Thí Thiên Đao
Chương 334: Sụp đổ
Chỉ tiếc là bọn chúng không hề biết rằng, khi mới bắt đầu đào thông đạo này cho tới tận bây giờ... tất cả mọi công việc ở đây đều do Trương Vinh, một nhân vật cấp bậc Tông Sư trong lĩnh vực đào hầm đào đường, phụ trách chính. Tất cả những cơ quan trong thông đạo này đều do Trương Vinh đích thân thiết kế.
Nay gã muốn phá hủy hoàn toàn thông đạo này thì sao có thể để lại con đường sống cho đám người này cơ chứ?
Chính vào khoảnh khắc mà toàn bộ thông đạo này muốn đổ sập xuống, năm vạn tiền trạm quân Đại Tề đang đứng canh ở bên ngoài thông đạo đó bèn tức thì ngây người kinh hãi.
Ở vị trí của bọn chúng lại càng có thể nhìn rõ mọi việc đang diễn ra hơn nữa!
Tiếng nổ ầm ầm đùng đoàng đó tựa như âm vang vào tận sâu bên trong tâm hồn của bọn chúng!
Dường như toàn bộ dãy núi Thiên Đoạn này đều đang bị rung chuyển!
Sự chấn động như vậy là lần đầu tiên đám người này trong đời được chứng kiến.
- Trời đất ơi... đây... chuyện này là như thế nào vậy? Sập núi hay sao?
- Đại quân của chúng ta... Đại quân của chúng ta đều đang ở bên trong đó!
- Tướng quân, không xong rồi... Thông đạo bên trong đó, toàn bộ đã bị sập xuống rồi... Hu hu...
Một bóng người lao nhanh tới từ trong thông đạo đang liên tục bị sập xuống. Y quỳ sụp xuống phía trước mặt tên tiếng trẻ, khắp người toàn là bùn đất, trên đầu vẫn còn đang bị chảy máu, dáng vẻ trông thật thê thảm.
- Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tên tướng trẻ tuổi trợn trừng mắt nhìn như muốn nổ tung cả con ngươi. Y sởn da đầu dựng tóc gáy, toàn thân sởn da gà, có cảm giác như đầu óc mình đang bị chấn động, dường như có một cảm giác thiên địa đang rung chuyển quay cuồng.
- Không biết nữa... đại quân của chúng ta vừa mới đi được hơn nửa đường thì thông đạo đã bị sập xuống rồi, đại quân của chúng ta... toàn bộ đều bị chôn sống trong đó rồi! Một tên binh sĩ tinh nhuệ trong đoàn quân của bọn chúng khóc lóc thảm thiết, y đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Y phản ứng khá nhanh, thao tác cũng đủ nhanh nên mới giữ lại được cái mạng cho tới lúc này. Tên binh sĩ đó giương mắt chân chân nhìn không ít đồng đội của mình bị chôn sống trong đó.
- Huyệt động này... sụp đổ được bao lớn?
Tên tướng trẻ tuổi run rẩy hỏi, thậm chí có một số từ một số cách dùng từ của y đã không còn được bình thường nữa, y lại tiếp tục hỏi:
- Bao dặm... Sụp đổ bao dặm rồi?
- Thuộc hạ đứng ở nơi gần nhất với cửa động, căn cứ theo tiếng nổ đó thì... ít nhất... cũng chừng hơn chục dặm bị đổ sập rồi!
Tên lính đó vừa khóc vừa trả lời.
- Sao có thể như vậy được... Sao có thể như vậy được? Hơn chục dặm... Không không không... Không thể nào!
Sắc mặt của tên tướng trẻ tuổi trở nên vô cùng khó coi, y nghiến răng nói:
- Nói đi... Không thể như thế này được!
Tên binh sĩ đó vừa khóc vừa nói:
- Tướng quân... Không chỉ có mỗi nơi đây bị sập xuống đâu, thuộc hạ có thể cảm nhận được rằng... bên trong đó còn có rất nhiều nơi cũng... đồng thời đổ sập xuống rồi!
Lúc này một tên lính đứng bên cạnh tên tướng trẻ đó run rẩy chỉ tay về hướng bên trên ngọn núi.
