Thí Thiên Đao
Chương 2396: Khu vực thần bí nhất (1)
Trong mắt Bốc Hư Dược lộ ra vẻ kiêng dè thật sâu!
Trên gương mặt y cũng lộ ra biểu lộ vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng gào thét, nỗ lực truyền đến chỗ sâu trong vực sâu, làm cho cung chủ Thiên Cung cùng Điện chủ Vĩnh Hằng ở phía dưới biết nơi này xảy ra chuyện gì. Nhưng vực sâu này lại yên tĩnh, căn bản không có một điểm động tĩnh.
Trái tim của Bốc Hư Dược càng chìm xuống phía dưới, y biết, sự tình có chút nghiêm trọng.
Y xuất hiện ở chỗ này, tứ cố vô thân, đối mặt với haitồn tại cường đại giết người đứng đầu Vĩnh Hằng.
Sau đó, y làm ra một cái cử động, một đầu đầm về phía dưới vựcsâu.
Keng!
Một thanh cự phủ huyết sắc đột nhiên xuất hiện từ dưới vực sâu. Vẽ ra một đạo vết rách trảm thiên, trực tiếp chém về phía nhục thân của Bốc Hư Dược.
Đồng thời, ở phía khác cũng trảm ra một đạo huyết sắc quang mang, đó là đao của Sở Mặc! Bàn Cổ khai thiên!
Bàn Cổ đao pháp!
Một kích của Vu Hồng cùng Sở Mặc cường thế đến hoàn cảnh.
Bốc Hư Dược gào thét một tiếng, trực tiếp tế ra một mặt lệnh bài cổ xưa.
Lệnh bài kia, tán phát ra khí tức cường đại, ngăn cản đao quang củaSở Mặc.
Ầm!
Huyết quang bạo khai!
Cái lệnh bài cổ xưa kia, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy!
Bốc Hư Dược trực tiếp oa một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi, Giới Chủ Lệnh của y thế mà bị một đao của Sở Mặc bổ!
Đó là một kiện chí bảo chân chính mà y nuôi dưỡng vô lượng năm tháng! Mỗi một đạo phù văn phía trên đều là y dùng tinh huyết nuôi dưỡng đi ra. Nhưng bây giờ, lại bị Sở Mặc một đao bổ nát.
Bốc Hư Dược còn không kịp phẫn nộ, Vu Hồng thi triển Bàn Cổ khai thiên bổ về phía y một búa, liền đã bổ đến đây. Răng rắc!
Một búa này trực tiếp trảm tại phía trên một kiện pháp khí cổ xưa mà Bốc Hư Dược tế ra, sau đó, kiện pháp khí này cũng trực tiếp bị chém vỡ.
Tiếp theo, đao của Sở Mặc, búa Bàn Cổ của Vu Hồng, tiếp tục hướng phía Bốc Hư Dược chém qua. Trên người hai người, tất cả đều bộc phát huyết khí vô tận, bên trong không gian cũng tràn ngập cái cỗ pháp tắc vô cùng mạnh mẽ!
Vô tận đại đạo giăng khắp nơi.
Hiện tại tràng vực được hình thành tại nơi này, cho dù tu sĩ cảnh giới Đại Tổ tới, cũng không dám chui vào bên trong, chui vào liền chết!
Về phần tu sĩ cảnh giới Thái Thượng, đều không cách nào xem cuộc chiến! Nguyên nhân là những cái hỗn loạn pháp tắc kia, sẽ trực tiếp đem đạo hạnh của bọn họ quấy đến thất linh bát toái!
Trong nháy mắt liền sẽ thân tử đạo tiêu!
Bốc Hư Dược điên cuồng rống giận, muốn làm ra phản kích.
Nhưng bi thương chính là, y quả thật không phải là đối thủ của hai người này. Kỳ thật liền xem như đối mặt đấu một trận bây giờ y đềuhoàn toàn không phải là đối thủ.
Sở Mặc trưởng thành quá nhanh. Vu Hồng chiến lực cũng quá mạnh.
Hai người kia liên thủ lại, đơn giản liền là một loại tư thế vô địch. Có thể quét ngang hết thảy địch!
Bốc Hư Dược đến cuối cùng, làm ra một cái cử động vô cùng điên cuồng. Hắn muốn tự bạo Nguyên Thần!
