Thí Thiên Đao
Chương 2142: Hầu Tử biến mất (1)
Đạt đến cảnh giới như thế sẽ không ai muốn bị điều khiển bởi người khác!
Cho nên, bồi dưỡng nên tu sĩ sở hữu chiến lực ngang tầm Thái Thượng là lựa chọn tốt nhất.
Phương pháp này, Linh Thông Thượng Nhân đã sớm có chuẩn bị.
Nói cách khác, sắp đặt từ muôn đời của y so với Sở Mặc, y càng thích hợp làm chuyện này hơn. Cho nên, Linh Thông Thượng Nhân tuyệt đối không cho phép kế hoạch y ấp ủ bấy lâu bị bất cứ ai phá hỏng. Cho dù là con gái của y! Cho nên y chỉ có thể mang hai cô con gái của y đến cạnh Sở Mặc!
Bây giờ do Hầu Tử có thể sẽ có chuyện xấu xảy ra. Linh Thông Thượng Nhân thầm nghĩ:
- Hầu Tử ngươi tốt nhất là biết thời thế một chút. Nếu không... ta không ngại giết thêm một tuyệt thế thiên kiêu đâu!
Nhưng điều Linh Thông Thượng Nhân hoàn toàn không tưởng được là Hầu Tử vậy mà biến mất!
Sau khi Hầu Tử cáo từ rời đi, không nói gì liền mất dạng, toàn Thương Cổ Thành đều không có chút dấu tích!
Đến cả Linh Thông Thượng Nhân bản lĩnh bực nào, dùng mọi thủ đoạn, sử dụng bản lĩnh cao cường tra xét, suy diễn phán đoán... Đều không thể tìm ra chút manh mối!
Điều này khiến y vừa lo sợ vừa tức giận! Tên Hầu Tử chết tiệt kia... đến cùng là đang ở đâu? Nó muốn làm gì?
Y hiện tại đã chắc chắn Hầu Tử nói dối!
Nó khi gặp Thái Thượng chắc chắn có thu hoạch lớn!
Nếu không, chắc chắn không thể biến mất hoàn toàn như thế!
Linh Thông Thượng Nhân vẫn không thể biểu hiện gì bất thường. Y hiện tại còn cần Liên Minh Tinh Anh thực hiện những điều y đã bố trí. Rất cần! Linh Thông Thượng Nhân tập trung thần thức ở sáu người huynh đệ kia của Hầu Tử, Tử Đạo và và Âu Dương Phi. Vậy mà cũng không thu được gì!
Hầu Tử căn bản không đi tìm bọn họ.
Linh Thông Thượng Nhân giả như không có chuyện gì xảy ra, tìm đến Cổ Băng Băng, ra vẻ tùy ý hỏi:
- Hầu Tử đi đâu rồi?
- Ai biết đâu?
Cổ Băng Băng còn tùy ý hơn, nói:
- Hầu Tử hắn ta trước nay đều tùy ý rời đi không nói gì cả. Dù là Tả Tướng Quân của ta nhưng thật ra ta cũng không thể quản lý được hắn. Cũng không chừng do lần này đi mà không thu hoạch được gì, hắn ta ngượng ngùng mà không dám gặp chúng ta thôi.
- Sở Mặc, ta đã nói cho bên Liên Minh kế hoạch chiến với Toa Lan đạo tặc, bọn họ rất ủng hộ, dạo gần đây, họ thường xuyên tới đây hỏi han. Chỉ cần tới lúc đó ra lệnh một tiếng sẽ lập tức phát động tấn công!
Linh Thông Thượng Nhân thở dài, chỉ có thể gật đầu. Trong lòng cực kỳ buồn bực. Hầu Tử bỗng dưng biến mất làm y cảm giác thật bấtan.
Nhưng nghĩ lại, Sở Mặc còn đang bị vây trong tiểu thế giới của mình, vô số pháp trận bên ngoài. Dù là Thái Thượng có xông vào cũng không chiếm được lợi. Không nói Hầu Tử không thể tìm đến, dù có tìm được cũng không thể đi vào.
Hơn nữa, bên trong tiểu thế giới kia, pháp trận lại càng nhiều vô kể. Đi vào chắc chắn khó thoát!
Thủ đoạn trải qua vô số năm sắp đặt như thế, Linh Thông Thượng Nhân cũng không tin trên đời có ai có thể phá giải được.Không ai có thể cản trở ta” Linh Thông Thượng Nhân thầm nghĩ.
Sau đó, gật gật đầu với Cổ Băng Băng:
- Tốt. Bắt được Toa Lan đạo tặc chưa biết chừng lại thu được số lớn tài nguyên, rất có lợi cho sự phát triển của Liên Minh Tinh Anh chúng ta.