Một con quái thú sải đôi cánh dài hơn trăm trượng đang từ sâu bên trong lòng núi bay ra ngoài, nhằm thẳng hướng của bọn chúng... mà lao tới!
- Rồng... rồng rồng rồng... đó là một con rồng!
Tên tướng trẻ tuổi không thể nói hết câu một cách liền mạch, y ngước nhìn lên bầu trời một cách chấn động kinh ngạc đến không tưởng, đó là một con rồng khổng lồ đang lao nhanh tới phía bọn chúng!
- Phong Dực Long... Nguyên Thú Cửu Giới! Trời ơi...
Một lão tướng đứng bên cạnh tên tướng trẻ tuổi thốt lên một tiếng hoảng hối:
- Nó đang về phía chúng ta đó!
- Rút lui!
Đó là câu nói cuối cùng vang lên trong cuộc đời này của tên tướng trẻ tuổi đó.
Một mũi tên đã nhằm thẳng giữa trán của y mà lao tới!
Mũi tên từ trán của y đâm xuyên qua đầu!
Tên tướng trẻ tuổi bị bắn trúng một nhát chí mạng!
- Tướng quân bị bắn chết rồi!
- Chúng ta bị mai phục rồi!
- Phòng ngự!
- Phòng ngự!
- Lính cầm khiên!
Đám binh sĩ của Đại Tề này cũng là một đội quân tinh nhuệ nhất trong đại quân đó. Bọn chúng không vì sự công kích đột ngột này mà cảm thấy hoảng loạn, lại càng không tháo chạy toán loạn. Mà ngược lại bọn chúng lần lượt hô lớn để bố trí cho trận hình phòng ngự.
Đáng tiếc là tất cả những điều đó chỉ là công cốc mà thôi!
Trước sự tấn công của Nguyên Thú Cửu Giới và đám quân tinh nhuệ đỉnh cao của Đại Tề đang từ tám phương tứ hương lao tới, năm vạn tiền trạm quân của Đại Tề đều đã bị đánh cho tan tác!
Cho tới lúc này, Trương Vinh hay Sở Mặc cùng vậy, hai người bọn họ hoàn toàn không phải thực hiện bất cứ một hành động gì hết.
Chỉ cần đứng bên đó đợi thôi là cũng đủ lắm rồi.
Trương Vinh đứng trên đỉnh cao nhất của dãy núi Thiên Đoạn, giám sát toàn bộ những hành động của đám đại quân Đại tề. Sở Mặc ở bên này chỉ húy chiến cục ở đầu đằng này.
Vị tướng trẻ Hà Húc đích thân thống lĩnh đại quân, chỉ huy tác chiến!
Thử hỏi đã bao giờ bọn chúng được nhìn thấy một con vật đáng sợ như Nguyên Thú Cửu Giới ở trên chiến trường như vậy chứ?
Đội tiền trạm quân ở bên phía Đại Tề đã hoàn toàn thảm bại, tốc độ bọn chúng suy sụp thảm bại có phần nhanh hơn so với dự kiến. Đám binh sĩ tinh anh đó cuối cùng cũng không chịu đựng nổi áp lực tâm lý mà bắt đầu tìm cách tháo chạy.
Thiên la địa võng mà đầu bên này đã sớm sắp đặt cho bọn chúng cũng bắt đầu được khai triển, thu lưới...
- Ba mươi vạn lăm vạn đạo... Bốn mươi vạn đạo...
- Năm mươi sáu vạn bảy nghìn tám trăm chín mươi năm...
- Bảy mươi vạn...
Tốc độ ngưng tụ của Huyết Sát Khí tăng nhanh đến chóng mặt, thậm chí còn vượt ra ngoài dự kiến của Sở Mặc.
Ban đầu thoáng một cái đã ngưng tụ hơn ba mươi vạn đạo Huyết Sát Khí.
Sở Mặc hiểu rõ, Huyết Sát Khí đó có lẽ là của đám binh sĩ bị đá đè chết hoặc bị chôn sống trong đống bùn đất khi thông đạo đó đã bị đánh sập.
Một lúc sau đó Huyết Sát Khí tăng lên rất chậm.
Chỉ nhích lên từng hàng trăm hàng trăm đạo một mà thôi.
Mãi cho tới hai canh giờ sau đó, con số đó bắt đầu tăng lên một cách kinh hoàng.
