Thí Thiên Đao
Chương 2695: Huyết chú của Thần tộc (1)
Sở Mặc mỉm cười:
- Ở trên địa bàn của chúng ta, ai là con mồi, vẫn chưa thể nói trước được!
Bên này tiệc cưới đang tiếp tục. Lúc này, có người bắt đầu qua mời rượu. Tất cả đều là người thân bằng hữu ngày xưa. Tuy rằng bọn họ đều đang ở Thiên Đình, nhưng được phân công quản lý các ban ngành khác nhau. Bọn họ muốn gặp được vị Thiên Đế Sở Mặc này, cũng không có dễ dàng như vậy.
Hiện tại có cơ hội nhìn thấy, tất nhiên muốn đi qua thân cận một phen.
Những người này gần như đều những bằng hữu của Sở Mặc ở đại vực Viêm Hoàng. Theo thân phận địa vị Sở Mặc không ngừng tăng lên, giữa bọn họ và Sở Mặc ít nhiều cũng có một chút khoảng cách. Nhưng thực ra, phần tình cảm lúc đầu lại vẫn luôn ở đó. Nếu không, Sở Mặc cũng không có khả năng cho tới ngày hôm nay còn dẫn bọn họ theo cùng.
Đối mặt với những bằng hữu ngày xưa, Sở Mặc ai đến cũng không cự tuyệt. Hắn thậm chí không cần vận công. Rượu đỉnh cấp do Thiên Đình sản xuất ra rất ngon. Sở Mặc quả thực có thể tùy tiện uống, cũng sẽ không say.
Loại cảm giác lâng lâng này quả nhiên khiến cho người ta rất thoải mái.
Đúng lúc này, hai người Trần Phàm và Lam Hiểu đang ở bên kia bị bao vây tấn công, đột nhiên đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ. Sau đó, cả hai đồng thời phun ra một búng máu.
Dáng vẻ tươi cười vẫn lưu lại ở trên mặt của bọn họ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, trong ánh mắt bọn họ lại lộ ra vẻ thống khổ vô cùng mãnh liệt.
Trần Phàm cầm lấy tay Lam Hiểu, gân xanh trên trán đều nổi cao. Lam Hiểu cũng lộ ra thần sắc thống khổ mãnh liệt vô tận. Nhưng nàng lại không phát ra một tiếng kêu đau nào.
Mồ hôi trên trán lại nhỏ xuống từng giọt.
Tất cả mọi người xung quanh đều theo bản năng ngây ngẩn cả người. Chỉ có chút rượu như vậy, lại có thể khiến hai thần linh ngày xưa cảnh giới Đại Tổ đỉnh phong uống đến thổ huyết sao? Hiển nhiên là không có khả năng!
Hơn nữa này biểu tình thống khổ trên mặt hai người hoàn toàn không phải là giả vờ. Những người đáng đứng ở gần bọn họ, thậm chí có thể cảm nhận được bọn họ đang cố kìm nén sự đau khổ này.
Có thể khiến cho tu sĩ cảnh giới giống như hai người bọn họ có phản ứng như thế, mức độ đau khổ này thế nào, có thể tưởng tượng được.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Mọi người ở nơi này, tùy tiện một người đều có thân phận địa vị cực cao. Cho nên, đối mặt tình hình như thế, mọi người cũng không hoảng loạn, mà trực tiếp đặt Trần Phàm và Lam Hiểu ở trên ghế. Sau đó tất cả đều lộ ra vẻ mặt ân cần nhìn hai người Trần Phàm và Lam Hiểu.
Trần Phàm và Lam Hiểu hình như muốn nói chuyện, muốn nói mọi người không cần lo lắng. Chỉ có điều hai người vừa mở miệng, không ngờ đồng thời... lại phun ra một ngụm máu tươi màu vàng!
Mùi tràn ngập ở trong không khí, cũng không phải là loại mùi máu tươi gay mũi, mà là mùi thơm thoang thoảng!
Có thể khiến cho một thần linh thổ huyết, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Trần Phàm hình như muốn mỉm cười, nhưng tác động mãnh liệt khiến hắn càng thêm thống khổ. Biểu tình lộ ra thật sự là còn khó coi hơn cả khóc.
