Thí Thiên Đao
Chương 1906: Đánh chìm Bắc Đẩu Đại Vực (1)
Trong tinh thần thức hải mênh mông vô cùng của Sở Mặc, sau khi đáp trả một kích này thiếu chút nữa đã hoàn toàn lật úp. Nhưng Sở Mặc cũng không hề cảm nhận được bất kỳ chỗ nào không ổn, giống như luận bàn giữa hai người, chiêu giống nhau, một kích này của Quy Nhất khiến Sở Mặc trong nháy mắt đã lĩnh ngộ được nhiều mặt của Đại Đạo tinh thần.
Nhất thời thậm chí có chút khó có thể tiêu hóa.
Thế trên người hắn trong nháy mắt đã trở nên cường đại hơn.
Cho nên trên tuyệt đỉnh lại tăng vọt lên ba phần.
Quy Nhất tự nhiên cười nói, sau đó hóa thành một tia sáng, trở vềtrên Thương Khung Thần Giám.
Mười viên huyết nguyệt đã có 9 viên trở về vị trí cũ, hiện giờ cũng chỉ còn lại một viên Huyết nguyệt Giám Thần cuối cùng.
Vì thế, Sở Mặc lại lần nữa bắt đầu lại.
Trảm Đạo và Quy Nhất không hề phản kháng mà trở về, như vậy, Giám Thầm cũng phải thực hiện lời hứa của nó mới đúng.
Bắc Đẩu lão tổ theo Sở Mặc lâu như vậy, lại phát hiện Sở Mặc không ngờ lại trở về chỗ cũ. Ông ta cười lạnh trong lòng: Chẳng lẽ ngươi cho là như vậy có thể tránh được truy tung của ta sao? Lúc này, ông ta cũng không biết Sở Mặc đã biết là ông ta cố ý đuổi theo súc thế của Sở Mặc, dưới cái nhìn của Bắc Đẩu lão tổ, Sở Mặc còn đang muốn tìm cách chạy trốn. Chỉ có điều, ngươi đi được hay sao?
Không cần nói đến điều gì khác, chỉ cần nói tới bản lĩnh “định vị” phong thủy bảo đại này của Sở Mặc, Bắc Đẩu lão tổ đã thèm chảy nước miếng rồi!
Năng lực như thế, tuy là Cự Đầu cũng có được nhưng cần tiêu hao rất nhiều tâm thần để suy diễn. Nào có giống Sở Mặc, hời hợt thôi đã tìm được nhiều phong thủy bảo địa như vậy? Hơn nữa mỗi chỗ gần như đều là khu vực tinh hoa nhất toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực!
Tăng tới loại cao thủ vô thượng Tổ Cảnh rồi, Bắc Đẩu lão tổ cũng cần rất nhiều tinh khí để không ngừng nâng cao đạo hạnh của mình.
Sở Mặc lại trở về chỗ Giám Thần. Nơi địa cung kia, Giám Thần nhìn Sở Mặc không nói hai lời, trong thân thể phát ra khí tức Đại Đạo vô thượng, lấy đạo hạnh để áp chế về phía Sở Mặc.
Ầm ầm! Va chạm giữa Đại Đạo khiến nơi này hóa thành hư không vô tận.
Phạm vi không biết bao nhiêu tỷ dặm, cùng lúc đều hóa thành hư vô.
Bắc Đẩu Đại Vực thiếu chút nữa đã bị một kích này đánh thủng.
Sở Mặc phụt một tiếng phun ra một ngụm máu. Giữa máu này không ngờ lại mang theo vài thứ màu đen. Ngay cả bản thân Sở Mặc cũng sợ ngây người. Hắn không thể tưởng được, máu của mình lại còn có tạp chất?
Đồng thời, huyết mạch kim sắc trong thân thể của hắn cũng phun ratheo ngụm máu này.
Chẳng biết tại sao, Sở Mặc chẳng những không cảm giác mình có chút suy yếu nào, ngược lại còn có cảm giác tiến vào một thiên địa khác.
Dường như ngay cả linh hồn trong nháy mắt này cũng thăng hoa lên rất nhiều.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn Giám Thần, sau đó tự cảm nhận cơ thể của mình một chút, rốt cục đã xác định một chuyện: giữa cơ thể của hắn, huyết mạch thuộc Hoàng tộc La Thiên hoàn toàn biến mất! Đồng thời biến mất theo thật ra còn có tinh hoa của huyết mạch Sở thị nhất mạch!
