Thí Thiên Đao
Chương 218: Hiệp dùng võ vi phạm điều cấm
Như vậy, nếu trải qua nhiều thế hệ quốc quân, cũng có thể treo lên danh hiệu viện trưởng ở trong nơi được đặt tên là học viện thực tế là thế lực của môn phái mà nói…. Ít nhất thì trên danh nghĩa, thế lực này là thuộc về hoàng gia đấy.
Đệ tử trong học viện gần như tất cả đều là con cháu của Đại Hạ, dưới tình huống này nếu như hoàng gia vẫn như cũ không thể nắm được trong tay…. Vậy cũng chỉ có thể nói rằng năng lực của ngươi quá kém cỏi, không thể trách được người khác.
Ngay cả một cái học viện cũng không thể nắm được trong tay, thì lấy cái gì để nắm lấy trong tay cả một quốc gia to lớn?
Hoàng thượng ở bên trong ngự thư phòng, đi tới đi lui dường như đang cân nhắc. Sau đó, y đi đến bên cạnh nhìn Sở Mặc nói:
- Vậy ngươi…. Ở trong này lại đóng vai trò là nhân vật gì?
Sở Mặc cười cười nói:
- Ta là con dân của bệ hạ ạ, ngay lập tức còn phải đi đưa tin cho quân doanh. Chuyện này với ta không có quan hệ gì cả.
- Không, không được.
Hoàng thượng nhíu mày nói:
-Theo lời của ngươi trẫm không thể tin tưởng đám người bọn Diệu Nhất Nương được. Chuyện này ngươi nhất định phải tham gia vào mới được!
- À?
Sở Mặc không nhịn được mà ngẩn ra vẻ mặt đau khổ nhìn Hoàng thượng nói:
- Bản thân ta là một tiểu hài tử…. Ngài để cho ta tham gia vào trong chuyện này sao?
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói mình là một tiểu hài tử? Có con nhà ai mà giống như ngươi vậy không?
Sở Mặc gãi đầu nói:
- Ta thế nào?
- Nếu người nào thực sự xem ngươi là một tiểu hài tử, người đó chính là kẻ ngu ngốc!
Đối với Sở Mặc, hoàng thượng rất khó có thể lấy ra phong thái uy nghiêm cùng khí độ của nhà vua một nước, vì vậy thiếu niên này thật sực là quá yêu nghiệt rồi.
Những chuyện trên thảo nguyên kia, hoàng thượng không thể không hoài nghi đến, chuyện tình kinh tài tuyệt diễm đó đến cuối cùng có phải do Sở Mặc làm hay không đấy. Nếu thực sự tạo một sự kiện mạo danh để thế thân, vậy mặt mũi của Đại Hạ đều có thể mất hết cả rồi.
Kết quả theo điều tra xâm nhập, tổ chức tình báo của hoàng gia càng có nhiều tin tức kinh người.
Sự tích của Sở Mặc ở trên thảo nguyên tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một sự kiện đều giống như một đao chuẩn xác, trực tiếp trảm ở nơi trí mạng nhất.
Nhất là quá trình thu phục bộ tộc Hạo Nguyệt lại tràn đầy những sắc thái huyền thoại.
Dưới tình huống lúc ấy Hạo Nguyệt trưởng lão đang chiếm hết ưu thế, không ngờ Sở Mặc có thể thành công lật ngược tình thế….. Sau khi hoàng thượng nghe thuật lại quá trình này đều chỉ có thể trầm mặc không nói gì, cảm thán vận khí của Sở Mặc thực sự quá mạnh mẽ!
Nhân vật mấu chốt của sự kiện kia là một người khổng lồ, hiện giờ thanh danh ở trên thảo nguyên rất lớn, gần như không đâu địch nổi, đánh cho đội quân Vương Đình hoa rơi nước chảy, nghe nói sau sự kiện thứ hai này, đã trở thành một người tùy tùng của Sở Mặc!
