Thí Thiên Đao
Chương 226: Lòng người (1)
- Đan dược hoàn hảo…
Diệu Nhất Nương tuy không hiểu nhiều về đan dược, nhưng lại biết năng lực chế dược thần kỳ của thiếu gia nhà mình! Ngay cả căn bệnh thế gian không ai trị được của Hạ Kinh cũng dễ dàng giải quyết ổn thỏa. Như vậy, cũng khó mà nói hắn không thể luyện chế ra đan dược hoàn hảo!Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Giả thuyết có người dùng đan dược Kim Thạch hoàn hảo. Như vậy chỉ cần thời gian trôi qua, lấp đầy những lỗ hổng và khiếm khuyết khi không phải trải qua tu luyện. Cho tới khi cơ thể chịu đựng được áp lực của cảnh giới Luyện Tâm, như vậy có thể đột phá đến Luyện Tâm Kỳ chỉ là việc nay mai thôi.
Thẩm Tinh Tuyết nói xong, nhìn Diệu Nhất Nương mỉm cười nói:
- Nếu tỷ tỷ đã có thể trở thành một trong mười hai đệ tử được giao trọng trách nặng nề của Phiêu Diêu Cung, như vậy ngộ tính thì không cần nói nhiều. Cho nên, dù là đan dược không hoàn hảo cũng không cần nản lòng. Bên trong Phi Tiên có công pháp và tâm pháp hùng mạnh hơn,hẳn là có thể giúp tỷ tỷ tiến thêm một bước. Cho dù không thể, ở tuổi này của tỷ có thể đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh cũng đã là cao nhất bên trong Phi Tiên rồi!
Diệu Nhất Nương lại đưa mắt sang phía Sở Mặc thêm lần nữa, Sở Mặc gật gật đầu:
- Đây là cơ hội tốt!
Trên mặt Diệu Nhất Nương lập tức nở ra một nụ cười sáng lạn, nhìn Thẩm Tinh Tuyết, hạ giọng nói:
- Tinh Tuyết, cảm ơn ngươi!Thẩm Tinh Tuyết đỏ mặt đứng lên:
- Tỷ tỷ đừng khách sáo như vậy, đây là việc mà Tinh Tuyết nên làm!
Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc, thầm nghĩ ở trong lòng: Thiếu gia của ta, Nhất Nương chắc chắn sẽ cố gắng! Cho dù chỉ có một tia hy vọng, Nhất Nương cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể khiến bản thân mạnh lên! Một ngày nào đó, Nhất Nương sẽ trở lại bên cạnh để sát cánh với ngươi.
Diệu Nhất Nương đi rồi, đi một cách thật đột ngột.
Đồng thời biến mất cùng nàng, còn có công chúa Thẩm Tinh Tuyết vốn ít gây sự chú ý ở bên trong hoàng cung.
Chuyện này, cũng không gây nên sóng gió gì lớn với đại bộ phận người trong Viêm Hoàng thành.
Bởi vì phía Thao Thiết Lầu, mọi công việc Liễu Mai Nhi đã tiếp nhận, ai ai đều biết. Hơn nữa, vốn dĩ Diệu Nhất Nương cũng không hay khoa trương, rất hiếm khi xuất hiện chốn đông người.Còn về phần công chúa Thẩm Tinh Tuyết thì càng gần như không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, cho dù ở trong hoàng cung cũng phải xếp vào dạng lạc loài.
Bởi vậy, việc hai người rời đi cũng không khiến cho người ta chú ý đến.
Nhưng đối với một bộ phận thiểu số khác, thì lại là một cơn sóng gió ngập trời!
Thánh chỉ này hoàng thượng ban ra cũng không mấy người được biết, nhưng thái tử Hạ Anh, nhị hoàng tử Hạ Hùng vừa hay lại là mộttrong số đó.
- Diệu Nhất Nương dám kháng chỉ không theo! Chẳng lẽ nàng chán sống rồi sao?
Lúc này thì Hạ Anh đã tức giận thật sự. Thái tử của một nước, vị hoàng đế tương lai, lại bị một đệ tử môn phái không chốn nương thân khinh thường ư? Cảm giác này, khiến y tức giận như sắp nổ tung.
Hạ Hùng thở dài, trầm giọng nói:
- Hoàng huynh, chúng ta tính giời tính bể, lại quên tính đến tiểu muội.
- Tiểu muội cái gì? Nàng là cái thá gì?
Hạ Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Trên đời này có loại muội muội ăn cây táo, rào cây sung như vậy sao?