Cổ Băng Băng cũng lộ ra nét vui mừng:
- Qua nhiều năm như thế cuối cùng cũng tới lúc Liên Minh chúng ta tỏa sáng!
Linh Thông Thượng Nhân cười cười:
- Hôi Địa đang suy tính tấn công chúng ta. Vậy cũng tốt, dịp để chúng ta được chiến đấu còn rất nhiều!
...
Hầu Tử rời khỏi Thương Cổ Thành, trong chớp mắt liền bay qua mấy tỉ dặm, đồng thời trên đỉnh đầu Hầu Tử hiện lên bát quái đồ. Trong lòng nó không khỏi nhớ đến lời dặn Thái Thượng nói lúc chia tay.
- Thông đạo cần chúng ta trấn thủ, cũng chỉ có ta với Phật Đà… Mới có thể ngăn chặn sự sụp đổ của Thông đạo. Muốn rời khỏi Thông đạo chỉ có thể tìm được con đường thông thiên. Nhưng con đường ấy, hoàntoàn là Thiên đạo tạo nên, không người nào có thể biết. Muốn tìm ra con đường kia đòi hỏi Đạo cực phi thường. Đạo là đạo, nhưng cũng không là đạo. Đại Đạo, huyền diệu khó có thể giải thích. Dù là chúng ta cũng khó mà thấu hiểu hoàn toàn. Nhưng, thế gian này muôn màu, luôn có thiên tài ra đời tạo ra hào quang sang chói. Sở công tử chính là người như thế, nhưng số phận hắn lại gập ghềnh. Con đường chông gai, khó mà tự do. Lần này ngươi trở về phải nghe theo tiếng lòng của mình. Không gặp được hắn cũng không cần đi tìm hắn. Cứ bảo vệ bản thân, rồi ngươi sẽ gặp được hắn.
Hầu Tử lúc ấy vẫn không hiểu Thái Thượng có ý gì. Cho đến bây giờ, hắn ta mới hiểu. Khi Thái Thượng nói vậy, cũng đã nhìn thấu kiếpnạn của Sở Mặc, nhưng lại dặn dò nó không nên đi tìm Sở Mặc, đồng thời bảo vệ tốt bản thân.
Đi đến đâu mới là bảo toàn chính mình?
Hầu Tử nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ của Sở Sở!
Cùng lúc, nó cũng nghĩ đến việc có nên nói cho Sở Sở chuyện này. Nó sợ khi Sở Sở biết, có khi lập tức phát khùng, dẫn binh tấn công Thương Cổ Thành.
Nhưng nếu vậy toàn bộ Liên Minh Tinh Anh sợ rằng sẽ lập tức tanrã!
Nhưng nếu không nói, Hầu Tử lại sợ rằng đến một ngày hàng giả kia ngồi vững với thân phận Sở Mặc, đến khi Sở Mặc trở về cũng sẽ không ai tin tưởng.
Hầu Tử chỉ vào Thái Cực đồ, phong ấn toàn bộ khí tức trên người mình, triển khai toàn bộ cảnh giới điên cuồng bay đi.
Cuối cùng, dùng thời gian mấy năm, nó đến được Lạc Thủy gia tộc.
Nhưng Hầu Tử không đi thẳng vào mà hóa thành một người trungniên gầy gò, tướng mạo bình thường. Sau một ngày, cuối cùng Hầu Tử cũng gặp được Sở Sở. Bởi, từ trước, giữa hai người đều có thần thức để liên lạc.
Sở Sở gặp Hầu Tử thì cực kỳ ngạc nhiên. Năm xưa, gặp Hầu Tử một lần ở trong động phủ bên ngoài Thương Cổ Thành, sau đó liền mỗi người mỗi ngả. Nàng ấy biết Hầu Tử đang tìm gặp Thái Thượng, không ngờ lại đi tìm nàng ở đây.
Giờ đây, Nhất Phương Thành sớm đã là đại bản doanh (chỗ đóng quân) của Liên Minh Tinh Anh. Người ở đây toàn bộ là người trong Liên Minh Tinh Anh.
- Hầu Tử ca, người sao bỗng dưng tới đây?
Sở Sở gặp Hầu Tử vẫn rất vui vẻ, cũng rất khách khí. Nàng biết, Hầu Tử là một trong những người bạn tốt nhất của ca nàng.
Hầu Tử nhìn Sở Sở:
- Cô dẫn binh tới Thương Cổ Thành rồi?
Sở Sở nghe vậy liền hiểu đã có vấn đề. Lập tức nghiêm túc, nhìn Hầu Tử:
- Đúng vậy, Băng Băng nói rằng muốn chiến với Toa Lan đạo tặc, ta cũng đang muốn tìm cơ hội luyện binh một chút trước khi người Hôi Địa chưa đánh tới đây. Chỉ khi trải qua chiến tranh thực sự mới có thểtrưởng thành nhanh chóng. Có vấn đề gì?
