Thí Thiên Đao
Chương 2494: Chiến đấu tới cuối cùng (1)
Sở Mặc ói ra một ngụm máu lớn, quay đầu nhìn thoáng qua người công kích hắn, người nọ cũng là một kích cuối cùng. Bởi vì thân thể củahắn đã bị cái pháp trận này triệt để ma diệt!
Kể cả chết đi, còn có tinh thần thể của hắn.
Sở Mặc lúc này, trong lúc bất chợt trong tay sinh ra một thanh chiến phủ khổng lồ!
- Búa Bàn Cổ!
Thẩm Khê nhịn không được phát sinh một tiếng kinh hô hoảng sợ.
Cây búa này... Toàn bộ sinh linh có trong tứ đại giới đều không thể không biết đến! Bởi vì... danh tiếng của búa này thật sự là quá lớn!
Lớn đến không thể lớn hơn!
Cho nên trong nháy mắt khi Sở Mặc xuất ra búa Bàn Cổ, không chỉ một mình Thẩm Khê hét lên kinh ngạc.
- Ngươi thích như thế? Tặng ngươi!
Sở Mặc hướng về phía Thẩm Khê nhe răng cười, miệng lộ ra hàm răng trắng noãn.
Hắn trực tiếp đem búa Bàn Cổ ném ra ngoài, búa Bàn Cổ xoay tròntrên bầu trời vô tận, hung hăn hướng phía Thẩm Khê chặt tới.
Răng rắc!
Thân thể Thẩm Khê bị búa Bàn Cổ trực tiếp băm thành hai đoạn.
Cùng lúc đó, Thẩm Khê phát ra một tiếng rống giận kinh thiên:
- Huyết chiến tới cùng!
Hắn một kích cuối cùng, hao tổn đem hết toàn lực trực tiếp đánh vào trên người Sở Mặc. Nửa người Sở Mặc, trực tiếp đã bị đánh bể.
Đây là thần tiên cấp thuỷ tổ, dùng hết lực lượng cuối cùng đánh ra một kích toàn lực.
Búa Bàn Cổ, cũng trực tiếp bị quẳng lên đỉnh vòm trời.
Kiện thần khí này, trong nháy mắt thu hút vô số sự chú ý. Toàn bộ thiên nhân tu sĩ theo bản năng vọt về phía búa Bàn Cổ. Chỉ còn lại có một đạo thần niệm Thẩm Khê, xuất ra một tiếng bi thiết:
- Giết Sở Mặc!
Đây là câu nói cuối cùng hắn lưu lại trên thế gian này.
Từ đó về sau, thế gian đã không còn Thẩm Khê!
Sau khi mất đi khả năng nắm luân hồi trong tay, có thể, vận khí của hắn tốt lại luân hồi thành một nhân loại. Ngây ngốc mà lớn lên, sau đó vìchống lại thần tiên mà nỗ lực. Hay, vận khí thiếu một chút, luân hồi thành một cầm thú cũng là rất được rồi.
Hoa nở thì phải tàn, người không sống trăm tuổi.
Ở dưới lực lượng luân hồi, bất luận cái sinh linh gì đều khó chạy trốn.
Di ngôn sau cùng của Thẩm Khê, cũng không có làm thức tỉnh bất cứ thiên nhân tu sĩ nào.
Nói thí dụ như Tần Hỏa, đang điên cuồng nhằm phía thanh búa kia. Hắn muốn đoạt lại búa Bàn Cổ!
Người nào không nghĩ đến nó?
Sắp tới rồi!
Đã rất gần!
Tần Hỏa cảm giác mình đã là người gần cây búa nhất. Lúc này, một tên thiên nhân tu sĩ, trong lúc bất chợt vượt lên hắn, nhằm về phía búa Bàn Cổ.
Mặc dù thân thể bị cái lực lượng trong pháp trận này áp chế, tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ thành mảnh nhỏ, nhưng hắn vẫn như cũ vô nghĩa phản cố, nhằm phía thanh búa kia.
- Của ta!
Tần Hỏa rống giận, giơ tay lên, một đạo thần thông trực tiếp đánh về phía tên thần tiên. Phịch một tiếng.
Đạo thần thông này rơi trên người thiên nhân kia. Trực tiếp đem thân thể thiên nhân đánh nát.
Thiên nhân đó quay đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt phảng phất tràn ngập nghi hoặc cùng ủy khuất.
