Thí Thiên Đao
Chương 311: Đế đô Đại Tề
Tiến vào Đại Tề đế đô, Sở Mặc cất Tiểu Sài Khuyển vào túi của mình. Đại Công Kê cũng không đi cùng Sở Mặc. Bất kể thế nào việc mang theo một con Đại Công Kê cũng đáng bị chú ý rồi.
Sở Mặc cũng không lo Đại Công Kê sẽ đi mất, con gà này còn giảo hoạt hơn nhân loại. Hơn nữa thực lực không yếu, người có thể bắt nó ở Tứ Tượng đại lục còn chưa tồn tại đâu.
Dựa theo hướng Vương Đại Phát chỉ, Sở Mặc đi tới một con đường phồn hoa nhất Đại Tề đế đô.Cảnh tượng nơi này giống Viêm Hoàng Thành, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém.
Ngựa xe như nước, người đi lại nườm nượp, âm thanh buôn bán bên tai không dứt.
Sở Mặc tìm được hiệu cầm đồ, cất bước tiến vào. Sau đó ngắm nhìn bốn phía.
Trong tiệm cầm đồ cũng không có nhiều người, Sở Mặc vừa vào đã có tiểu nhị cười tủm tỉm chào đón:
- Khách quan chào ngài, ngài muốn cầm đồ sao?
Sở Mặc nhìn tiểu nhị:
- Ta muốn gặp chưởng quầy.Tiểu nhị đánh giá Sở Mặc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chưởng quầy không ở đây.
Thân là tiểu nhị hiệu cầm đồ, nhãn lực phải đủ dùng, đầu cũng phải linh hoạt. Nếu không cũng không ăn nổi chén cơm này.
Người như Sở Mặc tiểu nhị gặp đã nhiều. Vừa đến đã đòi gặp chưởng quầy, người không biết còn tưởng rằng có đại sự gì, nhưng trên thực tế đều là muốn lôi kéo tình cảm thôi.
Chưởng quầy bận rộn như vậy, thân phận địa vị cao như vậy, là ngươi ai cũng có thể gặp sao?
Sở Mặc cười cười, cũng không nhiều lời trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bài. Lệnhbài lớn cỡ bàn tay làm từ đồng thau, ngay mặt điêu khắc một con rồng, đối diện khắc một chữ Vương. Đúng là lệnh bài của Vương Đại Phát.
- Đưa cho chưởng quầy các ngươi, hắn sẽ gặp ta.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Tiểu nhị nhãn lực không tệ, vừa thấy lệnh bài đã thấy nó bất phàm. Tuy rằng không biết lệnh bài kia đại biểu cho điều gì, nhưng cũng không dám chậm trễ. Nhe răng cười:
- Nào, khách quan ngài xin chờ...
Một lát sau tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Một bóng dáng phi thường mập mạp bay tới như quả cầu lăn đến trước mặt Sở Mặc. Nhìn thấy Sở Mặc, lập tức cười nói như lão hữu nhiều năm chưa gặp.
- Ha ha ha, ta còn nói là ai, hóa ra là huynh đệ nhà mình đến, mau mời vào mau mời vào.
Nói xong liền kéo Sở Mặc vào trong. Sau đó còn lẩm bẩm nói:
- Ngươi tới tìm ta sao không cho tôi tớ báo trước một câu? Làm hại ta thất lễ, không thể nghênh đón từ xa.
Theo sát phía sau, tiểu nhị có chút há hốc miệng. Trước giờ hắn chưa từng thấy ông chủ thân thiết với mọi người như vậy. Cho dù là vương công đại thần, chưởng quầy tối đa cũng chỉ giả vờ khách khí.
Kệ tiểu nhị mang lòng nghi ngờ, chưởng quầy hiệu cầm đồ trực tiếp dẫn Sở Mặc đi thẳng vào.
Đến khi vào bên trong, đóng cửa lại thì lập tức làm ra một hành động khiến SởMặc bất ngờ.
Mập mạp chí ít ba trăm cân kia bùm một tiếng, quỳ trước mặt Sở Mặc:
- Trước mắt nhiều người, Triệu Nhị chỉ có thể che dấu như vậy, mong rằng công tử chớ trách! Thanh đồng quản sự Thanh Long đường Triệu Nhị cúi chào công tử!
- À... Ngươi đứng lên mà nói đi.
Sở Mặc xám xịt, trong lòng tự nhủ chưởng quầy cũng quá thật thà đi? Ngay cả phong mật thư cũng không thấy, còn quỳ xuống dập đầu? Không phải hắn coi mình là cao tầng Thanh Long đường chứ?