Sở Mặc trực tiếp đứng lên đi tới. Trong lòng của hắn có chút bi thương.
Hắn không nghĩ tới chuyện Nhiếp Lang vừa nói lại có thể ứng nghiệm nhanh như vậy. Những người chúa tể của ba đại Thần Tộc đó môn, sợ rằng cũng không nghĩ ra ở đây đang cử hành một hồi hôn lễ!
Hai người lại ở trước mắt bao người!
Bởi vì cuộc hôn lễ này được giữ bí mật đối với bên ngoài, cũng không truyền bá thông qua mạng lưới phù văn ra ngoài. Nếu không, tin tưởng đám người người chúa tể ba đại Thần Tộc bên kia tuyệt đối sẽ không lựa chọn vào thời điểm này để động thủ.
Nhưng không quan tâm là lúc nào, đều không sao cả.
Hắn đi theo Sở Mặc, tiến về phía bên đó. Tất cả mọi người không hiểu nguyên nhân. Bao gồm cả những người thân của Trần Phàm và Lam Hiểu. Trên mặt của bọn họ đều lộ ra vài phần vẻ lo lắng, không biết được rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Trần Phàm hình như có chút hòa hoãn. Khi thấy Sở Mặc đi tới, hắn trực tiếp nói:
- Thiên Đế, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Ừ, đi theo ta!
Sở Mặc gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người nói:
- Không có việc gì. Mọi người không dễ gì mới tập trung lại được một lần. Các ngươi tiếp tục uống đi. Một hồi nữa hai người bọn họ sẽ không sao.
Xảy ra loại chuyện này, hứng thú của mọi người cũng bị ảnh hưởng. Nhưng bọn họ cũng không rời đi. Bởi vì tất cả mọi người muốn biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Vì sao đang êm đang đẹp, hai hài tử này lại đồng thời trực tiếp hộc máu?
Chỉ có điều nhìn bộ dạng Sở Mặc, hình như trong lòng đã dự đoán trước được mọi việc. Bọn họ ít nhiều cũng yên tâm hơn một chút.
Nhất là lần này, Thần tộc gõ cửa với quy mô lớn. Vô số sinh linh tiến vào hạ giới. Mắt thấy chiến tranh sẽ triển khai, nhưng lại biến thành gió êm sóng lặng. Điều này quá thần kỳ. Những người khác không biết đây là công lao của Nhiếp Lang. Bọn họ chỉ cho rằng Sở Thiên Đế vô địch. Sau khi đám thần linh đáng thương không nhà để về, đến đây, căn bản cũng không dám đánh bọn họ!
Đối với điều này, Nhiếp Lang cũng sẽ không đi giải thích làm sáng tỏ cái gì. Lấy loại thân phận này của hắn, đương nhiên sẽ không để ý tới chút chuyện này. Ngược lại hắn cũng mừng rỡ đẩy uy vọng của Sở Mặc lên cao hơn.
Bởi vì chỉ có uy vọng của Sở Mặc càng lúc càng cao, thế giới này mới có thể càng ngày càng tốt.
Sở Mặc dẫn theo hai người Trần Phàm và Lam Hiểu, trực tiếp tiến vào trong mật thất của Thiên Đình. Ở đây, có vô số pháp trận trấn áp. Đồng thời, còn có một mảnh hư không hỗn loạn do Sở Mặc dựa theo chỗ vô cùng thiên, chế tạo ra!
Nói chung, ở chỗ này nói chuyện gần như không có gì là có thể bị bên ngoài biết được.
Không đợi Trần Phàm nói, Sở Mặc liền trực tiếp nói:
- Không quan tâm bọn họ có yêu cầu gì, đều đáp ứng bọn họ.
Lúc này Trần Phàm lại sửng sốt. Ngay cả chính hắn cũng không biết được rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chỉ là trong lúc bất chợt, hắn cảm giác được thân thể giống như hoàn toàn không thuộc về mình. Loại đau đớn này vô cùng mãnh liệt giống như là muốn xé nát thân thể hắn!
Lam Hiểu cũng cảm giác tương tự.
