Thí Thiên Đao
Chương 2628: Chịu thua (1)
Sở Mặc nhìn ba người bọn họ:
- Ta thua, ta mất đi thế giới này! Các ngươi sẽ đoạt được vinh quang vô thượng. Các ngươi thua, các ngươi có thể không nhận, có thể nói mình chưa từng nói qua những lời nói này. Không có vấn đề gì. Ngay cả toàn bộ mạng lưới phù văn đã truyền khắp, các ngươi cũng có thể lựa chọn làm như không thấy. Dù sao, sinh linh hạ giới cấp thấp nói cái gì làm cái gì, làm sao có thể ảnh hưởng đến những vị thần cao cao tại thượng như các ngươi? Đúng không?
Oa!
Nữ tử trực tiếp phun ra một búng máu. Ngực của nàng kịch liệt lên xuống. Trong ánh mắt nàng nhìn về phía Sở Mặc, cũng tràn ngập sự oán độc và căm phẫn.
Nàng thật sự rất không cam lòng!
Một sinh linh hạ giới, làm sao có thể nắm giữ thực lực như vậy?
Trước đó có tin tức truyền về, không phải nói thời điểm hắn cùng trưởng lão Hạ Hầu thần tộc kia chiến đấu, cũng bị thương sao?
Người ngay cả một trưởng lão Hạ Hầu thần tộc cũng không giải quyết được, làm sao có thể khiến cho bọn họ chật vật như vậy?
Hắn nhất định là che giấu thực lực!
Ba Thần tộc cao tầng trẻ tuổi này chỉ thoáng cái đã nghĩ thông suốt.
Nhưng bọn họ nghĩ thông suốt thì có ích lợi gì?
Tất cả những lời kiêu ngạo, trước đó bọn họ đều đã nói ra khỏi miệng.
Lại nói tiếp, Thần tộc... tuy rằng tự cho mình là vô cùng cao, tuy rằng không coi ai ra gì, nhưng bọn họ lại là một quần thể rất coi trọng khế ước tinh thần.
Bởi vì nếu ngay cả bọn họ cũng không để ý khế ước tinh thần, như vậy, thế gian này sẽ không có chữ tín nữa.
Nhưng vấn đề là khế ước tinh thần của bọn họ đều tồn tại ngang với thân phận địa vị. Nhưng từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ qua, sẽ làm khế ước tinh thần đối với loại người ở thế giới cấp thấp như Sở Mặc.
Cho nên, chuyện này phải đổi ý sao?
Ba người liếc mắt nhìn nhau.
Nam tử tóc vàng tính tình nóng nảy nhất đột nhiên đi về phía trước vài bước. Hắn nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng, cắn răng nói:
- Ngươi có thể cho ta một cơ hội nữa không? Nếu như... ta vẫn không phải là đối thủ của ngươi, như vậy ta nguyện ý thực hiện lời hứa, làm nô bộc của ngươi!
- A... Ngươi điên rồi?
Trên gương mặt tuyệt đẹp của nữ tử lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn theo bóng lưng của nam tử tóc vàng.
Nam tử tóc vàng cũng không trả lời nàng, mà nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn hắn, bỗng nhiên cười:
- Được, ta cho ngươi cơ hội này.
Nam tử tóc vàng nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:
- Cảm ơn!
Lúc này, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn nam tử tóc trắng và nữ tử tuyệt đẹp kia:
- Nếu như ta chết, mong các ngươi hỗ trợ chuyển lời với trưởng bối gia tộc của ta, Trần Phàm ta... Không phải là một vị thần không giữ chữ tín, cũng không phải là một vị thần hèn yếu! Ta là chết trận vì tôn nghiêm.
Lúc này, nam tử tóc vàng Trần Phàm này, vị thần linh Thần tộc trẻ tuổi này hiển nhiên đã tồn tại quyết tâm chết trận.
Tôn nghiêm của một vị thần, không cho phép không tôn trọng!
Nói xong, Trần Phàm trực tiếp đi về phía Sở Mặc. Sau đó, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn Sở Mặc nói:
- Ta thừa nhận ngươi rất có năng lực. Chiến lực cường đại vô cùng. Nếu như lần này, ngươi có thể chiến thắng ta, như vậy, ta căn cứ vào lời hứa, trở thành nô bộc của ngươi!
Trong khi nói chuyện, Trần Phàm trực tiếp động thủ.
Lần này, hắn trực tiếp lấy ra một pháp khí phong cách cổ xưa.