Sở Mặc cũng không biết Triệu Nhị này rất trung thành và tận tâm với Vương Đại Phát, năm đó Vương Đại Phát cứu cả nhà ba mươi người của Triệu Nhị. Từ khi đó Triệu Nhị đã thề mạng của mình chính là của ông chủ!Triệu Nhị tiến Thanh Long đường cũng nhờ Vương Đại Phát. Cho nên, Triệu Nhị chưa chắc trung thành với Thanh Long đường nhưng chắc chắn trung thành với Vương Đại Phát!
Vương Đại Phát năm đó từng nói với hắn Thanh Long lệnh chỉ có như vậy một phần. Nếu một ngày có người cầm lệnh bài tới tìm ngươi thì người đó chính là chủ nhân của Vương Đại Phát!
Nói là người khác, vì thế Vương Đại Phát không có khả năng đưa lệnh bài này ra.
Cho nên, chưởng quầy Triệu Nhị vừa nhìn thấy lệnh bài liền trực tiếp chạy ra. Chủ nhân của ông chủ không phải là ông chủ lớn sao!Đồng thời, Triệu Nhị cũng phỏng đoán: Rốt cuộc người nào có thể trở thành chủ nhân của ông chủ mình?
Về phần Thanh Long đường, Triệu Nhị không nghĩ ngợi gì, bởi vì hắn còn rõ hơn Vương Đại Phát, mấy đại nhân vật Thanh Long đường có đức hạnh gì.
Sở Mặc đưa mật thư cho Triệu Nhị.
Triệu Nhị mở ra xem xong rất nhanh, sau đó dùng vẻ mặt trịnh trọng nhìn Sở Mặc nói:
- Công tử yên tâm, việc công tử cần làm Triệu Nhị sẽ toàn lực phối hợp! Xin công tử cho Triệu Nhị ba ngày, không, hai ngày là đủ rồi! Triệu Nhị sẽ truyền lại tin tức chính xác cho công tử!
- Được! Vậy làm phiền ngươi!
Sở Mặc nói.
- Công tử đây là đang khách khí với tiểu nhân rồi!
Triệu Nhị nâng cao bụng thật lớn, dường như muốn khom mình thi lễ với Sở Mặc, tuy nhiên thấy thế nào cũng thấy khó khăn.
Sau đó Sở Mặc cũng không dừng lại lâu ở trong này. Khéo léo từ chối sự chiêu đãi của Triệu Nhị, tìm một gian nhà trọ ở lại.
Thứ nhất Sở Mặc vẫn chưa quen thuộc với Triệu Nhị, không muốn quấy rây quá, cũng muốn lưu lại cho mình một con đường sống. Dù sao không thể tin hết mọi người! Hắn là tâm phúc của Vương Đại Phát chứ không phải của Sở Mặc hắn.
Mặc khác, Sở Mặc đi vào Đại tề còn vì tìm dược liệu.
Toàn bộ cực phẩm dược liệu Đại Hạ gần như đều bị Hạ Kinh vơ vét không còn gì, ngay cả Đại Tề vô cùng nhiều dược liệu cũng bị Hạ Kinh mua.
Bởi vậy muốn tìm được dược liệu cực phẩm ở trên thị trường có lẽ là không thể nào. Cho nên Sở Mặc đem ánh mắt quăng về phía Đại Tề.
Đại Tề cũng tốt, Đại Hạ cũng tốt, trong nhà những vương công quý tộc kia hơn phân nửa đều trữ một chút dược liệu cao nhất. Những dược liệu này tất cả đều là dùng để bảo mệnh gì đó. Đồng thời dược liệu cao cấp cũng đại biểu cho một loại của cải.
Đối với các vương công đại thần không thiếu tiền mà nói, mấy thứ này bọn họ sẽ không dễ dàng lấy ra.
Sở Mặc quyết định phải tìm phủ đệ các vương công đại thần này, nhìn thử có những dược liệu sư phụ cần hay không.
Đêm đến, Sở Mặc vốn định đặt Tiểu Sài Khuyển ở nhà trọ, sau khi trấn an một lúc, Tiểu Sài Khuyển lại sống chết không muốn rời khỏi hắn. Sở Mặc đành phải bỏ nó vào trong miệng túi của mình, cũng may tiểu tử kia hiện tại chỉ lớn hơn cỡ bàn tay một chút. Cất vào trong túi áo thì người bình thường cũng không phát hiện được.
