Thí Thiên Đao
Chương 2111: Suy đoan (2)
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Cổ Băng Băng:
- Ý gì?
- Ý ta là, không có ai biết những Thái Thượng kia đã sống được baonhiêu năm!
Cổ Băng Băng thở dài:
- Người có thể từ Tổ cảnh đột phá Thái Thượng, thật ra rất hiếm có! Có thể nói, giữa Tổ cảnh và Thái Thượng có một cái đê lớn! Cái đê này.. đủ ngăn trở vô số người. Nhưng chỉ cần có thể đi qua cái đê này, đạt tới Thái Thượng thì có nghĩa có thể tung hoành thế gian! Hết thọ nguyên có thể lựa chọn luân hồi, dù luân hồi tới vũ trụ nào cũng không quan trọng, kể cả là mất đimột chút hồn lực, xuất hiện người đối lập của mình trong vũ trụ cũng không sao! Ngược lại, họ đều có cách để mau chóng tìm lại ký ức kiếp trước, rồi dùng thời gian ngắn nhất tu luyện lần nữa, trở lại làm Thái Thượng! Vì thế, dù huynh gặp rất nhiều tu sĩ đạt đến Tổ cảnh, nhưng đâu có gặp ai vào đến Thái Thượng đâu? Thậm chí, trước khingười đó đạt đến cảnh giới Thái Thượng, dù huynh gặp được hắn ta cũng không hề biết được!
- Theo cô nói, chủ nhân của Tú Thủy Sơn Trang rất có thể là Thái Thượng? Một người đã luân hồi vài chục lần?
Sở Mặc vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ta đoán vậy đấy. Vì Tú Thủy Sơn Trang quá bất thường!
Cổ Băng Băng nghiêm túc nói:
- Một nơi tồn tại ba vạn kỷ nguyên, không thể không có chút tiếng tăm nào trong Thông đạo. Nếu nơi đó không có sức mạnh, không có nhân vật mạnh khủng bố trấn giữ, chắc chắn đã bị cổ tộc khác tiêu diệt. Thật ra thì bất kỳ nơi nào tồn tại hơn một nghìn kỷ nguyên ở Thông đạo đều không hề đơn giản.
Sở Mặc nhìn Cổ Băng Băng, không nói gì. Không thể không nói, tu sĩ đạt đến cảnh giới này đều có trí nhớ mạnh mẽ đến mức làm người ta sợ hãi. Năng lực suy đoán cũng không thể đánh giá thấp được. Bọn họ thậm chí có thể tính được quỹ tích vận hành của vũ trụ mênh mông!
Nhưng năng lực phân tích mạnh mẽ của Cổ Băng Băng cũng khiến Sở Mặc kinh ngạc. Nếu là hắn, chưa chắc đã tìm được giao điểm then chốt của hàng ngàn hàng vạn tin tức chồng chéo lên nhau. Cổ Băng Băng nhìn vẻ mặt của Sở Mặc liền hiểu hắn đang nghĩ gì, liền cười:
- Thật ra không thần kỳ như huynh tưởng đâu. Huynh không biết nguồn gốc tình báo của cổ tộc. Tuy đây là chuyện bí mật, nhưng nói cho huynh thì không sao cả: Đó là một pháp trận lớn, chuyên dùng để xử lý tin tình báo! Dù là tin tức gì chỉ cần báo lên chỗ đó, sẽ không bao giờ mất đi, trừ phi.. pháp trận bị hủy! Nhưng chuyện như thế, chỉ cần cổ tộc chưa diệt vong, pháp trận sẽ không bao giờ xảy ra vấn đề. Khi muốn điều tra, chỉ cần nghĩ trong đầu muốn tìm kiếm gì, trong đó sẽ cung cấp tất cả thông tin liên quan truyền đến chuyện đó. Theo đó, mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa, thuận lợi nhất là chỉ cần huynh đủ quyền hạn, người khác sẽ không thể biết huynh đã tìm kiếmthông tin gì!
Sở Mặc rung động, thầm nghĩ: dù là như thế, nhưng muốn suy đoán thành thục như Cổ Băng Băng chắc chắn không dễ. Ví dụ như, làm sao nàng điều tra được tin về Tú Thủy Sơn Trang để phân tích? Chắc chắn là chỉ có thể tìm kiếm trong đống tin tức vô tận kia!
