Thí Thiên Đao
Chương 2292: Quân lâm Phiêu Diêu cung (2)
Bởi vì rất nhiều người, đều đã đặt ánh mắt tham lam trên khối cực phẩm Thiên Tinh Thạch. Ngay cả hít thở cũng trở nên dồn dập. Hán tử say vừa rồi mở miệng giễu cợt Sở Mặc cũng không còn say, con mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Lúc này trong quán rượu nhỏ truyền đến một tiếng nói nhàn nhạt:
- Không phải đồ của các người, tốt nhất không nên liếc mắt làm gì.
Sau đó, cực phẩm Thiên Tinh Thạch chậm rãi bay vào hầu bao của chưởng quỹ quán rượu. Sau đó một giọng nói ôn hòa lại vang lên trongtai:
- Đừng sợ, bọn họ sẽ không nhớ được chuyện này.
Sau đó, toàn bộ trong tửu quán, lập tức khôi phục lại không khí bình thường.
Hán tử say mắt lờ đờ mông lung cười to nói:
- Cười chết ta rồi, tên đầu bạc kia tự xưng mình là cảnh giới Thái thượng, đó là cảnh giới gì chứ? Hơn nữa hắn còn ăn cơm chùa, nếu không phải là ngày hôm nay gia đã uống nhiều rồi thì nhất định sẽ đuổi đánh hắn một trận.
- Ha ha ha, cũng không phải, hai người bọn họ chạy cũng nhanh đó chứ? Nhìn qua cảnh giới cũng không kém đâu. Thực sự là mất mặt, lại dám ăn cơm chùa! Lão bản... ông đừng sợ, tiền đó tý nữa mấy ca thanh toán cho ông.
- Aish, hai người bọn họ khoác lác không phải trượng nghĩa, chúng ta lại không phải loại người như vậy!
Trong quán rượu nhỏ, một đám đã uống say lớn tiếng la hét.
Chưởng quỹ quán rượu trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, sau đó sờ sờ túi bên eo của mình, khối Thiên Tinh thạch... Vẫn ở đó. Không có đầu nguồn tội ác này, mọi người đều trở nên rất bình thường, thậm chí trở nên trượng nghĩa hơn.
Chưởng quỹ quán rượu nhìn bọn họ, sau đó lắc đầu:
- Không sao đâu, cảm ơn chư vị hảo hán đã trượng nghĩa, chẳng qua là một bữa rượu thôi, ta còn mời được.
Trong lòng ông ta lại thầm nghĩ: Ta đây đã... gặp thần thật rồi!
Giữa tòa cổ thành, một tửu lầu sang trọng, bên trong một phòng bao. Kim Minh đang cười, nói:
- Ca, huynh thật xấu. Làm như huynh là rất dọa người đó. Huynhkhông thấy lão bản quán rượu lúc đó phản ứng thế nào đâu. Ha ha, đoán chừng nếu huynh không làm ký ức những người đó trống không một khoảng thì e rằng lão bản quán rượu đó đêm nay phải phơi thây đầu đường rồi.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Đều là người thường, trêu một chút là thôi ấy mà.
Nhọc hắn cho tới hôm nay còn giữ tính trẻ con như vậy. Nếu không phải gặp cố nhân như Kim Minh, Sở Mặc tuyệt đối không thể làm như vậy. Sau đó hai người ngồi đây uống cả một đêm, trên cơ bản là Kim Minh nói, Sở Mặc nghe.
Những năm gần đây, Kim Minh vẫn là lần đầu tiên mở rộng lòng mình như vậy. Cho nên, đến cuối cùng, Kim Minh đã hoàn toàn uống say. Ghé lên bàn khóc lóc lại tự lẩm bẩm: Vì sao năm đó có biến cố như vậy, vì sao năm đó mọi người, toàn bộ đều có thể tốt đẹp như vậy, chỉ có gã trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ?
Chỉ có điều, sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, cả người Kim Minh trở nên tràn đầy sức sống. Đối với chuyện tối ngày hôm qua gã đương nhiên nhớ hết. Lúc đó say là thực sự muốn say, hoàn toàn không muốn dùng cảnh giới để khống chế. Nếu không, một tu sĩ cảnh giới Chí tôn say rượu thì quá phét rồi.
