Thí Thiên Đao
Chương 38: Gặp cướp giữa đường (2)
- Này nhóc con, thứ ngươi đang vác trên người là ở đâu ra? Có phải ăn trộm không? Hử?
Tiếng của gã trung niên rất lạnh, vô cùng uy áp, nếu là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bình thường khác chắc chắn đã bị hắn dọa cho vỡ mật rồi. Mấy tên khác trên mặt cũng đầy vẻ cười cợt, dường như đã đoán trước được phản ứng của Sở Mặc.
- Các ngươi muốn cướp của sao?
Sở Mặc không trả lời gã…ngược lại đuôi lông mày khẽ nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú thoáng qua nét lạnh lùng.
- Cướp cái gì mà cướp, thằng ranh này, dám ăn cắp nguyên thú mà chúng ta săn được, đáng chịu tội gì?
Một thanh niên ba mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, vung dây cương, thúc ngựa phi tới chỗ Sở Mặc, thấy Sở Mặc không hề nhúc nhích, lập tức ghìm cương, con ngựa vung hai chân trước lên cao rồi phanh lại tại đó một cách vững vàng. Những người khác lập tức khen ngợi trầm trồ.
- Ha ha, kỹ thuật cưỡi ngựa của Triệu lão tam lại tiến bộ hơn rồi!
- Đúng, quả không hổ là người thuần ngựa giỏi nhất trong đội chúng ta!
- Thằng nhãi ăn mày kia bị dọa sắp ngất rồi, ha ha ha!
Sở Mặc giận quá mà bật cười, không thể tưởng được bản thân mới rời khỏi ngọn núi này thế mà đã gặp được loại chuyện chặn đường cướp của như vậy. Hắn ngẩng đầu, chân thành nói với gã thanh niên da ngăm đen:
- Nguyên thú này là tự ta săn được, các ngươi làm như thế là không đúng!
- Ô, thằng nhãi này đang dạy đời bọn ta hay sao?
Gã thanh niên da ngăm đen không kìm nổi mà cất tiếng cười ha hả như thể được nghe một câu chuyện tiếu lâm hài hước nhất trên đời. Mấy tên còn lại cũng đều bật cười thành tiếng, cho rằng thằng nhãi ăn mày này thật đúng là quá ngây thơ. Còn câu nói của Sở Mặc “Những nguyên thú này đều do tự ta săn được” thì bị chúng tự động không đếm xỉa tới. Ai mà tin được! Vẻ mặt Sở Mặc rất thành thật:
- Thật sự, ta không lừa các người, các ngươi đừng tìm ta chuốc thêm phiền toái, nếu không…
- Ranh con!
Thanh niên da ngăm đen lạnh lùng quát một tiếng, cắt đứt lời Sở Mặc chuẩn bị nói…vung roi nhắm thẳng đầu của Sở Mặc mà quất mạnh xuống. Rõ ràng là bọn hắn đã vờn mồi đủ rồi, chuẩn bị ra tay!Bốp! Tiếng roi ngựa quất trong không khí phát ra một tiếng giòn tan kèm theo tiếng xé gió vun vút. Roi này mà quất trúng mặt ai thì người đó nhất định không phải trầy da thì cũng tróc thịt. Vẻ mặt mấy tên còn lại không hề có chút thương hại nào, tất cả đều bày ra bộ mặt như đang xem diễn tuồng. Trong con ngươi Sở Mặc ánh lên một tia lạnh lùng sắc bén, chát ~một tiếng giơ tay tóm lấy chiếc roi ngựa đang vung về phía hắn:
- Ta còn chưa nói xong, các ngươi chẳng những là kẻ xấu mà còn là một lũ không biết phép tắc!
- Á!
Tên thanh niên da ngăm hoảng sợ kêu lên một tiếng, liền cứ thế bị kéo thẳng từ trên lưng ngựa xuống, lộn cổ đập mặt xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục “phịch”. Bốn phía đột nhiên im bặt.