Thí Thiên Đao
Cho nên, bồi dưỡng nên tu sĩ sở hữu chiến lực ngang tầm Thái Thượng là lựa chọn tốt nhất.
Phương pháp này, Linh Thông Thượng Nhân đã sớm có chuẩn bị.
Nói cách khác, sắp đặt từ muôn đời của y so với Sở Mặc, y càng thích hợp làm chuyện này hơn. Cho nên, Linh Thông Thượng Nhân tuyệt đối không cho phép kế hoạch y ấp ủ bấy lâu bị bất cứ ai phá hỏng. Cho dù là con gái của y! Cho nên y chỉ có thể mang hai cô con gái của y đến cạnh Sở Mặc!
Bây giờ do Hầu Tử có thể sẽ có chuyện xấu xảy ra. Linh Thông Thượng Nhân thầm nghĩ:
- Hầu Tử ngươi tốt nhất là biết thời thế một chút. Nếu không... ta không ngại giết thêm một tuyệt thế thiên kiêu đâu!
Nhưng điều Linh Thông Thượng Nhân hoàn toàn không tưởng được là Hầu Tử vậy mà biến mất!
Sau khi Hầu Tử cáo từ rời đi, không nói gì liền mất dạng, toàn Thương Cổ Thành đều không có chút dấu tích!
Đến cả Linh Thông Thượng Nhân bản lĩnh bực nào, dùng mọi thủ đoạn, sử dụng bản lĩnh cao cường tra xét, suy diễn phán đoán... Đều không thể tìm ra chút manh mối!
Điều này khiến y vừa lo sợ vừa tức giận! Tên Hầu Tử chết tiệt kia... đến cùng là đang ở đâu? Nó muốn làm gì?
Y hiện tại đã chắc chắn Hầu Tử nói dối!
Nó khi gặp Thái Thượng chắc chắn có thu hoạch lớn!
Nếu không, chắc chắn không thể biến mất hoàn toàn như thế!
Linh Thông Thượng Nhân vẫn không thể biểu hiện gì bất thường. Y hiện tại còn cần Liên Minh Tinh Anh thực hiện những điều y đã bố trí. Rất cần! Linh Thông Thượng Nhân tập trung thần thức ở sáu người huynh đệ kia của Hầu Tử, Tử Đạo và và Âu Dương Phi. Vậy mà cũng không thu được gì!
Hầu Tử căn bản không đi tìm bọn họ.
Linh Thông Thượng Nhân giả như không có chuyện gì xảy ra, tìm đến Cổ Băng Băng, ra vẻ tùy ý hỏi:
- Hầu Tử đi đâu rồi?
- Ai biết đâu?
Cổ Băng Băng còn tùy ý hơn, nói:
- Hầu Tử hắn ta trước nay đều tùy ý rời đi không nói gì cả. Dù là Tả Tướng Quân của ta nhưng thật ra ta cũng không thể quản lý được hắn. Cũng không chừng do lần này đi mà không thu hoạch được gì, hắn ta ngượng ngùng mà không dám gặp chúng ta thôi.
- Sở Mặc, ta đã nói cho bên Liên Minh kế hoạch chiến với Toa Lan đạo tặc, bọn họ rất ủng hộ, dạo gần đây, họ thường xuyên tới đây hỏi han. Chỉ cần tới lúc đó ra lệnh một tiếng sẽ lập tức phát động tấn công!
Linh Thông Thượng Nhân thở dài, chỉ có thể gật đầu. Trong lòng cực kỳ buồn bực. Hầu Tử bỗng dưng biến mất làm y cảm giác thật bấtan.
Nhưng nghĩ lại, Sở Mặc còn đang bị vây trong tiểu thế giới của mình, vô số pháp trận bên ngoài. Dù là Thái Thượng có xông vào cũng không chiếm được lợi. Không nói Hầu Tử không thể tìm đến, dù có tìm được cũng không thể đi vào.
Hơn nữa, bên trong tiểu thế giới kia, pháp trận lại càng nhiều vô kể. Đi vào chắc chắn khó thoát!
Thủ đoạn trải qua vô số năm sắp đặt như thế, Linh Thông Thượng Nhân cũng không tin trên đời có ai có thể phá giải được.Không ai có thể cản trở ta” Linh Thông Thượng Nhân thầm nghĩ.
Sau đó, gật gật đầu với Cổ Băng Băng:
- Tốt. Bắt được Toa Lan đạo tặc chưa biết chừng lại thu được số lớn tài nguyên, rất có lợi cho sự phát triển của Liên Minh Tinh Anh chúng ta.
Cổ Băng Băng cũng lộ ra nét vui mừng:
- Qua nhiều năm như thế cuối cùng cũng tới lúc Liên Minh chúng ta tỏa sáng!