Khí tức mênh mông vô cùng, chưa lan tràn ra, liền đã bị Sở Mặc cùng Vu Hồng đồng thời phát giác được, sau đó, hai người này càng như là điên rồi, điên cuồng khởi xướng công kích về phía Bốc Hư Dược!
Bên dưới loại công kích cường đại tần số cao này, Bốc Hư Dược căn bản là không có cách ngưng tụ ra lực lượng tới dẫn bạo Nguyên Thần. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyên Thần của chính mình, bị Sở Mặc cùngVu Hồng trực tiếp dùng công kích không có gì sánh kịp... phá tan thành từng mảnh!
Toàn bộ trời cao đều quanh quẩn tiếng gầm gừ điên cuồng của Bốc Hư Dược, bên trong thanh âm kia tràn đầy không cam lòng. Bên trong phạm vi trăm vạn dặmcơ hồ đều không có chút nào bóng người tồn tại.
Nhưng tiếng gầm gừ của Bốc Hư Dược, làm sao chỉ trong trăm vạn dặm? Trực tiếp truyền ra vô tận khoảng cách xa. Mà trên bầu trời của toàn bộ Vùng đất Vĩnh Hằng, bắt đầu xuất hiện rất nhiều mưa máu.
Huyết vũ tinh hồng, từ trên bầu trời bay xuống
Chấn kinh vô số người ở vùng đất Vĩnh Hằng. Tất cả bọn họ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, vẻ mặt mờ mịt, không biết lần này, lại là đại lão nào ngã xuống.
- Vùng đất Vĩnh Hằng của chúng ta... Đây là thế nào?
- Bình tĩnh trăm triệu năm, thật chẳng lẽ sắp thay đổi sao?
- Yên ả đã qua, một đi không trở lại...
Những chiến sĩ đang chiến đấu trên vùng đất Vĩnh Hằng của ba đại thế lực cùng ngẩng đầu lên nhìn về mưa máu trên bầu trời, giờ phút này bọn họ chính xác là ở bên trên đất của người đứng đầu Vĩnh Hằng, đang liều chết vật lộn cùng những thủ hạ tâm phúc của người đứng đầu Vĩnh Hằng!
Người đứng đầu Vĩnh Hằng chết rồi, lãnh địa vô tận mà y lưu lại làmcho thủ hạ tâm phúc của y điên cuồng. Bởi vì nơi này, là nơi có tinh khí nồng nặc nhất bên trên toàn bộ vùng đất Vĩnh Hằng, một mảnh đất đai có rất nhiều sản vật.
Đây là một chỗ bảo địa mênh mông vô cương, ai cũng muốn có được!
Các tu sĩ của ba đại thế lực giờ phút này đúng là hoàn toàn có chút mờ mịt. Bởi vì bọn họ không biết, lần mưa máu này là lão đại nào chết. Nhưng lại có một luồng hơi lạnh, từ sâu trong nội tâm của bọn họ trựctiếp xuất hiện. Đó là một loại bóng ma tử vong bao phủ từ đầu tới cuối sinh là hàn khí.
Bọn họ chém giết, điên cuồng tranh đoạt như vậy, mục đích có thể không phải là vì cấp cho người làm sính lễ, là muốn đánh chiếm vùng đất này để cho mình cùng hậu thế tới dùng!
Nhưng nếu là chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng... đều đã chết? Trong mắt của tất cả mọi người đều lộ ra quang mang mê mang. Bọn họ không phải không nghĩ tới, các đại lão đều đã chết, bọn họ liền có thể xưng vương xưng bá, đồng dạng có thể chiếm lấy mảnh đất vô tận này, đồng dạng có thể ở chỗ này cướp lấy lợi ích khó mà lường được. Nhưng vấn đề là, có thể tồn tại có thể đánh giết chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng sẽ sẽ bỏ qua vùng đất Vĩnh Hằng giống bảo địa này sao?
Khẳng định là sẽ không!
Như vậy... Phải làm gì? Phía trên mảnh đất của người đứng đầu Vĩnh Hằng vốn chiến đấu kịch liệt, theo mảnh mưa máu trong nháy mắt liền đình chỉ. Toàn bộ tràng diện hiện ra một loại bình tĩnh quỷ dị, cho dù trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, nhưng tất cả mọi người đều tự giác lui về phía sau. Trận chiến đấu này còn muốn đánh nữa hay không, phải đánh tới khi nào? Tất cả bọn họ đều nhìn về phía chủ tướng của mình.