Ra khỏi nhà trọ, tìm một nơi hẻo lánh lại dịch dung thành một thanh niên ba mươi mấy tuổi. Vận chuyển thân pháp lặng lẽ đi tới nơi nhóm quý tộc Đại Tề ở.
Thí Thiên Đao
Sở Mặc cũng không lo Đại Công Kê sẽ đi mất, con gà này còn giảo hoạt hơn nhân loại. Hơn nữa thực lực không yếu, người có thể bắt nó ở Tứ Tượng đại lục còn chưa tồn tại đâu.
Dựa theo hướng Vương Đại Phát chỉ, Sở Mặc đi tới một con đường phồn hoa nhất Đại Tề đế đô.Cảnh tượng nơi này giống Viêm Hoàng Thành, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém.
Ngựa xe như nước, người đi lại nườm nượp, âm thanh buôn bán bên tai không dứt.
Sở Mặc tìm được hiệu cầm đồ, cất bước tiến vào. Sau đó ngắm nhìn bốn phía.
Trong tiệm cầm đồ cũng không có nhiều người, Sở Mặc vừa vào đã có tiểu nhị cười tủm tỉm chào đón:
- Khách quan chào ngài, ngài muốn cầm đồ sao?
Sở Mặc nhìn tiểu nhị:
- Ta muốn gặp chưởng quầy.Tiểu nhị đánh giá Sở Mặc, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chưởng quầy không ở đây.
Thân là tiểu nhị hiệu cầm đồ, nhãn lực phải đủ dùng, đầu cũng phải linh hoạt. Nếu không cũng không ăn nổi chén cơm này.
Người như Sở Mặc tiểu nhị gặp đã nhiều. Vừa đến đã đòi gặp chưởng quầy, người không biết còn tưởng rằng có đại sự gì, nhưng trên thực tế đều là muốn lôi kéo tình cảm thôi.
Chưởng quầy bận rộn như vậy, thân phận địa vị cao như vậy, là ngươi ai cũng có thể gặp sao?
Sở Mặc cười cười, cũng không nhiều lời trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bài. Lệnhbài lớn cỡ bàn tay làm từ đồng thau, ngay mặt điêu khắc một con rồng, đối diện khắc một chữ Vương. Đúng là lệnh bài của Vương Đại Phát.
- Đưa cho chưởng quầy các ngươi, hắn sẽ gặp ta.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Tiểu nhị nhãn lực không tệ, vừa thấy lệnh bài đã thấy nó bất phàm. Tuy rằng không biết lệnh bài kia đại biểu cho điều gì, nhưng cũng không dám chậm trễ. Nhe răng cười:
- Nào, khách quan ngài xin chờ...
Một lát sau tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Một bóng dáng phi thường mập mạp bay tới như quả cầu lăn đến trước mặt Sở Mặc. Nhìn thấy Sở Mặc, lập tức cười nói như lão hữu nhiều năm chưa gặp.
- Ha ha ha, ta còn nói là ai, hóa ra là huynh đệ nhà mình đến, mau mời vào mau mời vào.
Nói xong liền kéo Sở Mặc vào trong. Sau đó còn lẩm bẩm nói:
- Ngươi tới tìm ta sao không cho tôi tớ báo trước một câu? Làm hại ta thất lễ, không thể nghênh đón từ xa.
Theo sát phía sau, tiểu nhị có chút há hốc miệng. Trước giờ hắn chưa từng thấy ông chủ thân thiết với mọi người như vậy. Cho dù là vương công đại thần, chưởng quầy tối đa cũng chỉ giả vờ khách khí.
Kệ tiểu nhị mang lòng nghi ngờ, chưởng quầy hiệu cầm đồ trực tiếp dẫn Sở Mặc đi thẳng vào.
Đến khi vào bên trong, đóng cửa lại thì lập tức làm ra một hành động khiến SởMặc bất ngờ.
Mập mạp chí ít ba trăm cân kia bùm một tiếng, quỳ trước mặt Sở Mặc:
- Trước mắt nhiều người, Triệu Nhị chỉ có thể che dấu như vậy, mong rằng công tử chớ trách! Thanh đồng quản sự Thanh Long đường Triệu Nhị cúi chào công tử!
- À... Ngươi đứng lên mà nói đi.
Sở Mặc xám xịt, trong lòng tự nhủ chưởng quầy cũng quá thật thà đi? Ngay cả phong mật thư cũng không thấy, còn quỳ xuống dập đầu? Không phải hắn coi mình là cao tầng Thanh Long đường chứ?
