Thí Thiên Đao
Chương 2103: Anh vợ uy vũ (2)
Sở Mặc nhìn số máu tổ cảnh đang dần dần đọng lại thành một hồ máu cảm thấy có chút đáng tiếc. Khả năng mấy vạn năm nữa cũng không có sinh linh nào dưới tổ cảnh có thể tới gần nơi này rồi.
Máu chuột… có chút kinh. Nhưng đây chẳng qua chỉ là do tâm lý mà thôi. Sở Mặc cũng hiểu, tuy nhiên, hắn vẫn ưa sạch sẽ.
Đang phân vân, Lạc Hồng Nhạn mặt đờ đẫn đã dẫn theo Sở Sở mặt chấn động tới rồi.
Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Mặc:
- Ca, lực chiến của ngươi kinh khủng thế? Sở Mặc nhìn thoáng qua Lạc Hồng Nhạn:
- Ai mà không biết chiến đấu chứ?
Lạc Hồng Nhạn:
- …
Sở Sở thì suýt chút nữa cười tới chảy nước mắt.
Trong lòng nói, vị ca ca này thật đúng là, vừa mới bị Lạc Hồng Nhạn chặn họng một câu, mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã tìm cơ hội trả thù rồi.
Lạc Hồng Nhạn cũng chỉ có thể vò đầu cười hềnh hệch vài tiếng, lẩm bẩm:
- Ai cũng có sở trường riêng… Ai cũng có sở trường riêng…
Vừa nói, y vừa chỉ vào thi thể con chuột rơi trên mặt đất tạo thành một hố sâu, còn có hồ máu bên dưới thi thể đó, nhìn Sở Mặc nói:
- Ca, này cũng là đồ tốt mà! Sinh linh tổ kỳ đỉnh cao, dù để ăn hay luyện đan đều là cực phẩm!
- Ọe…
Sở Sở mặt trắng bệch thoáng nhìn qua trách móc Lạc Hồng Nhạn:
- Ngươi từng ăn thứ này sao?
Bình thường Lạc Hồng Nhạn có chút lơ mơ, nhưng y cũng khôngngốc, nhìn thấy biểu tình của Sở Sở, sao có thể thừa nhận mình từng ăn thứ này? Lắc đầu như trống bỏi:
- Không có không có, ta chỉ nghe nói thôi.
Sở Sở nói:
- Thật ghê tởm!
- Ừ ừ đúng đúng.
Lạc Hồng Nhạn một bộ ngươi nói gì cũng đúng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tiếc nuối. Nói thật lòng, y thật sự không cảm thấy sinh linh đã tu luyện tới tổ cảnh như vậy đáng ghét ở điểm nào. Mỗi một tấc thân thể kia… đều là tinh túy mà!
Sở Mặc nhìn rõ, không nhịn được cười nói:
- Ném bỏ thì đúng là đáng tiếc thật, vậy đi Hồng Nhạn, ngươi cất đi trước đã, ngươi dùng để nghiên cứu, đương nhiên không thể để ý là có ghê hay không rồi. Ngươi thấy sao?
Lúc này Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Mặc với vẻ vô cùng cảm kích, trong lòng nói thật đúng là anh vợ yêu quý của ta! Vội vã dứt khoát phong ấn thi thể con chuột tổ cảnh khổng lồ kia, sau đó lại thận trọng thu hồi hồ máu còn lại. Sở Sở thì lại tỏ vẻ chán ghét, bĩu môi.
Sở Mặc ở bên cạnh nói:
- Để thứ này ở lại đây cũng là tai họa, phàm là sinh linh đi ngang nơi này mười phần có chín đều sẽ gặp tai ương. Chúng ta coi như cũng đã làm một việc tốt.
Lúc này, Sở Sở mới miễn cưỡng gật đầu nói:
- Vậy được rồi…
Sau đó, ba người tiếp tục lên đường, lúc này, Sở Sở cũng thế, Lạc Hồng Nhạn cũng thế đều cảm thấy tràn trề hy vọng vào tương lai. VốnLạc Hồng Nhạn biết những sinh linh tới đây từ các vũ trụ khác đều là thiên kiêu chân chính, lực chiến cực kỳ hùng mạnh, nhưng xưa nay chưa từng gặp ai kinh khủng như Sở Mặc vậy.
Ba đao… chỉ có ba nhát đao liền chém chết tươi một sinh linh không phải người đang ở tổ cảnh đỉnh cao. Thậm chí còn không cho đối phương bao nhiêu cơ hội phản ứng lại.