Nghe mật thám miêu tả đối với người khổng lồ kia, hoàng thượng không kìm nổi mà thấy thèm không ngừng. Một người khổng lồ gần như đao thương bất nhập, một người có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, nếu có thể đi vào Đại Hạ, chắc chắc sẽ là một thành viên mãnh tướng vô địch.
Mật thám của Đại Hạ bên này phải mất thật nhiều khí lực và tiêu hao một lượng lớn tài lực mới lấy được một bức tranh bị vứt đi từ chỗ họa sĩ nơi đó đã vẽ. Hiện tại bức tranh phác thảo kia đang ở trong ngự thư phòng của hoàng thượng.
Người trên bức tranh kia rõ ràng chính là Sở Mặc!
Việc này, hoàng thượng đương nhiên sẽ không nói cho Sở Mặc biết. Nhưng ở trong lòng y, loại yêu nghiệt thiên tài như thiếu niên này chính là yêu thích vô cùng.
Hoàng thượng thậm chí cũng đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần thiếu niên này không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như phản quốc thì một vị Vương khác họ…. Sớm muộn gì cũng chính là Sở Mặc thôi!
Mà ngoại trừ thời đại khai quốc, muốn phong vương khác họ…. Quả thực đều là ý nghĩ kỳ lạ!
Sở Mặc nhìn hoàng thượng:
- Vậy bệ hạ…. Ngài là đáp ứng rồi đúng không?
Hoàng thượng thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn chăm chú vào Sở Mặc nói:
- Trẫm chính là tin tưởng ngươi đấy.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hoàng thượng nói tiếp:
- Trẫm cũng tin tưởng vào chính mình.
Sở Mặc lại gật đầu.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc thật sâu:
- Nhưng nếu như là Thái tử kế vị….
Sở Mặc hiểu được ý tứ của hoàng thượng có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải Thái tử điện hả chủ động tới gây sự với ta thì ta chắc chắn sẽ không chủ động đi trêu chọc hắn.
- Nếu là hắn chủ động tìm đến làm phiền ngươi thì sao?
Hoàng thượng truy vấn.
Sở Mặc suy nghĩ một chút nói:
- Bệ hạ, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung một khi được thành lập, như thế nó chính là khắp cả Đại Hạ đấy.
Hoàng thượng hơi ngẩn ra, với y mà nói Đại Hạ chính là hoàng gia, hoàng gia thì đại diện cho cả Đại Hạ!
Nhưng đối với người khác mà nói thì chưa hẳn đã là như thế này!
Đại Hạ chính là Đại Hạ của vô số con dân Đại Hạ!
- Cho nên?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.
- Cho nên, viện trưởng chẳng qua chính là lãnh tụ tinh thần của học viện. Ta có thể cam đoan với hoàng thượng rằng học viện vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với Đại Hạ.
Sở Mặc nói.
Con ngươi hoàng thượng lóe sáng nhìn Sở Mặc, trầm mặc thật lâu sau đó thở dài nói:
- Giữa ngươi cùng với thái tử chẳng lẽ không có khả năng có thể hòa hảo sao? Theo như ta biết giữa hai người các ngươi cũng không có thâm cừu đại hận thực sự.
Sở Mặc lột ra một nụ cười bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này bệ hạ không nên nói với ta.
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Trẫm…. Hiểu rồi! Trẫm sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì. Cho nên, quan hệ giữa ngươi và thái tử còn có thời gian để hòa giải. Ngươi nói chuyện này là chuyện tốt, trẫm chuẩn tấu.
Sở Mặc khẽ khom người nói:
- Tại hạ…. tạ ơn bệ hạ!
Kẻ có được huân chương anh hùng, gặp vua không lạy. Đây chính là hoàng thất Đại Hạ tỏ tấm lòng tôn kính đối với anh hùng làm ra những cống hiến vô cùng to lớn cho Đại Hạ.
- Mặc khác…..
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nhất định phải đảm nhiệm một chức vị quan trọng ở viện này, ừ môn phái. Để trẫm suy nghĩ xem, chức vị gì thích hợp với ngươi…. Môn phái…. Môn phái….. Trong môn phái đều có hộ pháp, ừ rất tốt ngươi hãy làm hộ pháp của Phiêu Diêu Cung đi!