Sở Mặc cũng không biết Triệu Nhị này rất trung thành và tận tâm với Vương Đại Phát, năm đó Vương Đại Phát cứu cả nhà ba mươi người của Triệu Nhị. Từ khi đó Triệu Nhị đã thề mạng của mình chính là của ông chủ!Triệu Nhị tiến Thanh Long đường cũng nhờ Vương Đại Phát. Cho nên, Triệu Nhị chưa chắc trung thành với Thanh Long đường nhưng chắc chắn trung thành với Vương Đại Phát!
Vương Đại Phát năm đó từng nói với hắn Thanh Long lệnh chỉ có như vậy một phần. Nếu một ngày có người cầm lệnh bài tới tìm ngươi thì người đó chính là chủ nhân của Vương Đại Phát!
Nói là người khác, vì thế Vương Đại Phát không có khả năng đưa lệnh bài này ra.
Cho nên, chưởng quầy Triệu Nhị vừa nhìn thấy lệnh bài liền trực tiếp chạy ra. Chủ nhân của ông chủ không phải là ông chủ lớn sao!Đồng thời, Triệu Nhị cũng phỏng đoán: Rốt cuộc người nào có thể trở thành chủ nhân của ông chủ mình?
Về phần Thanh Long đường, Triệu Nhị không nghĩ ngợi gì, bởi vì hắn còn rõ hơn Vương Đại Phát, mấy đại nhân vật Thanh Long đường có đức hạnh gì.
Sở Mặc đưa mật thư cho Triệu Nhị.
Triệu Nhị mở ra xem xong rất nhanh, sau đó dùng vẻ mặt trịnh trọng nhìn Sở Mặc nói:
- Công tử yên tâm, việc công tử cần làm Triệu Nhị sẽ toàn lực phối hợp! Xin công tử cho Triệu Nhị ba ngày, không, hai ngày là đủ rồi! Triệu Nhị sẽ truyền lại tin tức chính xác cho công tử!
- Được! Vậy làm phiền ngươi!
Sở Mặc nói.
- Công tử đây là đang khách khí với tiểu nhân rồi!
Triệu Nhị nâng cao bụng thật lớn, dường như muốn khom mình thi lễ với Sở Mặc, tuy nhiên thấy thế nào cũng thấy khó khăn.
Sau đó Sở Mặc cũng không dừng lại lâu ở trong này. Khéo léo từ chối sự chiêu đãi của Triệu Nhị, tìm một gian nhà trọ ở lại.
Thứ nhất Sở Mặc vẫn chưa quen thuộc với Triệu Nhị, không muốn quấy rây quá, cũng muốn lưu lại cho mình một con đường sống. Dù sao không thể tin hết mọi người! Hắn là tâm phúc của Vương Đại Phát chứ không phải của Sở Mặc hắn.
Mặc khác, Sở Mặc đi vào Đại tề còn vì tìm dược liệu.
Toàn bộ cực phẩm dược liệu Đại Hạ gần như đều bị Hạ Kinh vơ vét không còn gì, ngay cả Đại Tề vô cùng nhiều dược liệu cũng bị Hạ Kinh mua.
Bởi vậy muốn tìm được dược liệu cực phẩm ở trên thị trường có lẽ là không thể nào. Cho nên Sở Mặc đem ánh mắt quăng về phía Đại Tề.
Đại Tề cũng tốt, Đại Hạ cũng tốt, trong nhà những vương công quý tộc kia hơn phân nửa đều trữ một chút dược liệu cao nhất. Những dược liệu này tất cả đều là dùng để bảo mệnh gì đó. Đồng thời dược liệu cao cấp cũng đại biểu cho một loại của cải.
Đối với các vương công đại thần không thiếu tiền mà nói, mấy thứ này bọn họ sẽ không dễ dàng lấy ra.
Sở Mặc quyết định phải tìm phủ đệ các vương công đại thần này, nhìn thử có những dược liệu sư phụ cần hay không.
Đêm đến, Sở Mặc vốn định đặt Tiểu Sài Khuyển ở nhà trọ, sau khi trấn an một lúc, Tiểu Sài Khuyển lại sống chết không muốn rời khỏi hắn. Sở Mặc đành phải bỏ nó vào trong miệng túi của mình, cũng may tiểu tử kia hiện tại chỉ lớn hơn cỡ bàn tay một chút. Cất vào trong túi áo thì người bình thường cũng không phát hiện được.
Ra khỏi nhà trọ, tìm một nơi hẻo lánh lại dịch dung thành một thanh niên ba mươi mấy tuổi. Vận chuyển thân pháp lặng lẽ đi tới nơi nhóm quý tộc Đại Tề ở.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 311: Đế đô Đại Tề
10.0/10 từ 43 lượt.