Thí Thiên Đao
Chương 2312: Cổ thần tái hiện
- Không không không, ta trước giờ không cảm thấy mình là một đóa hoa trắng, ta càng chưa bao giờ dám vỗ ngực tự xưng mình là người tốt. Nhưng người được gọi là người, là bởi vì mỗi người đều có nguyên tắc giới hạn của bản thân, yêu cầu của ngươi, ta làm không được.
Sở Mặc nhìn Bói Đông, cả người trở nên bình tĩnh.
Bói Đông cuối cùng thở dài một hơi:
- Được rồi, ngươi đi chết đi!
Gã giơ tay lên.
Trong nháy mắt này, cả thế giới trực tiếp bị ngưng đọng lại! Tất cả mọi thứ, vạn vật sinh linh, kể cả tinh khí trong trời đất … tất cả đều hoàn toàn ngưng đọng lại.
Người quan sát … Đại Tổ!
Loại cảnh giới này, thật sự là quá cao thâm. Đối với phép tắc lý giải cùng vận dụng, thật sự là quá cường đại!
Cho nên, ý niệm trong đầu Bói Đông sẽ làm cho cả thế giới này hoàn toàn bị phong ấn!
Trong mắt gã, Sở Mặc vốn dĩ không thể tính là đối thủ của gã, nếukhông phải Sở Mặc có thể nắm được đao săn Bàn Cổ, gã căn bản sẽ không nói nhiều một câu với người có tu vi như Sở Mặc. Nếu như không phải tinh tuý huyết mạch và khí vận Bàn Cổ không thể nào tranh đoạt được, gã thậm chí đã sớm trực tiếp ra tay luyện hóa Sở Mặc, sau đó biến nó thành của mình.
Gã không ngờ tới Sở Mặc lại cứng rắn như vậy, ngay cả lừa cũng khinh thường không thèm lừa mình. Điều này làm cho trong lòng Bói Đông cảm thấy vô cùng tức giận. Gã không tin, dựa vào bản than lạikiếm không được khối tinh hạch kia. Thế giới thông đạo lớn như vậy, vũ trụ liên kết cũng hơn một ngàn cái. Cho dù là đo từng tấc đất, gã cũng có thời gian và sức lực này.
Ngược lại, gã biết được bí mật tinh hạch, căn bản không cách nào khống chế rung động trong nội tâm.
Gã quá muốn trở nên mạnh hơn!
Truyền thuyết kia nói rằng lấy được năm viên tinh hạch giấu trong trong ngũ quan của đại thần Bàn Cổ là có thể lấy được 8 phần sức mạnh của thân xác đại thần Bàn Cổ. Sức mạnh đó, có thể thực sự khai thiên, phá đất! Ngày đó, là ngày ra bên ngoài thế giới thân thể!
Mà, cũng là đất phía ngoài thân thể thế giới!
Đó là một loại đại thần thông vô thượng!
Là loại sức mạnh to lớn mà tất cả sinh linh trong thế giới thông đạo không có cách nào tưởng tượng!
Toàn bộ thế giới thân thể chỉ có chủ vĩnh hằng cùng ba thế lực lớn biết bí mật này. Nhưng họ không muốn rời khỏi thế giới thân thể, cho rằng thế giới bên ngoài, cũng đầy nguy hiểm đáng sợ. Một đám lão già bảo thủ không chịu thay đổi, làm “thần” cao cao tại thượng lâu rồi, đã mất đi chí tiến thủ rồi.
Bởi vì tất cả sinh linh, chẳng qua chỉ là... Ký sinh trùng trong thế giới thân thể đại thần Bàn Cổ mà thôi.
Trong tình huống như vậy, gã tìm tới Sở Mặc, hy vọng cùng Sở Mặc hợp tác cũng đích thực là thật tâm thật ý. Nhưng không ngờ Sở Mặc lại không thức thời như thế. Một con kiến hôi không ngờ dám từ chối gã! Thật là quá đáng!
- Ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi chắc chắn từ chối hợp tác với ta?
Bói Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Mặc, trên khuôn mặt tuấn tú kia đã không thấy sự nho nhã nữa, bắt đầu hiện ra vài vẻ dữ tợn.
- Đúng vậy, ta từ chối.
Sở Mặc vẻ mặt bình tĩnh nhìn Bói Đông.
