Thí Thiên Đao

Chương 336: Viên ngọc biến mất (1)

Sự xuất hiện và biến mất của Phong Dực Long khiên cho quan binh Đại Hạ đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ có Hà Húc là đang hướng mắt nhìn về phía đỉnh núi với vài phần ngưỡng mộ.

Cuối cùng thì y cũng thực sự tâm phục khẩu phục kính nể Sở Mặc.

Vì trước đây Sở Mặc nói với Hà Húc rằng sẽ có Nguyên Thú cao giới đến giúp đỡ tiêu diệt tiền trạm quân Đại Tề. Lúc đó y vẫn còn nghi ngờ không tin, trong lòng thầm nhủ ngươi chẳng phải là Ngự Thú Sư, dựa vào đâu mà lại muốn Nguyên Thú cao giới đến giúp đỡ mình được? Cứ cho là ngươi có biết cách ngự thú đi chăng nữa thì với cảnh giới hiện tại của ngươi cùng lắm phải chăng cũng chỉ triệu gọi được vài con Nguyên Thú Tam Giới mà thôi? Thế thì có tác dụng gì chứ?

Kết quả là trên thiên không đột nhiên xuất hiện con rồng khổng lồ đó, một sức mạnh vô địch không gì kháng cự lại được, một phong thái tuyệt thế... điều này khiến cho linh hồn của Hà Húc cũng phải chấn động.

Y khó mà có thể tin được rằng một Nguyên Thú tuyệt phẩm đỉnh cao của Đại lục Thanh Long, một Thần Thú trong nhân gian lại xuất hiện ở đây, và còn giúp đỡ cho bọn chúng.

Bọn họ đã ở trong dãy núi Thiên Đoạn này mười năm rồi nhưng chưa từng một ai biết rằng nơi đây lại có một sinh linh như vậy.

Sở Mặc của lúc này cũng bước vào thời khắc đột phá Nguyên Quan!

Ngưng Đọng Thiết Huyết, cảnh giới này đã bước đến giai đoạn cuối!

Sở Mặc bước vào cảnh giới Luyện Cốt khác hoàn toàn với tất cả những võ giả ở trên thế gian này. Hắn không từ bỏ bất cứ một đoạn xương nào trên cơ thể của mình. Một hành động điên cuồng như vậy quả thực có thể dọa chết đại năng.


Lúc này... Hắn lại muốn hành động lại như vậy một lần nữa... tiếp diễn lại hành động điên cuồng đó!

Những võ giả thông thường khi vào đến Thiết Huyết Cảnh thì chỉ cần tu luyện một chút huyết dịch trong Đan Điền, khiến cho một ít huyết dịch trtong đó hoàn toàn hòa quyện vào với Nguyên Lực trong Đan Điền là đủ rồi.

Nhưng Sở Mặc... lại một lần nữa... Luyện Huyết toàn thân!

Hắn muốn kết hợp toàn bộ huyết dịch trong thân thể của mình với... Nguyên Lực nội tại của bản thân lại với nhau!

Ngay đến cả Ma Quân lúc này mà có mặt ở đây thì chỉ e cũng há hốc mồm mà thốt lên một câu:

- Ngươi bị điên rồi!

Tên Sở Mặc điên rồ đó, hắn gắng gượng chịu đựng nỗi đau đớn không sao dùng từ ngữ nào để tả xiết được, đồng thời không ngừng điên cuồng luyện hóa huyết dịch của toàn thân mình.

Toàn bộ thân thể của hắn đều đồng thời như đang bị thiêu đốt vậy, lớp da bề mặt đã xuất hiện rất nhiều những vết thương lớn như thể bị thương rất nặng vậy, gần như đã bị chảy nát ra rồi!

Nhưng xương cốt của hắn vẫn đang bị thiêu đốt thì lại không hề có bất cứ một chút thay đổi nào hết!


Ngày trước hắn luyện cốt như thế nào thì giờ cũng luyện huyết như vậy... Những xương cốt đó là những thứ trước hết phải tan chảy!

Khi Sở mặc tu luyện đến hậu kỳ thì lớp da trên toàn thân người của hắn đã không còn một chỗ nào nguyên vẹn hết. Trong đó có một số... thậm chí đã tróc khỏi xương cốt trong người mà rớt xuống!

Cảnh tượng đó khiến cho hắn trở nên trông thật gớm ghiếc kinh khủng!

Sở Mặc tựa như một bộ xương di động vậy!

Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý đã bảo vệ lấy những yếu điểm trên toàn thân của Sở Mặc, nó không ngừng hóa giải nhiệt độ cao do việc luyện huyết gây ra.

