Thí Thiên Đao
Chương 2417: Luyện hóa (2)
Thần khí trong tay hai người Sở Mặc, Vu Hồng quá mạnh mẽ. Thủ đoạn công kích tinh thần thể của hai người cũng có hiệu suất quá cao. Tên tu sĩ Thiên nhân liền muốn chạy trốn, nhưng lại không có đường thoát. Trên không cả phiến vũ trụ hư không đã sớm bị hai người Sở Mặc, Vu Hồng phong ấn lại, đừng nói là tinh thần thể, kể cả sóng thần niệm cũng không thể truyền đi chút nào cả!
- Chịu chết đi.
Vu Hồng nhàn nhạt nói.
- Các ngươi dám giết chết ta sao? Thiên Chủ sẽ không tha cho các ngươi!
Tên tu sĩ Thiên nhân liền rống giận một tiếng đầy tuyệt vọng. Vu Hồng cười lạnh:
- Bố mày cũng chưa bỏ qua cho bọn họ đâu!
Keng!
Bàn Cổ Phủ lại được chém ra một lần nữa.
Mang theo sức mạnh khai thiên lập địa!
Tinh thần thể của tên tu sĩ Thiên nhân liền bị chém thành vô số mảnh vụn. Thí Thiên trong tay Sở Mặc cũng liên tục quét ngang hư không.
Tên tu sĩ Thiên nhân thật sự rất khó giết, kể cả dưới tình huống như vậy mà hắn ta vẫn còn có thể leo lắt chống đỡ qua mười mấy năm Thần Giám.
Sau cùng, Sở Mặc liền xuất ra Hỗn Độn Hồng Lô, không ngừng luyện hóa hắn ta tại hư không.
Sau hơn bốn mươi năm Thần Giám, tên tu sĩ Thiên nhân mới hoàn toàn bị luyện hóa xong xuôi. Cả Hỗn Độn Hồng Lô đều phát ra một màu máu đầy yêu dị, vì lúc này Sở Mặc không hề hấp thu chút lực lượng nào của tên tu sĩ Thiên nhân, mà dùng toàn bộ tế luyện Hỗn Độn Hồng Lô.
Hắn muốn tế luyện bảo bối đã đi theo mình vô số năm nay trở thành một báu vật đỉnh chân chính!
- Nếu ta có thể thành thần, các ngươi sẽ trở thành thần khí!
Sở Mặc nghiêm túc nói với Hỗn Độn Hồng Lô.
Vù! Hỗn Độn Hồng Lô phát ra một tiếng vang to lớn lan truyền trong hư không với khoảng cách rất xa.
Sau đó, hai người Sở Mặc, Vu Hồng liền tập trung tư tưởng, tiếp tục đi về phía xa.
Vu Hồng đi phía sau Sở Mặc, hưng phấn nói:
- Quá sung sướng mà, cảm giác này thật sự quá quá thích thú!
Sở Mặc nhìn Vu Hồng, nói:
- Không phải năm xưa người từng giết một tên Giới chủ Thiên nhân hay sao? Không phải cũng cướp đoạt Giới Chủ Lệnh như thế à?
- Cũng không giống nhau!
- Năm đó giết tên Thiên nhân kia cũng không dễ dàng như lần này, tính theo năm Thần Giám thì chúng ta cũng phải chiến đấu với nhau ít nhất hơn ba nghìn năm cơ đấy, hơn nữa, sau cùng, khi hắn ta dầu hết đèn tắt, ta cũng thương nặng ngã gục rồi. Chỉ có thể nói rằng khi đó ta may mắn hơn hắn ta một chút, ý chí của ta cũng kiên định hơn hắn ta một chút, nên người chiến thắn sau cùng mới là ta.
Nói rồi Vu Hồng nhìn Sở Mặc:
- Nếu đổi lại thành hai chúng ta lúc này hợp lực, chắc chừng mười năm là hoàn toàn giết xong tên Giới chủ năm xưa rồi. Cảnh giới của tênGiới Chủ kia còn kém tên vừa bị chúng ta đánh chết rất xa nữa.
- Cũng đừng vội vàng khinh địch. Mới là khởi đầu thôi.
Sở Mặc nói.
Vu Hồng gật gật đầu:
- Ta biết mà!
Hai người tiếp tục đi tiếp trong hư không lạnh lẽo hiu quạnh, đi một mạch mất rất nhiều năm.