Pháp khí này nhìn qua như là một mai rùa, chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, phát ra ánh sáng lóng lánh.
Sau khi lấy ra, mai rùa trực tiếp đánh về phía Sở Mặc.
Oong!
Trong phút chốc, một con Huyền Vũ cực lớn, trong giây lát từ bên trong mai rùa này nhảy lên. Trên người nó tản ra khí tức lạnh như băng vô tận, toàn thân giống như được đúc bằng sắt đen, lóe ra hàn quang.
Một lực lượng khủng khiếp vô cùng trong nháy mắt trấn áp về phía Sở Mặc!
Trong mắt của nam tử tóc trắng và nữ tử kia đều lộ ra vẻ chấn động. Bọn họ biết, Trần Phàm làm vậy là muốn liều mạng!
Trên mặt Sở Mặc cũng lộ ra một tia nghiêm trọng.
Hắn nhìn ra cái mai rùa này không tầm thường, hơn nữa dường như còn mang theo một khí tức áp chế trời sinh.
Huyền Vũ cực lớn trực tiếp mở miệng rộng muốn cắn nuốt lấy Sở Mặc.
Thân thể Sở Mặc, không lùi mà tiến tới, bay thẳng đến con Huyền Vũ này, tay giơ lên chính là đánh ra một quyền!
Ầm ầm ầm!
thân hình Sở Mặc không ngừng lui về phía sau.
Mà con Huyền Vũ này lại vẫn ở nơi đó không nhúc nhích, phát ra một tiếng gầm rú, tiếp tục vọt về phía Sở Mặc!
Ầm!.
Ầm!
Ầm!
Con Huyền Vũ này quá kinh khủng. Mỗi một đòn của nó đều giống như muốn hủy diệt thiên địa nơi này. Trên người nó có khí tức thê lương càng thêm rõ ràng.
Nếu như không phải Sở Mặc tận mắt nhìn thấy nó từ trong cái mai rùa kia chui ra, thậm chí sẽ cho rằng đây là một vật còn sống chân chính.
Trên thực tế, nó lại không phải!
Nó chỉ là một loại pháp tắc!
Ở trong pháp tắc này chứa tất cả năng lực của Huyền Vũ.
Sở Mặc không ngừng cứng đối cứng với con Huyền Vũ. Lực lượng của hắn lại có thể khó có thể lay động được phòng ngự của đối phương.
Mà năng lực công kích của Huyền Vũ này cũng siêu cường, cũng không phải chỉ có phòng ngự này.
Nam tử tóc vàng Trần Phàm lại hơi nhắm mắt, đứng ở nơi đó. Vẻ mặt của hắn tuyệt đối không thoải mái. Bởi vì đối với hắn mà nói, khống chế pháp khí này cũng là một chuyện cực kỳ tiêu hao tâm thần.
Ầm!
Sở Mặc lại một quyền nện ở trên đầu của con Huyền Vũ này.
Lần này, phòng ngự của Huyền Vũ... cuối cùng đã bị một đòn này của Sở Mặc phá vỡ!
Một đạo huyết quang từ chỗ đầu của Huyền Vũ trực tiếp phóng ra.
Cái đầu cực lớn của con Huyền Vũ này phát ra một tiếng kêu đầu thống khổ.
Âm thanh kia nghe vô cùng thật sự.
Trên thực tế, mặc dù là do pháp tắc biến thành, nhưng con Huyền Vũ này và một con thần thú Huyền Vũ chân chính cũng đã không có bất kỳ sự khác biệt. Toàn bộ gân cốt da máu thịt đều là thật.
Bị Sở Mặc một kích phá mở phòng ngự như vậy, nó cũng bị tổn thương thật lớn.
Nó chợt lắc đầu, muốn Sở Mặc rời khỏi đầu của nó. Nhưng Sở Mặc lại giống như dán ở trên cổ của nó.
Lúc này, trong giây lát thân thể Sở Mặc biến thành lớn hơn. Hai tay của hắn bấm ở trên cổ của Huyền Vũ, dùng sức lắc một cái!
Bên kia, nam tử tóc trắng và nữ tử tuyệt đẹp thậm chí theo bản năng nhắm mắt lại, dường như không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này.
Răng rắc!
Cái cổ cực lớn của con Huyền Vũ này trực tiếp bị vặn gãy. Thân thể của nó bắt đầu tan vỡ, hóa thành từng sợi năng lượng mỏng manh. Hình như nó muốn bay trở về đến bên trong pháp khí mai rùa màu vàng kia.