Huyết Sát Khí tăng lên một cách chóng mặt, thậm chí chúng còn hình thành một bức chắc màu máu ở xung quanh Sở Mặc!
Thí Thiên Đao
Nay gã muốn phá hủy hoàn toàn thông đạo này thì sao có thể để lại con đường sống cho đám người này cơ chứ?
Chính vào khoảnh khắc mà toàn bộ thông đạo này muốn đổ sập xuống, năm vạn tiền trạm quân Đại Tề đang đứng canh ở bên ngoài thông đạo đó bèn tức thì ngây người kinh hãi.
Ở vị trí của bọn chúng lại càng có thể nhìn rõ mọi việc đang diễn ra hơn nữa!
Tiếng nổ ầm ầm đùng đoàng đó tựa như âm vang vào tận sâu bên trong tâm hồn của bọn chúng!
Dường như toàn bộ dãy núi Thiên Đoạn này đều đang bị rung chuyển!
Sự chấn động như vậy là lần đầu tiên đám người này trong đời được chứng kiến.
- Trời đất ơi... đây... chuyện này là như thế nào vậy? Sập núi hay sao?
- Đại quân của chúng ta... Đại quân của chúng ta đều đang ở bên trong đó!
- Tướng quân, không xong rồi... Thông đạo bên trong đó, toàn bộ đã bị sập xuống rồi... Hu hu...
Một bóng người lao nhanh tới từ trong thông đạo đang liên tục bị sập xuống. Y quỳ sụp xuống phía trước mặt tên tiếng trẻ, khắp người toàn là bùn đất, trên đầu vẫn còn đang bị chảy máu, dáng vẻ trông thật thê thảm.
- Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tên tướng trẻ tuổi trợn trừng mắt nhìn như muốn nổ tung cả con ngươi. Y sởn da đầu dựng tóc gáy, toàn thân sởn da gà, có cảm giác như đầu óc mình đang bị chấn động, dường như có một cảm giác thiên địa đang rung chuyển quay cuồng.
- Không biết nữa... đại quân của chúng ta vừa mới đi được hơn nửa đường thì thông đạo đã bị sập xuống rồi, đại quân của chúng ta... toàn bộ đều bị chôn sống trong đó rồi! Một tên binh sĩ tinh nhuệ trong đoàn quân của bọn chúng khóc lóc thảm thiết, y đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Y phản ứng khá nhanh, thao tác cũng đủ nhanh nên mới giữ lại được cái mạng cho tới lúc này. Tên binh sĩ đó giương mắt chân chân nhìn không ít đồng đội của mình bị chôn sống trong đó.
- Huyệt động này... sụp đổ được bao lớn?
Tên tướng trẻ tuổi run rẩy hỏi, thậm chí có một số từ một số cách dùng từ của y đã không còn được bình thường nữa, y lại tiếp tục hỏi:
- Bao dặm... Sụp đổ bao dặm rồi?
- Thuộc hạ đứng ở nơi gần nhất với cửa động, căn cứ theo tiếng nổ đó thì... ít nhất... cũng chừng hơn chục dặm bị đổ sập rồi!
Tên lính đó vừa khóc vừa trả lời.
- Sao có thể như vậy được... Sao có thể như vậy được? Hơn chục dặm... Không không không... Không thể nào!
Sắc mặt của tên tướng trẻ tuổi trở nên vô cùng khó coi, y nghiến răng nói:
- Nói đi... Không thể như thế này được!
Tên binh sĩ đó vừa khóc vừa nói:
- Tướng quân... Không chỉ có mỗi nơi đây bị sập xuống đâu, thuộc hạ có thể cảm nhận được rằng... bên trong đó còn có rất nhiều nơi cũng... đồng thời đổ sập xuống rồi!
Lúc này một tên lính đứng bên cạnh tên tướng trẻ đó run rẩy chỉ tay về hướng bên trên ngọn núi.
Một con quái thú sải đôi cánh dài hơn trăm trượng đang từ sâu bên trong lòng núi bay ra ngoài, nhằm thẳng hướng của bọn chúng... mà lao tới!
- Rồng... rồng rồng rồng... đó là một con rồng!
