Thí Thiên Đao
Chương 2677: Áp lực Vạn Thần Cung (1)
Ừ, cảm ơn ba Nhân tộc lớn của Thần tộc!
Thần giới bị tàn phá đổ nát.
Trong Vạn Thần Cung.
Theo một đám người trở về, trong Vạn Thần Cung đầu tiên là yên lặng một khoảng thời gian. Trong giây lát tiếp theo lại vang lên những tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên.
- Sở Mặc... Ngươi khinh người quá đáng!
Toàn bộ bên trong Vạn Thần Cung, vô số người của ba Nhân tộc Thần tộc đều chẳng biết tại sao. Vẻ mặt bọn họ đầy chấn động kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời.
Bọn họ đều nghe ra người phát ra tiếng gầm lên giận dữ kia là ai.
Đại trưởng lão Lam thị!
Chính là Lam đại trưởng lão dốc hết sức đẩy mạnh hòa bình giải quyết hạ giới, muốn nắm giữ quyền chủ động ở trong tay mình, mưu cầu càng nhiều lợi ích hơn cho ba Nhân tộc lớn của Thần tộc!
Chỉ là, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tất cả mọi người thật sự giật mình.
Thật ra, cho dù là ở trong Vạn Thần Cung này, tất cả đều là con cháu đích tử của ba Nhân tộc lớn Thần tộc. Cũng không phải tất cả bọn họ đều có tư cách biết được mọi chuyện.
Nói ví dụ như, Đỗ Duy sau chuyện xảy ra năm đó, vẫn bị cấm túc ở nhà.
Những năm gần đây, hắn mặc dù có mắt, nhưng không nhìn thấy cái gì; Mặc dù có tai, nhưng không nghe thấy cái gì.
Chuyện trong ba Nhân tộc lớn, dường như hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.
Mỗi ngày hắn ở trong viện của mình, không bước chân ra khỏi nhà. Thậm chí ngay cả tu luyện cũng dừng lại. Bởi vì không có tài nguyên, hắn căn bản không biết phải làm tu luyện thế nào.
Tâm pháp đỉnh cấp, hắn tất nhiên nắm giữ. Cũng có thể thông qua tâm pháp vận hành, khiến cho tu vi của mình tăng lên. Nhưng làm vậy quá chậm! Cho dù là thời điểm thần giới không tan vỡ nghiền nát, hắn cũng ngại chậm. Chứ đừng nói là hiện tại.
Làm con cháu đích tử trung tâm của Đỗ thị trong thần tộc, Đỗ Duy từ nhỏ lại nắm giữ vô số tài nguyên tu luyện. Những tinh thạch đối với Thần tộc bình thường là xa xỉ, nhưng với hắn mà nói lại không tính là gì cả.
Tuy rằng trên người của hắn cũng không có quá nhiều tinh thạch dự trữ, nhưng cũng chưa từng ngừng nhận được. Cứ cách một khoảng thời gian, cũng có thể đi khố phòng lĩnh một phần, dùng để tu luyện.
Nhưng bây giờ, tất cả mấy thứ này đều không có.
Ngoại trừ chi phí cơ sinh hoạt bản nhất, những thứ khác đều đã cách xa hắn.
Hắn thậm chí đã cực kỳ lâu chưa nghe qua tiếng của nhân vật lớn.
Trong nháy mắt khi tiếng gầm lớn tràn ngập bi thương của Lam đại trưởng lão vang lên, Đỗ Duy đầu tiên là thoáng ngẩn người ra. Sau đó, hắn nhíu mày, ngồi tại nơi suy tư.
Bị cấm túc ở trong viện của mình, nhưng không ai có thể phong tỏa đầu óc và tư duy của hắn.
Đỗ Duy vốn là một trong những người ưu tú nhất của thế hệ trẻ tuổi trong cả ba Nhân tộc lớn của Thần tộc.
Cho nên, sau khi nghe thấy Lam đại trưởng lão gầm lên giận dữ, suy nghĩ thông tuệ của Đỗ Duy hắn liền hoạt động. Gần như chỉ trong thời gian ngắn nhất, hắn đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra!
- Ha ha... Ha ha ha ha ha!
Ở trong viện không người này, Đỗ Duy cất tiếng cười. Ban đầu tiếng cười còn rất nhỏ, chậm rãi lớn dần. Đến cuối cùng, biến thành tiếng cười đầy điên cuồng!
