Thí Thiên Đao
Chương 190: Cửa hàng bán đấu giá Phong Vân (1)
Hạ Kinh thở dài:
- Nhưng việc này cũng hoàn toàn lôi ngươi vào vòng xoáy rồi, lại thêm trước đây lão tướng quân Phàn phủ, cũng là gia gia của ngươi từng có mâu thuẫn với bọn chúng.Sở Mặc thản nhiên nói:
- Lại thêm lần này ta trị bệnh cho vương gia.
Hạ Kinh gật đầu:
- Không sai, bọn chúng muốn thấy một Thân Vương bệnh tật, tuyệt đối không muốn thấy một Thân Vương khỏe khoắn bình thường.
- Cho nên, bất luận thế nào, bọn chúng cũng sẽ coi ta như kẻ địch, phải không?
Sở Mặc thở dài.
- Kẻ địch của bọn chúng thực ra là Hoàng Thượng.Hạ Kinh thốt ra lời lẽ kinh người.
Sở Mặc giật mình ngẩng đầu, trau mày nhìn Hạ Kinh:
- Ý của vương gia là?
- Chính là điều mà ngươi đang nghĩ.
Hạ Kinh bình thản nói.
- Không thể nào.
- Sao lại không chứ?- Hắn ta là Thái tử mà. Vị trí đó sớm muộn cũng thuộc về hắn.
- Ha ha Thái tử hơn 40 tuổi, hắn ta còn có thể đợi được bao nhiêu năm nữa? Mặc dù Hoàng Thượng tuổi đã cao, nhưng ngươi có cảm thấy Hoàng Thượng già yếu không?
Hạ Kinh lạnh lùng cười.
- Hoàng Thượng thật sự không già, cảm giác giống như một người trung niên vậy. tuổi trẻ sức khỏe.
Sở Mặc nói.
- Hoàng Thượng từng dùng các loại đan dược hảo hạng, tu luyệnmột đời, đã đạt tới cảnh giới thiên nhân trảm cấp 5. Ha ha Mặc dù sức chiến đấu của người không tốt, nhưng để sống tới trăm tuổi hoàn toàn không phải vấn đề.
Hạ Kinh cười nói:
- Ngươi thấy Thái Tử Điện Hạ đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm bốn chục năm nữa sao? Đợi đến ngoài tám mươi tuổi mới kế vị.
- Sở Mặc im lặng, mím môi vài cái, nhưng không phải bác lời nào.
Hạ Kinh nhìn Sở Mặc, than thở:
- Việc này Hoàng huynh của ta thật ra trong lòng hiểu rõ, cho nên,ngươi cũng không cần lo lắng. Đám người thái tử mặc dù không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, nhưng Nếu bọn chúng thực sự muốn đấu với Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Hạ Kinh nói rồi lạnh lùng cười.
Sở Mặc chợt thấy lạnh người, từ nhỏ hắn đã từng nghe nói:
Hạ Kinh thành khẩn nhìn Sở Mặc:
- Sở thiếu gia, nói thực, lúc đầu ta thực sự rất căm hận ngươi. Lúctrước truy sát ngươi cũng vì một lòng muốn tiêu diệt ngươi. Nhưng hiện nay ta đã thay đổi ý định, thiếu gia đừng cười chê, đó không phải chỉ vì y thuật của ngươi, mà còn vì con người của ngươi. Bản vương rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao tại sao lão già Hứa Trung Lương lại coi trọng ngươi như vậy, nếu có thể bản vương rất muốn trở thành người bạn vong niên của ngươi.
Sở Mặc trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Hạ Kinh:
- Ta cũng nói thực lòng, ta rất khó đặt nhiều lòng tin vào Vương gia. Nhưng điều này cũng không sao, phải không? Nếu những lời Vương gia vừa nói đều là lời thực lòng, vậy thì cứ để thời gian quyết định đi.Sở Mặc cười nói:
- Lúc bán đấu giá hãy để lại một phòng cho ta, có lẽ ta sẽ muốn xuất hiện cùng các người.
Hạ Kinh tỏ vẻ vui mừng, gật gật đầu:
- Yên tâm đi, bản vương nhất định sắp xếp ổn thỏa.
Sở Mặc cũng gật đầu:
- Sư phụ của ta hà hà chỉ cần Thân Vương chuẩn bị đầy đủ mấy dược liệu kia, chỗ thuốc còn lại sẽ nhanh chóng luyện được thôi.
Sở Mặc bình tĩnh, dường như không nói lộ ra điều gì.Trong mắt Hạ Kinh thoáng ánh lên vẻ đã hiểu, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy! Sau đó, Hạ Kinh cáo từ.