Thí Thiên Đao
- Ta thua, ta mất đi thế giới này! Các ngươi sẽ đoạt được vinh quang vô thượng. Các ngươi thua, các ngươi có thể không nhận, có thể nói mình chưa từng nói qua những lời nói này. Không có vấn đề gì. Ngay cả toàn bộ mạng lưới phù văn đã truyền khắp, các ngươi cũng có thể lựa chọn làm như không thấy. Dù sao, sinh linh hạ giới cấp thấp nói cái gì làm cái gì, làm sao có thể ảnh hưởng đến những vị thần cao cao tại thượng như các ngươi? Đúng không?
Oa!
Nữ tử trực tiếp phun ra một búng máu. Ngực của nàng kịch liệt lên xuống. Trong ánh mắt nàng nhìn về phía Sở Mặc, cũng tràn ngập sự oán độc và căm phẫn.
Nàng thật sự rất không cam lòng!
Một sinh linh hạ giới, làm sao có thể nắm giữ thực lực như vậy?
Trước đó có tin tức truyền về, không phải nói thời điểm hắn cùng trưởng lão Hạ Hầu thần tộc kia chiến đấu, cũng bị thương sao?
Người ngay cả một trưởng lão Hạ Hầu thần tộc cũng không giải quyết được, làm sao có thể khiến cho bọn họ chật vật như vậy?
Hắn nhất định là che giấu thực lực!
Ba Thần tộc cao tầng trẻ tuổi này chỉ thoáng cái đã nghĩ thông suốt.
Nhưng bọn họ nghĩ thông suốt thì có ích lợi gì?
Tất cả những lời kiêu ngạo, trước đó bọn họ đều đã nói ra khỏi miệng.
Lại nói tiếp, Thần tộc... tuy rằng tự cho mình là vô cùng cao, tuy rằng không coi ai ra gì, nhưng bọn họ lại là một quần thể rất coi trọng khế ước tinh thần.
Bởi vì nếu ngay cả bọn họ cũng không để ý khế ước tinh thần, như vậy, thế gian này sẽ không có chữ tín nữa.
Nhưng vấn đề là khế ước tinh thần của bọn họ đều tồn tại ngang với thân phận địa vị. Nhưng từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ qua, sẽ làm khế ước tinh thần đối với loại người ở thế giới cấp thấp như Sở Mặc.
Cho nên, chuyện này phải đổi ý sao?
Ba người liếc mắt nhìn nhau.
Nam tử tóc vàng tính tình nóng nảy nhất đột nhiên đi về phía trước vài bước. Hắn nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng, cắn răng nói:
- Ngươi có thể cho ta một cơ hội nữa không? Nếu như... ta vẫn không phải là đối thủ của ngươi, như vậy ta nguyện ý thực hiện lời hứa, làm nô bộc của ngươi!
- A... Ngươi điên rồi?
Trên gương mặt tuyệt đẹp của nữ tử lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn theo bóng lưng của nam tử tóc vàng.
Nam tử tóc vàng cũng không trả lời nàng, mà nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn hắn, bỗng nhiên cười:
- Được, ta cho ngươi cơ hội này.
Nam tử tóc vàng nhìn Sở Mặc, trầm giọng nói:
- Cảm ơn!
Lúc này, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn nam tử tóc trắng và nữ tử tuyệt đẹp kia:
- Nếu như ta chết, mong các ngươi hỗ trợ chuyển lời với trưởng bối gia tộc của ta, Trần Phàm ta... Không phải là một vị thần không giữ chữ tín, cũng không phải là một vị thần hèn yếu! Ta là chết trận vì tôn nghiêm.
Lúc này, nam tử tóc vàng Trần Phàm này, vị thần linh Thần tộc trẻ tuổi này hiển nhiên đã tồn tại quyết tâm chết trận.
Tôn nghiêm của một vị thần, không cho phép không tôn trọng!
Nói xong, Trần Phàm trực tiếp đi về phía Sở Mặc. Sau đó, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn Sở Mặc nói:
- Ta thừa nhận ngươi rất có năng lực. Chiến lực cường đại vô cùng. Nếu như lần này, ngươi có thể chiến thắng ta, như vậy, ta căn cứ vào lời hứa, trở thành nô bộc của ngươi!
Trong khi nói chuyện, Trần Phàm trực tiếp động thủ.
Lần này, hắn trực tiếp lấy ra một pháp khí phong cách cổ xưa.
Pháp khí này nhìn qua như là một mai rùa, chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, phát ra ánh sáng lóng lánh.