Hắn còn cười trong thời gian rất lâu, cười đến khi trên mặt hắn nước mắt giàn giụa, Đỗ Duy mới trực tiếp ngồi ở trên ghế. Hắn cũng không lau đi nước mắt trên mặt mình, lẩm bẩm nói:
- Ban đầu ta cho rằng, cả đời này ta cũng không có bất cứ cơ hội nào. Hiện tại xem ra, hình như... cơ hội của ta, lại tới. Lam Hiểu, Trần Phàm... Hai người các ngươi có biết hay không? Thật ra, ta vẫn rất nhớ các ngươi.
Trên mặt Đỗ Duy thoáng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Hắn nhẹ giọng tự nói:
- Nếu như, trong mấy năm này cho dù các ngươi... Cho dù các ngươi chỉ đến thăm ta một lần. Nhưng không. Cho dù một lần cũng không tới. Nhưng cho dù các ngươi sai người qua hỏi thăm ta một câu, nói các ngươi tha thứ cho ta, ta cũng sẽ dễ chịu một chút. Đúng. Sự kiện năm đó, là ta có lỗi với các ngươi. Nhưng các ngươi lại thật sự không có nhớ tới một chút tình bằng hữu sao? Rất tốt, thật tốt. Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã từng thân mật khăng khít như vậy. Nhưng bây giờ, các ngươi lại hoàn toàn từ bỏ ta. Lần này... Đỗ Duy ta lại có cơ hội quật khởi lần nữa. Ta thật ra muốn xem thử, hai người các ngươi hiện tại có thể tốt hơn chỗ nào?
Đỗ Duy tất nhiên không biết cụ thể đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn quá thông minh. Hắn gần như thoáng cái là có thể nghĩ ra được. Hai người kia trước sau là bên phía đại trưởng lão Lam thị. Hiện tại, Lam đại trưởng lão đang tức giận mắng Sở Mặc khinh người quá đáng, chẳng phải là nói, cuộc đám phán giữa bọn họ cuối cùng đã xảy ra sai lầm lớn!
Như vậy, khả năng lớn nhất chính là Sở Mặc trực tiếp ngầm chiếm những tài nguyên này. Sau đó, hắn hoàn toàn cùng ba Nhân tộc lớn của Thần tộc bên này trở mặt!
Những điều này, Đỗ Duy cũng có thể nghĩ ra được. Hắn còn có thể nghĩ đến, nói không chừng trong sự kiện lần này, hai người Lam Hiểu và Trần Phàm rất nhanh sẽ hoàn toàn thất thế giống như hắn.
Mấy năm nay, chuyện khác Đỗ Duy không biết, nhưng vẫn biết rất rõ ràng bên trong ba Nhân tộc lớn thần tộc, những lời bất mãn đối với ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão là rất nhiều.
Bởi vì loại chuyện này, cho dù muốn giấu diếm cũng không thể giấu diếm được.
Đỗ Duy đi vào gian phòng, sau đó đổi y phục tốt nhất của mình. Hắn quay sang tấm gương, lại nghiêm túc sửa sang lại dung nhan của mình một phen. Đến cuối cùng, hắn thoả mãn gật đầu.
Hắn ở chỗ này chờ. Hắn chờ thời khắc hắn lại một lần nữa bắt đầu được dùng lại!
Vạn Thần Cung, trong đại điện nghị sự.
Ba người ngồi ở vị trí đầu não. Ba người này chính là gia chủ ba Nhân tộc lớn của Thần tộc. Lúc này tất cả bọn họ đều mặt không đổi sắc. Chỉ có điều trong ánh mắt bọn họ hình như đều ẩn chứa khí tức nguy hiểm vô tận.
Ngồi ở dưới bọn họ chính là Lam đại trưởng lão. Sắc mặt Lam đại trưởng lão xám xịt một mảnh. Ngực hắn vẫn đang kịch liệt lên xuống. Phần y phục ở trên ngực còn dính mảng máu lớn màu vàng.
Sau tiếng gầm thét giận dữ vừa nãy, hắn trực tiếp hộc máu vì tức giận.
Ở bên trong đại điện nghị sự còn có trăm vị nhân vật lớn của ba Nhân tộc lớn của Thần tộc. Trong này lại bao gồm cả đám người mới vừa từ hạ giới trở về.
Dẫn đầu là trưởng lão của Trần thị Thần tộc, vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Sở Mặc bên kia căn bản là chưa từng nghĩ sẽ hợp tác với chúng ta! Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới! Hiện tại ta có lý do cho rằng, Trần Phàm, Lam Hiểu... Hai kẻ phản bội đáng thiên đao vạn quả kia tuyệt đối đã sớm thương lượng xong với Sở Mặc! Nếu không chuyện này, tuyệt đối không thể trùng hợp đến mức như vậy!