Vì sao? Chúng ta không phải chiến hữu sao? Chúng ta không phải là huynh đệ sinh tử sao? Tại sao muốn đối với ta như vậy? Công kích ta làm cái gì?
- Cút ngay!
Tần Hỏa nổi giận gầm lên một tiếng, đem một điểm thần niệm cuối cùng của người này đánh tan. Sau đó, bay thẳng đến bắt lấy búa Bàn Cổ. Mắt nhìn thấy, hắn sắp cầm được cán búa Bàn Cổ rồi!
Bỗng nhiên!
Giống như được người điều khiển vậy.
Loại biến hóa xuất hiện trong nháy mắt này suýt chút nữa đem TầnHỏa dọa cho chết. Hắn kêu ra một tiếng to, vội vã muốn ngăn cản.
Đáng tiếc là, thân hắn trong pháp trận, quên mất cái lực lượng pháp trận này cường đại dường nào. Cho nên, sự phản kích của hắn, nhìn qua hoàn toàn không thành hình. Cùng thực lực chân chính của hắn trong thường ngày, không biết kém bao nhiêu vạn lần.
Sau đó, Tần Hỏa cứ như vậy trơ mắt, nhìn cái cán búa thần khí kinh khủng này trực tiếp chém thân thể hắn thành hai khúc.
Loảng xoảng loảng xoảng! Búa Bàn Cổ lại chém Tần Hỏa ít nhất trên trăm nhát.
Trực tiếp đem tinh thần thể của Tần Hỏa, chặt đến thất linh bát lạc.
Cả người Tần Hỏa đều điên rồi, hắn không cam lòng rít gào. Muốn từ nơi này thoát ra ngoài, nhưng lực lượng pháp trận hiện tại lại quá mạnh mẽ, cường đại đến nỗi hắn căn bản là không còn cách nào nhúc nhích.
Sau đó, Tần Hỏa cảm giác được chính mình càng ngày càng suy yếu.
- Không, ta không muốn chết, ta không thể chết ở chỗ này. Cả Tứđại giới này, ta là kẻ có hy vọng nhất trong thế hệ trẻ trưởng thành sẽ đạt cảnh giới tồn tại cao hơn! Ta không thể chết được... Ta không muốn chết!
Tần Hỏa phát ra tiếng kêu hoảng sợ chí cực:
- Ai tới mau cứu ta!!
Loại thời điểm này, người nào có thể cứu hắn?
Không có người nào!
Lam Quang lão tổ chết, Thẩm Khê chết. Bọn họ đã không có bất kỳ chủ kiến.
Còn như phó tướng này, người có thể phục chúng?
Trước vừa mới ngưng tụ một điểm tín niệm đoàn kết, vào giờ khắc này trực tiếp trở nên tan tành.
Tất cả thần tiên, từ lâu đã quên mất cái loại cảm giác nhiệt huyết sôitrào lúc trước, đã quên mất, bọn họ đoàn kết lại mới có thể có tương lai.
Mỗi người bọn họ vì chiến đấu, tất cả mọi người rất dũng cảm, tất cả mọi người đều muốn đánh chết Sở Mặc.
Kỳ thực bao gồm loại cao thủ trẻ tuổi tứ đại giới Tần Hỏa này, cũng là như vậy.
Hắn tuy là muốn có được búa Bàn Cổ, nhưng hắn càng muốn giết Sở Mặc hơn!
Tần Hỏa chết. Hắn mang theo vô số sợ hãi, oán niệm cùng tiếc nuối, bị kẻ vô hình nắm búa Bàn Cổ trong tay chém cho tới chết.
Búa Bàn Cổ phảng phất có một dạng linh tính cực đại, ở trong áp lực pháp trận vô cùng này, nó không có chút bị ảnh hưởng, điên cuồng xoay tròn, hướng về đám thần tiên mà chém giết.
Đến lúc này, rốt cục có thần tiên phát hiện bí mật búa Bàn Cổ.
- Bên trong Búa Bàn Cổ... Có linh tính!
Răng rắc! Người này vừa mới hô lên một câu, trực tiếp đã bị búa Bàn Cổ chém.
Tiếp theo, một đạo thân ảnh trong nháy mắt từ trong búa Bàn Cổ nhảy ra. Hắn xốc búa Bàn Cổ lên, một dạng điên cuồng hướng về đám thiên nhân tu sĩ bắt đầu công kích.
Mặc dù cái loại áp lực trong pháp trận kia cũng chèn ép hắn phun máu liên tục. Nhưng hắn vẫn hoàn toàn không để ý, sau khi đi ra, uy lực búa Bàn Cổ trong nháy mắt bạo tăng!