Linh Thông Thượng Nhân cười cười:
- Hôi Địa đang suy tính tấn công chúng ta. Vậy cũng tốt, dịp để chúng ta được chiến đấu còn rất nhiều!
...
Hầu Tử rời khỏi Thương Cổ Thành, trong chớp mắt liền bay qua mấy tỉ dặm, đồng thời trên đỉnh đầu Hầu Tử hiện lên bát quái đồ. Trong lòng nó không khỏi nhớ đến lời dặn Thái Thượng nói lúc chia tay.
- Thông đạo cần chúng ta trấn thủ, cũng chỉ có ta với Phật Đà… Mới có thể ngăn chặn sự sụp đổ của Thông đạo. Muốn rời khỏi Thông đạo chỉ có thể tìm được con đường thông thiên. Nhưng con đường ấy, hoàntoàn là Thiên đạo tạo nên, không người nào có thể biết. Muốn tìm ra con đường kia đòi hỏi Đạo cực phi thường. Đạo là đạo, nhưng cũng không là đạo. Đại Đạo, huyền diệu khó có thể giải thích. Dù là chúng ta cũng khó mà thấu hiểu hoàn toàn. Nhưng, thế gian này muôn màu, luôn có thiên tài ra đời tạo ra hào quang sang chói. Sở công tử chính là người như thế, nhưng số phận hắn lại gập ghềnh. Con đường chông gai, khó mà tự do. Lần này ngươi trở về phải nghe theo tiếng lòng của mình. Không gặp được hắn cũng không cần đi tìm hắn. Cứ bảo vệ bản thân, rồi ngươi sẽ gặp được hắn.
Hầu Tử lúc ấy vẫn không hiểu Thái Thượng có ý gì. Cho đến bây giờ, hắn ta mới hiểu. Khi Thái Thượng nói vậy, cũng đã nhìn thấu kiếpnạn của Sở Mặc, nhưng lại dặn dò nó không nên đi tìm Sở Mặc, đồng thời bảo vệ tốt bản thân.
Đi đến đâu mới là bảo toàn chính mình?
Hầu Tử nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ của Sở Sở!
Cùng lúc, nó cũng nghĩ đến việc có nên nói cho Sở Sở chuyện này. Nó sợ khi Sở Sở biết, có khi lập tức phát khùng, dẫn binh tấn công Thương Cổ Thành.
Nhưng nếu vậy toàn bộ Liên Minh Tinh Anh sợ rằng sẽ lập tức tanrã!
Nhưng nếu không nói, Hầu Tử lại sợ rằng đến một ngày hàng giả kia ngồi vững với thân phận Sở Mặc, đến khi Sở Mặc trở về cũng sẽ không ai tin tưởng.
Hầu Tử chỉ vào Thái Cực đồ, phong ấn toàn bộ khí tức trên người mình, triển khai toàn bộ cảnh giới điên cuồng bay đi.
Cuối cùng, dùng thời gian mấy năm, nó đến được Lạc Thủy gia tộc.
Nhưng Hầu Tử không đi thẳng vào mà hóa thành một người trungniên gầy gò, tướng mạo bình thường. Sau một ngày, cuối cùng Hầu Tử cũng gặp được Sở Sở. Bởi, từ trước, giữa hai người đều có thần thức để liên lạc.
Sở Sở gặp Hầu Tử thì cực kỳ ngạc nhiên. Năm xưa, gặp Hầu Tử một lần ở trong động phủ bên ngoài Thương Cổ Thành, sau đó liền mỗi người mỗi ngả. Nàng ấy biết Hầu Tử đang tìm gặp Thái Thượng, không ngờ lại đi tìm nàng ở đây.
Giờ đây, Nhất Phương Thành sớm đã là đại bản doanh (chỗ đóng quân) của Liên Minh Tinh Anh. Người ở đây toàn bộ là người trong Liên Minh Tinh Anh.
- Hầu Tử ca, người sao bỗng dưng tới đây?
Sở Sở gặp Hầu Tử vẫn rất vui vẻ, cũng rất khách khí. Nàng biết, Hầu Tử là một trong những người bạn tốt nhất của ca nàng.
Hầu Tử nhìn Sở Sở:
- Cô dẫn binh tới Thương Cổ Thành rồi?
Sở Sở nghe vậy liền hiểu đã có vấn đề. Lập tức nghiêm túc, nhìn Hầu Tử:
- Đúng vậy, Băng Băng nói rằng muốn chiến với Toa Lan đạo tặc, ta cũng đang muốn tìm cơ hội luyện binh một chút trước khi người Hôi Địa chưa đánh tới đây. Chỉ khi trải qua chiến tranh thực sự mới có thểtrưởng thành nhanh chóng. Có vấn đề gì?
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2142: Hầu Tử biến mất (1)
10.0/10 từ 43 lượt.