Thí Thiên Đao
Thần giới bị tàn phá đổ nát.
Trong Vạn Thần Cung.
Theo một đám người trở về, trong Vạn Thần Cung đầu tiên là yên lặng một khoảng thời gian. Trong giây lát tiếp theo lại vang lên những tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên.
- Sở Mặc... Ngươi khinh người quá đáng!
Toàn bộ bên trong Vạn Thần Cung, vô số người của ba Nhân tộc Thần tộc đều chẳng biết tại sao. Vẻ mặt bọn họ đầy chấn động kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời.
Bọn họ đều nghe ra người phát ra tiếng gầm lên giận dữ kia là ai.
Đại trưởng lão Lam thị!
Chính là Lam đại trưởng lão dốc hết sức đẩy mạnh hòa bình giải quyết hạ giới, muốn nắm giữ quyền chủ động ở trong tay mình, mưu cầu càng nhiều lợi ích hơn cho ba Nhân tộc lớn của Thần tộc!
Chỉ là, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tất cả mọi người thật sự giật mình.
Thật ra, cho dù là ở trong Vạn Thần Cung này, tất cả đều là con cháu đích tử của ba Nhân tộc lớn Thần tộc. Cũng không phải tất cả bọn họ đều có tư cách biết được mọi chuyện.
Nói ví dụ như, Đỗ Duy sau chuyện xảy ra năm đó, vẫn bị cấm túc ở nhà.
Những năm gần đây, hắn mặc dù có mắt, nhưng không nhìn thấy cái gì; Mặc dù có tai, nhưng không nghe thấy cái gì.
Chuyện trong ba Nhân tộc lớn, dường như hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.
Mỗi ngày hắn ở trong viện của mình, không bước chân ra khỏi nhà. Thậm chí ngay cả tu luyện cũng dừng lại. Bởi vì không có tài nguyên, hắn căn bản không biết phải làm tu luyện thế nào.
Tâm pháp đỉnh cấp, hắn tất nhiên nắm giữ. Cũng có thể thông qua tâm pháp vận hành, khiến cho tu vi của mình tăng lên. Nhưng làm vậy quá chậm! Cho dù là thời điểm thần giới không tan vỡ nghiền nát, hắn cũng ngại chậm. Chứ đừng nói là hiện tại.
Làm con cháu đích tử trung tâm của Đỗ thị trong thần tộc, Đỗ Duy từ nhỏ lại nắm giữ vô số tài nguyên tu luyện. Những tinh thạch đối với Thần tộc bình thường là xa xỉ, nhưng với hắn mà nói lại không tính là gì cả.
Tuy rằng trên người của hắn cũng không có quá nhiều tinh thạch dự trữ, nhưng cũng chưa từng ngừng nhận được. Cứ cách một khoảng thời gian, cũng có thể đi khố phòng lĩnh một phần, dùng để tu luyện.
Nhưng bây giờ, tất cả mấy thứ này đều không có.
Ngoại trừ chi phí cơ sinh hoạt bản nhất, những thứ khác đều đã cách xa hắn.
Hắn thậm chí đã cực kỳ lâu chưa nghe qua tiếng của nhân vật lớn.
Trong nháy mắt khi tiếng gầm lớn tràn ngập bi thương của Lam đại trưởng lão vang lên, Đỗ Duy đầu tiên là thoáng ngẩn người ra. Sau đó, hắn nhíu mày, ngồi tại nơi suy tư.
Bị cấm túc ở trong viện của mình, nhưng không ai có thể phong tỏa đầu óc và tư duy của hắn.
Đỗ Duy vốn là một trong những người ưu tú nhất của thế hệ trẻ tuổi trong cả ba Nhân tộc lớn của Thần tộc.
Cho nên, sau khi nghe thấy Lam đại trưởng lão gầm lên giận dữ, suy nghĩ thông tuệ của Đỗ Duy hắn liền hoạt động. Gần như chỉ trong thời gian ngắn nhất, hắn đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra!
- Ha ha... Ha ha ha ha ha!
Ở trong viện không người này, Đỗ Duy cất tiếng cười. Ban đầu tiếng cười còn rất nhỏ, chậm rãi lớn dần. Đến cuối cùng, biến thành tiếng cười đầy điên cuồng!
Hắn còn cười trong thời gian rất lâu, cười đến khi trên mặt hắn nước mắt giàn giụa, Đỗ Duy mới trực tiếp ngồi ở trên ghế. Hắn cũng không lau đi nước mắt trên mặt mình, lẩm bẩm nói:
- Ban đầu ta cho rằng, cả đời này ta cũng không có bất cứ cơ hội nào. Hiện tại xem ra, hình như... cơ hội của ta, lại tới. Lam Hiểu, Trần Phàm... Hai người các ngươi có biết hay không? Thật ra, ta vẫn rất nhớ các ngươi.