Thí Thiên Đao
Đệ tử trong học viện gần như tất cả đều là con cháu của Đại Hạ, dưới tình huống này nếu như hoàng gia vẫn như cũ không thể nắm được trong tay…. Vậy cũng chỉ có thể nói rằng năng lực của ngươi quá kém cỏi, không thể trách được người khác.
Ngay cả một cái học viện cũng không thể nắm được trong tay, thì lấy cái gì để nắm lấy trong tay cả một quốc gia to lớn?
Hoàng thượng ở bên trong ngự thư phòng, đi tới đi lui dường như đang cân nhắc. Sau đó, y đi đến bên cạnh nhìn Sở Mặc nói:
- Vậy ngươi…. Ở trong này lại đóng vai trò là nhân vật gì?
Sở Mặc cười cười nói:
- Ta là con dân của bệ hạ ạ, ngay lập tức còn phải đi đưa tin cho quân doanh. Chuyện này với ta không có quan hệ gì cả.
- Không, không được.
Hoàng thượng nhíu mày nói:
-Theo lời của ngươi trẫm không thể tin tưởng đám người bọn Diệu Nhất Nương được. Chuyện này ngươi nhất định phải tham gia vào mới được!
- À?
Sở Mặc không nhịn được mà ngẩn ra vẻ mặt đau khổ nhìn Hoàng thượng nói:
- Bản thân ta là một tiểu hài tử…. Ngài để cho ta tham gia vào trong chuyện này sao?
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói mình là một tiểu hài tử? Có con nhà ai mà giống như ngươi vậy không?
Sở Mặc gãi đầu nói:
- Ta thế nào?
- Nếu người nào thực sự xem ngươi là một tiểu hài tử, người đó chính là kẻ ngu ngốc!
Đối với Sở Mặc, hoàng thượng rất khó có thể lấy ra phong thái uy nghiêm cùng khí độ của nhà vua một nước, vì vậy thiếu niên này thật sực là quá yêu nghiệt rồi.
Những chuyện trên thảo nguyên kia, hoàng thượng không thể không hoài nghi đến, chuyện tình kinh tài tuyệt diễm đó đến cuối cùng có phải do Sở Mặc làm hay không đấy. Nếu thực sự tạo một sự kiện mạo danh để thế thân, vậy mặt mũi của Đại Hạ đều có thể mất hết cả rồi.
Kết quả theo điều tra xâm nhập, tổ chức tình báo của hoàng gia càng có nhiều tin tức kinh người.
Sự tích của Sở Mặc ở trên thảo nguyên tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một sự kiện đều giống như một đao chuẩn xác, trực tiếp trảm ở nơi trí mạng nhất.
Nhất là quá trình thu phục bộ tộc Hạo Nguyệt lại tràn đầy những sắc thái huyền thoại.
Dưới tình huống lúc ấy Hạo Nguyệt trưởng lão đang chiếm hết ưu thế, không ngờ Sở Mặc có thể thành công lật ngược tình thế….. Sau khi hoàng thượng nghe thuật lại quá trình này đều chỉ có thể trầm mặc không nói gì, cảm thán vận khí của Sở Mặc thực sự quá mạnh mẽ!
Nhân vật mấu chốt của sự kiện kia là một người khổng lồ, hiện giờ thanh danh ở trên thảo nguyên rất lớn, gần như không đâu địch nổi, đánh cho đội quân Vương Đình hoa rơi nước chảy, nghe nói sau sự kiện thứ hai này, đã trở thành một người tùy tùng của Sở Mặc!
Nghe mật thám miêu tả đối với người khổng lồ kia, hoàng thượng không kìm nổi mà thấy thèm không ngừng. Một người khổng lồ gần như đao thương bất nhập, một người có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, nếu có thể đi vào Đại Hạ, chắc chắc sẽ là một thành viên mãnh tướng vô địch.
