế giới này, nếu ông nội không thích như vậy thì quên đi.

Phàn Vô Địch hơi hơi nhắm hai mắt lại, trầm tư một lát sau đó mở mắt ra nhìn Sở Mặc nói:

- Cả đời ông nội đều đánh giặc. Nói thật vẫn luôn không có bất cứ dã tâm nào. Tuy nhiên… Nếu có được cơ hội như vậy chúng ta có thể thử một chút, cũng không hẳn là không được.

Sở Mặc hơi hơi híp mắt nhìn Phàn Vô Địch. Đây là lần đầu tiên hắncùng với ông nội nghiêm túc bàn luận về chuyện tương lại, không nghĩ tới ông nội sẽ cho hắn câu trả lời này.

Phàn Vô Địch hơi ngượng ngùng cười cười nói:

- Kỳ thật…. Mấy năm nay ông nội có quen biết một nữ nhân.

- A?

Miệng Sở Mặc há thật to có chút khó tin nhìn Phàn Vô Địch.

Kỳ thật Phàn Vô Địch cũng không quá lớn tuổi, nhìn qua thì chỉ trên dưới năm mươi tuổi mà thôi. Nếu như sử dụng những đan dược mà Sở Mặc chuẩn bị cho ông, không ngừng đột phá thêm, như vậy, đến khi đạtđược Minh Tâm Cảnh thì tướng mạo có thể duy trì khoảng chừng bốn mươi tuổi cũng không phải là chuyện khó.

Chỉ có điều những năm gần đây Sở Mặc chưa từng gặp qua nữ nhân mà ông nội động tâm lần nào.

Từ lúc hắn còn rất nhỏ, đã từng hỏi qua ông cụ tại sao mình lại không có bà nội. Lúc ấy bị ông cụ đánh cho một trận nên Sở Mặc cũng không dám….. Hỏi nữa.

Mãi cho đến ngày hôm nay, ông cụ lại chủ động mở miệng bàn về chuyện tình cảm của mình. Làm sao mà Sở Mặc không thể kinh hãi chođược đây?

- Ai, vốn dĩ ông nội nghĩ, cả đời này…. Cứ như vậy mà trôi qua, dù sao ông nội cũng có con rồi.


Phàn Vô Địch than nhẹ nói:

- Tuy nhiên, sớm muộn gì con cũng phải rời khỏi thế giới này, năm xưa ông nội chỉ biết rằng con không phải là người tầm thường. Nhưng mà ông nội vẫn cảm thấy cho dù con có biểu hiện ra chỗ bất phàm, dù thế nào thì…. Cũng phải đợi sau khi ông trăm tuổi. Nhưng không nghĩ đến, con lại có thể tiến bộ nhanh như vậy….

- Ông nội….Trong lòng Sở Mặc có chút thương cảm.

Phàn Vô Địch giơ tay lên vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Đây chính là chuyện tốt! Thật sự, ông nội cảm thấy vô cùng tự hào về con! Ông nội ủng hộ con!

Sở Mặc gật gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Phàn Vô Địch nói:

- Bảy tám năm trước, ở biên cảnh ông nội đã cứu được một cô gái, nàng là người Đại Tề.-……………

Sở Mặc trừng to mắt nhìn ông nội, trong lòng giấu đi ngọn lửa bát quái.

Phàn Vô Địch bị ánh mắt của Sở Mặc nhìn đến hơi ngượng ngùng, trừng mắt nhìn lại hắn:

- Con có muốn nghe không?

- Muốn nghe muốn nghe, con rất nghiêm túc đang lắng nghe đây ạ!

Sở Mặc gật đầu như gà con mổ thóc.

- Vậy thì đừng tỏ ra bộ dáng giật mình kia!Ông cụ quát lớn một câu, tuy nhiên thấy thế nào cũng giống như mình thẹn thùng mà kiếm cớ.


- Vâng vâng, được ạ.

Sở Mặc lập tức làm cho mình nhìn qua thật là nghiêm túc.

Ông cụ trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

- Tuy rằng cả đời ông nội đều ở biên cảnh, xem Đại Tề là kẻ địch, tuy nhiên ở trong lòng lại đối với dân chúng Đại Tề không có ác cảm. Đều là người bình thường cũng không có làm chuyện gì xấu cả….

Sở Mặc gật gật đầu.Ông cụ nói tiếp:

- Nữ tử kia là thủ lĩnh của một thương hội, lúc vào bên kia Đại Tề bị cường đạo đuổi giết, thương hội bị tiêu diệt nàng may mắn trốn thoát, phía sau lại có một số người đang đuổi giết. Vừa đúng lúc gặp được ông nội, ông liền đánh đuổi bọn cường đạo này cứu nàng.

- Anh hùng cứu mỹ nhân nha! Làm sao mà cho tới bây giờ ông nội cũng chưa từng nói qua?

Sở Mặc không che giấu được vẻ mặt tán thưởng nói.

- Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, gặp chuyện như thế này làm saocó thể khoanh tay đứng nhìn chứ?

Ông cụ trừng mắt nhìn hắn nói tiếp:

- Nàng là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, ông cũng không có mang nàng đến quân doanh, liền cho nàng một ít lộ phí rồi để vài người tâm phúc hộ tống nàng quay về Đại Tề.

- Ông nội làm chuyện này quả thực vô cùng đẹp đó!

Sở Mặc không kìm được nói:

- Cô nương kia nhất định là đối với tấm lòng của ông nội ngầm ám chỉ đúng không ạ?Lúc này, ông cụ cũng không có mắng hắn mà là thở dài nói:

- Cả đời này của ông nội, gần như không có làm chuyện gì vi phạm kỷ luật cả, nhưng chuyện này quả thực là trái với quân quy rồi. Tuy nhiên…. Mấy tên tâm phúc của ông đem về một số tin tức…. Trong lòng ông lập tức cảm thấy thoải mái một ít.

Thí Thiên Đao
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao Truyện Thí Thiên Đao Story Chương 386: Tâm sự của lão gia tử
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...