Sau một trận nói chuyện xả láng đêm qua, Kim Minh cũng đã hoàn toàn mở lòng. Khi Sở Mặc đưa ra mời, muốn dẫn gã cùng trở về Phiêu Diêu Cung, Kim Minh không chút do dự mà đồng ý.
Có Sở Mặc ở Phiêu Diêu Cung và không có Sở Mặc ở Phiêu Diêu Cung là hai khái niệm thuần túy khác nhau. Lúc tính tiền, Sở Mặc lại lấy ra một viên cực phẩm Thiên Tinh Thạch, để lại những ánh mắt đờ đẫn ở tửu lâu đó. Chỉ có điều bọn họ cũng không phải chưa từng gặp kẻ có tiền, ở đây không ai dám có ý đồ với bọn họ.
Bởi vì tửu lâu này là do một đệ tử của Phiêu Diêu Cung mở.
Cho nên, rất lâu sau khi Kim Minh và Sở Mặc rời khỏi mới đột nhiên có người nói:
- Bạch công tử kia làm sao lại giống như vậy... giống với Thủy tổ của Phiêu Diêu Cung quá? Lúc này, Sở Mặc cùng Kim Minh, đã sớm rời khỏi tòa thành cổ rồi.
Mà tòa thành cổ cũng vì vậy mà để lại hai truyền thuyết. Chỉ có điều có bao nhiêu người tin vào tính chân thực của truyền thuyết thì cũng không biết. Ngược lại truyền đi rất rộng.
Sở Mặc dẫn theo Kim Minh đi qua khu vực trước đây là Tiên giới, cũng đặc biệt về thăm chốn cũ ở đó.
Đến cuối cùng, hắn về tới khu vực vốn là Thiên giới, về nơi đã từng là vườn Thiên đạo, hôm nay... là tổng bộ của Phiêu Diêu Cung. Nhìn nơi tràn ngập kỷ niệm này, trên mặt Sở Mặc nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn vẫn nhớ kỹ năm đó tấm thẻ tử kim của vườn Thiên đạo... vẫn nhớ kỹ mọi chuyện phát sinh ở đây.
Không biết những cố nhân năm đó bây giờ có còn không?
Trong lòng Sở Mặc nghĩ rồi bước vào bên trong.
Vương giả quân lâm Phiêu Diêu Cung.
Hôm nay Phiêu Diêu Cũng đã sớm khác với năm đó. Cung điện sâm nghiêm tráng lệ, đã không còn nhìn ra dáng dấp của vườn Thiên Đạo năm xưa.
Sở Mặc dẫn Kim Minh đi vào bên trong, đi rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn những đệ tử ở bên ngoài Phiêu Diêu Cung. Nhưng làm hắn cảm thấy kỳ quái là những người đó lại làm như không thấy Sở Mặc, dường như hoàn toàn không thấy hai người bọn họ vậy.
- Ca, lại là huynh giở trò quỷ hả?
Kim Minh trợn to hai mắt, tu vi của gã hoàn toàn không nhìn ra rốtcục Sở Mặc đã làm gì.
Ngược lại nếu là gã thì tuyệt đối sẽ không thể không kinh động tới bất kỳ ai mà cứ một đường đi thẳng tới như vậy.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Ta trở về nhà mình, giở trò quỷ gì đâu?
- Cũng phải nhỉ...
Kim Minh theo bản năng trả lời một câu, chỉ có điều tiếp đó khóe miệng co giật nhìn Sở Mặc:
- Không đúng rồi ca, những người này, nếu như thấy huynh thì toànbộ Phiêu Diêu Cung hiện giờ e đều đã lộn xộn cả rồi! Bọn họ làm sao có thể không nhìn thấy sự tồn tại của huynh chứ?
Sở Mặc cười cười, không giải thích cái gì, dẫn theo Kim Minh tiếp tục đi vào bên trong.
Đến cuối cùng, hắn rốt cục đi tới chỗ sâu nhất của Phiêu Diêu Cung.
Lúc này, vừa lúc từ bên trong có một nữ tử vô cùng diễm lệ, cao quý đi ra. Bên người còn có một thiếu nữ trẻ tuổi đang đi cùng. Thiếu nữ đang nói với nữ tử cái gì đó, sắc mặt tựa như có mấy phần kích động. Nữ tử lại gương mặt lãnh đạm bình tĩnh mỉm cười lắng nghe.
Chỉ có điều sau một khắc, cô gái đó dường như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu nhìn thấy Sở Mặc, sau đó cả người nàng đều ngơ ngẩn.