Tất cả mọi người mắt chữ O miệng chữ A nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không thể tin nổi hai mắt của mình. Ai mà biết, thiếu niên trông như một thằng nhỏ ăn mày này lại có sức mạnh như vậy, có thể kéo được một người trưởng thành thân hình vạm vỡ từ trên lưng ngựa xuống.
Điều chúng càng không ngờ tới chính là thân thủ không tầm thường của thiếu niên này, có là bọn chúng cũng không dám trực tiếp đỡ lấy phát roi độc ác nhanh như điện này.
Sở Mặc tay cầm roi ngựa, bình tĩnh quan sát đám người nói:
- Đã đủ chưa? Đánh hơi thấy mùi tiền là nổi lòng tham, hành vi cướp của người khác không phải là điều quân tử nên làm, ta không muốn sinh thêm phiền phức, các ngươi đi đi.
- Ai da…ngã chết ta rồi, ranh con…Mẹ nó, các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đánh nó tàn phế cho ta.
Gã thanh niên da ngăm đen vừa căm hận nhìn Sở Mặc vừa tức giận quát. Trong mắt các kẻ khác giờ phút này cũng đều lộ ra vẻ tàn nhẫn, tựa như một bầy sói đang nhắm tới con mồi nhìn chằm chằm Sở Mặc. Tên trung niên lúc nãy lạnh lùng cười nói:
Hơn mười tên kia nghe xong đồng loạt nhảy xuống ngựa, rút vũ khí ra xúm lại quanh Sở Mặc.
- Nhãi con, đao thương không có mắt, ngươi biết điều thì mau đem nhưng thứ vác trên vai dâng cho chúng ta, cam đoan sẽ tha chết cho ngươi. Còn nếu không, lát nữa có mất cánh tay hay thiếu cái chân…thậm chí cả mạng cũng không còn thì cũng đừng trách chúng ta là lòng lang dạ sói!
Gã trung niên hung ác nhìn Sở Mặc.Sở Mặc cũng tức giận vô cùng nhìn gã:
- Các ngươi thực sự muốn như vậy sao?
Ánh mắt của Sở Mặc làm cho gã trung niên run rẩy trong lòng, nhưng ngay sau đó hắn liền giận dữ điên cuồng, bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên hắn bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch dọa cho giật bắn, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc người khác sẽ cười hắn đến rơi răng.
- Nhãi ranh, đừng có rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt!
Gã trung niên lạnh lùng quát.
- Lão Vương, còn mất thời gian với nó làm gì? Đánh chết nó đi!
- Giết!
Gã thanh niên gọi là lão Vương nhìn thấy đôi mắt trong trẻo đen láy nhưng lại lạnh như băng của Sở Mặc không khỏi chột dạ, nghe xong đồng bọn nói liền lập tức quyết định. Mười mấy người hét lên một cách giận dữ nhắm hướng thiếu niên mười ba tuổi là Sở Mặc xông tới.
Ai mà không biết khéo còn cho rằng giữa bọn họ có thù sâu oán nặng. Sao có thể nghĩ tới chuyện đám người trưởng thành này đúng là đang thực hiện hành vi giết người cướp của, mà đối tượng nhằm vào còn là một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi.
Sở Mặc áo rách quần manh đứng đó, con ngươi lạnh lẽo hướng tới đám người đang hùng hùng hổ hổ, hiên ngang không chút sợ hãi.
- Ranh con, đi chết đi!
Một thanh niên mặc áo giáp da tay quơ quơ thanh đao to sáng loáng, hung hãn chém về phía đầu của Sở Mặc, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn.
Vụt!
Tiếng của thanh đại đao phát ra một tiếng xé gió nặng nề trong không khí, trong chớp mắt đã chém tới đầu Sở Mặc. Chân Sở Mặc bước theo bộ pháp, thân hình như một bóng ma, vươn tay trái ra—— Keng ~ một tiếng! Vỗ vào trên mặt đao, sức lực mạnh mẽ làm gã thanh niên không giữ vững được thanh đao trong tay, thanh đại đao rơi xuống đất trong nháymắt.