Trên mặt Đỗ Duy thoáng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Hắn nhẹ giọng tự nói:
- Nếu như, trong mấy năm này cho dù các ngươi... Cho dù các ngươi chỉ đến thăm ta một lần. Nhưng không. Cho dù một lần cũng không tới. Nhưng cho dù các ngươi sai người qua hỏi thăm ta một câu, nói các ngươi tha thứ cho ta, ta cũng sẽ dễ chịu một chút. Đúng. Sự kiện năm đó, là ta có lỗi với các ngươi. Nhưng các ngươi lại thật sự không có nhớ tới một chút tình bằng hữu sao? Rất tốt, thật tốt. Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đã từng thân mật khăng khít như vậy. Nhưng bây giờ, các ngươi lại hoàn toàn từ bỏ ta. Lần này... Đỗ Duy ta lại có cơ hội quật khởi lần nữa. Ta thật ra muốn xem thử, hai người các ngươi hiện tại có thể tốt hơn chỗ nào?
Đỗ Duy tất nhiên không biết cụ thể đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn quá thông minh. Hắn gần như thoáng cái là có thể nghĩ ra được. Hai người kia trước sau là bên phía đại trưởng lão Lam thị. Hiện tại, Lam đại trưởng lão đang tức giận mắng Sở Mặc khinh người quá đáng, chẳng phải là nói, cuộc đám phán giữa bọn họ cuối cùng đã xảy ra sai lầm lớn!
Như vậy, khả năng lớn nhất chính là Sở Mặc trực tiếp ngầm chiếm những tài nguyên này. Sau đó, hắn hoàn toàn cùng ba Nhân tộc lớn của Thần tộc bên này trở mặt!
Những điều này, Đỗ Duy cũng có thể nghĩ ra được. Hắn còn có thể nghĩ đến, nói không chừng trong sự kiện lần này, hai người Lam Hiểu và Trần Phàm rất nhanh sẽ hoàn toàn thất thế giống như hắn.
Mấy năm nay, chuyện khác Đỗ Duy không biết, nhưng vẫn biết rất rõ ràng bên trong ba Nhân tộc lớn thần tộc, những lời bất mãn đối với ba đại gia chủ và Lam đại trưởng lão là rất nhiều.
Bởi vì loại chuyện này, cho dù muốn giấu diếm cũng không thể giấu diếm được.
Đỗ Duy đi vào gian phòng, sau đó đổi y phục tốt nhất của mình. Hắn quay sang tấm gương, lại nghiêm túc sửa sang lại dung nhan của mình một phen. Đến cuối cùng, hắn thoả mãn gật đầu.
Hắn ở chỗ này chờ. Hắn chờ thời khắc hắn lại một lần nữa bắt đầu được dùng lại!
Vạn Thần Cung, trong đại điện nghị sự.
Ba người ngồi ở vị trí đầu não. Ba người này chính là gia chủ ba Nhân tộc lớn của Thần tộc. Lúc này tất cả bọn họ đều mặt không đổi sắc. Chỉ có điều trong ánh mắt bọn họ hình như đều ẩn chứa khí tức nguy hiểm vô tận.
Ngồi ở dưới bọn họ chính là Lam đại trưởng lão. Sắc mặt Lam đại trưởng lão xám xịt một mảnh. Ngực hắn vẫn đang kịch liệt lên xuống. Phần y phục ở trên ngực còn dính mảng máu lớn màu vàng.
Sau tiếng gầm thét giận dữ vừa nãy, hắn trực tiếp hộc máu vì tức giận.
Ở bên trong đại điện nghị sự còn có trăm vị nhân vật lớn của ba Nhân tộc lớn của Thần tộc. Trong này lại bao gồm cả đám người mới vừa từ hạ giới trở về.
Dẫn đầu là trưởng lão của Trần thị Thần tộc, vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Sở Mặc bên kia căn bản là chưa từng nghĩ sẽ hợp tác với chúng ta! Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới! Hiện tại ta có lý do cho rằng, Trần Phàm, Lam Hiểu... Hai kẻ phản bội đáng thiên đao vạn quả kia tuyệt đối đã sớm thương lượng xong với Sở Mặc! Nếu không chuyện này, tuyệt đối không thể trùng hợp đến mức như vậy!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2677: Áp lực Vạn Thần Cung (1)
10.0/10 từ 43 lượt.