Nỗ lực này, là một ân tình lớn của nàng đối với Sở Mặc! Tuy ngoài miệng hắn không nói gì nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ.
- So với ân tình huynh dành cho ta, chuyện nhỏ này không tính vàođâu cả.
Cổ Băng Băng nhìn Sở Mặc, khẽ cười. Nàng rất thông minh, tất nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của Sở Mặc thông qua biểu hiện trên mặt. Nàng nhìn Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ muốn giúp huynh sớm tìm được hai nàng. Tất nhiên, những điều trên chỉ là suy đoán của ta, chưa chắc là sự thật. Chỉ là, ta cảm thấy giữa hai việc đó có quan hệ tới nhau mà thôi.
- Tin tức này với ta mà nói rất quan trọng!
Cổ Băng Băng thầm than nhẹ trong lòng, sau đó mỉm cười:
- Tú Thủy Sơn Trang cách chúng ta chừng hai năm đi đường. Nếu sử dụng truyền tống trận, chắc mất ba tháng sẽ tới.
Lại lần nữa đi trong Thông đạo, trong lòng Sở Mặc vẫn chan chứa bùi ngùi xúc động. Mạng lưới tình báo tốt, tin tức có được tất nhiên sẽ rất nhiều. Những lời Cổ Băng Băng nói với hắn tuy chỉ là suy đoán và phân tích của nàng, nhưng không thể phủ nhận những tin tức đó Sở Mặc bây giờ không thể đủ sức nắm giữ!
Ba vạn kỷ nguyên trước đã có một sơn trang, trải qua vô số năm đều trầm lặng không hề gây chú ý, vẫn tọa lạc tại nơi ấy, không ai tới gây chuyện, cũng không có người từ trong đó đi ra ngoài.
Từ mấy tỷ năm trước tới giờ luôn luôn khiêm tốn không ra oai vớiai. Cho dù như vậy cũng vẫn bị Cổ Băng Băng tra xét được thông tin. Trong việc này, tất nhiên một phần do tài năng ưu tú của Cổ Băng Băng, nhưng phần còn lại, đã đủ thể hiện ra chỗ đáng sợ của cổ tộc!
Dùng từ đáng sợ để hình dung những cổ tộc này, cũng không hề quá trớn.
Ví dụ như Lạc Phi Hồng, nếu ở La Thiên Tiên Vực, chắc chắn sẽđược tập trung bồi dưỡng phát triển vì tương lai của gia tộc sau này, đối xử như với bậc nòng cốt trong gia tộc. Nếu gã dám ra ngoài làm việc lung tung, công khai rống lên:
- Lạc Thủy gia tộc khốn kiếp! Đồ nhát cáy!Chắc cũng sẽ bị những nhân vật cấp trên giải quyết.
Nhưng chịu trách nhiệm chắc chắn chẳng đáng là bao!
Trong mắt cổ tộc trong Thông đạo, gã cùng lắm chỉ là một tên hậu bối không được dạy dỗ nên người. Dù trên dưới trong cổ tộc đều không đồng ý chuyện giữa gã và Sở Sở, thậm chí đã có người đi ám sát Sở Sở. Nhưng thật ra, trong Lạc Thủy gia tộc, chuyện kiểu này không đáng kể chút nào. Không hề có người thật sự có quyền lực mở lời trách mắng, cũng không thật sự truy cứu chuyện này.
Tiếp đó, trong mắt Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng bọn họ, việc xây dựng liên minh liên kết những con cháu dòng chính của các đại cổ tộc lại, đối chọi với cổ tộc cũng không phải việc gì quá lớn. Bởi nội tình của những cổ tộc này quá hùng hậu, chẳng bao giờ để tâm đến việc chơi đùa nhỏ của đám nhóc kia làm gì.
Tất nhiên, nếu liên minh này có thể trở thành một con quái vật lớn có thể sẽ khiến các thế lực lớn chú ý. Nhưng tại thời điểm ban đầu này, chẳng mấy người chú ý tới chuyện của bọn họ cả.
Ngược lại, Sở Mặc, Lạc Phi Hồng, Cổ Băng Băng đều hành động rất cẩn thận. Sâu trong nội tâm của họ hoàn toàn không đồng ý việc Sở Mặc trảm thần cách cho những người bạn kia ngay thời điểm này, vì năng lực của Sở Mặc đang làm dao động căn cơ của những cổ tộc lớn!
