Thí Thiên Đao
Chương 2212: Người cản đường (1)
Năm đó, khi Sở Mặc vừa mới tổ chức đám cưới, hắn từng nghĩ rằngmuốn ở ẩn, cùng hai người vợ, sinh hoạt tiêu diêu tự tại.
Đáng tiếc, dự định đó của hắn rất nhanh đã bị hủy diệt hoàn toàn. Cũng từ lúc đó, Sở Mặc mới hiểu ra, muốn cầu được tự do ở thế gian này thì trước tiên phải có được thực lực mạnh nhất!
Nhưng sau khi có được thực lực mạnh nhất, có khi lại sẽ nảy sinh khát vọng cao hơn nữa.
Đây là bản tính của con người, không chống lại nổi.
Giống như lời Phật đà đã nói vậy, chúng sinh đều có nguồn gốc làthăm dò, đó là toàn bộ bản năng.
Nhìn thì có vẻ sinh linh Phong Thần Bảng không có tự do, vì trong đầu bọn họ có một khối thần cách. Nhưng thực tế thì thế gian này được mấy sinh linh là tự do? Có đi nữa thì thật ra cũng không phải là tự do thật sự!
Sở Mặc đã từng cố gắng làm cho bản thân mình vô dục vô cầu, nhưng tình thế lại làm cho hắn không thể không bước về phía trước. Mà đã bước về phía trước cũng đều sẽ phải đến cùng một chỗ.
Sở Mặc bí mật đến tìm Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y. Sau khi gặp mặt, Sở Sở cuối cùng cũng hiểu vì sao nhân vật anh hùng như anh trai nàng mà cũng quyết chung thủy với hai nàng như thế.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y cuối cùng cũng gặp được “Nữ vương” - người nắm giữ Liên Minh Tinh Anh trong tay.
Thời gian gặp mặt của các nàng cũng không dài, vì Sở Sở còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Nhưng các nàng đều lưu lại một ấn tượng vô cùng tốt trong mắt đối phương.
Trước khi từ giã, Sở Sở nói với Sở Mặc:
- Ca, nếu như có thể thì hãy đón những người trong nhà năm đó trởvề..! Ta thấy được bây giờ huynh đã có năng lực này. Đến lúc đó, nhờ Lạc Phi Hồng giúp xem hồn phách những người đó có hoàn chỉnh hay không, cùng lắm nếu xảy ra chuyện dung hợp hai người lại thì sau này không cho bọn họ gặp nhau là được.
- Được, chuyện này cứ giao cho ta!
Sở Mặc gật đầu, những quả đào Hầu Tử mang về đã sớm giao vào trong tay hắn. Nhưng Sở Mặc vẫn cảm thấy thời cơ chưa thật sự chín muồi.
Dù đã có Thái Thượng Vô Cực và Phật đà hỗ trợ, những những Thái Thượng Cổ Tổ trong cổ tộc kia cũng không dễ đối phó như vậy. Bọn họkhông dám trực tiếp ra tay với mình, không có nghĩa sẽ không sử dụng thủ đoạn khác. Có sự giáo huấn của cổ tộc Đông Phương và cổ tộc họ Triệu, Sở Mặc tin rằng những người đó chắc chắn sẽ sử dụng đủ loại phương pháp để đối phó hắn.
Mấy năm nay cực kỳ bình lặng là bởi vì những người đó không dám tùy tiện xông vào vương tộc họ Sở. Một khi hắn tự ra bên ngoài, chắc chẳng mấy chốc đã gặp phải lực lượng mạnh mẽ chặn lại.
Nhưng, về ý định đón người nhà về lại thì Sở Mặc đã nghĩ đến từ lâu. Nhoáng một cái thật sự đã trôi qua rất nhiều năm. Hơn nữa, một năm của Thông đạo… Hoàn toàn khác với cách tính năm của vũ trụ thờiđại này. Mấy năm nay hắn rời đi, nếu tính theo La Thiên Đại Vũ Trụ, chắc cũng phải gần nghìn năm trôi qua..!
Đã nhiều năm như vậy, người nhà của mình ra sao rồi, Sở Mặc cũng rất nhớ nhung.
Nhất là bọn Đại Công Kê, còn cả những người trong Phiêu Diêu Cung, còn cả, cha mẹ.