- Sư phụ, sư phụ người đang nhìn gì vậy?
Thí Thiên Đao
Lúc này trong quán rượu nhỏ truyền đến một tiếng nói nhàn nhạt:
- Không phải đồ của các người, tốt nhất không nên liếc mắt làm gì.
Sau đó, cực phẩm Thiên Tinh Thạch chậm rãi bay vào hầu bao của chưởng quỹ quán rượu. Sau đó một giọng nói ôn hòa lại vang lên trongtai:
- Đừng sợ, bọn họ sẽ không nhớ được chuyện này.
Sau đó, toàn bộ trong tửu quán, lập tức khôi phục lại không khí bình thường.
Hán tử say mắt lờ đờ mông lung cười to nói:
- Cười chết ta rồi, tên đầu bạc kia tự xưng mình là cảnh giới Thái thượng, đó là cảnh giới gì chứ? Hơn nữa hắn còn ăn cơm chùa, nếu không phải là ngày hôm nay gia đã uống nhiều rồi thì nhất định sẽ đuổi đánh hắn một trận.
- Ha ha ha, cũng không phải, hai người bọn họ chạy cũng nhanh đó chứ? Nhìn qua cảnh giới cũng không kém đâu. Thực sự là mất mặt, lại dám ăn cơm chùa! Lão bản... ông đừng sợ, tiền đó tý nữa mấy ca thanh toán cho ông.
- Aish, hai người bọn họ khoác lác không phải trượng nghĩa, chúng ta lại không phải loại người như vậy!
Trong quán rượu nhỏ, một đám đã uống say lớn tiếng la hét.
Chưởng quỹ quán rượu trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, sau đó sờ sờ túi bên eo của mình, khối Thiên Tinh thạch... Vẫn ở đó. Không có đầu nguồn tội ác này, mọi người đều trở nên rất bình thường, thậm chí trở nên trượng nghĩa hơn.
Chưởng quỹ quán rượu nhìn bọn họ, sau đó lắc đầu:
- Không sao đâu, cảm ơn chư vị hảo hán đã trượng nghĩa, chẳng qua là một bữa rượu thôi, ta còn mời được.
Trong lòng ông ta lại thầm nghĩ: Ta đây đã... gặp thần thật rồi!
Giữa tòa cổ thành, một tửu lầu sang trọng, bên trong một phòng bao. Kim Minh đang cười, nói:
- Ca, huynh thật xấu. Làm như huynh là rất dọa người đó. Huynhkhông thấy lão bản quán rượu lúc đó phản ứng thế nào đâu. Ha ha, đoán chừng nếu huynh không làm ký ức những người đó trống không một khoảng thì e rằng lão bản quán rượu đó đêm nay phải phơi thây đầu đường rồi.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Đều là người thường, trêu một chút là thôi ấy mà.
Nhọc hắn cho tới hôm nay còn giữ tính trẻ con như vậy. Nếu không phải gặp cố nhân như Kim Minh, Sở Mặc tuyệt đối không thể làm như vậy. Sau đó hai người ngồi đây uống cả một đêm, trên cơ bản là Kim Minh nói, Sở Mặc nghe.
Những năm gần đây, Kim Minh vẫn là lần đầu tiên mở rộng lòng mình như vậy. Cho nên, đến cuối cùng, Kim Minh đã hoàn toàn uống say. Ghé lên bàn khóc lóc lại tự lẩm bẩm: Vì sao năm đó có biến cố như vậy, vì sao năm đó mọi người, toàn bộ đều có thể tốt đẹp như vậy, chỉ có gã trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ?
Chỉ có điều, sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, cả người Kim Minh trở nên tràn đầy sức sống. Đối với chuyện tối ngày hôm qua gã đương nhiên nhớ hết. Lúc đó say là thực sự muốn say, hoàn toàn không muốn dùng cảnh giới để khống chế. Nếu không, một tu sĩ cảnh giới Chí tôn say rượu thì quá phét rồi.
Sau một trận nói chuyện xả láng đêm qua, Kim Minh cũng đã hoàn toàn mở lòng. Khi Sở Mặc đưa ra mời, muốn dẫn gã cùng trở về Phiêu Diêu Cung, Kim Minh không chút do dự mà đồng ý.