Hạ Hùng cười khổ nói:
- Hoàng huynh không cần nóng như vậy, đây cũng coi như là báo ứng. Trước kia chúng ta lợi dụng tiểu muội một lần, hiện giờ một chuyện vốn là sự đã rồi, lại bị nàng quấy nhiễu.
- Tiểu tiện nhân! Cô không có loại muội muội như vậy!
Hạ Anh nói với vẻ mặt dữ tợn:
- Nguồn cơn sự việc, tất cả đều tại thằng súc sinh Sở Mặc kia! Không được, cô không thể nhịn nổi nữa rồi. Hạ Hùng, ngươi nghĩ ngay ra cách nào cho cô, cô muốn tên tiểu súc sinh Sở Mặc này… bị nghiền thành tro bụi, băm vằm ra làm trăm mảnh!
Nhìn sắc mặt dữ tợn và vặn vẹo của hoàng huynh, trong mắt Hạ Hùng hiện lên một chút lo lắng.
Đã rất lâu rồi, Hạ Anh không còn tự xưng “cô” trước mặt y.
Trước đó không lâu, tuy rằng trong lòng hoàng huynh còn có chút cảm xúc tăm tối và tiêu cực, nhưng cũng không nhiều. Nhìn một cáchtổng thể, y vẫn là một thái tử đủ tư cách. Hạ hùng cũng cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả những gì mình vốn có thể có được, để phò trợ ca ca.
Nhưng từ sau khi xảy ra sự việc hồi năm ngoái, tính cách của Hạ Anh dường như đã xảy ra một thay đổi lớn. Không nói đến tâm tính càng trở nên u ám, việc gì cũng tính toán thiệt hơn một cách nhỏ nhặt, hơn nữa, cũng bắt đầu có thù tất báo, không chút độ lượng nào.
Thân là một kẻ ở ngôi cao, có thể dùng mọi loại thủ đoạn, có thể xấu xa, có thể ác độc, thậm chí là cực kỳ ác độc… để đạt được mục đích.
Nhưng đồng thời, trong lòng vẫn phải rộng rãi hào phóng!Theo Hạ Hùng, trên đời này ngoài thù đoạt vợ giết cha thì có thể không đội trời chung ra. Những ân oán khác, cũng không tất yếu phải quá so đo. Với kẻ ở vị trí như vậy, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không cần bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn mà thôi.
Giống như phụ hoàng vậy!
Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự yêu thích Sở Mặc đến vậy sao?
Điều này không hẳn!Cho dù có yêu thích thì cũng là yêu mên tài năng của hắn mà thôi.
Ngoài việc đó ra, thì không còn khả năng nào khác. Dù sao chống lưng cho Sở Mặc là một vị cao thủ có thể coi khinh mọi thứ trên thế gian này… Một thiếu niên như vậy, chỉ sợ bất cứ kẻ bề trên nào cũng sẽ giữ lại chút đề phòng với hắn. Sao có thể tin tưởng tuyệt đối đây?
Lần này, sự việc thành lập Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung chẳng phải cũng là một minh chứng rõ ràng hay sao?
Nhưng tất cả những chi tiết này, hình như Hạ Anh không nhìn ra được, cũng không muốn nhìn ra. Hiện giờ, trong đầu y chỉ còn lại duynhất sự căm hận đối với Sở Mặc mà thôi.
Như vậy… Rất dễ xảy ra nguy hiểm!
Hạ Hùng không kìm nổi thở dài trong lòng. Tuy có rất nhiều kế sách hại người đều là do Hạ Hùng y đề ra. Nhưng từ xưa tới giờ y đều cảm thấy đối với bất cứ việc gì cũng phải duy trì thái độ “trước khác, nay khác”.
Trong tình hình nào, thì phải nói những câu phù hợp với hoàn cảnh đó.Lúc này, chỉ chăm chăm nhằm vào Sở Mặc là một hành vi rất thiếu sáng suốt.
Thậm chí Hạ Hùng có chút hối hận khi đưa ra đề nghị để Hạ Anh cưới Diệu Nhất Nương. Nếu không, thái tử cũng không trở nên căm hận Sở Mặc đến vậy.
- Sao, ngươi không đồng ý với suy nghĩ của ta à?
Thấy Hạ Hùng im lặng quá lâu, trong đôi con ngươi đã đỏ vằn của Hạ Anh thoảng qua chút hằn học, nhìn Hạ Hùng vô cùng lạnh lùng.