Đây cũng không phải do con chuột lớn kia quá yếu, từ khi thấy nó biến thành hình người, khoác trên mình da thú của sinh linh tổ cảnh, liền biết đây là một mãnh thú chân chính. Nhưng trước mặt Sở Mặc dường như lại yếu ớt đến không đỡ nổi một đòn. Đối với số liệu liên quan đến sức mạnh, Lạc Hồng Nhạn luôn luôn rất mẫn cảm, hơn nữa năng lực tính toán về mặt này cực tốt. Y nhớ lại kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ gia tộc Lạc Thủy, không cần nói, y là mạnh nhất thì cũng không phải là đối thủ của Sở Mặc. Nhưng ở những kẻ mạnh thế hệ trước, y vậy mà cũng không thể tìm ra bất cứ một tu sĩ tổ cảnh nào có thể chống lại Sở Mặc!
Quả thực, gia tộc Lạc Thủy quá khổng lồ, rất nhiều tu sĩ y cũng chưa từng thấy họ ra tay. Nhưng tổng hợp lại để phân tích và tính toán một chút, Lạc Hồng Nhạn liền trực tiếp đưa ra một kết luận. Từ Lạc Thủy gia cho tới cả lối đi, sợ rằng không ai cùng cảnh giới mà đánh bại được Sở Mặc. Hơn nữa… ta còn sắp cưới muội muội của hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Lạc Hồng Nhạn không khỏi cảm thấy may mắn, tình cảm của y với Sở Sở là một lòng một dạ… chỉ riêng anh vợ này thôi… y đã đủ chịu rồi.
Lúc trở về, Sở Mặc… lại lựa chọn một con đường khác, bởi vì hắn hoàn toàn không muốn để bại lộ tung tích của mình. Nếu như quay đi quay lại chỉ có một con đường, thì nói không chừng sẽ bị ai đó để ý tới. Hắn không muốn tự tạo phiền phức cho mình, cũng càng không muốn để Sở Sở và Lạc Hồng Nhạn dính phải phiền phức không đáng có. Cho nên, đường trở về phải đi vòng hơi xa, đồng thời, cũng gặp phải nhiều sinh linh hơn so với lúc đi một chút.
Tuy nhiên dọc theo con đường này, suốt một năm tính theo thời gian tại lối đi, Sở Sở cùng Lạc Hồng Nhạn gần như chưa từng phải ra tay. Hết thảy sinh linh tổ cảnh gặp phải đều bị Sở Mặc bao trọn. Phàm là có chút ý đồ thù địch, liền không nói hai lời nhắm thẳng một đao đi qua.
Sau đó, hai người Sở Sở và Lạc Hồng Nhạn cũng chỉ cần chờ để dọn dẹp chiến trường phía sau.
Dọc theo con đường này, các loại tài nguyên tu luyện trực tiếp đủcho hai người nhặt mỏi tay. Đến Lạc Hồng Nhạn cuối cùng cũng phải bái phục rồi, luôn miệng kêu anh vợ uy vũ, đương nhiên, là chỉ dám hô thầm trong lòng.
- Gia tộc Lạc Thủy có một đoàn đội chuyên môn làm nhiệm vụ này. Trong mỗi đoàn đội đều có chí ít mười tu sĩ tổ cảnh trở lên, hơn ba mươi tu sĩ đại thánh. Cứ như vậy, mà tài nguyên cùng con mồi săn bắt được trong một năm cũng không nhiều bằng chúng ta thu hoạch trong một tháng. Còn nữa, những đoàn đội này cũng có gặp phải thương vong. Dù sao những con mồi cao cấp này đều không phải là những con thú nhỏ vô hại, chúng đều là đầu sỏ một phương! Rất hung dữ, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Tùy tiện cổ tộc nào nếu có mấy loại người như caca ngươi, sợ rằng cao tầng có nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Sở Sở cười lạnh nói:
- Cổ tộc hủ nát trong lối đi có thể xuất hiện người như ca ca ta? Đừng có nằm mơ!
Lạc Hồng Nhạn nhức đầu:
- Được rồi, tự chúng ta đi thành lập một cái, sau đó lật đổ bọn họ là được.
- Đúng, đây mới là điều ta muốn!
Sở Sở nói một cách thẳng thắn. Sở Mặc giật giật khóe miệng, trong lòng nói muội muội mình đúng là người có dã tâm trời sinh! Nếu bản thân mà có đối thủ như vậy ước chừng cũng sẽ rất đau đầu. Hiện giờ hắn lại cảm thấy có chút thương thay cho mấy cổ tộc trong lối đi này.