Tên tướng trẻ tuổi không thể nói hết câu một cách liền mạch, y ngước nhìn lên bầu trời một cách chấn động kinh ngạc đến không tưởng, đó là một con rồng khổng lồ đang lao nhanh tới phía bọn chúng!
- Phong Dực Long... Nguyên Thú Cửu Giới! Trời ơi...
Một lão tướng đứng bên cạnh tên tướng trẻ tuổi thốt lên một tiếng hoảng hối:
- Nó đang về phía chúng ta đó!
- Rút lui!
Đó là câu nói cuối cùng vang lên trong cuộc đời này của tên tướng trẻ tuổi đó.
Một mũi tên đã nhằm thẳng giữa trán của y mà lao tới!
Mũi tên từ trán của y đâm xuyên qua đầu!
Tên tướng trẻ tuổi bị bắn trúng một nhát chí mạng!
- Tướng quân bị bắn chết rồi!
- Chúng ta bị mai phục rồi!
- Phòng ngự!
- Phòng ngự!
- Lính cầm khiên!
Đám binh sĩ của Đại Tề này cũng là một đội quân tinh nhuệ nhất trong đại quân đó. Bọn chúng không vì sự công kích đột ngột này mà cảm thấy hoảng loạn, lại càng không tháo chạy toán loạn. Mà ngược lại bọn chúng lần lượt hô lớn để bố trí cho trận hình phòng ngự.
Đáng tiếc là tất cả những điều đó chỉ là công cốc mà thôi!
Trước sự tấn công của Nguyên Thú Cửu Giới và đám quân tinh nhuệ đỉnh cao của Đại Tề đang từ tám phương tứ hương lao tới, năm vạn tiền trạm quân của Đại Tề đều đã bị đánh cho tan tác!
Cho tới lúc này, Trương Vinh hay Sở Mặc cùng vậy, hai người bọn họ hoàn toàn không phải thực hiện bất cứ một hành động gì hết.
Chỉ cần đứng bên đó đợi thôi là cũng đủ lắm rồi.
Trương Vinh đứng trên đỉnh cao nhất của dãy núi Thiên Đoạn, giám sát toàn bộ những hành động của đám đại quân Đại tề. Sở Mặc ở bên này chỉ húy chiến cục ở đầu đằng này.
Vị tướng trẻ Hà Húc đích thân thống lĩnh đại quân, chỉ huy tác chiến!
Thử hỏi đã bao giờ bọn chúng được nhìn thấy một con vật đáng sợ như Nguyên Thú Cửu Giới ở trên chiến trường như vậy chứ?
Đội tiền trạm quân ở bên phía Đại Tề đã hoàn toàn thảm bại, tốc độ bọn chúng suy sụp thảm bại có phần nhanh hơn so với dự kiến. Đám binh sĩ tinh anh đó cuối cùng cũng không chịu đựng nổi áp lực tâm lý mà bắt đầu tìm cách tháo chạy.
Thiên la địa võng mà đầu bên này đã sớm sắp đặt cho bọn chúng cũng bắt đầu được khai triển, thu lưới...
- Ba mươi vạn lăm vạn đạo... Bốn mươi vạn đạo...
- Năm mươi sáu vạn bảy nghìn tám trăm chín mươi năm...
- Bảy mươi vạn...
Tốc độ ngưng tụ của Huyết Sát Khí tăng nhanh đến chóng mặt, thậm chí còn vượt ra ngoài dự kiến của Sở Mặc.
Ban đầu thoáng một cái đã ngưng tụ hơn ba mươi vạn đạo Huyết Sát Khí.
Sở Mặc hiểu rõ, Huyết Sát Khí đó có lẽ là của đám binh sĩ bị đá đè chết hoặc bị chôn sống trong đống bùn đất khi thông đạo đó đã bị đánh sập.
Một lúc sau đó Huyết Sát Khí tăng lên rất chậm.
Chỉ nhích lên từng hàng trăm hàng trăm đạo một mà thôi.
Mãi cho tới hai canh giờ sau đó, con số đó bắt đầu tăng lên một cách kinh hoàng.
Huyết Sát Khí tăng lên một cách chóng mặt, thậm chí chúng còn hình thành một bức chắc màu máu ở xung quanh Sở Mặc!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 334: Sụp đổ
10.0/10 từ 43 lượt.