Thí Thiên Đao
Trên gương mặt y cũng lộ ra biểu lộ vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng gào thét, nỗ lực truyền đến chỗ sâu trong vực sâu, làm cho cung chủ Thiên Cung cùng Điện chủ Vĩnh Hằng ở phía dưới biết nơi này xảy ra chuyện gì. Nhưng vực sâu này lại yên tĩnh, căn bản không có một điểm động tĩnh.
Trái tim của Bốc Hư Dược càng chìm xuống phía dưới, y biết, sự tình có chút nghiêm trọng.
Y xuất hiện ở chỗ này, tứ cố vô thân, đối mặt với haitồn tại cường đại giết người đứng đầu Vĩnh Hằng.
Sau đó, y làm ra một cái cử động, một đầu đầm về phía dưới vựcsâu.
Keng!
Một thanh cự phủ huyết sắc đột nhiên xuất hiện từ dưới vực sâu. Vẽ ra một đạo vết rách trảm thiên, trực tiếp chém về phía nhục thân của Bốc Hư Dược.
Đồng thời, ở phía khác cũng trảm ra một đạo huyết sắc quang mang, đó là đao của Sở Mặc! Bàn Cổ khai thiên!
Bàn Cổ đao pháp!
Một kích của Vu Hồng cùng Sở Mặc cường thế đến hoàn cảnh.
Bốc Hư Dược gào thét một tiếng, trực tiếp tế ra một mặt lệnh bài cổ xưa.
Lệnh bài kia, tán phát ra khí tức cường đại, ngăn cản đao quang củaSở Mặc.
Ầm!
Huyết quang bạo khai!
Cái lệnh bài cổ xưa kia, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy!
Bốc Hư Dược trực tiếp oa một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi, Giới Chủ Lệnh của y thế mà bị một đao của Sở Mặc bổ!
Đó là một kiện chí bảo chân chính mà y nuôi dưỡng vô lượng năm tháng! Mỗi một đạo phù văn phía trên đều là y dùng tinh huyết nuôi dưỡng đi ra. Nhưng bây giờ, lại bị Sở Mặc một đao bổ nát.
Bốc Hư Dược còn không kịp phẫn nộ, Vu Hồng thi triển Bàn Cổ khai thiên bổ về phía y một búa, liền đã bổ đến đây. Răng rắc!
Một búa này trực tiếp trảm tại phía trên một kiện pháp khí cổ xưa mà Bốc Hư Dược tế ra, sau đó, kiện pháp khí này cũng trực tiếp bị chém vỡ.
Tiếp theo, đao của Sở Mặc, búa Bàn Cổ của Vu Hồng, tiếp tục hướng phía Bốc Hư Dược chém qua. Trên người hai người, tất cả đều bộc phát huyết khí vô tận, bên trong không gian cũng tràn ngập cái cỗ pháp tắc vô cùng mạnh mẽ!
Vô tận đại đạo giăng khắp nơi.
Hiện tại tràng vực được hình thành tại nơi này, cho dù tu sĩ cảnh giới Đại Tổ tới, cũng không dám chui vào bên trong, chui vào liền chết!
Về phần tu sĩ cảnh giới Thái Thượng, đều không cách nào xem cuộc chiến! Nguyên nhân là những cái hỗn loạn pháp tắc kia, sẽ trực tiếp đem đạo hạnh của bọn họ quấy đến thất linh bát toái!
Trong nháy mắt liền sẽ thân tử đạo tiêu!
Bốc Hư Dược điên cuồng rống giận, muốn làm ra phản kích.
Nhưng bi thương chính là, y quả thật không phải là đối thủ của hai người này. Kỳ thật liền xem như đối mặt đấu một trận bây giờ y đềuhoàn toàn không phải là đối thủ.
Sở Mặc trưởng thành quá nhanh. Vu Hồng chiến lực cũng quá mạnh.
Hai người kia liên thủ lại, đơn giản liền là một loại tư thế vô địch. Có thể quét ngang hết thảy địch!
Bốc Hư Dược đến cuối cùng, làm ra một cái cử động vô cùng điên cuồng. Hắn muốn tự bạo Nguyên Thần!
Khí tức mênh mông vô cùng, chưa lan tràn ra, liền đã bị Sở Mặc cùng Vu Hồng đồng thời phát giác được, sau đó, hai người này càng như là điên rồi, điên cuồng khởi xướng công kích về phía Bốc Hư Dược!