Thí Thiên Đao
Máu chuột… có chút kinh. Nhưng đây chẳng qua chỉ là do tâm lý mà thôi. Sở Mặc cũng hiểu, tuy nhiên, hắn vẫn ưa sạch sẽ.
Đang phân vân, Lạc Hồng Nhạn mặt đờ đẫn đã dẫn theo Sở Sở mặt chấn động tới rồi.
Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Mặc:
- Ca, lực chiến của ngươi kinh khủng thế? Sở Mặc nhìn thoáng qua Lạc Hồng Nhạn:
- Ai mà không biết chiến đấu chứ?
Lạc Hồng Nhạn:
- …
Sở Sở thì suýt chút nữa cười tới chảy nước mắt.
Trong lòng nói, vị ca ca này thật đúng là, vừa mới bị Lạc Hồng Nhạn chặn họng một câu, mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã tìm cơ hội trả thù rồi.
Lạc Hồng Nhạn cũng chỉ có thể vò đầu cười hềnh hệch vài tiếng, lẩm bẩm:
- Ai cũng có sở trường riêng… Ai cũng có sở trường riêng…
Vừa nói, y vừa chỉ vào thi thể con chuột rơi trên mặt đất tạo thành một hố sâu, còn có hồ máu bên dưới thi thể đó, nhìn Sở Mặc nói:
- Ca, này cũng là đồ tốt mà! Sinh linh tổ kỳ đỉnh cao, dù để ăn hay luyện đan đều là cực phẩm!
- Ọe…
Sở Sở mặt trắng bệch thoáng nhìn qua trách móc Lạc Hồng Nhạn:
- Ngươi từng ăn thứ này sao?
Bình thường Lạc Hồng Nhạn có chút lơ mơ, nhưng y cũng khôngngốc, nhìn thấy biểu tình của Sở Sở, sao có thể thừa nhận mình từng ăn thứ này? Lắc đầu như trống bỏi:
- Không có không có, ta chỉ nghe nói thôi.
Sở Sở nói:
- Thật ghê tởm!
- Ừ ừ đúng đúng.
Lạc Hồng Nhạn một bộ ngươi nói gì cũng đúng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tiếc nuối. Nói thật lòng, y thật sự không cảm thấy sinh linh đã tu luyện tới tổ cảnh như vậy đáng ghét ở điểm nào. Mỗi một tấc thân thể kia… đều là tinh túy mà!
Sở Mặc nhìn rõ, không nhịn được cười nói:
- Ném bỏ thì đúng là đáng tiếc thật, vậy đi Hồng Nhạn, ngươi cất đi trước đã, ngươi dùng để nghiên cứu, đương nhiên không thể để ý là có ghê hay không rồi. Ngươi thấy sao?
Lúc này Lạc Hồng Nhạn nhìn Sở Mặc với vẻ vô cùng cảm kích, trong lòng nói thật đúng là anh vợ yêu quý của ta! Vội vã dứt khoát phong ấn thi thể con chuột tổ cảnh khổng lồ kia, sau đó lại thận trọng thu hồi hồ máu còn lại. Sở Sở thì lại tỏ vẻ chán ghét, bĩu môi.
Sở Mặc ở bên cạnh nói:
- Để thứ này ở lại đây cũng là tai họa, phàm là sinh linh đi ngang nơi này mười phần có chín đều sẽ gặp tai ương. Chúng ta coi như cũng đã làm một việc tốt.
Lúc này, Sở Sở mới miễn cưỡng gật đầu nói:
- Vậy được rồi…
Sau đó, ba người tiếp tục lên đường, lúc này, Sở Sở cũng thế, Lạc Hồng Nhạn cũng thế đều cảm thấy tràn trề hy vọng vào tương lai. VốnLạc Hồng Nhạn biết những sinh linh tới đây từ các vũ trụ khác đều là thiên kiêu chân chính, lực chiến cực kỳ hùng mạnh, nhưng xưa nay chưa từng gặp ai kinh khủng như Sở Mặc vậy.
Ba đao… chỉ có ba nhát đao liền chém chết tươi một sinh linh không phải người đang ở tổ cảnh đỉnh cao. Thậm chí còn không cho đối phương bao nhiêu cơ hội phản ứng lại.
