Thí Thiên Đao
Chương 2183: Ma vương hay vĩ nhân (1)
Đông Phương Vân Lạc cũng biết chuyện này, mặt lão hiện sát khí, nói:
- Hai vị tồn tại kia rõ ràng muốn thay đổi thông đạo mà. Bọn họ thật độc ác!
Lão bộc đứng sau Sở Mặc, ưu nhã nói:
- Từ vạn cổ tới nay cũng chỉ có các ngươi là đặc biệt ngoan ngoãn à.
Đông Phương Hằng Thái và Đông Phương Vân Lạc nhịn không được trầm mặc. Đúng thế, bọn họ còn độc ác hơn. Từ xưa tới nay, có vô số sinh linh đã chết trong tay bọn họ nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ mình làm gì quá đáng, càng không quan tâm xem người chết kia nghĩ gì. Chỉ là một con kiến, chết thì thôi, chẳng làm sao cả.
Trong mắt Thái thượng, tất cả sinh linh trong thế gian đều là giun dế, chẳng khác gì chuyện vặt.
Sở Mặc không nhiều lời thế, hắn toàn tâm luyện hóa đầu Đông Phương Hằng Thái, rút hết nguyên thần của lão rót vào mảnh đất phế tích. Chẳng những hắn muốn trùng kiến nơi này mà còn muốn đem toàn bộ năng lượng của các Thái thượng đã hủy diệt nơi đây thành nguồn sứcmạnh biến vùng đất Vương tộc thành một bảo địa chân chính.
Đồng thời, hắn cũng dùng một phần nguyên thần của Đông Phương Hằng Thái cho vào pháp trận, khiến chúng vận hành mạnh mẽ hơn.
Đông Phương Hằng Thái chửi ông trời, chửi Sở Mặc, chửi cả Vương tộc Sở thị rồi vạn thảy chúng sinh, chẳng khác Đông Phương Vân Lạc lúc trước là bao.
Hiện tại, Đông Phương Vân Lạc không nói gì, mặc kệ Đông Phương Hằng Thái, lão nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ. Chấp nhận số mệnh sao? Cũng không hẳn, chẳng qua thời điểm này, dù là từng là chúa tể như bọn họ cũng không có cách cải biến vận mệnh của mình thôi.
Phản kháng sao? Lấy gì mà phản kháng chứ? Có chống lại cũng chỉ nhận được sự đối đãi ác liệt hơn mà thôi.
Những người sống sót trong pháp trận càng ngày càng ít. Một vạn người giờ còn lại không tới hai mươi người.
Những người này đều là tu sĩ Tổ cảnh cao cấp nhất, trên người có pháp khí cổ xưa cường đại. Nhưng hiện tại, bọn họ cũng sắp buông xuôirồi. Vì họ không nhìn thấy bất cứ một hy vọng sống nào hết.
Một tòa thành mới được xây trên mảnh phế tích của Vương tộc. Đối với các tòa thành lớn của cổ tộc trong thông đạo thì thành này khá là bé nhỏ, không so được với các thành trong thế tục của phàm nhân, nó chỉ chứa được khoảng một triệu người.
Nhưng hiện tại tòa thành này đã đáp ứng đủ nhu cầu của Sở Mặc. Hắn vẫn luôn có suy nghĩ mang những người thân của hắn tới nơi này. Đương nhiên, điểm này không phải điểm cuối cùng.
Sau đó, hắn muốn để các cổ tộc đối nghịch kia phải mở mắt nhìn Vương tộc Sở thị quật khởi một lần nữa. Mà sự quật khởi của Vương tộc sẽ đồng nghĩa với sự sụp đổ của mười ba cổ tộc.
Sở Mặc muốn để họ phải chấp nhận chuyện này không thể thay đổi được, để họ phải thống hận hắn nhưng lại không làm gì được hắn.
Sở Mặc cũng không tính sẽ ở mãi nơi này. Khi chấm dứt ân oán với toàn bộ thông đạo, hắn sẽ đi tìm con đường kia, mang theo tất cả thânnhân, bằng hữu của hắn ly khai khỏi thế giới này. Nên hắn chẳng hề sợ cái gì oan oan tương báo.
