Thí Thiên Đao
Chương 2162: Bầy tôi già nua và con chó già
Sở Mặc nhìn mọi người một cái, gật đầu:
- Nơi đó, từng là nhà của ta. Ký ức từ đời trước dù chưa thức tỉnh, nhưng càng tới gần chốn cũ của vương tộc họ Sở, trong lòng Sở Mặc lại càng cảm thấy nặng nề. Một cảm giác rung động mang theo sự đau thương vô tận nhàn nhạt chất chứa trong linh hồn.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu. Thực ra người bình thường cũng có cảm giác này, nói thí dụ như đi tới một nơi xa lạ, nhưng nháy mắt lại có cảm giác vô cùng thân thuộc, sâu trong nội tâm cũng sẽ sinh ta xúc động to lớn.
Đối với tu sĩ mà nói, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. Thêm nữa, trong lòng họ cũng có thể tự tính toán ra được đó là vì sao. Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Sở Mặc, thật lâu mà không nói nổi thành lời.
- Không phải là các ngươi sợ rồi đấy chứ?
Sở Mặc thuận miệng nói đùa một câu.
Lúc này, tất cả mọi người cùng cười ồ lên.
Mông Nã nói:
- Ngày xưa ta từng là đại tướng quân của vùng tối kia!
Ngụ ý muốn nói, có cái gì mà ta chưa từng thấy? Còn biết sợ sao? Mấy người La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ, Huyền Huyền, Thiên Không lão tổ, cùng con khỉ với lục đại thánh đều không biết nhiều về quá khứ của Mông Nã. Tuy rằng từng nghe Mông Nã ngẫu nhiên đề cập tới, nhưng lại không rõ cụ thể. Cho nên toàn bộ đều có chút giật mình.
Không ngờ Mông Nã thực sự không nói đùa, y đúng là sinh linh vùng tối.
Con khỉ nói:
- Trước giờ ta đây vẫn không có duyên gặp chữ sợ.
Côn đại thánh nói:
- Không sợ.
Bằng đại thánh cười:
- Sợ cái gì?
Miêu đại thánh cười nhạt:
- Ta từng chết một lần.
Hồ Ly đại thánh nói:
- Ta không thích cuộc sống nhiều tính kích thích, nhưng ta chưa bao giờ sợ hãi trở ngại. Tuyết Giao đại thánh mặt không hề thay đổi:
- Sợ quái gì.
Ngưu đại thánh ồm ồm nói:
- Đang chán vì không có gì làm đây.
Thiên Không lão tổ nhìn La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ và Huyền Huyền một cái, cười nói:
- Năm chúng ta đều từng là người đứng đầu một vũ trụ, chúa tể lãnh thổ vô tận. Cùng nhau từ trẻ tới nay, đánh trận nhiều vô số kể, không có gì đáng sợ. La Lan mỉm cười:
- Quả thế.
Thiên Thu gật đầu.
Thanh Cổ nói:
Khuôn mặt mập mạp của Huyền Huyền khi cười rộ lên rất tức cười, y nói:
- Công tử thật biết nói đùa…Được rồi, không ai sợ, sợ cái gì chứ?
Nếu nói là sợ thật, thì sẽ không đồng ý chém bỏ thần cách, nếu như sợ thật, thì sẽ không rời khỏi Cổ Băng Băng!
Dù sao Cổ Băng Băng thân là con gái cưng gia tộc cổ thần, địa vị thân phận cực cao, giờ còn làm phó minh chủ Liên minh Tinh Anh, nhìn sao cũng thấy đi theo Cổ Băng Băng vừa an toàn lại bảo đảm hơn theo Sở Mặc nhiều.
Nhưng mọi người vẫn tới không chút do dự. Ngay cả việc Sở Mặc muốn làm gì họ cũng không hỏi nhiều thêm một câu!
Cho nên, sợ cái gì chứ?
Sợ chết ư?
Tất cả mọi người đều không sợ.
- Đi thôi.
Sở Mặc cũng cười rộ lên. Đất tổ vương tộc họ Sở, ranh giới tỷ vạn dặm, một đống hoang tàn.
Thời gian trăm vạn năm thấm thoắt trôi qua, biển cả nương dâu đã trải qua vô số trận luân hồi, nơi đây đã sớm không còn vẻ phồn hoa năm xưa nữa.