- Chờ chút đã.
Khi Sở Sở thấy Sở Mặc cũng có suy nghĩ này, nàng nghiêm túc nói:
- Đợi đến lúc mọi chuyện ổn định một chút, chúng ta đón người nhàvề!
- Được rồi!
Sở Mặc gật đầu đồng ý.
Sau đó, Sở Sở tạm biệt Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y rồi lại bí mật rời vương tộc họ Sở. Không ai biết nàng đã tới đây. Nhiều năm nay, đã có rất nhiều người suy đoán Sở Sở có khi nào có quan hệ với Sở Mặc, nhưng trước giờ chưa có ai dám xác nhận.
Dù sao, trong cả Thông đạo này có rất nhiều người họ Sở. Giống như là trong mười ba cổ tộc đã lật đổ vương tộc họ Sở cũng có một cổ tộc họ Sở vậy.
Bây giờ bọn họ có nằm mơ cũng mong mơ được có quan hệ với Sở Mặc, nhưng tất nhiên, chuyện này chỉ có thể nằm mơ thôi.
Sau khi Sở Sở rời đi được nửa tháng, Sở Mặc lại ra tay lần nữa.
Hắn cũng không đến cổ tộc họ Tào đang đầy u ám kia, mà bay thẳng đến con quái vật khổng lồ, gia tộc Cổ Thần.
Một tháng sau, Sở Mặc liền bị cản đường. Hắn dù không rời khỏi lãnh thổ của vương tộc họ Sở quá công khai, nhưng cũng không cố ý che giấu hành tung của bản thân mình. Thật ra, khi vừa rời khỏi vương tộc họ Sở không được bao lâu, Sở Mặc đã biết hắn bị theo dõi, nhưng hắn căn bản không để tâm, giả như hoàn toàn không biết, ra vẻ như đi đường rất vội vàng.
Phía người kia cũng coi như khá kiên trì, cứ thế đi theo hắn một đường, đến nơi này mới nhảy ra.
Hơn nữa, bên kia cũng không phải một người!
Là ba người! Ba người Thái Thượng Cổ Tổ!
Hai nam, một nữ.
Người con gái nhìn qua thì tầm ba mươi tuổi, toàn thân mặc váy trắng, dung mạo cực đẹp, đoan trang quý phái. Trên người còn mang theo chút hơi thở lãnh diễm nhàn nhạt.
Hai tên đàn ông bên kia, một người nhìn qua hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo trắng, dung mạo anh tuấn, cử chỉ phóng khoáng, trong tay cầm một cái quạt, phong lưu tiêu sái. Tên còn lại thì nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, thân mặc áo bào màu xanh, dung mạo cực kỳ nho nhã, tóctung bay trên vai, sau lưng đeo một cây kiếm.
Ba người này cản đường Sở Mặc xong cũng không ra tay ngay. Bọn họ có vẻ rất cẩn thận.
Người con gái đưa ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Sở Mặc chăm chú, cất lời trước tiên:
- Đạo hữu là Sở Mặc, Sở công tử sao?
Sở Mặc cười cười:
- Ba vị đi theo ta cả con đường từ dải đất ven lãnh thổ phế tích vương tộc họ Sở đến nơi đây, chẳng lẽ muốn thử làm quen với ta thôisao?
Người đàn ông mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Sở Mặc một cái, nói:
- Hai tay các hạ dính đầy máu tươi, nhiều năm làm việc trái với trời, nay báo ứng của ngươi đến rồi.
- Ồ? Chỉ với ba người các ngươi?
Sở Mặc thản nhiên liếc người đàn ông thân mặc áo trắng một cái, sau đó nói:
- Hình như hơi ít nhỉ?
- Tự cao. Người đàn ông thân mặc quần áo trắng cười lạnh nói:
- Ngươi thật sự cho là người đời không biết làm thế nào ngươi có thể đánh bại Thái Thượng Cổ Tổ sao?
- Các ngươi đều biết?
Biểu tình trên mặt Sở Mặc nhìn rất kinh ngạc, giống như hắn thật sự không biết người khác ai cũng biết vậy.
- Đương nhiên.
Tên đàn ông toàn thân mặc đồ trắng cười lạnh:
- Không có Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng trợ giúp, ngươi là cái thá gì chứ? Chỉ bằng vào tài cán của ngươi… Một ngón tay của ta đã đủ nghiền chết ngươi!