Có Sở Mặc ở Phiêu Diêu Cung và không có Sở Mặc ở Phiêu Diêu Cung là hai khái niệm thuần túy khác nhau. Lúc tính tiền, Sở Mặc lại lấy ra một viên cực phẩm Thiên Tinh Thạch, để lại những ánh mắt đờ đẫn ở tửu lâu đó. Chỉ có điều bọn họ cũng không phải chưa từng gặp kẻ có tiền, ở đây không ai dám có ý đồ với bọn họ.
Bởi vì tửu lâu này là do một đệ tử của Phiêu Diêu Cung mở.
Cho nên, rất lâu sau khi Kim Minh và Sở Mặc rời khỏi mới đột nhiên có người nói:
- Bạch công tử kia làm sao lại giống như vậy... giống với Thủy tổ của Phiêu Diêu Cung quá? Lúc này, Sở Mặc cùng Kim Minh, đã sớm rời khỏi tòa thành cổ rồi.
Mà tòa thành cổ cũng vì vậy mà để lại hai truyền thuyết. Chỉ có điều có bao nhiêu người tin vào tính chân thực của truyền thuyết thì cũng không biết. Ngược lại truyền đi rất rộng.
Sở Mặc dẫn theo Kim Minh đi qua khu vực trước đây là Tiên giới, cũng đặc biệt về thăm chốn cũ ở đó.
Đến cuối cùng, hắn về tới khu vực vốn là Thiên giới, về nơi đã từng là vườn Thiên đạo, hôm nay... là tổng bộ của Phiêu Diêu Cung. Nhìn nơi tràn ngập kỷ niệm này, trên mặt Sở Mặc nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn vẫn nhớ kỹ năm đó tấm thẻ tử kim của vườn Thiên đạo... vẫn nhớ kỹ mọi chuyện phát sinh ở đây.
Không biết những cố nhân năm đó bây giờ có còn không?
Trong lòng Sở Mặc nghĩ rồi bước vào bên trong.
Vương giả quân lâm Phiêu Diêu Cung.
Hôm nay Phiêu Diêu Cũng đã sớm khác với năm đó. Cung điện sâm nghiêm tráng lệ, đã không còn nhìn ra dáng dấp của vườn Thiên Đạo năm xưa.
Sở Mặc dẫn Kim Minh đi vào bên trong, đi rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn những đệ tử ở bên ngoài Phiêu Diêu Cung. Nhưng làm hắn cảm thấy kỳ quái là những người đó lại làm như không thấy Sở Mặc, dường như hoàn toàn không thấy hai người bọn họ vậy.
- Ca, lại là huynh giở trò quỷ hả?
Kim Minh trợn to hai mắt, tu vi của gã hoàn toàn không nhìn ra rốtcục Sở Mặc đã làm gì.
Ngược lại nếu là gã thì tuyệt đối sẽ không thể không kinh động tới bất kỳ ai mà cứ một đường đi thẳng tới như vậy.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Ta trở về nhà mình, giở trò quỷ gì đâu?
- Cũng phải nhỉ...
Kim Minh theo bản năng trả lời một câu, chỉ có điều tiếp đó khóe miệng co giật nhìn Sở Mặc:
- Không đúng rồi ca, những người này, nếu như thấy huynh thì toànbộ Phiêu Diêu Cung hiện giờ e đều đã lộn xộn cả rồi! Bọn họ làm sao có thể không nhìn thấy sự tồn tại của huynh chứ?
Sở Mặc cười cười, không giải thích cái gì, dẫn theo Kim Minh tiếp tục đi vào bên trong.
Đến cuối cùng, hắn rốt cục đi tới chỗ sâu nhất của Phiêu Diêu Cung.
Lúc này, vừa lúc từ bên trong có một nữ tử vô cùng diễm lệ, cao quý đi ra. Bên người còn có một thiếu nữ trẻ tuổi đang đi cùng. Thiếu nữ đang nói với nữ tử cái gì đó, sắc mặt tựa như có mấy phần kích động. Nữ tử lại gương mặt lãnh đạm bình tĩnh mỉm cười lắng nghe.
Chỉ có điều sau một khắc, cô gái đó dường như có thần giao cách cảm mà ngẩng đầu nhìn thấy Sở Mặc, sau đó cả người nàng đều ngơ ngẩn.
- Sư phụ, sư phụ người đang nhìn gì vậy?
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2292: Quân lâm Phiêu Diêu cung (2)
10.0/10 từ 43 lượt.