Sau khi lấy ra, mai rùa trực tiếp đánh về phía Sở Mặc.
Oong!
Trong phút chốc, một con Huyền Vũ cực lớn, trong giây lát từ bên trong mai rùa này nhảy lên. Trên người nó tản ra khí tức lạnh như băng vô tận, toàn thân giống như được đúc bằng sắt đen, lóe ra hàn quang.
Một lực lượng khủng khiếp vô cùng trong nháy mắt trấn áp về phía Sở Mặc!
Trong mắt của nam tử tóc trắng và nữ tử kia đều lộ ra vẻ chấn động. Bọn họ biết, Trần Phàm làm vậy là muốn liều mạng!
Trên mặt Sở Mặc cũng lộ ra một tia nghiêm trọng.
Hắn nhìn ra cái mai rùa này không tầm thường, hơn nữa dường như còn mang theo một khí tức áp chế trời sinh.
Huyền Vũ cực lớn trực tiếp mở miệng rộng muốn cắn nuốt lấy Sở Mặc.
Thân thể Sở Mặc, không lùi mà tiến tới, bay thẳng đến con Huyền Vũ này, tay giơ lên chính là đánh ra một quyền!
Ầm ầm ầm!
thân hình Sở Mặc không ngừng lui về phía sau.
Mà con Huyền Vũ này lại vẫn ở nơi đó không nhúc nhích, phát ra một tiếng gầm rú, tiếp tục vọt về phía Sở Mặc!
Ầm!.
Ầm!
Ầm!
Con Huyền Vũ này quá kinh khủng. Mỗi một đòn của nó đều giống như muốn hủy diệt thiên địa nơi này. Trên người nó có khí tức thê lương càng thêm rõ ràng.
Nếu như không phải Sở Mặc tận mắt nhìn thấy nó từ trong cái mai rùa kia chui ra, thậm chí sẽ cho rằng đây là một vật còn sống chân chính.
Trên thực tế, nó lại không phải!
Nó chỉ là một loại pháp tắc!
Ở trong pháp tắc này chứa tất cả năng lực của Huyền Vũ.
Sở Mặc không ngừng cứng đối cứng với con Huyền Vũ. Lực lượng của hắn lại có thể khó có thể lay động được phòng ngự của đối phương.
Mà năng lực công kích của Huyền Vũ này cũng siêu cường, cũng không phải chỉ có phòng ngự này.
Nam tử tóc vàng Trần Phàm lại hơi nhắm mắt, đứng ở nơi đó. Vẻ mặt của hắn tuyệt đối không thoải mái. Bởi vì đối với hắn mà nói, khống chế pháp khí này cũng là một chuyện cực kỳ tiêu hao tâm thần.
Ầm!
Sở Mặc lại một quyền nện ở trên đầu của con Huyền Vũ này.
Lần này, phòng ngự của Huyền Vũ... cuối cùng đã bị một đòn này của Sở Mặc phá vỡ!
Một đạo huyết quang từ chỗ đầu của Huyền Vũ trực tiếp phóng ra.
Cái đầu cực lớn của con Huyền Vũ này phát ra một tiếng kêu đầu thống khổ.
Âm thanh kia nghe vô cùng thật sự.
Trên thực tế, mặc dù là do pháp tắc biến thành, nhưng con Huyền Vũ này và một con thần thú Huyền Vũ chân chính cũng đã không có bất kỳ sự khác biệt. Toàn bộ gân cốt da máu thịt đều là thật.
Bị Sở Mặc một kích phá mở phòng ngự như vậy, nó cũng bị tổn thương thật lớn.
Nó chợt lắc đầu, muốn Sở Mặc rời khỏi đầu của nó. Nhưng Sở Mặc lại giống như dán ở trên cổ của nó.
Lúc này, trong giây lát thân thể Sở Mặc biến thành lớn hơn. Hai tay của hắn bấm ở trên cổ của Huyền Vũ, dùng sức lắc một cái!
Bên kia, nam tử tóc trắng và nữ tử tuyệt đẹp thậm chí theo bản năng nhắm mắt lại, dường như không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này.
Răng rắc!
Cái cổ cực lớn của con Huyền Vũ này trực tiếp bị vặn gãy. Thân thể của nó bắt đầu tan vỡ, hóa thành từng sợi năng lượng mỏng manh. Hình như nó muốn bay trở về đến bên trong pháp khí mai rùa màu vàng kia.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2628: Chịu thua (1)
10.0/10 từ 43 lượt.