Nói cách khác, tuy là hắn vẫn là con trai của Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ... ít nhất là trên danh nghĩa là như vậy, nhưng trên thực tế, trong thân thể hắn sau khi phun ra ngụm máu này chẳng những làm thông lại những huyết mạch trong thân thể, loại trừ tạp chất ra ngoài, cũng làm cho huyết mạch của Sở thị nhất mạch và Cơ thị nhất mạch biến mất.
Cảm giác này khiến trong lòng Sở Mặc lập tức tràn đầy sự phức tạp, có cảm giác mãnh liệt không nỡ. Cùng lúc đó, hai người Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ ở La Thiên Tiên Vực xa xôi đều cả người hơi chấn động, sau đó nhìn về phía đối phương, ánh mắt có vẻ không thể tin nổi.
- Con của chúng ta...
- Sở Mặc nó...
Hai người đều đồng thanh, ánh mắt có sự bi thương mãnh liệt.
- Không được, ta muốn đi Bắc Đẩu Đại Vực!
Nước mắt của Cơ Thanh Vũ, nháy mắt đã chảy xuống.
- Không, không đúng, nàng cảm nhận lại một chút đi.
Sở Thiên Cơ dù sao cũng trầm ổn hơn, ông ấy nhìn Cơ Thanh Vũ:
- Mẫu tử liền tâm, phụ tử cũng liền tâm! Nó còn sống!
Cơ Thanh Vũ ngẩn người rồi lập tức bình ổn lại tinh thần, híp mắt, sau đó bắt đầu cảm ứng, thật lâu sau mới hạ giọng nói:
- Thật sự là như vậy, nhưng vì sao ta lại có cảm giác mất đi con vậy?
- Ta cũng có.
Sở Thiên Cơ cũng cau mày:
- Về mặt này đồng ý là nhất định có nguyên nhân, nhưng bây giờ ta và nàng đều không thoát thân nổi... Cơ Thanh Vũ thở dài nói:
- Ta vừa mới nhận dược tin những người bên chi thứ hẳn là phái người đi truy đuổi muốn giết con chúng ta.
Trong mắt của Sở Thiên Cơ có sự lạnh băng vô tận và khinh thường:
- Chỉ bằng những người đó? Con chúng ta đâu phải người bọn họ dễ dàng muốn giết là giết?
- Bây giờ ta thật sự căm giận mình có huyết mạch hoàng tộc rồi.
Cơ Thanh Vũ than nhẹ.
Sở Thiên Cơ nhẹ nhàng kéo Cơ Thanh Vũ qua:
- Yên tâm đi, con của chúng ta nhất định sẽ gặp dữ hóa lành!
Cơ Thanh Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, tựa vào vai của Sở Thiên Cơ.
Bên Bắc Đẩu Đại Vực.
Sở Mặc ngơ ngác nhìn máu bay lên không trung. Tuy là nhìn qua chỉ có một búng máu, nhưng trên thực tế, trong nó ẩn chứa năng lượng đủ để lấp đầy một hải dương vô cùng lớn.
Giám Thần nhìn Sở Mặc, bỗng nhiên nói:
- Trên người của cậu... không phải còn có một phân thân sao?
- Có ý gì?
Sở Mặc mờ mịt nhìn Giám Thần, mới rồi trong chớp nhoáng, hắn đến được trạng thái tuyệt đỉnh nhưng loại cảm giác tróc thịt lột da đó lại làm trong lòng Sở Mặc hơi mê man.
- Huyết mạch La Thiên hoàng tộc cũng thế hay huyết mạch Sở thị nhất mạch cũng vậy, đều không có sự cao quý vốn của huyết mạch của ngài. Trên thực tế, cho dù là không có hành động này của ta hôm nay thì sớm muộn gì cũng có một ngày ngài cũng sẽ hoàn toàn luyện hóa được chúng nó. Cho nên không cần phải tiếc làm gì. Đem những huyết mạch đó niêm phong vào trong phân thân của ngài đi, hắn... vẫn là ngài, nhưng hắn... mới là đứa con thật sự của cha mẹ ngài. Giám Thần nói.
Ánh mắt của Sở Mặc sáng lên, cho dù hắn có thể chấp nhận sự thật... nhưng bảo hắn thật sự dứt bỏ huyết nhục tình thân với Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ làm hắn có cảm giác cực kỳ khổ sở.