Sở Mặc thoắt cái vọt tới trước mặt gã thanh niên, cánh tay phải vung lên một quyền hung hăng nhắm thẳng tới mặt của gã. Đăng bởi: longnhi
Thí Thiên Đao
Tiếng của gã trung niên rất lạnh, vô cùng uy áp, nếu là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bình thường khác chắc chắn đã bị hắn dọa cho vỡ mật rồi. Mấy tên khác trên mặt cũng đầy vẻ cười cợt, dường như đã đoán trước được phản ứng của Sở Mặc.
- Các ngươi muốn cướp của sao?
Sở Mặc không trả lời gã…ngược lại đuôi lông mày khẽ nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú thoáng qua nét lạnh lùng.
- Cướp cái gì mà cướp, thằng ranh này, dám ăn cắp nguyên thú mà chúng ta săn được, đáng chịu tội gì?
Một thanh niên ba mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, vung dây cương, thúc ngựa phi tới chỗ Sở Mặc, thấy Sở Mặc không hề nhúc nhích, lập tức ghìm cương, con ngựa vung hai chân trước lên cao rồi phanh lại tại đó một cách vững vàng. Những người khác lập tức khen ngợi trầm trồ.
- Ha ha, kỹ thuật cưỡi ngựa của Triệu lão tam lại tiến bộ hơn rồi!
- Đúng, quả không hổ là người thuần ngựa giỏi nhất trong đội chúng ta!
- Thằng nhãi ăn mày kia bị dọa sắp ngất rồi, ha ha ha!
Sở Mặc giận quá mà bật cười, không thể tưởng được bản thân mới rời khỏi ngọn núi này thế mà đã gặp được loại chuyện chặn đường cướp của như vậy. Hắn ngẩng đầu, chân thành nói với gã thanh niên da ngăm đen:
- Nguyên thú này là tự ta săn được, các ngươi làm như thế là không đúng!
- Ô, thằng nhãi này đang dạy đời bọn ta hay sao?
Gã thanh niên da ngăm đen không kìm nổi mà cất tiếng cười ha hả như thể được nghe một câu chuyện tiếu lâm hài hước nhất trên đời. Mấy tên còn lại cũng đều bật cười thành tiếng, cho rằng thằng nhãi ăn mày này thật đúng là quá ngây thơ. Còn câu nói của Sở Mặc “Những nguyên thú này đều do tự ta săn được” thì bị chúng tự động không đếm xỉa tới. Ai mà tin được! Vẻ mặt Sở Mặc rất thành thật:
- Thật sự, ta không lừa các người, các ngươi đừng tìm ta chuốc thêm phiền toái, nếu không…
- Ranh con!
Thanh niên da ngăm đen lạnh lùng quát một tiếng, cắt đứt lời Sở Mặc chuẩn bị nói…vung roi nhắm thẳng đầu của Sở Mặc mà quất mạnh xuống. Rõ ràng là bọn hắn đã vờn mồi đủ rồi, chuẩn bị ra tay!Bốp! Tiếng roi ngựa quất trong không khí phát ra một tiếng giòn tan kèm theo tiếng xé gió vun vút. Roi này mà quất trúng mặt ai thì người đó nhất định không phải trầy da thì cũng tróc thịt. Vẻ mặt mấy tên còn lại không hề có chút thương hại nào, tất cả đều bày ra bộ mặt như đang xem diễn tuồng. Trong con ngươi Sở Mặc ánh lên một tia lạnh lùng sắc bén, chát ~một tiếng giơ tay tóm lấy chiếc roi ngựa đang vung về phía hắn:
- Ta còn chưa nói xong, các ngươi chẳng những là kẻ xấu mà còn là một lũ không biết phép tắc!
- Á!
Tên thanh niên da ngăm hoảng sợ kêu lên một tiếng, liền cứ thế bị kéo thẳng từ trên lưng ngựa xuống, lộn cổ đập mặt xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục “phịch”. Bốn phía đột nhiên im bặt.
Tất cả mọi người mắt chữ O miệng chữ A nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không thể tin nổi hai mắt của mình. Ai mà biết, thiếu niên trông như một thằng nhỏ ăn mày này lại có sức mạnh như vậy, có thể kéo được một người trưởng thành thân hình vạm vỡ từ trên lưng ngựa xuống.