Sau khi tiễn Hạ Kinh, Sở Mặc quay về phòng, mỉm cười:
- Tấm bia đỡ đạn siêu cấp như sư phụ thực sự quá tốt mà!
Mồng năm Tết, bầu trời có chút âm u, gió thổi mạnh, lành lạnh, thỉnh thoảng có vài tia sáng chiếu rọi qua tầng mây bay trên cao nhưng không khiến thời tiết ấm áp hơn.
Nhiều cửa hàng trên phố đã bắt đầu buôn bán trở lại, bầu không khí tân niên dường như vẫn đang bao trùm khắp Viêm Hoàng Thành.
Người đi trên phố không đông đúc lắm, Sở Mặc cưỡi xe ngựa đi qua phố Thanh Thạch, phi đi rất nhanh.Diệu Nhất Nương và Sở Yên ngồi đối diện Sở Mặc, Nhất Nương nhìn Sở Mặc đang thò cổ ngắm đường phố qua cửa sổ xe ngựa, không nhịn được cười hỏi:
- Có phải chàng cảm thấy xe ngựa có cửa sổ vẫn tốt hơn không?
Sở Mặc định thần lại, mỉm cười nói:
- Nói sao nhỉ, thật ra xe ngựa không có cửa sổ cũng tốt, mặc dù ta không nhìn thấy bên ngoài, nhưng ngược lại bên ngoài cũng không thấy ta.
Diệu Nhất Nương ngây người một hồi, rồi cười nói:
- Ngụy biện.Sở Yên ngồi bên khẽ nói xen vào:
- Công tử đưa bọn thiếp đi tới cửa hàng bán đấu gia để mở mang kiến thức sao?
Sở Mặc nhăn nhó cười:
- Ta cũng chưa từng đến cửa hàng đấu giá, trước đây trong nhà khá nghèo, ba chữ "hàng đấu giá" đã đủ hù dọa ta rồi. Nào dám đến đó mở mang kiến thức chứ? Cho nên hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi. Lại nghĩ bây giờ đang dịp tân niên, muốn đưa các nàng cùng ra ngoài vui chơi cho khuây khỏa.
Diệu Nhất Nương dịu dàng cười:
- Thiếu gia của chúng ta thật biết thương hoa tiếc ngọc mà.
Sở Yên mặt ửng hồng, nhìn Sở Mặc có phần tò mò:
- Công tử từ nhỏ lớn lên trong phủ tướng quân, sao lại nghèo chứ?
- Phủ tướng quân thì nhất định phải giàu có sao?
Sở Mặc vặn hỏi.
Sở Yên nghĩ một lúc, trả lời:
- Theo thiếp nghĩ phủ tướng quân dù không giàu có cũng không đến nỗi nghèo mới phải. Nhưng thấy những căn phòng trong phủ, thiếp lại thấy tin lời công tử nói. Nhưng tại sao lại như vậy?Diệu Nhất Nương ngồi bên nói:
- Gia gia của thiếu gia nhà muội là một người rất tốt. Mặc dù là tướng quân, bổng lộc không thấp, nhưng mỗi năm trừ khoản tiền ít ỏi để lại nuôi sống gia đình, phần còn lại hầu như đều lén mang cho những thân nhân của các quân nhân đã hy sinh trên chiến trường rồi.
- A hóa ra là vậy, thất kính rồi!
Sở Yên kinh ngạc thốt lên.
Ai cũng có thể làm việc thiện, nhưng để làm được những việc giống như lão tướng quân của Phàn phủ thì không nhiều. Loại người này, cho dù là quen hay không quen biết, thậm chí chưa từng gặp mặt, chỉ cầnnghe danh đã phải cúi đầu kinh nể.
Sở Mặc ngó qua cửa sổ nhìn ra ngoài xe ngựa, thỉnh thoảng lại thấy vài đứa trẻ nghịch ngợm mũi dãi chảy ròng ròng đang chạy trong gió hoặc là châm ngòi pháo nổ.
Nơi an bình, yên ổn, thái bình và hạnh phúc này chính là nhà của hắn, là nơi hắn cần bảo vệ.
Điều này không liên quan tới Hoàng Thượng hay bất kỳ ai.
Đây chỉ là ý niệm kiên định sâu tận đáy lòng Sở Mặc, xuất phát từ sựdạy dỗ từ nhỏ trong phủ tướng quân.
Hàng bán đấu giá Phong Vân là cửa hiệu lớn nhất Viêm Hoàng Thành, là một tòa nhà có hai lầu cao hơn chục trượng. Tường nhà là một tảng đá lớn màu xanh, nhìn qua khá là to và có phong cách hoài cổ.