Khả năng trăm vạn năm trước, trên ranh giới tỷ vạn dặm này đã từng có cung điện rộng rãi trải dài, thịnh vượng không gì sánh được.
Nhưng bây giờ, ngay cả một đoạn tường đổ cũng không thấy. Chỉ có thể thi thoảng bắt gặp một góc kiến trúc tan hoang vẫn còn trận pháp bảo vệ trong vài cây cổ thụ chọc trời. Yên lặng kể lại sự huy hoàng năm xưa.
Tới nơi đây, tâm trạng của tất cả mọi người không hiểu sao đều trở nên có chút nặng nề.
Mặc dù họ chẳng có chút quan hệ nào với nơi này, nhưng vẫn bị hơi thở kia nhuộm lên như cũ.
Sở Mặc rất bi thương. Từ sau khi tới đây, bước chân trên mảnh đất này, đã mấy ngày hắn không mở miệng nói chuyện rồi.
Hai tu sĩ cổ tộc Đông Phương bám đuôi họ tới đây dừng lại ở rất xa, vốn không dám bước chân vào “vùng đất dữ” kia.
Trí nhớ kiếp trước của Sở Mặc cũng chưa thức tỉnh, nhưng khi đi trên mảnh đất này thì chưa bao giờ thôi bi thương. Còn có sự ấm áp cùng thân thuộc nhàn nhạt không ngừng đánh vào trái tim hắn.
Nơi đây, đã từng là quê hương hắn, nơi hắn sinh ra và lớn lên. Trăm vạn năm trước, nơi đây đã từng cất chứa mọi vui buồn của hắn.
Rốt cuộc, đám người họ đi sâu vào trong di chỉ vương tộc họ Sở, tới trước một cung điện đổ nát.
Một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt Sở Mặc.
Thậm chí bản thân Sở Mặc cũng không ngờ, tới đây, thấy cung điện này, hắn vậy mà lại rơi lệ.
Nước mắt trong suốt, rơi trên chốn tang thương, lập tức vỡ tan, lặng yên thấm sâu vào trong đất. Gâu!
Một tiếng chó sủa già nua bất chợt vang lên phía sau cung điện đổ nát.
Tiếp theo một bóng dáng màu nâu đất lao tới như luồng sáng, có vẻ muốn tấn công.
Mọi người toàn bộ đều ngẩn ra, giật nảy mình. Vừa định phản kích lại thì cái bóng màu nâu đất đã đột ngột rơi xuống, đứng trước mặt Sở Mặc. Đây là một con chó già nua.
Quả thực quá già rồi!
Lông trên người sắp rụng hết một nửa, hơn nữa răng trong miệng nó mười phần cũng chỉ còn một thoạt nhìn có chút buồn cười.
Đây là một con chó già đã tu luyện đắc đạo thành công!
Con chó già rụng hết răng lông thưa thớt đứng trước mặt Sở Mặc, ngơ ngác nhìn hắn. Sau đó, tự cặp mắt đã đục ngầu của nó lã chã rơi lệ.
Trong nháy mắt, nước mắt rơi như mưa!
Gâu!
Tiếng chó sủa này hoàn toàn khác với tiếng sủa uy hiếp hồi nãy.
Tiếng sủa này như thể gặp lại người thân, tràn ngập sung sướng.
Chẳng biết tại sao, trong tim mọi người dâng lên một cảm giác đau lòng khôn tả. Ầm!
Một cơn sóng phảng phất tới từ sâu trong linh hồn lập tức dồn lên đầu Sở Mặc.
Sở Mặc chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn bàn tay có chút run rẩy đưa về phía con chó già màu nâu đất móm răng và lông thưa thớt.
- Đại hoàng, là ngươi sao?
Gâu! Nước mắt của con chó già lại càng chan chứa, dường như nó còn có chút ngượng ngùng, nhăn nhó đi về hướng Sở Mặc.
Cuối cùng đem đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Sở Mặc.
Nước mắt nó nhoáng cái đã ướt tay hắn.
Trong lòng đám người phía sau như thể bị tan chảy, đều vô cùng cảm động.
Hai cô gái dù đã từng làm bá chủ một phương vũ trụ là La Lan cùng Âu Dương Phỉ, vào giờ khắc này cũng không nhịn được trực tiếp rơi lệ. Nhà tan, vẫn còn một con chó già canh giữ, chưa từng rời đi.