Tiếp đó, Sở Mặc triệu hoán phân thân hoàn mỹ ra, sau khi vận công luyện hóa những tạp chất màu đen trên máu huyết thì rót vào trong phân thân của mình!
Thí Thiên Đao
Nhất thời thậm chí có chút khó có thể tiêu hóa.
Thế trên người hắn trong nháy mắt đã trở nên cường đại hơn.
Cho nên trên tuyệt đỉnh lại tăng vọt lên ba phần.
Quy Nhất tự nhiên cười nói, sau đó hóa thành một tia sáng, trở vềtrên Thương Khung Thần Giám.
Mười viên huyết nguyệt đã có 9 viên trở về vị trí cũ, hiện giờ cũng chỉ còn lại một viên Huyết nguyệt Giám Thần cuối cùng.
Vì thế, Sở Mặc lại lần nữa bắt đầu lại.
Trảm Đạo và Quy Nhất không hề phản kháng mà trở về, như vậy, Giám Thầm cũng phải thực hiện lời hứa của nó mới đúng.
Bắc Đẩu lão tổ theo Sở Mặc lâu như vậy, lại phát hiện Sở Mặc không ngờ lại trở về chỗ cũ. Ông ta cười lạnh trong lòng: Chẳng lẽ ngươi cho là như vậy có thể tránh được truy tung của ta sao? Lúc này, ông ta cũng không biết Sở Mặc đã biết là ông ta cố ý đuổi theo súc thế của Sở Mặc, dưới cái nhìn của Bắc Đẩu lão tổ, Sở Mặc còn đang muốn tìm cách chạy trốn. Chỉ có điều, ngươi đi được hay sao?
Không cần nói đến điều gì khác, chỉ cần nói tới bản lĩnh “định vị” phong thủy bảo đại này của Sở Mặc, Bắc Đẩu lão tổ đã thèm chảy nước miếng rồi!
Năng lực như thế, tuy là Cự Đầu cũng có được nhưng cần tiêu hao rất nhiều tâm thần để suy diễn. Nào có giống Sở Mặc, hời hợt thôi đã tìm được nhiều phong thủy bảo địa như vậy? Hơn nữa mỗi chỗ gần như đều là khu vực tinh hoa nhất toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực!
Tăng tới loại cao thủ vô thượng Tổ Cảnh rồi, Bắc Đẩu lão tổ cũng cần rất nhiều tinh khí để không ngừng nâng cao đạo hạnh của mình.
Sở Mặc lại trở về chỗ Giám Thần. Nơi địa cung kia, Giám Thần nhìn Sở Mặc không nói hai lời, trong thân thể phát ra khí tức Đại Đạo vô thượng, lấy đạo hạnh để áp chế về phía Sở Mặc.
Ầm ầm! Va chạm giữa Đại Đạo khiến nơi này hóa thành hư không vô tận.
Phạm vi không biết bao nhiêu tỷ dặm, cùng lúc đều hóa thành hư vô.
Bắc Đẩu Đại Vực thiếu chút nữa đã bị một kích này đánh thủng.
Sở Mặc phụt một tiếng phun ra một ngụm máu. Giữa máu này không ngờ lại mang theo vài thứ màu đen. Ngay cả bản thân Sở Mặc cũng sợ ngây người. Hắn không thể tưởng được, máu của mình lại còn có tạp chất?
Đồng thời, huyết mạch kim sắc trong thân thể của hắn cũng phun ratheo ngụm máu này.
Chẳng biết tại sao, Sở Mặc chẳng những không cảm giác mình có chút suy yếu nào, ngược lại còn có cảm giác tiến vào một thiên địa khác.
Dường như ngay cả linh hồn trong nháy mắt này cũng thăng hoa lên rất nhiều.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn Giám Thần, sau đó tự cảm nhận cơ thể của mình một chút, rốt cục đã xác định một chuyện: giữa cơ thể của hắn, huyết mạch thuộc Hoàng tộc La Thiên hoàn toàn biến mất! Đồng thời biến mất theo thật ra còn có tinh hoa của huyết mạch Sở thị nhất mạch!
Nói cách khác, tuy là hắn vẫn là con trai của Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ... ít nhất là trên danh nghĩa là như vậy, nhưng trên thực tế, trong thân thể hắn sau khi phun ra ngụm máu này chẳng những làm thông lại những huyết mạch trong thân thể, loại trừ tạp chất ra ngoài, cũng làm cho huyết mạch của Sở thị nhất mạch và Cơ thị nhất mạch biến mất.