Nếu muốn báo thù rửa hận, muốn giết chết Mặc công tử thì cũng phải xem có bản lĩnh hay không.
Sở Mặc không biết tương lai có ai có năng lực này hay không, hắn cũng chẳng để ý lắm. Nhưng hắn sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội như vậy.
Từ hành động của Thái Thượng Vô Cực và Phật đà, hắn đã có được một số gợi ý. Hắn chính là yếu tố then chốt nếu muốn ly khai thế giớinày, đi tìm con đường trong truyền thuyết, thế giới vĩnh hằng kia.
Nếu không sao người không màng thế sự như Thái thượng cùng Phật đà lại có thể giúp hắn trấn áp Thái thượng lão tổ của các cổ tộc được. Có một vài việc, không cần nói rõ mà cần chính bản thân đi tìm hiểu.
Và cũng vì thế mà hắn không cố kỵ, đi báo thù cho tất cả thân nhân chết oan, thoải mái đối mặt với uy hiếp của Đông Phương Hằng Thái vàĐông Phương Vân Lạc.
Toàn bộ những người đi theo Sở Mặc đều đang ở trong tòa thành mới xây này. Mỗi người ở đây đều an tâm tu luyện, thậm chí không cần tài nguyên gì vì tinh khí ở phế tích này đủ để họ dùng bế quan trong cả vạn năm.
Lúc này mới chỉ có một nửa sức mạnh nguyên thần của Thái thượng thôi, sau này còn nhiều nữa, chính Sở Mặc đã nói như vậy.
Vì thế, Sở Mặc dứt khoát cự tuyệt yêu cầu của Đông Phương Hằng Thái, chỉ ngồi luyện hóa liên tục đầu lão thôi. Muốn mắng, cứ tự nhiên nhé. Một cái đầu lâu bị phong ấn mắng người cũng chẳng làm sao.
Còn trong pháp trận, chỉ còn chưa đến năm người.
Đông Phương Thắng còn đang khổ cực chống đỡ, ông đã mất đi hy vọng sống, chỉ thầm nghĩ cố gắng kiên trì để có thể nhìn xem có người đến cho tên ác ma kia có kết cục không tốt hay không.
Nhưng hy vọng này có chút xa vời. Cổ tộc Đông Phương tan vỡ đã khiến người trong thông đạo chấn động. Tin tức này truyền đi với tốc độ ánh sáng, còn nhanh hơn cả tin đệ tử cổ tộc Đông Phương chạy loạn. Trong một thời gian ngắn, hầu như toàn bộ người trong thông đạo đều biết tin này.
Còn tất cả các sinh linh khác thì lại có tâm lý xem trò vui, hưng phấn không thôi, thậm chí còn cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Từ muôn đời nay làm gì có ai dám khiêu khích các cổ tộc đỉnh cấp như vậy đâu chứ? Chớ nói lại khiêu chiến cùng một lúc mười ba cổ tộc. Đúng là tự tìm chết, muốn là kẻ địch của cả thế gian mà.
Rốt cuộc Sở công tử là ai? Năm xưa tại sao Vương tộc Sở thị lại bị hủy diệt? Người hiện tại trong phế tích chính là Sở công tử thật sao? Đủ loại suy đoán lan tràn như măng mọc sau mưa.
Nhiều đệ tử của cổ tộc Đông Phương trốn được ra ngoài, còn trên lãnh thổ của gia tộc Đông Phương đã không còn đệ tử nào nữa. Chính bọn họ là người đã truyền tin ra.
- Sở Mặc chính là một tên ác quỷ chân chính.
- Hắn đầu đội trời, chân đạp đất; hắn có ba đầu sáu tay; hắn có thần thông có thể hủy diệt một chủ thành trong nháy mắt…
- Hai vị Cổ tổ Thái thượng của gia tộc Đông Phương đều đã bị Sở Mặc chặt đầu.