Thí Thiên Đao
Kể cả chết đi, còn có tinh thần thể của hắn.
Sở Mặc lúc này, trong lúc bất chợt trong tay sinh ra một thanh chiến phủ khổng lồ!
- Búa Bàn Cổ!
Thẩm Khê nhịn không được phát sinh một tiếng kinh hô hoảng sợ.
Cây búa này... Toàn bộ sinh linh có trong tứ đại giới đều không thể không biết đến! Bởi vì... danh tiếng của búa này thật sự là quá lớn!
Lớn đến không thể lớn hơn!
Cho nên trong nháy mắt khi Sở Mặc xuất ra búa Bàn Cổ, không chỉ một mình Thẩm Khê hét lên kinh ngạc.
- Ngươi thích như thế? Tặng ngươi!
Sở Mặc hướng về phía Thẩm Khê nhe răng cười, miệng lộ ra hàm răng trắng noãn.
Hắn trực tiếp đem búa Bàn Cổ ném ra ngoài, búa Bàn Cổ xoay tròntrên bầu trời vô tận, hung hăn hướng phía Thẩm Khê chặt tới.
Răng rắc!
Thân thể Thẩm Khê bị búa Bàn Cổ trực tiếp băm thành hai đoạn.
Cùng lúc đó, Thẩm Khê phát ra một tiếng rống giận kinh thiên:
- Huyết chiến tới cùng!
Hắn một kích cuối cùng, hao tổn đem hết toàn lực trực tiếp đánh vào trên người Sở Mặc. Nửa người Sở Mặc, trực tiếp đã bị đánh bể.
Đây là thần tiên cấp thuỷ tổ, dùng hết lực lượng cuối cùng đánh ra một kích toàn lực.
Búa Bàn Cổ, cũng trực tiếp bị quẳng lên đỉnh vòm trời.
Kiện thần khí này, trong nháy mắt thu hút vô số sự chú ý. Toàn bộ thiên nhân tu sĩ theo bản năng vọt về phía búa Bàn Cổ. Chỉ còn lại có một đạo thần niệm Thẩm Khê, xuất ra một tiếng bi thiết:
- Giết Sở Mặc!
Đây là câu nói cuối cùng hắn lưu lại trên thế gian này.
Từ đó về sau, thế gian đã không còn Thẩm Khê!
Sau khi mất đi khả năng nắm luân hồi trong tay, có thể, vận khí của hắn tốt lại luân hồi thành một nhân loại. Ngây ngốc mà lớn lên, sau đó vìchống lại thần tiên mà nỗ lực. Hay, vận khí thiếu một chút, luân hồi thành một cầm thú cũng là rất được rồi.
Hoa nở thì phải tàn, người không sống trăm tuổi.
Ở dưới lực lượng luân hồi, bất luận cái sinh linh gì đều khó chạy trốn.
Di ngôn sau cùng của Thẩm Khê, cũng không có làm thức tỉnh bất cứ thiên nhân tu sĩ nào.
Nói thí dụ như Tần Hỏa, đang điên cuồng nhằm phía thanh búa kia. Hắn muốn đoạt lại búa Bàn Cổ!
Người nào không nghĩ đến nó?
Sắp tới rồi!
Đã rất gần!
Tần Hỏa cảm giác mình đã là người gần cây búa nhất. Lúc này, một tên thiên nhân tu sĩ, trong lúc bất chợt vượt lên hắn, nhằm về phía búa Bàn Cổ.
Mặc dù thân thể bị cái lực lượng trong pháp trận này áp chế, tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ thành mảnh nhỏ, nhưng hắn vẫn như cũ vô nghĩa phản cố, nhằm phía thanh búa kia.
- Của ta!
Tần Hỏa rống giận, giơ tay lên, một đạo thần thông trực tiếp đánh về phía tên thần tiên. Phịch một tiếng.
Đạo thần thông này rơi trên người thiên nhân kia. Trực tiếp đem thân thể thiên nhân đánh nát.
Thiên nhân đó quay đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt phảng phất tràn ngập nghi hoặc cùng ủy khuất.
Vì sao? Chúng ta không phải chiến hữu sao? Chúng ta không phải là huynh đệ sinh tử sao? Tại sao muốn đối với ta như vậy? Công kích ta làm cái gì?
- Cút ngay!