Thí Thiên Đao
- Nhưng việc này cũng hoàn toàn lôi ngươi vào vòng xoáy rồi, lại thêm trước đây lão tướng quân Phàn phủ, cũng là gia gia của ngươi từng có mâu thuẫn với bọn chúng.Sở Mặc thản nhiên nói:
- Lại thêm lần này ta trị bệnh cho vương gia.
Hạ Kinh gật đầu:
- Không sai, bọn chúng muốn thấy một Thân Vương bệnh tật, tuyệt đối không muốn thấy một Thân Vương khỏe khoắn bình thường.
- Cho nên, bất luận thế nào, bọn chúng cũng sẽ coi ta như kẻ địch, phải không?
Sở Mặc thở dài.
- Kẻ địch của bọn chúng thực ra là Hoàng Thượng.Hạ Kinh thốt ra lời lẽ kinh người.
Sở Mặc giật mình ngẩng đầu, trau mày nhìn Hạ Kinh:
- Ý của vương gia là?
- Chính là điều mà ngươi đang nghĩ.
Hạ Kinh bình thản nói.
- Không thể nào.
- Sao lại không chứ?- Hắn ta là Thái tử mà. Vị trí đó sớm muộn cũng thuộc về hắn.
- Ha ha Thái tử hơn 40 tuổi, hắn ta còn có thể đợi được bao nhiêu năm nữa? Mặc dù Hoàng Thượng tuổi đã cao, nhưng ngươi có cảm thấy Hoàng Thượng già yếu không?
Hạ Kinh lạnh lùng cười.
- Hoàng Thượng thật sự không già, cảm giác giống như một người trung niên vậy. tuổi trẻ sức khỏe.
Sở Mặc nói.
- Hoàng Thượng từng dùng các loại đan dược hảo hạng, tu luyệnmột đời, đã đạt tới cảnh giới thiên nhân trảm cấp 5. Ha ha Mặc dù sức chiến đấu của người không tốt, nhưng để sống tới trăm tuổi hoàn toàn không phải vấn đề.
Hạ Kinh cười nói:
- Ngươi thấy Thái Tử Điện Hạ đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm bốn chục năm nữa sao? Đợi đến ngoài tám mươi tuổi mới kế vị.
- Sở Mặc im lặng, mím môi vài cái, nhưng không phải bác lời nào.
Hạ Kinh nhìn Sở Mặc, than thở:
- Việc này Hoàng huynh của ta thật ra trong lòng hiểu rõ, cho nên,ngươi cũng không cần lo lắng. Đám người thái tử mặc dù không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, nhưng Nếu bọn chúng thực sự muốn đấu với Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Hạ Kinh nói rồi lạnh lùng cười.
Sở Mặc chợt thấy lạnh người, từ nhỏ hắn đã từng nghe nói:
Hạ Kinh thành khẩn nhìn Sở Mặc:
- Sở thiếu gia, nói thực, lúc đầu ta thực sự rất căm hận ngươi. Lúctrước truy sát ngươi cũng vì một lòng muốn tiêu diệt ngươi. Nhưng hiện nay ta đã thay đổi ý định, thiếu gia đừng cười chê, đó không phải chỉ vì y thuật của ngươi, mà còn vì con người của ngươi. Bản vương rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao tại sao lão già Hứa Trung Lương lại coi trọng ngươi như vậy, nếu có thể bản vương rất muốn trở thành người bạn vong niên của ngươi.
Sở Mặc trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Hạ Kinh:
- Ta cũng nói thực lòng, ta rất khó đặt nhiều lòng tin vào Vương gia. Nhưng điều này cũng không sao, phải không? Nếu những lời Vương gia vừa nói đều là lời thực lòng, vậy thì cứ để thời gian quyết định đi.Sở Mặc cười nói:
- Lúc bán đấu giá hãy để lại một phòng cho ta, có lẽ ta sẽ muốn xuất hiện cùng các người.
Hạ Kinh tỏ vẻ vui mừng, gật gật đầu:
- Yên tâm đi, bản vương nhất định sắp xếp ổn thỏa.
Sở Mặc cũng gật đầu:
- Sư phụ của ta hà hà chỉ cần Thân Vương chuẩn bị đầy đủ mấy dược liệu kia, chỗ thuốc còn lại sẽ nhanh chóng luyện được thôi.
Sở Mặc bình tĩnh, dường như không nói lộ ra điều gì.Trong mắt Hạ Kinh thoáng ánh lên vẻ đã hiểu, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy! Sau đó, Hạ Kinh cáo từ.
Sau khi tiễn Hạ Kinh, Sở Mặc quay về phòng, mỉm cười:
- Tấm bia đỡ đạn siêu cấp như sư phụ thực sự quá tốt mà!