Phiến vũ trụ này cũng quá lớn quá mênh mông, căn bản không cóđiểm cuối. Theo Vu Hồng nói, phiến đại vũ trụ này dường như không có giới hạn, ít nhất y chưa từng nghe được có tồn tại nào trong Tứ Đại Thiên Giới có thể tìm được biên giới của phiến vũ trụ này.
Tu sĩ ở cảnh giới như bọn họ đã có thể tiến hành khiêu dược hư không, có thể xé rách không gian, nháy mắt đã xuất hiện ở không gian vũ trụ khác, nhưng so sánh với cả một vũ trụ hoàn chỉnh mà nói, bọn họ thật sự quá nhỏ bé, kể cả có đi trong bao nhiêu năm tháng, trong vũ trụ đó cũng chỉ đi được có chút khoảng cách không đáng kể như vậy mà thôi.
Một ngày, Sở Mặc đang bước đi chợt đứng lại, hắn hướng ánh mắttrong trẻo lạnh lùng nhìn phía trước, nói với Vu Hồng:
Vu Hồng khẽ cau mày:
- Ta chỉ cảm ứng được có một người, lẽ nào còn người kia ta không cảm ứng được chắc?
Sở Mặc hít sâu một hơi:
- Ta sẽ đối phó người ngươi không cảm ứng được, còn ngươi đối phó người còn lại, có thể kiên trì được không?
Vu Hồng nhếch miệng cười:
- Chủ thượng, đừng có xem thương ta thế chứ!
- Vậy là tốt!
Sở Mặc nói, sau đó mang theo đao, đi ra ngoài.
Hắn bước một bước đã đi đến phía rất xa, chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Sau đó, Vu Hồng cũng đã nhìn thấy ở phía xa tít tắp tối đen phát ra một ánh sáng đỏ máu đầy hoa mỹ.
Sở Mặc ra tay rồi!
Vu Hồng liền bật cười. Y thích nhất là sự dứt khoát của hắn!
Trong lòng suy nghĩ, Vu Hồng vẫn cầm Bàn Cổ Phủ lên, xông đến phía khác.
Lúc này hai tên tu sĩ Thiên nhân bên kia cũng phản ứng nhanh hơn tên ban nãy nhiều, bởi vì, khi bọn họ có thể cảm ứng được Sở Mặc và Vu Hồng, bọn họ cũng hiểu được một việc: Tên sứ giả canh giữ phong ấn ở phía trước chắc chắn đã gặp nạn rồi!
Nếu không bọn họ không thể nào xuất hiện ở nơi này được. Vì thế, hai gã tu sĩ Thiên nhân này vừa tức vừa sợ, chuẩn bị tinh thần chờ Sở Mặc và Vu Hồng.
Tên tu sĩ Thiên nhân trước mặt Sở Mặc đã ngưng tụ một thân thể, là một người con gái có dung nhan tuyệt vời.
Nàng trông rất đẹp, tóc dài tới eo, mặc quần dài trắng như tuyết, da thịt trắng noãn, sáng bóng động lòng, chỉ là nét mặt của nàng lại cực kỳ hờ hững, ánh mắt khi nhì Sở Mặc có sự chán ghét không hề che giấu.
- Loài người bẩn thỉu lại dám đi tới nơi này! Ta sẽ khiến ngươi chết thảm cho xem! Sở Mặc liền bổ một đao!
Nói nhảm nhiều thế làm gì? Không cần phải biểu đạt cảm xúc nhiều thế chứ? Hắn đến đây cũng không phải để giao lưu gì gì với đám Thiên nhân này, hắn chỉ muốn phá mở phong ấn tinh thần của Bàn Cổ đại thần, từ đó có được truyền thừa tinh thần Bàn Cổ mà thôi!
Người phụ nữ liền bị rung động. Trước nay nàng chưa từng gặp loài người nào ưu việt như thế, trong lòng nàng, loài người luôn luôn hèn yếu, còn bẩn thỉu đủ kiểu, đều là một bọn có dã tâm nhưng lại không có chút can đảm nào. Vừa thấy nàng, không cần nàng phải tản ra uy áp cường đại, hai chân cũng đã mềm nhũn ra rồi.
Tên loài người này lại không giống thế, chẳng những chân không run, mà còn lạnh lùng vô tình như thế. Nếu thân thể của hắn không tản ra mùi máu thịt, nàng cũng không thể đoán được thân phận của hắn, có khi còn nghĩ rằng hắn là một Thiên nhân cường đại cũng nên.