Điều chúng càng không ngờ tới chính là thân thủ không tầm thường của thiếu niên này, có là bọn chúng cũng không dám trực tiếp đỡ lấy phát roi độc ác nhanh như điện này.
Sở Mặc tay cầm roi ngựa, bình tĩnh quan sát đám người nói:
- Đã đủ chưa? Đánh hơi thấy mùi tiền là nổi lòng tham, hành vi cướp của người khác không phải là điều quân tử nên làm, ta không muốn sinh thêm phiền phức, các ngươi đi đi.
- Ai da…ngã chết ta rồi, ranh con…Mẹ nó, các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đánh nó tàn phế cho ta.
Gã thanh niên da ngăm đen vừa căm hận nhìn Sở Mặc vừa tức giận quát. Trong mắt các kẻ khác giờ phút này cũng đều lộ ra vẻ tàn nhẫn, tựa như một bầy sói đang nhắm tới con mồi nhìn chằm chằm Sở Mặc. Tên trung niên lúc nãy lạnh lùng cười nói:
Hơn mười tên kia nghe xong đồng loạt nhảy xuống ngựa, rút vũ khí ra xúm lại quanh Sở Mặc.
- Nhãi con, đao thương không có mắt, ngươi biết điều thì mau đem nhưng thứ vác trên vai dâng cho chúng ta, cam đoan sẽ tha chết cho ngươi. Còn nếu không, lát nữa có mất cánh tay hay thiếu cái chân…thậm chí cả mạng cũng không còn thì cũng đừng trách chúng ta là lòng lang dạ sói!
Gã trung niên hung ác nhìn Sở Mặc.Sở Mặc cũng tức giận vô cùng nhìn gã:
- Các ngươi thực sự muốn như vậy sao?
Ánh mắt của Sở Mặc làm cho gã trung niên run rẩy trong lòng, nhưng ngay sau đó hắn liền giận dữ điên cuồng, bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên hắn bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch dọa cho giật bắn, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc người khác sẽ cười hắn đến rơi răng.
- Nhãi ranh, đừng có rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt!
Gã trung niên lạnh lùng quát.
- Lão Vương, còn mất thời gian với nó làm gì? Đánh chết nó đi!
- Giết!
Gã thanh niên gọi là lão Vương nhìn thấy đôi mắt trong trẻo đen láy nhưng lại lạnh như băng của Sở Mặc không khỏi chột dạ, nghe xong đồng bọn nói liền lập tức quyết định. Mười mấy người hét lên một cách giận dữ nhắm hướng thiếu niên mười ba tuổi là Sở Mặc xông tới.
Ai mà không biết khéo còn cho rằng giữa bọn họ có thù sâu oán nặng. Sao có thể nghĩ tới chuyện đám người trưởng thành này đúng là đang thực hiện hành vi giết người cướp của, mà đối tượng nhằm vào còn là một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi.
Sở Mặc áo rách quần manh đứng đó, con ngươi lạnh lẽo hướng tới đám người đang hùng hùng hổ hổ, hiên ngang không chút sợ hãi.
- Ranh con, đi chết đi!
Một thanh niên mặc áo giáp da tay quơ quơ thanh đao to sáng loáng, hung hãn chém về phía đầu của Sở Mặc, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn.
Vụt!
Tiếng của thanh đại đao phát ra một tiếng xé gió nặng nề trong không khí, trong chớp mắt đã chém tới đầu Sở Mặc. Chân Sở Mặc bước theo bộ pháp, thân hình như một bóng ma, vươn tay trái ra—— Keng ~ một tiếng! Vỗ vào trên mặt đao, sức lực mạnh mẽ làm gã thanh niên không giữ vững được thanh đao trong tay, thanh đại đao rơi xuống đất trong nháymắt.
Sở Mặc thoắt cái vọt tới trước mặt gã thanh niên, cánh tay phải vung lên một quyền hung hăng nhắm thẳng tới mặt của gã. Đăng bởi: longnhi
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 38: Gặp cướp giữa đường (2)
10.0/10 từ 43 lượt.