Thí Thiên Đao
Diệu Nhất Nương tuy không hiểu nhiều về đan dược, nhưng lại biết năng lực chế dược thần kỳ của thiếu gia nhà mình! Ngay cả căn bệnh thế gian không ai trị được của Hạ Kinh cũng dễ dàng giải quyết ổn thỏa. Như vậy, cũng khó mà nói hắn không thể luyện chế ra đan dược hoàn hảo!Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Giả thuyết có người dùng đan dược Kim Thạch hoàn hảo. Như vậy chỉ cần thời gian trôi qua, lấp đầy những lỗ hổng và khiếm khuyết khi không phải trải qua tu luyện. Cho tới khi cơ thể chịu đựng được áp lực của cảnh giới Luyện Tâm, như vậy có thể đột phá đến Luyện Tâm Kỳ chỉ là việc nay mai thôi.
Thẩm Tinh Tuyết nói xong, nhìn Diệu Nhất Nương mỉm cười nói:
- Nếu tỷ tỷ đã có thể trở thành một trong mười hai đệ tử được giao trọng trách nặng nề của Phiêu Diêu Cung, như vậy ngộ tính thì không cần nói nhiều. Cho nên, dù là đan dược không hoàn hảo cũng không cần nản lòng. Bên trong Phi Tiên có công pháp và tâm pháp hùng mạnh hơn,hẳn là có thể giúp tỷ tỷ tiến thêm một bước. Cho dù không thể, ở tuổi này của tỷ có thể đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh cũng đã là cao nhất bên trong Phi Tiên rồi!
Diệu Nhất Nương lại đưa mắt sang phía Sở Mặc thêm lần nữa, Sở Mặc gật gật đầu:
- Đây là cơ hội tốt!
Trên mặt Diệu Nhất Nương lập tức nở ra một nụ cười sáng lạn, nhìn Thẩm Tinh Tuyết, hạ giọng nói:
- Tinh Tuyết, cảm ơn ngươi!Thẩm Tinh Tuyết đỏ mặt đứng lên:
- Tỷ tỷ đừng khách sáo như vậy, đây là việc mà Tinh Tuyết nên làm!
Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc, thầm nghĩ ở trong lòng: Thiếu gia của ta, Nhất Nương chắc chắn sẽ cố gắng! Cho dù chỉ có một tia hy vọng, Nhất Nương cũng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể khiến bản thân mạnh lên! Một ngày nào đó, Nhất Nương sẽ trở lại bên cạnh để sát cánh với ngươi.
Diệu Nhất Nương đi rồi, đi một cách thật đột ngột.
Đồng thời biến mất cùng nàng, còn có công chúa Thẩm Tinh Tuyết vốn ít gây sự chú ý ở bên trong hoàng cung.
Chuyện này, cũng không gây nên sóng gió gì lớn với đại bộ phận người trong Viêm Hoàng thành.
Bởi vì phía Thao Thiết Lầu, mọi công việc Liễu Mai Nhi đã tiếp nhận, ai ai đều biết. Hơn nữa, vốn dĩ Diệu Nhất Nương cũng không hay khoa trương, rất hiếm khi xuất hiện chốn đông người.Còn về phần công chúa Thẩm Tinh Tuyết thì càng gần như không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, cho dù ở trong hoàng cung cũng phải xếp vào dạng lạc loài.
Bởi vậy, việc hai người rời đi cũng không khiến cho người ta chú ý đến.
Nhưng đối với một bộ phận thiểu số khác, thì lại là một cơn sóng gió ngập trời!
Thánh chỉ này hoàng thượng ban ra cũng không mấy người được biết, nhưng thái tử Hạ Anh, nhị hoàng tử Hạ Hùng vừa hay lại là mộttrong số đó.
- Diệu Nhất Nương dám kháng chỉ không theo! Chẳng lẽ nàng chán sống rồi sao?
Lúc này thì Hạ Anh đã tức giận thật sự. Thái tử của một nước, vị hoàng đế tương lai, lại bị một đệ tử môn phái không chốn nương thân khinh thường ư? Cảm giác này, khiến y tức giận như sắp nổ tung.
Hạ Hùng thở dài, trầm giọng nói:
- Hoàng huynh, chúng ta tính giời tính bể, lại quên tính đến tiểu muội.
- Tiểu muội cái gì? Nàng là cái thá gì?
Hạ Anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Trên đời này có loại muội muội ăn cây táo, rào cây sung như vậy sao?