Thí Thiên Đao
- Nơi đó, từng là nhà của ta. Ký ức từ đời trước dù chưa thức tỉnh, nhưng càng tới gần chốn cũ của vương tộc họ Sở, trong lòng Sở Mặc lại càng cảm thấy nặng nề. Một cảm giác rung động mang theo sự đau thương vô tận nhàn nhạt chất chứa trong linh hồn.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu. Thực ra người bình thường cũng có cảm giác này, nói thí dụ như đi tới một nơi xa lạ, nhưng nháy mắt lại có cảm giác vô cùng thân thuộc, sâu trong nội tâm cũng sẽ sinh ta xúc động to lớn.
Đối với tu sĩ mà nói, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. Thêm nữa, trong lòng họ cũng có thể tự tính toán ra được đó là vì sao. Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Sở Mặc, thật lâu mà không nói nổi thành lời.
- Không phải là các ngươi sợ rồi đấy chứ?
Sở Mặc thuận miệng nói đùa một câu.
Lúc này, tất cả mọi người cùng cười ồ lên.
Mông Nã nói:
- Ngày xưa ta từng là đại tướng quân của vùng tối kia!
Ngụ ý muốn nói, có cái gì mà ta chưa từng thấy? Còn biết sợ sao? Mấy người La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ, Huyền Huyền, Thiên Không lão tổ, cùng con khỉ với lục đại thánh đều không biết nhiều về quá khứ của Mông Nã. Tuy rằng từng nghe Mông Nã ngẫu nhiên đề cập tới, nhưng lại không rõ cụ thể. Cho nên toàn bộ đều có chút giật mình.
Không ngờ Mông Nã thực sự không nói đùa, y đúng là sinh linh vùng tối.
Con khỉ nói:
- Trước giờ ta đây vẫn không có duyên gặp chữ sợ.
Côn đại thánh nói:
- Không sợ.
Bằng đại thánh cười:
- Sợ cái gì?
Miêu đại thánh cười nhạt:
- Ta từng chết một lần.
Hồ Ly đại thánh nói:
- Ta không thích cuộc sống nhiều tính kích thích, nhưng ta chưa bao giờ sợ hãi trở ngại. Tuyết Giao đại thánh mặt không hề thay đổi:
- Sợ quái gì.
Ngưu đại thánh ồm ồm nói:
- Đang chán vì không có gì làm đây.
Thiên Không lão tổ nhìn La Lan, Thiên Thu, Thanh Cổ và Huyền Huyền một cái, cười nói:
- Năm chúng ta đều từng là người đứng đầu một vũ trụ, chúa tể lãnh thổ vô tận. Cùng nhau từ trẻ tới nay, đánh trận nhiều vô số kể, không có gì đáng sợ. La Lan mỉm cười:
- Quả thế.
Thiên Thu gật đầu.
Thanh Cổ nói:
Khuôn mặt mập mạp của Huyền Huyền khi cười rộ lên rất tức cười, y nói:
- Công tử thật biết nói đùa…Được rồi, không ai sợ, sợ cái gì chứ?
Nếu nói là sợ thật, thì sẽ không đồng ý chém bỏ thần cách, nếu như sợ thật, thì sẽ không rời khỏi Cổ Băng Băng!
Dù sao Cổ Băng Băng thân là con gái cưng gia tộc cổ thần, địa vị thân phận cực cao, giờ còn làm phó minh chủ Liên minh Tinh Anh, nhìn sao cũng thấy đi theo Cổ Băng Băng vừa an toàn lại bảo đảm hơn theo Sở Mặc nhiều.
Nhưng mọi người vẫn tới không chút do dự. Ngay cả việc Sở Mặc muốn làm gì họ cũng không hỏi nhiều thêm một câu!
Cho nên, sợ cái gì chứ?
Sợ chết ư?
Tất cả mọi người đều không sợ.
- Đi thôi.
Sở Mặc cũng cười rộ lên. Đất tổ vương tộc họ Sở, ranh giới tỷ vạn dặm, một đống hoang tàn.
Thời gian trăm vạn năm thấm thoắt trôi qua, biển cả nương dâu đã trải qua vô số trận luân hồi, nơi đây đã sớm không còn vẻ phồn hoa năm xưa nữa.
Khả năng trăm vạn năm trước, trên ranh giới tỷ vạn dặm này đã từng có cung điện rộng rãi trải dài, thịnh vượng không gì sánh được.