Nàng liền thi triển thần thông của mình, cả phiến vũ trụ hư không liền trở thành biển lửa.
Nhiệt độ liền tăng vợt đến mức khó tin nổi!
Thí Thiên Đao
- Chịu chết đi.
Vu Hồng nhàn nhạt nói.
- Các ngươi dám giết chết ta sao? Thiên Chủ sẽ không tha cho các ngươi!
Tên tu sĩ Thiên nhân liền rống giận một tiếng đầy tuyệt vọng. Vu Hồng cười lạnh:
- Bố mày cũng chưa bỏ qua cho bọn họ đâu!
Keng!
Bàn Cổ Phủ lại được chém ra một lần nữa.
Mang theo sức mạnh khai thiên lập địa!
Tinh thần thể của tên tu sĩ Thiên nhân liền bị chém thành vô số mảnh vụn. Thí Thiên trong tay Sở Mặc cũng liên tục quét ngang hư không.
Tên tu sĩ Thiên nhân thật sự rất khó giết, kể cả dưới tình huống như vậy mà hắn ta vẫn còn có thể leo lắt chống đỡ qua mười mấy năm Thần Giám.
Sau cùng, Sở Mặc liền xuất ra Hỗn Độn Hồng Lô, không ngừng luyện hóa hắn ta tại hư không.
Sau hơn bốn mươi năm Thần Giám, tên tu sĩ Thiên nhân mới hoàn toàn bị luyện hóa xong xuôi. Cả Hỗn Độn Hồng Lô đều phát ra một màu máu đầy yêu dị, vì lúc này Sở Mặc không hề hấp thu chút lực lượng nào của tên tu sĩ Thiên nhân, mà dùng toàn bộ tế luyện Hỗn Độn Hồng Lô.
Hắn muốn tế luyện bảo bối đã đi theo mình vô số năm nay trở thành một báu vật đỉnh chân chính!
- Nếu ta có thể thành thần, các ngươi sẽ trở thành thần khí!
Sở Mặc nghiêm túc nói với Hỗn Độn Hồng Lô.
Vù! Hỗn Độn Hồng Lô phát ra một tiếng vang to lớn lan truyền trong hư không với khoảng cách rất xa.
Sau đó, hai người Sở Mặc, Vu Hồng liền tập trung tư tưởng, tiếp tục đi về phía xa.
Vu Hồng đi phía sau Sở Mặc, hưng phấn nói:
- Quá sung sướng mà, cảm giác này thật sự quá quá thích thú!
Sở Mặc nhìn Vu Hồng, nói:
- Không phải năm xưa người từng giết một tên Giới chủ Thiên nhân hay sao? Không phải cũng cướp đoạt Giới Chủ Lệnh như thế à?
- Cũng không giống nhau!
- Năm đó giết tên Thiên nhân kia cũng không dễ dàng như lần này, tính theo năm Thần Giám thì chúng ta cũng phải chiến đấu với nhau ít nhất hơn ba nghìn năm cơ đấy, hơn nữa, sau cùng, khi hắn ta dầu hết đèn tắt, ta cũng thương nặng ngã gục rồi. Chỉ có thể nói rằng khi đó ta may mắn hơn hắn ta một chút, ý chí của ta cũng kiên định hơn hắn ta một chút, nên người chiến thắn sau cùng mới là ta.
Nói rồi Vu Hồng nhìn Sở Mặc:
- Nếu đổi lại thành hai chúng ta lúc này hợp lực, chắc chừng mười năm là hoàn toàn giết xong tên Giới chủ năm xưa rồi. Cảnh giới của tênGiới Chủ kia còn kém tên vừa bị chúng ta đánh chết rất xa nữa.
- Cũng đừng vội vàng khinh địch. Mới là khởi đầu thôi.
Sở Mặc nói.
Vu Hồng gật gật đầu:
- Ta biết mà!
Hai người tiếp tục đi tiếp trong hư không lạnh lẽo hiu quạnh, đi một mạch mất rất nhiều năm.
Phiến vũ trụ này cũng quá lớn quá mênh mông, căn bản không cóđiểm cuối. Theo Vu Hồng nói, phiến đại vũ trụ này dường như không có giới hạn, ít nhất y chưa từng nghe được có tồn tại nào trong Tứ Đại Thiên Giới có thể tìm được biên giới của phiến vũ trụ này.