Thương Khung Thần Giám sau khi dung hòa vào bên trong người của Sở Mặc thì bắt đầu nhanh chóng nuôi dưỡng và chữa lành những vết thương trên cơ thể của hắn!

Chữa lành... thiêu đốt... Tiếp tục chữa lành... tiếp tục thiêu đốt!

Cứ như vậy, đó là một quá trình lặp đi lặp lại nhiều lần những công việc đó, duy trì trong đủ ba canh giờ!

Lúc này trời đã đen kịt một màu.

Những đốm lửa trại ở dưới chân núi đã bắt đầu cháy sáng, bên đó tất cả đều là người của quân đoàn mỏ quặng này. Bọn họ vừa mới trải qua một trận đấu, tuy xem chừng như có vẻ chẳng có thương tích gì nhiều nhưng tất cả mọi người đều đã mệt mỏi đến cực độ.


Bọn họ vừa mới ăn cơm tối xong, chỉ có rất ít một số người đang reo hò vui mừng. Còn đại đa số những người khác thì đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Nhận thức của toàn thân Sở Mặc đều trở nên mơ hồ.

Đối với hắn mà nói thì đây là lần đột phá này quá đột nhiên, bất ngờ. Tuy cảnh giới của Sở Mặc vẫn luôn cận kề với mức độ có thể đột phá, nhưng hắn không thể ngờ được rằng bản thân mình lại tiến hành đột phá cảnh giới một cách đột ngột trong khoảng thời gian này.

Cũng may là nơi đây hoàn toàn bị Đại Hạ khống chế nên không có bất cứ một ai đến làm phiền Sở Mặc hết. Nếu không, có ai đó mà ngang qua đây thì quả thực quá dễ dàng để đánh trọng thương hắn.

Đương nhiên là trước khi làm được điều đó thì chúng phải qua được ải của Tiểu Sài Khuyển này trước đã.

Tiểu Sài Khuyển đi xung quanh người Sở Mặc và không ngừng cất lên những tiếng sủa, dường như nó chẳng hiểu nổi chủ nhân của mình đang làm gì nữa. Đã có chuyện gì xảy ra vậy, vì sao lớp da trên mặt... lại rớt xuống như vậy, trông thật gớm ghiếc kinh khủng. Dọa chết Tiểu Sài Khuyển này thôi!

Cuối cùng thì giọt máu cuối cùng trong thân thể của Sở Mặc cũng đã hòa quyện vào với Nguyên Lực trong người của hắn làm một.

Bên trong Đan Điền của Sở Mặc thoáng chốc có một luồng sức mạnh dâng trào!

Ầm một tiếng!


Một luồng huyết khí cường mạnh không gì sánh được đã phát ra ngoài từ bên trong thân thể của Sở Mặc.

Tuy nó vô hình nhưng lại có cảm giác nó mênh mông tựa như biển lớn!

Luồng huyết khí đó lao thẳng lên không trung!

Ngay đến cả Tiểu Sài Khuyển cũng phải sợ hãi mà sủa lên vài tiếng rồi nó không ngừng lùi lại về phía sau. Cổ họng của nó vẫn còn đang phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa. Thậm chí luồng thần khí khủng khiếp của Nguyên Thú Cửu Giới đã bị phong ấn của nó cũng không sao không chế được mà lan tỏa ra bên ngoài!

Cách đó vài trăm dặm, Phong Dực Long, Nguyên Thú Cửu Giới đó, cũng thoáng chốc cảm nhận được một luồng huyết khí khó thấy kỳ lạ và một luồng thần khí của Nguyên Thú Cửu Giới lan tỏa ra từ trên người Tiểu Sài Khuyển.

Phong Dực Long tức thời trở nên cảnh giác hơn, nó gầm lên một tiếng âm vang và cao vút, dường như trong đó còn có cả sự bất an.

Lúc đó Đại Công Kê xuất hiện trước mặt nó và nói:

- Đừng sợ, đừng sợ, tên tiểu tử đó đang đột phá thôi mà. Mà cũng thật là, đột phá lên Thiết Huyết Cảnh nhỏ nhoi thôi mà, vậy mà còn gây ra động tĩnh lớn như vậy đó.

Phong Dực Long nhìn Đại Công Kê một cái rồi đột nhiên nói:

- Đại Công Kê, khi nào thì ngài rời khỏi thế giới này?

Thí Thiên Đao
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao Truyện Thí Thiên Đao Story Chương 336: Viên ngọc biến mất (1)
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...