Nhưng bây giờ, ngay cả một đoạn tường đổ cũng không thấy. Chỉ có thể thi thoảng bắt gặp một góc kiến trúc tan hoang vẫn còn trận pháp bảo vệ trong vài cây cổ thụ chọc trời. Yên lặng kể lại sự huy hoàng năm xưa.
Tới nơi đây, tâm trạng của tất cả mọi người không hiểu sao đều trở nên có chút nặng nề.
Mặc dù họ chẳng có chút quan hệ nào với nơi này, nhưng vẫn bị hơi thở kia nhuộm lên như cũ.
Sở Mặc rất bi thương. Từ sau khi tới đây, bước chân trên mảnh đất này, đã mấy ngày hắn không mở miệng nói chuyện rồi.
Hai tu sĩ cổ tộc Đông Phương bám đuôi họ tới đây dừng lại ở rất xa, vốn không dám bước chân vào “vùng đất dữ” kia.
Trí nhớ kiếp trước của Sở Mặc cũng chưa thức tỉnh, nhưng khi đi trên mảnh đất này thì chưa bao giờ thôi bi thương. Còn có sự ấm áp cùng thân thuộc nhàn nhạt không ngừng đánh vào trái tim hắn.
Nơi đây, đã từng là quê hương hắn, nơi hắn sinh ra và lớn lên. Trăm vạn năm trước, nơi đây đã từng cất chứa mọi vui buồn của hắn.
Rốt cuộc, đám người họ đi sâu vào trong di chỉ vương tộc họ Sở, tới trước một cung điện đổ nát.
Một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt Sở Mặc.
Thậm chí bản thân Sở Mặc cũng không ngờ, tới đây, thấy cung điện này, hắn vậy mà lại rơi lệ.
Nước mắt trong suốt, rơi trên chốn tang thương, lập tức vỡ tan, lặng yên thấm sâu vào trong đất. Gâu!
Một tiếng chó sủa già nua bất chợt vang lên phía sau cung điện đổ nát.
Tiếp theo một bóng dáng màu nâu đất lao tới như luồng sáng, có vẻ muốn tấn công.
Mọi người toàn bộ đều ngẩn ra, giật nảy mình. Vừa định phản kích lại thì cái bóng màu nâu đất đã đột ngột rơi xuống, đứng trước mặt Sở Mặc. Đây là một con chó già nua.
Quả thực quá già rồi!
Lông trên người sắp rụng hết một nửa, hơn nữa răng trong miệng nó mười phần cũng chỉ còn một thoạt nhìn có chút buồn cười.
Đây là một con chó già đã tu luyện đắc đạo thành công!
Con chó già rụng hết răng lông thưa thớt đứng trước mặt Sở Mặc, ngơ ngác nhìn hắn. Sau đó, tự cặp mắt đã đục ngầu của nó lã chã rơi lệ.
Trong nháy mắt, nước mắt rơi như mưa!
Gâu!
Tiếng chó sủa này hoàn toàn khác với tiếng sủa uy hiếp hồi nãy.
Tiếng sủa này như thể gặp lại người thân, tràn ngập sung sướng.
Chẳng biết tại sao, trong tim mọi người dâng lên một cảm giác đau lòng khôn tả. Ầm!
Một cơn sóng phảng phất tới từ sâu trong linh hồn lập tức dồn lên đầu Sở Mặc.
Sở Mặc chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn bàn tay có chút run rẩy đưa về phía con chó già màu nâu đất móm răng và lông thưa thớt.
- Đại hoàng, là ngươi sao?
Gâu! Nước mắt của con chó già lại càng chan chứa, dường như nó còn có chút ngượng ngùng, nhăn nhó đi về hướng Sở Mặc.
Cuối cùng đem đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Sở Mặc.
Nước mắt nó nhoáng cái đã ướt tay hắn.
Trong lòng đám người phía sau như thể bị tan chảy, đều vô cùng cảm động.
Hai cô gái dù đã từng làm bá chủ một phương vũ trụ là La Lan cùng Âu Dương Phỉ, vào giờ khắc này cũng không nhịn được trực tiếp rơi lệ. Nhà tan, vẫn còn một con chó già canh giữ, chưa từng rời đi.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2162: Bầy tôi già nua và con chó già
10.0/10 từ 43 lượt.