Thí Thiên Đao
- Ý gì?
- Ý ta là, không có ai biết những Thái Thượng kia đã sống được baonhiêu năm!
Cổ Băng Băng thở dài:
- Người có thể từ Tổ cảnh đột phá Thái Thượng, thật ra rất hiếm có! Có thể nói, giữa Tổ cảnh và Thái Thượng có một cái đê lớn! Cái đê này.. đủ ngăn trở vô số người. Nhưng chỉ cần có thể đi qua cái đê này, đạt tới Thái Thượng thì có nghĩa có thể tung hoành thế gian! Hết thọ nguyên có thể lựa chọn luân hồi, dù luân hồi tới vũ trụ nào cũng không quan trọng, kể cả là mất đimột chút hồn lực, xuất hiện người đối lập của mình trong vũ trụ cũng không sao! Ngược lại, họ đều có cách để mau chóng tìm lại ký ức kiếp trước, rồi dùng thời gian ngắn nhất tu luyện lần nữa, trở lại làm Thái Thượng! Vì thế, dù huynh gặp rất nhiều tu sĩ đạt đến Tổ cảnh, nhưng đâu có gặp ai vào đến Thái Thượng đâu? Thậm chí, trước khingười đó đạt đến cảnh giới Thái Thượng, dù huynh gặp được hắn ta cũng không hề biết được!
- Theo cô nói, chủ nhân của Tú Thủy Sơn Trang rất có thể là Thái Thượng? Một người đã luân hồi vài chục lần?
Sở Mặc vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ta đoán vậy đấy. Vì Tú Thủy Sơn Trang quá bất thường!
Cổ Băng Băng nghiêm túc nói:
- Một nơi tồn tại ba vạn kỷ nguyên, không thể không có chút tiếng tăm nào trong Thông đạo. Nếu nơi đó không có sức mạnh, không có nhân vật mạnh khủng bố trấn giữ, chắc chắn đã bị cổ tộc khác tiêu diệt. Thật ra thì bất kỳ nơi nào tồn tại hơn một nghìn kỷ nguyên ở Thông đạo đều không hề đơn giản.
Sở Mặc nhìn Cổ Băng Băng, không nói gì. Không thể không nói, tu sĩ đạt đến cảnh giới này đều có trí nhớ mạnh mẽ đến mức làm người ta sợ hãi. Năng lực suy đoán cũng không thể đánh giá thấp được. Bọn họ thậm chí có thể tính được quỹ tích vận hành của vũ trụ mênh mông!
Nhưng năng lực phân tích mạnh mẽ của Cổ Băng Băng cũng khiến Sở Mặc kinh ngạc. Nếu là hắn, chưa chắc đã tìm được giao điểm then chốt của hàng ngàn hàng vạn tin tức chồng chéo lên nhau. Cổ Băng Băng nhìn vẻ mặt của Sở Mặc liền hiểu hắn đang nghĩ gì, liền cười:
- Thật ra không thần kỳ như huynh tưởng đâu. Huynh không biết nguồn gốc tình báo của cổ tộc. Tuy đây là chuyện bí mật, nhưng nói cho huynh thì không sao cả: Đó là một pháp trận lớn, chuyên dùng để xử lý tin tình báo! Dù là tin tức gì chỉ cần báo lên chỗ đó, sẽ không bao giờ mất đi, trừ phi.. pháp trận bị hủy! Nhưng chuyện như thế, chỉ cần cổ tộc chưa diệt vong, pháp trận sẽ không bao giờ xảy ra vấn đề. Khi muốn điều tra, chỉ cần nghĩ trong đầu muốn tìm kiếm gì, trong đó sẽ cung cấp tất cả thông tin liên quan truyền đến chuyện đó. Theo đó, mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa, thuận lợi nhất là chỉ cần huynh đủ quyền hạn, người khác sẽ không thể biết huynh đã tìm kiếmthông tin gì!
Sở Mặc rung động, thầm nghĩ: dù là như thế, nhưng muốn suy đoán thành thục như Cổ Băng Băng chắc chắn không dễ. Ví dụ như, làm sao nàng điều tra được tin về Tú Thủy Sơn Trang để phân tích? Chắc chắn là chỉ có thể tìm kiếm trong đống tin tức vô tận kia!
Nỗ lực này, là một ân tình lớn của nàng đối với Sở Mặc! Tuy ngoài miệng hắn không nói gì nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ.