Thí Thiên Đao
Đáng tiếc, dự định đó của hắn rất nhanh đã bị hủy diệt hoàn toàn. Cũng từ lúc đó, Sở Mặc mới hiểu ra, muốn cầu được tự do ở thế gian này thì trước tiên phải có được thực lực mạnh nhất!
Nhưng sau khi có được thực lực mạnh nhất, có khi lại sẽ nảy sinh khát vọng cao hơn nữa.
Đây là bản tính của con người, không chống lại nổi.
Giống như lời Phật đà đã nói vậy, chúng sinh đều có nguồn gốc làthăm dò, đó là toàn bộ bản năng.
Nhìn thì có vẻ sinh linh Phong Thần Bảng không có tự do, vì trong đầu bọn họ có một khối thần cách. Nhưng thực tế thì thế gian này được mấy sinh linh là tự do? Có đi nữa thì thật ra cũng không phải là tự do thật sự!
Sở Mặc đã từng cố gắng làm cho bản thân mình vô dục vô cầu, nhưng tình thế lại làm cho hắn không thể không bước về phía trước. Mà đã bước về phía trước cũng đều sẽ phải đến cùng một chỗ.
Sở Mặc bí mật đến tìm Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y. Sau khi gặp mặt, Sở Sở cuối cùng cũng hiểu vì sao nhân vật anh hùng như anh trai nàng mà cũng quyết chung thủy với hai nàng như thế.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y cuối cùng cũng gặp được “Nữ vương” - người nắm giữ Liên Minh Tinh Anh trong tay.
Thời gian gặp mặt của các nàng cũng không dài, vì Sở Sở còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Nhưng các nàng đều lưu lại một ấn tượng vô cùng tốt trong mắt đối phương.
Trước khi từ giã, Sở Sở nói với Sở Mặc:
- Ca, nếu như có thể thì hãy đón những người trong nhà năm đó trởvề..! Ta thấy được bây giờ huynh đã có năng lực này. Đến lúc đó, nhờ Lạc Phi Hồng giúp xem hồn phách những người đó có hoàn chỉnh hay không, cùng lắm nếu xảy ra chuyện dung hợp hai người lại thì sau này không cho bọn họ gặp nhau là được.
- Được, chuyện này cứ giao cho ta!
Sở Mặc gật đầu, những quả đào Hầu Tử mang về đã sớm giao vào trong tay hắn. Nhưng Sở Mặc vẫn cảm thấy thời cơ chưa thật sự chín muồi.
Dù đã có Thái Thượng Vô Cực và Phật đà hỗ trợ, những những Thái Thượng Cổ Tổ trong cổ tộc kia cũng không dễ đối phó như vậy. Bọn họkhông dám trực tiếp ra tay với mình, không có nghĩa sẽ không sử dụng thủ đoạn khác. Có sự giáo huấn của cổ tộc Đông Phương và cổ tộc họ Triệu, Sở Mặc tin rằng những người đó chắc chắn sẽ sử dụng đủ loại phương pháp để đối phó hắn.
Mấy năm nay cực kỳ bình lặng là bởi vì những người đó không dám tùy tiện xông vào vương tộc họ Sở. Một khi hắn tự ra bên ngoài, chắc chẳng mấy chốc đã gặp phải lực lượng mạnh mẽ chặn lại.
Nhưng, về ý định đón người nhà về lại thì Sở Mặc đã nghĩ đến từ lâu. Nhoáng một cái thật sự đã trôi qua rất nhiều năm. Hơn nữa, một năm của Thông đạo… Hoàn toàn khác với cách tính năm của vũ trụ thờiđại này. Mấy năm nay hắn rời đi, nếu tính theo La Thiên Đại Vũ Trụ, chắc cũng phải gần nghìn năm trôi qua..!
Đã nhiều năm như vậy, người nhà của mình ra sao rồi, Sở Mặc cũng rất nhớ nhung.
Nhất là bọn Đại Công Kê, còn cả những người trong Phiêu Diêu Cung, còn cả, cha mẹ.
- Chờ chút đã.
Khi Sở Sở thấy Sở Mặc cũng có suy nghĩ này, nàng nghiêm túc nói:
- Đợi đến lúc mọi chuyện ổn định một chút, chúng ta đón người nhàvề!