Đây cũng không phải do con chuột lớn kia quá yếu, từ khi thấy nó biến thành hình người, khoác trên mình da thú của sinh linh tổ cảnh, liền biết đây là một mãnh thú chân chính. Nhưng trước mặt Sở Mặc dường như lại yếu ớt đến không đỡ nổi một đòn. Đối với số liệu liên quan đến sức mạnh, Lạc Hồng Nhạn luôn luôn rất mẫn cảm, hơn nữa năng lực tính toán về mặt này cực tốt. Y nhớ lại kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ gia tộc Lạc Thủy, không cần nói, y là mạnh nhất thì cũng không phải là đối thủ của Sở Mặc. Nhưng ở những kẻ mạnh thế hệ trước, y vậy mà cũng không thể tìm ra bất cứ một tu sĩ tổ cảnh nào có thể chống lại Sở Mặc!
Quả thực, gia tộc Lạc Thủy quá khổng lồ, rất nhiều tu sĩ y cũng chưa từng thấy họ ra tay. Nhưng tổng hợp lại để phân tích và tính toán một chút, Lạc Hồng Nhạn liền trực tiếp đưa ra một kết luận. Từ Lạc Thủy gia cho tới cả lối đi, sợ rằng không ai cùng cảnh giới mà đánh bại được Sở Mặc. Hơn nữa… ta còn sắp cưới muội muội của hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Lạc Hồng Nhạn không khỏi cảm thấy may mắn, tình cảm của y với Sở Sở là một lòng một dạ… chỉ riêng anh vợ này thôi… y đã đủ chịu rồi.
Lúc trở về, Sở Mặc… lại lựa chọn một con đường khác, bởi vì hắn hoàn toàn không muốn để bại lộ tung tích của mình. Nếu như quay đi quay lại chỉ có một con đường, thì nói không chừng sẽ bị ai đó để ý tới. Hắn không muốn tự tạo phiền phức cho mình, cũng càng không muốn để Sở Sở và Lạc Hồng Nhạn dính phải phiền phức không đáng có. Cho nên, đường trở về phải đi vòng hơi xa, đồng thời, cũng gặp phải nhiều sinh linh hơn so với lúc đi một chút.
Tuy nhiên dọc theo con đường này, suốt một năm tính theo thời gian tại lối đi, Sở Sở cùng Lạc Hồng Nhạn gần như chưa từng phải ra tay. Hết thảy sinh linh tổ cảnh gặp phải đều bị Sở Mặc bao trọn. Phàm là có chút ý đồ thù địch, liền không nói hai lời nhắm thẳng một đao đi qua.
Sau đó, hai người Sở Sở và Lạc Hồng Nhạn cũng chỉ cần chờ để dọn dẹp chiến trường phía sau.
Dọc theo con đường này, các loại tài nguyên tu luyện trực tiếp đủcho hai người nhặt mỏi tay. Đến Lạc Hồng Nhạn cuối cùng cũng phải bái phục rồi, luôn miệng kêu anh vợ uy vũ, đương nhiên, là chỉ dám hô thầm trong lòng.
- Gia tộc Lạc Thủy có một đoàn đội chuyên môn làm nhiệm vụ này. Trong mỗi đoàn đội đều có chí ít mười tu sĩ tổ cảnh trở lên, hơn ba mươi tu sĩ đại thánh. Cứ như vậy, mà tài nguyên cùng con mồi săn bắt được trong một năm cũng không nhiều bằng chúng ta thu hoạch trong một tháng. Còn nữa, những đoàn đội này cũng có gặp phải thương vong. Dù sao những con mồi cao cấp này đều không phải là những con thú nhỏ vô hại, chúng đều là đầu sỏ một phương! Rất hung dữ, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Tùy tiện cổ tộc nào nếu có mấy loại người như caca ngươi, sợ rằng cao tầng có nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Sở Sở cười lạnh nói:
- Cổ tộc hủ nát trong lối đi có thể xuất hiện người như ca ca ta? Đừng có nằm mơ!
Lạc Hồng Nhạn nhức đầu:
- Được rồi, tự chúng ta đi thành lập một cái, sau đó lật đổ bọn họ là được.
- Đúng, đây mới là điều ta muốn!
Sở Sở nói một cách thẳng thắn. Sở Mặc giật giật khóe miệng, trong lòng nói muội muội mình đúng là người có dã tâm trời sinh! Nếu bản thân mà có đối thủ như vậy ước chừng cũng sẽ rất đau đầu. Hiện giờ hắn lại cảm thấy có chút thương thay cho mấy cổ tộc trong lối đi này.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 2103: Anh vợ uy vũ (2)
10.0/10 từ 43 lượt.