Mồng năm Tết, bầu trời có chút âm u, gió thổi mạnh, lành lạnh, thỉnh thoảng có vài tia sáng chiếu rọi qua tầng mây bay trên cao nhưng không khiến thời tiết ấm áp hơn.
Nhiều cửa hàng trên phố đã bắt đầu buôn bán trở lại, bầu không khí tân niên dường như vẫn đang bao trùm khắp Viêm Hoàng Thành.
Người đi trên phố không đông đúc lắm, Sở Mặc cưỡi xe ngựa đi qua phố Thanh Thạch, phi đi rất nhanh.Diệu Nhất Nương và Sở Yên ngồi đối diện Sở Mặc, Nhất Nương nhìn Sở Mặc đang thò cổ ngắm đường phố qua cửa sổ xe ngựa, không nhịn được cười hỏi:
- Có phải chàng cảm thấy xe ngựa có cửa sổ vẫn tốt hơn không?
Sở Mặc định thần lại, mỉm cười nói:
- Nói sao nhỉ, thật ra xe ngựa không có cửa sổ cũng tốt, mặc dù ta không nhìn thấy bên ngoài, nhưng ngược lại bên ngoài cũng không thấy ta.
Diệu Nhất Nương ngây người một hồi, rồi cười nói:
- Ngụy biện.Sở Yên ngồi bên khẽ nói xen vào:
- Công tử đưa bọn thiếp đi tới cửa hàng bán đấu gia để mở mang kiến thức sao?
Sở Mặc nhăn nhó cười:
- Ta cũng chưa từng đến cửa hàng đấu giá, trước đây trong nhà khá nghèo, ba chữ "hàng đấu giá" đã đủ hù dọa ta rồi. Nào dám đến đó mở mang kiến thức chứ? Cho nên hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi. Lại nghĩ bây giờ đang dịp tân niên, muốn đưa các nàng cùng ra ngoài vui chơi cho khuây khỏa.
Diệu Nhất Nương dịu dàng cười:
- Thiếu gia của chúng ta thật biết thương hoa tiếc ngọc mà.
Sở Yên mặt ửng hồng, nhìn Sở Mặc có phần tò mò:
- Công tử từ nhỏ lớn lên trong phủ tướng quân, sao lại nghèo chứ?
- Phủ tướng quân thì nhất định phải giàu có sao?
Sở Mặc vặn hỏi.
Sở Yên nghĩ một lúc, trả lời:
- Theo thiếp nghĩ phủ tướng quân dù không giàu có cũng không đến nỗi nghèo mới phải. Nhưng thấy những căn phòng trong phủ, thiếp lại thấy tin lời công tử nói. Nhưng tại sao lại như vậy?Diệu Nhất Nương ngồi bên nói:
- Gia gia của thiếu gia nhà muội là một người rất tốt. Mặc dù là tướng quân, bổng lộc không thấp, nhưng mỗi năm trừ khoản tiền ít ỏi để lại nuôi sống gia đình, phần còn lại hầu như đều lén mang cho những thân nhân của các quân nhân đã hy sinh trên chiến trường rồi.
- A hóa ra là vậy, thất kính rồi!
Sở Yên kinh ngạc thốt lên.
Ai cũng có thể làm việc thiện, nhưng để làm được những việc giống như lão tướng quân của Phàn phủ thì không nhiều. Loại người này, cho dù là quen hay không quen biết, thậm chí chưa từng gặp mặt, chỉ cầnnghe danh đã phải cúi đầu kinh nể.
Sở Mặc ngó qua cửa sổ nhìn ra ngoài xe ngựa, thỉnh thoảng lại thấy vài đứa trẻ nghịch ngợm mũi dãi chảy ròng ròng đang chạy trong gió hoặc là châm ngòi pháo nổ.
Nơi an bình, yên ổn, thái bình và hạnh phúc này chính là nhà của hắn, là nơi hắn cần bảo vệ.
Điều này không liên quan tới Hoàng Thượng hay bất kỳ ai.
Đây chỉ là ý niệm kiên định sâu tận đáy lòng Sở Mặc, xuất phát từ sựdạy dỗ từ nhỏ trong phủ tướng quân.
Hàng bán đấu giá Phong Vân là cửa hiệu lớn nhất Viêm Hoàng Thành, là một tòa nhà có hai lầu cao hơn chục trượng. Tường nhà là một tảng đá lớn màu xanh, nhìn qua khá là to và có phong cách hoài cổ.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 190: Cửa hàng bán đấu giá Phong Vân (1)
10.0/10 từ 43 lượt.