Mật thám của Đại Hạ bên này phải mất thật nhiều khí lực và tiêu hao một lượng lớn tài lực mới lấy được một bức tranh bị vứt đi từ chỗ họa sĩ nơi đó đã vẽ. Hiện tại bức tranh phác thảo kia đang ở trong ngự thư phòng của hoàng thượng.
Người trên bức tranh kia rõ ràng chính là Sở Mặc!
Việc này, hoàng thượng đương nhiên sẽ không nói cho Sở Mặc biết. Nhưng ở trong lòng y, loại yêu nghiệt thiên tài như thiếu niên này chính là yêu thích vô cùng.
Hoàng thượng thậm chí cũng đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần thiếu niên này không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như phản quốc thì một vị Vương khác họ…. Sớm muộn gì cũng chính là Sở Mặc thôi!
Mà ngoại trừ thời đại khai quốc, muốn phong vương khác họ…. Quả thực đều là ý nghĩ kỳ lạ!
Sở Mặc nhìn hoàng thượng:
- Vậy bệ hạ…. Ngài là đáp ứng rồi đúng không?
Hoàng thượng thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn chăm chú vào Sở Mặc nói:
- Trẫm chính là tin tưởng ngươi đấy.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hoàng thượng nói tiếp:
- Trẫm cũng tin tưởng vào chính mình.
Sở Mặc lại gật đầu.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc thật sâu:
- Nhưng nếu như là Thái tử kế vị….
Sở Mặc hiểu được ý tứ của hoàng thượng có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải Thái tử điện hả chủ động tới gây sự với ta thì ta chắc chắn sẽ không chủ động đi trêu chọc hắn.
- Nếu là hắn chủ động tìm đến làm phiền ngươi thì sao?
Hoàng thượng truy vấn.
Sở Mặc suy nghĩ một chút nói:
- Bệ hạ, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung một khi được thành lập, như thế nó chính là khắp cả Đại Hạ đấy.
Hoàng thượng hơi ngẩn ra, với y mà nói Đại Hạ chính là hoàng gia, hoàng gia thì đại diện cho cả Đại Hạ!
Nhưng đối với người khác mà nói thì chưa hẳn đã là như thế này!
Đại Hạ chính là Đại Hạ của vô số con dân Đại Hạ!
- Cho nên?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.
- Cho nên, viện trưởng chẳng qua chính là lãnh tụ tinh thần của học viện. Ta có thể cam đoan với hoàng thượng rằng học viện vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với Đại Hạ.
Sở Mặc nói.
Con ngươi hoàng thượng lóe sáng nhìn Sở Mặc, trầm mặc thật lâu sau đó thở dài nói:
- Giữa ngươi cùng với thái tử chẳng lẽ không có khả năng có thể hòa hảo sao? Theo như ta biết giữa hai người các ngươi cũng không có thâm cừu đại hận thực sự.
Sở Mặc lột ra một nụ cười bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này bệ hạ không nên nói với ta.
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Trẫm…. Hiểu rồi! Trẫm sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì. Cho nên, quan hệ giữa ngươi và thái tử còn có thời gian để hòa giải. Ngươi nói chuyện này là chuyện tốt, trẫm chuẩn tấu.
Sở Mặc khẽ khom người nói:
- Tại hạ…. tạ ơn bệ hạ!
Kẻ có được huân chương anh hùng, gặp vua không lạy. Đây chính là hoàng thất Đại Hạ tỏ tấm lòng tôn kính đối với anh hùng làm ra những cống hiến vô cùng to lớn cho Đại Hạ.
- Mặc khác…..
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nhất định phải đảm nhiệm một chức vị quan trọng ở viện này, ừ môn phái. Để trẫm suy nghĩ xem, chức vị gì thích hợp với ngươi…. Môn phái…. Môn phái….. Trong môn phái đều có hộ pháp, ừ rất tốt ngươi hãy làm hộ pháp của Phiêu Diêu Cung đi!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 218: Hiệp dùng võ vi phạm điều cấm
10.0/10 từ 43 lượt.