Hạ Hùng cười khổ nói:
- Hoàng huynh không cần nóng như vậy, đây cũng coi như là báo ứng. Trước kia chúng ta lợi dụng tiểu muội một lần, hiện giờ một chuyện vốn là sự đã rồi, lại bị nàng quấy nhiễu.
- Tiểu tiện nhân! Cô không có loại muội muội như vậy!
Hạ Anh nói với vẻ mặt dữ tợn:
- Nguồn cơn sự việc, tất cả đều tại thằng súc sinh Sở Mặc kia! Không được, cô không thể nhịn nổi nữa rồi. Hạ Hùng, ngươi nghĩ ngay ra cách nào cho cô, cô muốn tên tiểu súc sinh Sở Mặc này… bị nghiền thành tro bụi, băm vằm ra làm trăm mảnh!
Nhìn sắc mặt dữ tợn và vặn vẹo của hoàng huynh, trong mắt Hạ Hùng hiện lên một chút lo lắng.
Đã rất lâu rồi, Hạ Anh không còn tự xưng “cô” trước mặt y.
Trước đó không lâu, tuy rằng trong lòng hoàng huynh còn có chút cảm xúc tăm tối và tiêu cực, nhưng cũng không nhiều. Nhìn một cáchtổng thể, y vẫn là một thái tử đủ tư cách. Hạ hùng cũng cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả những gì mình vốn có thể có được, để phò trợ ca ca.
Nhưng từ sau khi xảy ra sự việc hồi năm ngoái, tính cách của Hạ Anh dường như đã xảy ra một thay đổi lớn. Không nói đến tâm tính càng trở nên u ám, việc gì cũng tính toán thiệt hơn một cách nhỏ nhặt, hơn nữa, cũng bắt đầu có thù tất báo, không chút độ lượng nào.
Thân là một kẻ ở ngôi cao, có thể dùng mọi loại thủ đoạn, có thể xấu xa, có thể ác độc, thậm chí là cực kỳ ác độc… để đạt được mục đích.
Nhưng đồng thời, trong lòng vẫn phải rộng rãi hào phóng!Theo Hạ Hùng, trên đời này ngoài thù đoạt vợ giết cha thì có thể không đội trời chung ra. Những ân oán khác, cũng không tất yếu phải quá so đo. Với kẻ ở vị trí như vậy, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không cần bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn mà thôi.
Giống như phụ hoàng vậy!
Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự yêu thích Sở Mặc đến vậy sao?
Điều này không hẳn!Cho dù có yêu thích thì cũng là yêu mên tài năng của hắn mà thôi.
Ngoài việc đó ra, thì không còn khả năng nào khác. Dù sao chống lưng cho Sở Mặc là một vị cao thủ có thể coi khinh mọi thứ trên thế gian này… Một thiếu niên như vậy, chỉ sợ bất cứ kẻ bề trên nào cũng sẽ giữ lại chút đề phòng với hắn. Sao có thể tin tưởng tuyệt đối đây?
Lần này, sự việc thành lập Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung chẳng phải cũng là một minh chứng rõ ràng hay sao?
Nhưng tất cả những chi tiết này, hình như Hạ Anh không nhìn ra được, cũng không muốn nhìn ra. Hiện giờ, trong đầu y chỉ còn lại duynhất sự căm hận đối với Sở Mặc mà thôi.
Như vậy… Rất dễ xảy ra nguy hiểm!
Hạ Hùng không kìm nổi thở dài trong lòng. Tuy có rất nhiều kế sách hại người đều là do Hạ Hùng y đề ra. Nhưng từ xưa tới giờ y đều cảm thấy đối với bất cứ việc gì cũng phải duy trì thái độ “trước khác, nay khác”.
Trong tình hình nào, thì phải nói những câu phù hợp với hoàn cảnh đó.Lúc này, chỉ chăm chăm nhằm vào Sở Mặc là một hành vi rất thiếu sáng suốt.
Thậm chí Hạ Hùng có chút hối hận khi đưa ra đề nghị để Hạ Anh cưới Diệu Nhất Nương. Nếu không, thái tử cũng không trở nên căm hận Sở Mặc đến vậy.
- Sao, ngươi không đồng ý với suy nghĩ của ta à?
Thấy Hạ Hùng im lặng quá lâu, trong đôi con ngươi đã đỏ vằn của Hạ Anh thoảng qua chút hằn học, nhìn Hạ Hùng vô cùng lạnh lùng.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 226: Lòng người (1)
10.0/10 từ 43 lượt.