- Chuyện này là thật, đầu của hai vị kia đã bị Sở Mặc mang về cắm trên cọc ở phế tích, ngày đêm luyện hóa…
Thí Thiên Đao
- Hai vị tồn tại kia rõ ràng muốn thay đổi thông đạo mà. Bọn họ thật độc ác!
Lão bộc đứng sau Sở Mặc, ưu nhã nói:
- Từ vạn cổ tới nay cũng chỉ có các ngươi là đặc biệt ngoan ngoãn à.
Đông Phương Hằng Thái và Đông Phương Vân Lạc nhịn không được trầm mặc. Đúng thế, bọn họ còn độc ác hơn. Từ xưa tới nay, có vô số sinh linh đã chết trong tay bọn họ nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ mình làm gì quá đáng, càng không quan tâm xem người chết kia nghĩ gì. Chỉ là một con kiến, chết thì thôi, chẳng làm sao cả.
Trong mắt Thái thượng, tất cả sinh linh trong thế gian đều là giun dế, chẳng khác gì chuyện vặt.
Sở Mặc không nhiều lời thế, hắn toàn tâm luyện hóa đầu Đông Phương Hằng Thái, rút hết nguyên thần của lão rót vào mảnh đất phế tích. Chẳng những hắn muốn trùng kiến nơi này mà còn muốn đem toàn bộ năng lượng của các Thái thượng đã hủy diệt nơi đây thành nguồn sứcmạnh biến vùng đất Vương tộc thành một bảo địa chân chính.
Đồng thời, hắn cũng dùng một phần nguyên thần của Đông Phương Hằng Thái cho vào pháp trận, khiến chúng vận hành mạnh mẽ hơn.
Đông Phương Hằng Thái chửi ông trời, chửi Sở Mặc, chửi cả Vương tộc Sở thị rồi vạn thảy chúng sinh, chẳng khác Đông Phương Vân Lạc lúc trước là bao.
Hiện tại, Đông Phương Vân Lạc không nói gì, mặc kệ Đông Phương Hằng Thái, lão nhắm mắt lại, nhìn như đang ngủ. Chấp nhận số mệnh sao? Cũng không hẳn, chẳng qua thời điểm này, dù là từng là chúa tể như bọn họ cũng không có cách cải biến vận mệnh của mình thôi.
Phản kháng sao? Lấy gì mà phản kháng chứ? Có chống lại cũng chỉ nhận được sự đối đãi ác liệt hơn mà thôi.
Những người sống sót trong pháp trận càng ngày càng ít. Một vạn người giờ còn lại không tới hai mươi người.
Những người này đều là tu sĩ Tổ cảnh cao cấp nhất, trên người có pháp khí cổ xưa cường đại. Nhưng hiện tại, bọn họ cũng sắp buông xuôirồi. Vì họ không nhìn thấy bất cứ một hy vọng sống nào hết.
Một tòa thành mới được xây trên mảnh phế tích của Vương tộc. Đối với các tòa thành lớn của cổ tộc trong thông đạo thì thành này khá là bé nhỏ, không so được với các thành trong thế tục của phàm nhân, nó chỉ chứa được khoảng một triệu người.
Nhưng hiện tại tòa thành này đã đáp ứng đủ nhu cầu của Sở Mặc. Hắn vẫn luôn có suy nghĩ mang những người thân của hắn tới nơi này. Đương nhiên, điểm này không phải điểm cuối cùng.
Sau đó, hắn muốn để các cổ tộc đối nghịch kia phải mở mắt nhìn Vương tộc Sở thị quật khởi một lần nữa. Mà sự quật khởi của Vương tộc sẽ đồng nghĩa với sự sụp đổ của mười ba cổ tộc.
Sở Mặc muốn để họ phải chấp nhận chuyện này không thể thay đổi được, để họ phải thống hận hắn nhưng lại không làm gì được hắn.
Sở Mặc cũng không tính sẽ ở mãi nơi này. Khi chấm dứt ân oán với toàn bộ thông đạo, hắn sẽ đi tìm con đường kia, mang theo tất cả thânnhân, bằng hữu của hắn ly khai khỏi thế giới này. Nên hắn chẳng hề sợ cái gì oan oan tương báo.