Tần Hỏa nổi giận gầm lên một tiếng, đem một điểm thần niệm cuối cùng của người này đánh tan. Sau đó, bay thẳng đến bắt lấy búa Bàn Cổ. Mắt nhìn thấy, hắn sắp cầm được cán búa Bàn Cổ rồi!
Bỗng nhiên!
Giống như được người điều khiển vậy.
Loại biến hóa xuất hiện trong nháy mắt này suýt chút nữa đem TầnHỏa dọa cho chết. Hắn kêu ra một tiếng to, vội vã muốn ngăn cản.
Đáng tiếc là, thân hắn trong pháp trận, quên mất cái lực lượng pháp trận này cường đại dường nào. Cho nên, sự phản kích của hắn, nhìn qua hoàn toàn không thành hình. Cùng thực lực chân chính của hắn trong thường ngày, không biết kém bao nhiêu vạn lần.
Sau đó, Tần Hỏa cứ như vậy trơ mắt, nhìn cái cán búa thần khí kinh khủng này trực tiếp chém thân thể hắn thành hai khúc.
Loảng xoảng loảng xoảng! Búa Bàn Cổ lại chém Tần Hỏa ít nhất trên trăm nhát.
Trực tiếp đem tinh thần thể của Tần Hỏa, chặt đến thất linh bát lạc.
Cả người Tần Hỏa đều điên rồi, hắn không cam lòng rít gào. Muốn từ nơi này thoát ra ngoài, nhưng lực lượng pháp trận hiện tại lại quá mạnh mẽ, cường đại đến nỗi hắn căn bản là không còn cách nào nhúc nhích.
Sau đó, Tần Hỏa cảm giác được chính mình càng ngày càng suy yếu.
- Không, ta không muốn chết, ta không thể chết ở chỗ này. Cả Tứđại giới này, ta là kẻ có hy vọng nhất trong thế hệ trẻ trưởng thành sẽ đạt cảnh giới tồn tại cao hơn! Ta không thể chết được... Ta không muốn chết!
Tần Hỏa phát ra tiếng kêu hoảng sợ chí cực:
- Ai tới mau cứu ta!!
Loại thời điểm này, người nào có thể cứu hắn?
Không có người nào!
Lam Quang lão tổ chết, Thẩm Khê chết. Bọn họ đã không có bất kỳ chủ kiến.
Còn như phó tướng này, người có thể phục chúng?
Trước vừa mới ngưng tụ một điểm tín niệm đoàn kết, vào giờ khắc này trực tiếp trở nên tan tành.
Tất cả thần tiên, từ lâu đã quên mất cái loại cảm giác nhiệt huyết sôitrào lúc trước, đã quên mất, bọn họ đoàn kết lại mới có thể có tương lai.
Mỗi người bọn họ vì chiến đấu, tất cả mọi người rất dũng cảm, tất cả mọi người đều muốn đánh chết Sở Mặc.
Kỳ thực bao gồm loại cao thủ trẻ tuổi tứ đại giới Tần Hỏa này, cũng là như vậy.
Hắn tuy là muốn có được búa Bàn Cổ, nhưng hắn càng muốn giết Sở Mặc hơn!
Tần Hỏa chết. Hắn mang theo vô số sợ hãi, oán niệm cùng tiếc nuối, bị kẻ vô hình nắm búa Bàn Cổ trong tay chém cho tới chết.
Búa Bàn Cổ phảng phất có một dạng linh tính cực đại, ở trong áp lực pháp trận vô cùng này, nó không có chút bị ảnh hưởng, điên cuồng xoay tròn, hướng về đám thần tiên mà chém giết.
Đến lúc này, rốt cục có thần tiên phát hiện bí mật búa Bàn Cổ.
- Bên trong Búa Bàn Cổ... Có linh tính!
Răng rắc! Người này vừa mới hô lên một câu, trực tiếp đã bị búa Bàn Cổ chém.
Tiếp theo, một đạo thân ảnh trong nháy mắt từ trong búa Bàn Cổ nhảy ra. Hắn xốc búa Bàn Cổ lên, một dạng điên cuồng hướng về đám thiên nhân tu sĩ bắt đầu công kích.
Mặc dù cái loại áp lực trong pháp trận kia cũng chèn ép hắn phun máu liên tục. Nhưng hắn vẫn hoàn toàn không để ý, sau khi đi ra, uy lực búa Bàn Cổ trong nháy mắt bạo tăng!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2494: Chiến đấu tới cuối cùng (1)
10.0/10 từ 43 lượt.