Y bây giờ đã hoàn toàn không thể động đậy, cả vùng không gian, cả thế giới hầu như cũng đã bị quy luật thần thông của Bói Đông làm cho cô đọng lại. Nhưng trong mắt của y, vẫn tràn đầy vẻ bất khuất.
- Vậy ngươi … đi chết đi.
Bói Đông nói, một ý niệm, một cổ khí tức hủy diệt, trong nháy mắt bao phủ Sở Mặc.
Mắt thấy thân thể Sở Mặc sắp tan vỡ!
Cổ khí tức hủy diệt này quá cường đại!
Thế gian này không có bất kỳ sinh linh nào có thể chống lại cổ hơi thở này.
Đúng lúc này, trước người Sở Mặc trực tiếp bước ra một thân hìnhvô cùng uy nghiêm, than ảnh kia cũng không cao lớn lắm, nhưng lại mang cho người ta cảm giác từ hồng hoang đi ra. Khí thế trên người người đó có thể vắt ngang vạn cổ.
Bói Đông lập tức ngây ra, trợn mắt hốc mồm nhìn bóng hình này, trong khóe miệng co quắp lại:
- Bàn … Bàn Cổ đại thần? Điều này sao có thể?
Gã đích thị là bị chấn động đến không nói ra lời. Bí mật của đại thần Bàn Cổ, miền đất vĩnh hằng, cũng chính là não trong thần giới thần nhục của đại thần Bàn Cổ, cơ hồ là công khai. Tồn tại nơi đó, toàn bộ đều biết bọn họ đang sống trong thân thể của cổ thần. Đồng thời cũng biết thế giới thân thể này sẽ tùy theo sinh linh không ngừng tăng lên, đặc biệt là sinh linh hùng mạnh không ngừng tăng lên, sớm muộn sẽ có một ngày, thân thể đại thần Bàn Cổ tan vỡ.
Đồng thời, có một việc, cũng là đều mà tất cả mọi người đều có chung nhận thức. Đó chính là: tinh thần Bàn Cổ đại thần đã hoàn toàn biến mất rồi!
Bọn họ đã từng tốn vô số năm đi tìm, thậm chí đao săn Bàn Cổ bọn họ cũng đã từng nghiên cứu rất nhiều năm. Nhưng từ trong đó không tìm ra được một chút xíu tinh thần của đại thần Bàn Cổ nào. Cho dù là mộtchút thần thức, bọn họ cũng chưa thấy qua!
Cho nên, giờ này khắc này, bóng hình từ trong Sở Mặc đi ra khiến cho Bói Đông giật mình!
Loại cảnh giới của gã lai có xúc động như hai chân mềm nhũn ra, quỳ lạy người này. Hơn nữa, loại xúc động này vô cùng mãnh liệt!
- Trời ạ …
Bói Đông nhìn bóng hình đó càng ngày càng đến gần, gã trợn to hai mắt, muốn nhìn rõ tướng mạo người này, trên thân người này rõ ràng là không có bị gì che, nhưng gã lại không nhìn thấy! Trong lòng Sở Mặc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!
Lần trước, sau khi bóng người này giúp y thoát khỏi nạn kiếp, Sở Mặc dùng rất nhiều năm để nghiên cứu chuyện này. Thiên là có linh. Nhưng mà thân ảnh này, rõ ràng không phải là linh của Thí Thiên. Hơn nữa, Linh của Thí Thiên gần như hoàn toàn không biết về sự tồn tại của đạo thân ảnh này.
Sở Mặc cuối cùng cũng chỉ có thể to gan mà suy đoán, đạo thân ảnh này, chính là một đạo ý niệm của Bàn Cổ đại thần ở lại Thí Thiên, hoặc có lẽ là một đoạn tinh thần! Bảo vệ người có thể nắm giữ Thí Thiên. Lúc này đây, đối mặt với yêu cầu vô lý của Bói Đông, Sở Mặc chắc chắn sẽ không bằng lòng. Đồng thời, y cũng muốn cược thử xem đạo thân ảnh này có xuất hiện lần thứ hai hay không!
Kết quả, y đánh cuộc đúng!
Bóng người này, quả nhiên xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn trực tiếp ra tay với Bói Đông.
Loại xuất thủ này, không giống với ý niệm mà Bói Đông dùng để khống chế thế giới này, thân ảnh này, không ngờ giơ tay lên lại giống như cho Bói Đông một cái tát vậy! Bạt!