Tu sĩ ở cảnh giới như bọn họ đã có thể tiến hành khiêu dược hư không, có thể xé rách không gian, nháy mắt đã xuất hiện ở không gian vũ trụ khác, nhưng so sánh với cả một vũ trụ hoàn chỉnh mà nói, bọn họ thật sự quá nhỏ bé, kể cả có đi trong bao nhiêu năm tháng, trong vũ trụ đó cũng chỉ đi được có chút khoảng cách không đáng kể như vậy mà thôi.
Một ngày, Sở Mặc đang bước đi chợt đứng lại, hắn hướng ánh mắttrong trẻo lạnh lùng nhìn phía trước, nói với Vu Hồng:
Vu Hồng khẽ cau mày:
- Ta chỉ cảm ứng được có một người, lẽ nào còn người kia ta không cảm ứng được chắc?
Sở Mặc hít sâu một hơi:
- Ta sẽ đối phó người ngươi không cảm ứng được, còn ngươi đối phó người còn lại, có thể kiên trì được không?
Vu Hồng nhếch miệng cười:
- Chủ thượng, đừng có xem thương ta thế chứ!
- Vậy là tốt!
Sở Mặc nói, sau đó mang theo đao, đi ra ngoài.
Hắn bước một bước đã đi đến phía rất xa, chỉ trong chớp mắt, thân hình của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Sau đó, Vu Hồng cũng đã nhìn thấy ở phía xa tít tắp tối đen phát ra một ánh sáng đỏ máu đầy hoa mỹ.
Sở Mặc ra tay rồi!
Vu Hồng liền bật cười. Y thích nhất là sự dứt khoát của hắn!
Trong lòng suy nghĩ, Vu Hồng vẫn cầm Bàn Cổ Phủ lên, xông đến phía khác.
Lúc này hai tên tu sĩ Thiên nhân bên kia cũng phản ứng nhanh hơn tên ban nãy nhiều, bởi vì, khi bọn họ có thể cảm ứng được Sở Mặc và Vu Hồng, bọn họ cũng hiểu được một việc: Tên sứ giả canh giữ phong ấn ở phía trước chắc chắn đã gặp nạn rồi!
Nếu không bọn họ không thể nào xuất hiện ở nơi này được. Vì thế, hai gã tu sĩ Thiên nhân này vừa tức vừa sợ, chuẩn bị tinh thần chờ Sở Mặc và Vu Hồng.
Tên tu sĩ Thiên nhân trước mặt Sở Mặc đã ngưng tụ một thân thể, là một người con gái có dung nhan tuyệt vời.
Nàng trông rất đẹp, tóc dài tới eo, mặc quần dài trắng như tuyết, da thịt trắng noãn, sáng bóng động lòng, chỉ là nét mặt của nàng lại cực kỳ hờ hững, ánh mắt khi nhì Sở Mặc có sự chán ghét không hề che giấu.
- Loài người bẩn thỉu lại dám đi tới nơi này! Ta sẽ khiến ngươi chết thảm cho xem! Sở Mặc liền bổ một đao!
Nói nhảm nhiều thế làm gì? Không cần phải biểu đạt cảm xúc nhiều thế chứ? Hắn đến đây cũng không phải để giao lưu gì gì với đám Thiên nhân này, hắn chỉ muốn phá mở phong ấn tinh thần của Bàn Cổ đại thần, từ đó có được truyền thừa tinh thần Bàn Cổ mà thôi!
Người phụ nữ liền bị rung động. Trước nay nàng chưa từng gặp loài người nào ưu việt như thế, trong lòng nàng, loài người luôn luôn hèn yếu, còn bẩn thỉu đủ kiểu, đều là một bọn có dã tâm nhưng lại không có chút can đảm nào. Vừa thấy nàng, không cần nàng phải tản ra uy áp cường đại, hai chân cũng đã mềm nhũn ra rồi.
Tên loài người này lại không giống thế, chẳng những chân không run, mà còn lạnh lùng vô tình như thế. Nếu thân thể của hắn không tản ra mùi máu thịt, nàng cũng không thể đoán được thân phận của hắn, có khi còn nghĩ rằng hắn là một Thiên nhân cường đại cũng nên.
Nàng liền thi triển thần thông của mình, cả phiến vũ trụ hư không liền trở thành biển lửa.
Nhiệt độ liền tăng vợt đến mức khó tin nổi!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2417: Luyện hóa (2)
10.0/10 từ 43 lượt.