Cảm giác này khiến trong lòng Sở Mặc lập tức tràn đầy sự phức tạp, có cảm giác mãnh liệt không nỡ. Cùng lúc đó, hai người Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ ở La Thiên Tiên Vực xa xôi đều cả người hơi chấn động, sau đó nhìn về phía đối phương, ánh mắt có vẻ không thể tin nổi.
- Con của chúng ta...
- Sở Mặc nó...
Hai người đều đồng thanh, ánh mắt có sự bi thương mãnh liệt.
- Không được, ta muốn đi Bắc Đẩu Đại Vực!
Nước mắt của Cơ Thanh Vũ, nháy mắt đã chảy xuống.
- Không, không đúng, nàng cảm nhận lại một chút đi.
Sở Thiên Cơ dù sao cũng trầm ổn hơn, ông ấy nhìn Cơ Thanh Vũ:
- Mẫu tử liền tâm, phụ tử cũng liền tâm! Nó còn sống!
Cơ Thanh Vũ ngẩn người rồi lập tức bình ổn lại tinh thần, híp mắt, sau đó bắt đầu cảm ứng, thật lâu sau mới hạ giọng nói:
- Thật sự là như vậy, nhưng vì sao ta lại có cảm giác mất đi con vậy?
- Ta cũng có.
Sở Thiên Cơ cũng cau mày:
- Về mặt này đồng ý là nhất định có nguyên nhân, nhưng bây giờ ta và nàng đều không thoát thân nổi... Cơ Thanh Vũ thở dài nói:
- Ta vừa mới nhận dược tin những người bên chi thứ hẳn là phái người đi truy đuổi muốn giết con chúng ta.
Trong mắt của Sở Thiên Cơ có sự lạnh băng vô tận và khinh thường:
- Chỉ bằng những người đó? Con chúng ta đâu phải người bọn họ dễ dàng muốn giết là giết?
- Bây giờ ta thật sự căm giận mình có huyết mạch hoàng tộc rồi.
Cơ Thanh Vũ than nhẹ.
Sở Thiên Cơ nhẹ nhàng kéo Cơ Thanh Vũ qua:
- Yên tâm đi, con của chúng ta nhất định sẽ gặp dữ hóa lành!
Cơ Thanh Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, tựa vào vai của Sở Thiên Cơ.
Bên Bắc Đẩu Đại Vực.
Sở Mặc ngơ ngác nhìn máu bay lên không trung. Tuy là nhìn qua chỉ có một búng máu, nhưng trên thực tế, trong nó ẩn chứa năng lượng đủ để lấp đầy một hải dương vô cùng lớn.
Giám Thần nhìn Sở Mặc, bỗng nhiên nói:
- Trên người của cậu... không phải còn có một phân thân sao?
- Có ý gì?
Sở Mặc mờ mịt nhìn Giám Thần, mới rồi trong chớp nhoáng, hắn đến được trạng thái tuyệt đỉnh nhưng loại cảm giác tróc thịt lột da đó lại làm trong lòng Sở Mặc hơi mê man.
- Huyết mạch La Thiên hoàng tộc cũng thế hay huyết mạch Sở thị nhất mạch cũng vậy, đều không có sự cao quý vốn của huyết mạch của ngài. Trên thực tế, cho dù là không có hành động này của ta hôm nay thì sớm muộn gì cũng có một ngày ngài cũng sẽ hoàn toàn luyện hóa được chúng nó. Cho nên không cần phải tiếc làm gì. Đem những huyết mạch đó niêm phong vào trong phân thân của ngài đi, hắn... vẫn là ngài, nhưng hắn... mới là đứa con thật sự của cha mẹ ngài. Giám Thần nói.
Ánh mắt của Sở Mặc sáng lên, cho dù hắn có thể chấp nhận sự thật... nhưng bảo hắn thật sự dứt bỏ huyết nhục tình thân với Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ làm hắn có cảm giác cực kỳ khổ sở.
Tiếp đó, Sở Mặc triệu hoán phân thân hoàn mỹ ra, sau khi vận công luyện hóa những tạp chất màu đen trên máu huyết thì rót vào trong phân thân của mình!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1906: Đánh chìm Bắc Đẩu Đại Vực (1)
10.0/10 từ 43 lượt.