Một tiếng này, vừa vang vừa giòn!
Thí Thiên Đao
Sở Mặc nhìn Bói Đông, cả người trở nên bình tĩnh.
Bói Đông cuối cùng thở dài một hơi:
- Được rồi, ngươi đi chết đi!
Gã giơ tay lên.
Trong nháy mắt này, cả thế giới trực tiếp bị ngưng đọng lại! Tất cả mọi thứ, vạn vật sinh linh, kể cả tinh khí trong trời đất … tất cả đều hoàn toàn ngưng đọng lại.
Người quan sát … Đại Tổ!
Loại cảnh giới này, thật sự là quá cao thâm. Đối với phép tắc lý giải cùng vận dụng, thật sự là quá cường đại!
Cho nên, ý niệm trong đầu Bói Đông sẽ làm cho cả thế giới này hoàn toàn bị phong ấn!
Trong mắt gã, Sở Mặc vốn dĩ không thể tính là đối thủ của gã, nếukhông phải Sở Mặc có thể nắm được đao săn Bàn Cổ, gã căn bản sẽ không nói nhiều một câu với người có tu vi như Sở Mặc. Nếu như không phải tinh tuý huyết mạch và khí vận Bàn Cổ không thể nào tranh đoạt được, gã thậm chí đã sớm trực tiếp ra tay luyện hóa Sở Mặc, sau đó biến nó thành của mình.
Gã không ngờ tới Sở Mặc lại cứng rắn như vậy, ngay cả lừa cũng khinh thường không thèm lừa mình. Điều này làm cho trong lòng Bói Đông cảm thấy vô cùng tức giận. Gã không tin, dựa vào bản than lạikiếm không được khối tinh hạch kia. Thế giới thông đạo lớn như vậy, vũ trụ liên kết cũng hơn một ngàn cái. Cho dù là đo từng tấc đất, gã cũng có thời gian và sức lực này.
Ngược lại, gã biết được bí mật tinh hạch, căn bản không cách nào khống chế rung động trong nội tâm.
Gã quá muốn trở nên mạnh hơn!
Truyền thuyết kia nói rằng lấy được năm viên tinh hạch giấu trong trong ngũ quan của đại thần Bàn Cổ là có thể lấy được 8 phần sức mạnh của thân xác đại thần Bàn Cổ. Sức mạnh đó, có thể thực sự khai thiên, phá đất! Ngày đó, là ngày ra bên ngoài thế giới thân thể!
Mà, cũng là đất phía ngoài thân thể thế giới!
Đó là một loại đại thần thông vô thượng!
Là loại sức mạnh to lớn mà tất cả sinh linh trong thế giới thông đạo không có cách nào tưởng tượng!
Toàn bộ thế giới thân thể chỉ có chủ vĩnh hằng cùng ba thế lực lớn biết bí mật này. Nhưng họ không muốn rời khỏi thế giới thân thể, cho rằng thế giới bên ngoài, cũng đầy nguy hiểm đáng sợ. Một đám lão già bảo thủ không chịu thay đổi, làm “thần” cao cao tại thượng lâu rồi, đã mất đi chí tiến thủ rồi.
Bởi vì tất cả sinh linh, chẳng qua chỉ là... Ký sinh trùng trong thế giới thân thể đại thần Bàn Cổ mà thôi.
Trong tình huống như vậy, gã tìm tới Sở Mặc, hy vọng cùng Sở Mặc hợp tác cũng đích thực là thật tâm thật ý. Nhưng không ngờ Sở Mặc lại không thức thời như thế. Một con kiến hôi không ngờ dám từ chối gã! Thật là quá đáng!
- Ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi chắc chắn từ chối hợp tác với ta?
Bói Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Mặc, trên khuôn mặt tuấn tú kia đã không thấy sự nho nhã nữa, bắt đầu hiện ra vài vẻ dữ tợn.
- Đúng vậy, ta từ chối.
Sở Mặc vẻ mặt bình tĩnh nhìn Bói Đông.
Y bây giờ đã hoàn toàn không thể động đậy, cả vùng không gian, cả thế giới hầu như cũng đã bị quy luật thần thông của Bói Đông làm cho cô đọng lại. Nhưng trong mắt của y, vẫn tràn đầy vẻ bất khuất.