Thí Thiên Đao
- Ở trên địa bàn của chúng ta, ai là con mồi, vẫn chưa thể nói trước được!
Bên này tiệc cưới đang tiếp tục. Lúc này, có người bắt đầu qua mời rượu. Tất cả đều là người thân bằng hữu ngày xưa. Tuy rằng bọn họ đều đang ở Thiên Đình, nhưng được phân công quản lý các ban ngành khác nhau. Bọn họ muốn gặp được vị Thiên Đế Sở Mặc này, cũng không có dễ dàng như vậy.
Hiện tại có cơ hội nhìn thấy, tất nhiên muốn đi qua thân cận một phen.
Những người này gần như đều những bằng hữu của Sở Mặc ở đại vực Viêm Hoàng. Theo thân phận địa vị Sở Mặc không ngừng tăng lên, giữa bọn họ và Sở Mặc ít nhiều cũng có một chút khoảng cách. Nhưng thực ra, phần tình cảm lúc đầu lại vẫn luôn ở đó. Nếu không, Sở Mặc cũng không có khả năng cho tới ngày hôm nay còn dẫn bọn họ theo cùng.
Đối mặt với những bằng hữu ngày xưa, Sở Mặc ai đến cũng không cự tuyệt. Hắn thậm chí không cần vận công. Rượu đỉnh cấp do Thiên Đình sản xuất ra rất ngon. Sở Mặc quả thực có thể tùy tiện uống, cũng sẽ không say.
Loại cảm giác lâng lâng này quả nhiên khiến cho người ta rất thoải mái.
Đúng lúc này, hai người Trần Phàm và Lam Hiểu đang ở bên kia bị bao vây tấn công, đột nhiên đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ. Sau đó, cả hai đồng thời phun ra một búng máu.
Dáng vẻ tươi cười vẫn lưu lại ở trên mặt của bọn họ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, trong ánh mắt bọn họ lại lộ ra vẻ thống khổ vô cùng mãnh liệt.
Trần Phàm cầm lấy tay Lam Hiểu, gân xanh trên trán đều nổi cao. Lam Hiểu cũng lộ ra thần sắc thống khổ mãnh liệt vô tận. Nhưng nàng lại không phát ra một tiếng kêu đau nào.
Mồ hôi trên trán lại nhỏ xuống từng giọt.
Tất cả mọi người xung quanh đều theo bản năng ngây ngẩn cả người. Chỉ có chút rượu như vậy, lại có thể khiến hai thần linh ngày xưa cảnh giới Đại Tổ đỉnh phong uống đến thổ huyết sao? Hiển nhiên là không có khả năng!
Hơn nữa này biểu tình thống khổ trên mặt hai người hoàn toàn không phải là giả vờ. Những người đáng đứng ở gần bọn họ, thậm chí có thể cảm nhận được bọn họ đang cố kìm nén sự đau khổ này.
Có thể khiến cho tu sĩ cảnh giới giống như hai người bọn họ có phản ứng như thế, mức độ đau khổ này thế nào, có thể tưởng tượng được.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Mọi người ở nơi này, tùy tiện một người đều có thân phận địa vị cực cao. Cho nên, đối mặt tình hình như thế, mọi người cũng không hoảng loạn, mà trực tiếp đặt Trần Phàm và Lam Hiểu ở trên ghế. Sau đó tất cả đều lộ ra vẻ mặt ân cần nhìn hai người Trần Phàm và Lam Hiểu.
Trần Phàm và Lam Hiểu hình như muốn nói chuyện, muốn nói mọi người không cần lo lắng. Chỉ có điều hai người vừa mở miệng, không ngờ đồng thời... lại phun ra một ngụm máu tươi màu vàng!
Mùi tràn ngập ở trong không khí, cũng không phải là loại mùi máu tươi gay mũi, mà là mùi thơm thoang thoảng!
Có thể khiến cho một thần linh thổ huyết, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Trần Phàm hình như muốn mỉm cười, nhưng tác động mãnh liệt khiến hắn càng thêm thống khổ. Biểu tình lộ ra thật sự là còn khó coi hơn cả khóc.