- Được rồi!
Sở Mặc gật đầu đồng ý.
Sau đó, Sở Sở tạm biệt Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y rồi lại bí mật rời vương tộc họ Sở. Không ai biết nàng đã tới đây. Nhiều năm nay, đã có rất nhiều người suy đoán Sở Sở có khi nào có quan hệ với Sở Mặc, nhưng trước giờ chưa có ai dám xác nhận.
Dù sao, trong cả Thông đạo này có rất nhiều người họ Sở. Giống như là trong mười ba cổ tộc đã lật đổ vương tộc họ Sở cũng có một cổ tộc họ Sở vậy.
Bây giờ bọn họ có nằm mơ cũng mong mơ được có quan hệ với Sở Mặc, nhưng tất nhiên, chuyện này chỉ có thể nằm mơ thôi.
Sau khi Sở Sở rời đi được nửa tháng, Sở Mặc lại ra tay lần nữa.
Hắn cũng không đến cổ tộc họ Tào đang đầy u ám kia, mà bay thẳng đến con quái vật khổng lồ, gia tộc Cổ Thần.
Một tháng sau, Sở Mặc liền bị cản đường. Hắn dù không rời khỏi lãnh thổ của vương tộc họ Sở quá công khai, nhưng cũng không cố ý che giấu hành tung của bản thân mình. Thật ra, khi vừa rời khỏi vương tộc họ Sở không được bao lâu, Sở Mặc đã biết hắn bị theo dõi, nhưng hắn căn bản không để tâm, giả như hoàn toàn không biết, ra vẻ như đi đường rất vội vàng.
Phía người kia cũng coi như khá kiên trì, cứ thế đi theo hắn một đường, đến nơi này mới nhảy ra.
Hơn nữa, bên kia cũng không phải một người!
Là ba người! Ba người Thái Thượng Cổ Tổ!
Hai nam, một nữ.
Người con gái nhìn qua thì tầm ba mươi tuổi, toàn thân mặc váy trắng, dung mạo cực đẹp, đoan trang quý phái. Trên người còn mang theo chút hơi thở lãnh diễm nhàn nhạt.
Hai tên đàn ông bên kia, một người nhìn qua hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo trắng, dung mạo anh tuấn, cử chỉ phóng khoáng, trong tay cầm một cái quạt, phong lưu tiêu sái. Tên còn lại thì nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, thân mặc áo bào màu xanh, dung mạo cực kỳ nho nhã, tóctung bay trên vai, sau lưng đeo một cây kiếm.
Ba người này cản đường Sở Mặc xong cũng không ra tay ngay. Bọn họ có vẻ rất cẩn thận.
Người con gái đưa ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Sở Mặc chăm chú, cất lời trước tiên:
- Đạo hữu là Sở Mặc, Sở công tử sao?
Sở Mặc cười cười:
- Ba vị đi theo ta cả con đường từ dải đất ven lãnh thổ phế tích vương tộc họ Sở đến nơi đây, chẳng lẽ muốn thử làm quen với ta thôisao?
Người đàn ông mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Sở Mặc một cái, nói:
- Hai tay các hạ dính đầy máu tươi, nhiều năm làm việc trái với trời, nay báo ứng của ngươi đến rồi.
- Ồ? Chỉ với ba người các ngươi?
Sở Mặc thản nhiên liếc người đàn ông thân mặc áo trắng một cái, sau đó nói:
- Hình như hơi ít nhỉ?
- Tự cao. Người đàn ông thân mặc quần áo trắng cười lạnh nói:
- Ngươi thật sự cho là người đời không biết làm thế nào ngươi có thể đánh bại Thái Thượng Cổ Tổ sao?
- Các ngươi đều biết?
Biểu tình trên mặt Sở Mặc nhìn rất kinh ngạc, giống như hắn thật sự không biết người khác ai cũng biết vậy.
- Đương nhiên.
Tên đàn ông toàn thân mặc đồ trắng cười lạnh:
- Không có Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng trợ giúp, ngươi là cái thá gì chứ? Chỉ bằng vào tài cán của ngươi… Một ngón tay của ta đã đủ nghiền chết ngươi!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2212: Người cản đường (1)
10.0/10 từ 43 lượt.