Bên dưới loại công kích cường đại tần số cao này, Bốc Hư Dược căn bản là không có cách ngưng tụ ra lực lượng tới dẫn bạo Nguyên Thần. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyên Thần của chính mình, bị Sở Mặc cùngVu Hồng trực tiếp dùng công kích không có gì sánh kịp... phá tan thành từng mảnh!
Toàn bộ trời cao đều quanh quẩn tiếng gầm gừ điên cuồng của Bốc Hư Dược, bên trong thanh âm kia tràn đầy không cam lòng. Bên trong phạm vi trăm vạn dặmcơ hồ đều không có chút nào bóng người tồn tại.
Nhưng tiếng gầm gừ của Bốc Hư Dược, làm sao chỉ trong trăm vạn dặm? Trực tiếp truyền ra vô tận khoảng cách xa. Mà trên bầu trời của toàn bộ Vùng đất Vĩnh Hằng, bắt đầu xuất hiện rất nhiều mưa máu.
Huyết vũ tinh hồng, từ trên bầu trời bay xuống
Chấn kinh vô số người ở vùng đất Vĩnh Hằng. Tất cả bọn họ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, vẻ mặt mờ mịt, không biết lần này, lại là đại lão nào ngã xuống.
- Vùng đất Vĩnh Hằng của chúng ta... Đây là thế nào?
- Bình tĩnh trăm triệu năm, thật chẳng lẽ sắp thay đổi sao?
- Yên ả đã qua, một đi không trở lại...
Những chiến sĩ đang chiến đấu trên vùng đất Vĩnh Hằng của ba đại thế lực cùng ngẩng đầu lên nhìn về mưa máu trên bầu trời, giờ phút này bọn họ chính xác là ở bên trên đất của người đứng đầu Vĩnh Hằng, đang liều chết vật lộn cùng những thủ hạ tâm phúc của người đứng đầu Vĩnh Hằng!
Người đứng đầu Vĩnh Hằng chết rồi, lãnh địa vô tận mà y lưu lại làmcho thủ hạ tâm phúc của y điên cuồng. Bởi vì nơi này, là nơi có tinh khí nồng nặc nhất bên trên toàn bộ vùng đất Vĩnh Hằng, một mảnh đất đai có rất nhiều sản vật.
Đây là một chỗ bảo địa mênh mông vô cương, ai cũng muốn có được!
Các tu sĩ của ba đại thế lực giờ phút này đúng là hoàn toàn có chút mờ mịt. Bởi vì bọn họ không biết, lần mưa máu này là lão đại nào chết. Nhưng lại có một luồng hơi lạnh, từ sâu trong nội tâm của bọn họ trựctiếp xuất hiện. Đó là một loại bóng ma tử vong bao phủ từ đầu tới cuối sinh là hàn khí.
Bọn họ chém giết, điên cuồng tranh đoạt như vậy, mục đích có thể không phải là vì cấp cho người làm sính lễ, là muốn đánh chiếm vùng đất này để cho mình cùng hậu thế tới dùng!
Nhưng nếu là chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng... đều đã chết? Trong mắt của tất cả mọi người đều lộ ra quang mang mê mang. Bọn họ không phải không nghĩ tới, các đại lão đều đã chết, bọn họ liền có thể xưng vương xưng bá, đồng dạng có thể chiếm lấy mảnh đất vô tận này, đồng dạng có thể ở chỗ này cướp lấy lợi ích khó mà lường được. Nhưng vấn đề là, có thể tồn tại có thể đánh giết chủ ba thế lực lớn cùng người đứng đầu Vĩnh Hằng sẽ sẽ bỏ qua vùng đất Vĩnh Hằng giống bảo địa này sao?
Khẳng định là sẽ không!
Như vậy... Phải làm gì? Phía trên mảnh đất của người đứng đầu Vĩnh Hằng vốn chiến đấu kịch liệt, theo mảnh mưa máu trong nháy mắt liền đình chỉ. Toàn bộ tràng diện hiện ra một loại bình tĩnh quỷ dị, cho dù trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, nhưng tất cả mọi người đều tự giác lui về phía sau. Trận chiến đấu này còn muốn đánh nữa hay không, phải đánh tới khi nào? Tất cả bọn họ đều nhìn về phía chủ tướng của mình.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2396: Khu vực thần bí nhất (1)
10.0/10 từ 43 lượt.