- So với ân tình huynh dành cho ta, chuyện nhỏ này không tính vàođâu cả.
Cổ Băng Băng nhìn Sở Mặc, khẽ cười. Nàng rất thông minh, tất nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của Sở Mặc thông qua biểu hiện trên mặt. Nàng nhìn Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ muốn giúp huynh sớm tìm được hai nàng. Tất nhiên, những điều trên chỉ là suy đoán của ta, chưa chắc là sự thật. Chỉ là, ta cảm thấy giữa hai việc đó có quan hệ tới nhau mà thôi.
- Tin tức này với ta mà nói rất quan trọng!
Cổ Băng Băng thầm than nhẹ trong lòng, sau đó mỉm cười:
- Tú Thủy Sơn Trang cách chúng ta chừng hai năm đi đường. Nếu sử dụng truyền tống trận, chắc mất ba tháng sẽ tới.
Lại lần nữa đi trong Thông đạo, trong lòng Sở Mặc vẫn chan chứa bùi ngùi xúc động. Mạng lưới tình báo tốt, tin tức có được tất nhiên sẽ rất nhiều. Những lời Cổ Băng Băng nói với hắn tuy chỉ là suy đoán và phân tích của nàng, nhưng không thể phủ nhận những tin tức đó Sở Mặc bây giờ không thể đủ sức nắm giữ!
Ba vạn kỷ nguyên trước đã có một sơn trang, trải qua vô số năm đều trầm lặng không hề gây chú ý, vẫn tọa lạc tại nơi ấy, không ai tới gây chuyện, cũng không có người từ trong đó đi ra ngoài.
Từ mấy tỷ năm trước tới giờ luôn luôn khiêm tốn không ra oai vớiai. Cho dù như vậy cũng vẫn bị Cổ Băng Băng tra xét được thông tin. Trong việc này, tất nhiên một phần do tài năng ưu tú của Cổ Băng Băng, nhưng phần còn lại, đã đủ thể hiện ra chỗ đáng sợ của cổ tộc!
Dùng từ đáng sợ để hình dung những cổ tộc này, cũng không hề quá trớn.
Ví dụ như Lạc Phi Hồng, nếu ở La Thiên Tiên Vực, chắc chắn sẽđược tập trung bồi dưỡng phát triển vì tương lai của gia tộc sau này, đối xử như với bậc nòng cốt trong gia tộc. Nếu gã dám ra ngoài làm việc lung tung, công khai rống lên:
- Lạc Thủy gia tộc khốn kiếp! Đồ nhát cáy!Chắc cũng sẽ bị những nhân vật cấp trên giải quyết.
Nhưng chịu trách nhiệm chắc chắn chẳng đáng là bao!
Trong mắt cổ tộc trong Thông đạo, gã cùng lắm chỉ là một tên hậu bối không được dạy dỗ nên người. Dù trên dưới trong cổ tộc đều không đồng ý chuyện giữa gã và Sở Sở, thậm chí đã có người đi ám sát Sở Sở. Nhưng thật ra, trong Lạc Thủy gia tộc, chuyện kiểu này không đáng kể chút nào. Không hề có người thật sự có quyền lực mở lời trách mắng, cũng không thật sự truy cứu chuyện này.
Tiếp đó, trong mắt Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng bọn họ, việc xây dựng liên minh liên kết những con cháu dòng chính của các đại cổ tộc lại, đối chọi với cổ tộc cũng không phải việc gì quá lớn. Bởi nội tình của những cổ tộc này quá hùng hậu, chẳng bao giờ để tâm đến việc chơi đùa nhỏ của đám nhóc kia làm gì.
Tất nhiên, nếu liên minh này có thể trở thành một con quái vật lớn có thể sẽ khiến các thế lực lớn chú ý. Nhưng tại thời điểm ban đầu này, chẳng mấy người chú ý tới chuyện của bọn họ cả.
Ngược lại, Sở Mặc, Lạc Phi Hồng, Cổ Băng Băng đều hành động rất cẩn thận. Sâu trong nội tâm của họ hoàn toàn không đồng ý việc Sở Mặc trảm thần cách cho những người bạn kia ngay thời điểm này, vì năng lực của Sở Mặc đang làm dao động căn cơ của những cổ tộc lớn!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2111: Suy đoan (2)
10.0/10 từ 43 lượt.