- Vậy ngươi … đi chết đi.
Bói Đông nói, một ý niệm, một cổ khí tức hủy diệt, trong nháy mắt bao phủ Sở Mặc.
Mắt thấy thân thể Sở Mặc sắp tan vỡ!
Cổ khí tức hủy diệt này quá cường đại!
Thế gian này không có bất kỳ sinh linh nào có thể chống lại cổ hơi thở này.
Đúng lúc này, trước người Sở Mặc trực tiếp bước ra một thân hìnhvô cùng uy nghiêm, than ảnh kia cũng không cao lớn lắm, nhưng lại mang cho người ta cảm giác từ hồng hoang đi ra. Khí thế trên người người đó có thể vắt ngang vạn cổ.
Bói Đông lập tức ngây ra, trợn mắt hốc mồm nhìn bóng hình này, trong khóe miệng co quắp lại:
- Bàn … Bàn Cổ đại thần? Điều này sao có thể?
Gã đích thị là bị chấn động đến không nói ra lời. Bí mật của đại thần Bàn Cổ, miền đất vĩnh hằng, cũng chính là não trong thần giới thần nhục của đại thần Bàn Cổ, cơ hồ là công khai. Tồn tại nơi đó, toàn bộ đều biết bọn họ đang sống trong thân thể của cổ thần. Đồng thời cũng biết thế giới thân thể này sẽ tùy theo sinh linh không ngừng tăng lên, đặc biệt là sinh linh hùng mạnh không ngừng tăng lên, sớm muộn sẽ có một ngày, thân thể đại thần Bàn Cổ tan vỡ.
Đồng thời, có một việc, cũng là đều mà tất cả mọi người đều có chung nhận thức. Đó chính là: tinh thần Bàn Cổ đại thần đã hoàn toàn biến mất rồi!
Bọn họ đã từng tốn vô số năm đi tìm, thậm chí đao săn Bàn Cổ bọn họ cũng đã từng nghiên cứu rất nhiều năm. Nhưng từ trong đó không tìm ra được một chút xíu tinh thần của đại thần Bàn Cổ nào. Cho dù là mộtchút thần thức, bọn họ cũng chưa thấy qua!
Cho nên, giờ này khắc này, bóng hình từ trong Sở Mặc đi ra khiến cho Bói Đông giật mình!
Loại cảnh giới của gã lai có xúc động như hai chân mềm nhũn ra, quỳ lạy người này. Hơn nữa, loại xúc động này vô cùng mãnh liệt!
- Trời ạ …
Bói Đông nhìn bóng hình đó càng ngày càng đến gần, gã trợn to hai mắt, muốn nhìn rõ tướng mạo người này, trên thân người này rõ ràng là không có bị gì che, nhưng gã lại không nhìn thấy! Trong lòng Sở Mặc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!
Lần trước, sau khi bóng người này giúp y thoát khỏi nạn kiếp, Sở Mặc dùng rất nhiều năm để nghiên cứu chuyện này. Thiên là có linh. Nhưng mà thân ảnh này, rõ ràng không phải là linh của Thí Thiên. Hơn nữa, Linh của Thí Thiên gần như hoàn toàn không biết về sự tồn tại của đạo thân ảnh này.
Sở Mặc cuối cùng cũng chỉ có thể to gan mà suy đoán, đạo thân ảnh này, chính là một đạo ý niệm của Bàn Cổ đại thần ở lại Thí Thiên, hoặc có lẽ là một đoạn tinh thần! Bảo vệ người có thể nắm giữ Thí Thiên. Lúc này đây, đối mặt với yêu cầu vô lý của Bói Đông, Sở Mặc chắc chắn sẽ không bằng lòng. Đồng thời, y cũng muốn cược thử xem đạo thân ảnh này có xuất hiện lần thứ hai hay không!
Kết quả, y đánh cuộc đúng!
Bóng người này, quả nhiên xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn trực tiếp ra tay với Bói Đông.
Loại xuất thủ này, không giống với ý niệm mà Bói Đông dùng để khống chế thế giới này, thân ảnh này, không ngờ giơ tay lên lại giống như cho Bói Đông một cái tát vậy! Bạt!
Một tiếng này, vừa vang vừa giòn!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2312: Cổ thần tái hiện
10.0/10 từ 43 lượt.