Nếu muốn báo thù rửa hận, muốn giết chết Mặc công tử thì cũng phải xem có bản lĩnh hay không.
Sở Mặc không biết tương lai có ai có năng lực này hay không, hắn cũng chẳng để ý lắm. Nhưng hắn sẽ không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội như vậy.
Từ hành động của Thái Thượng Vô Cực và Phật đà, hắn đã có được một số gợi ý. Hắn chính là yếu tố then chốt nếu muốn ly khai thế giớinày, đi tìm con đường trong truyền thuyết, thế giới vĩnh hằng kia.
Nếu không sao người không màng thế sự như Thái thượng cùng Phật đà lại có thể giúp hắn trấn áp Thái thượng lão tổ của các cổ tộc được. Có một vài việc, không cần nói rõ mà cần chính bản thân đi tìm hiểu.
Và cũng vì thế mà hắn không cố kỵ, đi báo thù cho tất cả thân nhân chết oan, thoải mái đối mặt với uy hiếp của Đông Phương Hằng Thái vàĐông Phương Vân Lạc.
Toàn bộ những người đi theo Sở Mặc đều đang ở trong tòa thành mới xây này. Mỗi người ở đây đều an tâm tu luyện, thậm chí không cần tài nguyên gì vì tinh khí ở phế tích này đủ để họ dùng bế quan trong cả vạn năm.
Lúc này mới chỉ có một nửa sức mạnh nguyên thần của Thái thượng thôi, sau này còn nhiều nữa, chính Sở Mặc đã nói như vậy.
Vì thế, Sở Mặc dứt khoát cự tuyệt yêu cầu của Đông Phương Hằng Thái, chỉ ngồi luyện hóa liên tục đầu lão thôi. Muốn mắng, cứ tự nhiên nhé. Một cái đầu lâu bị phong ấn mắng người cũng chẳng làm sao.
Còn trong pháp trận, chỉ còn chưa đến năm người.
Đông Phương Thắng còn đang khổ cực chống đỡ, ông đã mất đi hy vọng sống, chỉ thầm nghĩ cố gắng kiên trì để có thể nhìn xem có người đến cho tên ác ma kia có kết cục không tốt hay không.
Nhưng hy vọng này có chút xa vời. Cổ tộc Đông Phương tan vỡ đã khiến người trong thông đạo chấn động. Tin tức này truyền đi với tốc độ ánh sáng, còn nhanh hơn cả tin đệ tử cổ tộc Đông Phương chạy loạn. Trong một thời gian ngắn, hầu như toàn bộ người trong thông đạo đều biết tin này.
Còn tất cả các sinh linh khác thì lại có tâm lý xem trò vui, hưng phấn không thôi, thậm chí còn cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Từ muôn đời nay làm gì có ai dám khiêu khích các cổ tộc đỉnh cấp như vậy đâu chứ? Chớ nói lại khiêu chiến cùng một lúc mười ba cổ tộc. Đúng là tự tìm chết, muốn là kẻ địch của cả thế gian mà.
Rốt cuộc Sở công tử là ai? Năm xưa tại sao Vương tộc Sở thị lại bị hủy diệt? Người hiện tại trong phế tích chính là Sở công tử thật sao? Đủ loại suy đoán lan tràn như măng mọc sau mưa.
Nhiều đệ tử của cổ tộc Đông Phương trốn được ra ngoài, còn trên lãnh thổ của gia tộc Đông Phương đã không còn đệ tử nào nữa. Chính bọn họ là người đã truyền tin ra.
- Sở Mặc chính là một tên ác quỷ chân chính.
- Hắn đầu đội trời, chân đạp đất; hắn có ba đầu sáu tay; hắn có thần thông có thể hủy diệt một chủ thành trong nháy mắt…
- Hai vị Cổ tổ Thái thượng của gia tộc Đông Phương đều đã bị Sở Mặc chặt đầu.
- Chuyện này là thật, đầu của hai vị kia đã bị Sở Mặc mang về cắm trên cọc ở phế tích, ngày đêm luyện hóa…
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2183: Ma vương hay vĩ nhân (1)
10.0/10 từ 43 lượt.