Sở Mặc trực tiếp đứng lên đi tới. Trong lòng của hắn có chút bi thương.
Hắn không nghĩ tới chuyện Nhiếp Lang vừa nói lại có thể ứng nghiệm nhanh như vậy. Những người chúa tể của ba đại Thần Tộc đó môn, sợ rằng cũng không nghĩ ra ở đây đang cử hành một hồi hôn lễ!
Hai người lại ở trước mắt bao người!
Bởi vì cuộc hôn lễ này được giữ bí mật đối với bên ngoài, cũng không truyền bá thông qua mạng lưới phù văn ra ngoài. Nếu không, tin tưởng đám người người chúa tể ba đại Thần Tộc bên kia tuyệt đối sẽ không lựa chọn vào thời điểm này để động thủ.
Nhưng không quan tâm là lúc nào, đều không sao cả.
Hắn đi theo Sở Mặc, tiến về phía bên đó. Tất cả mọi người không hiểu nguyên nhân. Bao gồm cả những người thân của Trần Phàm và Lam Hiểu. Trên mặt của bọn họ đều lộ ra vài phần vẻ lo lắng, không biết được rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Trần Phàm hình như có chút hòa hoãn. Khi thấy Sở Mặc đi tới, hắn trực tiếp nói:
- Thiên Đế, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Ừ, đi theo ta!
Sở Mặc gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người nói:
- Không có việc gì. Mọi người không dễ gì mới tập trung lại được một lần. Các ngươi tiếp tục uống đi. Một hồi nữa hai người bọn họ sẽ không sao.
Xảy ra loại chuyện này, hứng thú của mọi người cũng bị ảnh hưởng. Nhưng bọn họ cũng không rời đi. Bởi vì tất cả mọi người muốn biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Vì sao đang êm đang đẹp, hai hài tử này lại đồng thời trực tiếp hộc máu?
Chỉ có điều nhìn bộ dạng Sở Mặc, hình như trong lòng đã dự đoán trước được mọi việc. Bọn họ ít nhiều cũng yên tâm hơn một chút.
Nhất là lần này, Thần tộc gõ cửa với quy mô lớn. Vô số sinh linh tiến vào hạ giới. Mắt thấy chiến tranh sẽ triển khai, nhưng lại biến thành gió êm sóng lặng. Điều này quá thần kỳ. Những người khác không biết đây là công lao của Nhiếp Lang. Bọn họ chỉ cho rằng Sở Thiên Đế vô địch. Sau khi đám thần linh đáng thương không nhà để về, đến đây, căn bản cũng không dám đánh bọn họ!
Đối với điều này, Nhiếp Lang cũng sẽ không đi giải thích làm sáng tỏ cái gì. Lấy loại thân phận này của hắn, đương nhiên sẽ không để ý tới chút chuyện này. Ngược lại hắn cũng mừng rỡ đẩy uy vọng của Sở Mặc lên cao hơn.
Bởi vì chỉ có uy vọng của Sở Mặc càng lúc càng cao, thế giới này mới có thể càng ngày càng tốt.
Sở Mặc dẫn theo hai người Trần Phàm và Lam Hiểu, trực tiếp tiến vào trong mật thất của Thiên Đình. Ở đây, có vô số pháp trận trấn áp. Đồng thời, còn có một mảnh hư không hỗn loạn do Sở Mặc dựa theo chỗ vô cùng thiên, chế tạo ra!
Nói chung, ở chỗ này nói chuyện gần như không có gì là có thể bị bên ngoài biết được.
Không đợi Trần Phàm nói, Sở Mặc liền trực tiếp nói:
- Không quan tâm bọn họ có yêu cầu gì, đều đáp ứng bọn họ.
Lúc này Trần Phàm lại sửng sốt. Ngay cả chính hắn cũng không biết được rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chỉ là trong lúc bất chợt, hắn cảm giác được thân thể giống như hoàn toàn không thuộc về mình. Loại đau đớn này vô cùng mãnh liệt giống như là muốn xé nát thân thể hắn!
Lam Hiểu cũng cảm giác tương tự.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2695: Huyết chú của Thần tộc (1)
10.0/10 từ 43 lượt.