Thí Thiên Đao

Chương 1897: Khiếp sợ (1)

Bên Bắc Đẩu giáo còn ít nhất hơn hai mươi tu sĩ Thánh nhân cảnh, mà đều không phải người mới tấn thăng, đều là những người có kinh nghiệm rồi, bọn họ không để năm người này vào mắt.

Tuy họ cũng tò mò vì sao khi lão tổ biết tin lại sai họ đem năm người này về nhưng bọn họ cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của lão tổ.

Hồng Nguyệt nhìn những người còn lại. Năm người ở chung lâu, sớm đã thấu hiểu nhau, chỉ cần một ánh mắt là biết đối phương muốn làm gì.

Ầm ầm! Hồng Nguyệt và Kỳ Tiêu Vũ đồng thời ra tay đánh thẳng về đám người Bắc Đẩu. Chỗ này cũng là chỗ tập trung nhiều tu sĩ hùng mạnh nhất, có đến bảy tám tu sĩ Thánh nhân.

Không ai nghĩ tới hai nữ nhân này lại dám ngang nhiên phát động công kích theo hướng đó. Bầu trời ầm vang, tỏa sáng chói lòa.

Ngay trong lúc hai người kia ra tay, Sở Thanh, Thủy Y Y và Tử Yên trực tiếp bỏ chạy theo hướng vắng người nhất. Các nàng không hề dodự, đi rõ ràng, đi dứt khoát.

Các tu sĩ Bắc Đẩu giáo giận tím mắt. Cả đám bọn họ cùng ra tay mà còn để đám này chạy thoát thì bọn họ không cần sống trên cõi đời này nữa rồi.


Ngay lập tức, sáu bảy tu sĩ Thánh nhân cảnh cùng đuổi về hướng có ba người chạy trốn. Hồng Nguyệt và Kỳ Tiêu Vũ bị mười mấy tu sĩ Thánh nhân vây quanh.

Tề Bằng lau vệt máu ở khóe miệng, mắt lạnh trừng trừng nhìn hai người, cắn răng mắng:

- Tiện nhân lại dám đánh lén chúng ta. Chờ mà cầu xin đi…

Có hai tu sĩ Thánh nhân cũng hơi bị tổn thương. Bọn họ không nghĩ hai người kia chiến lực mạnh như thế, càng không nghĩ hai người dám ra tay với bọn họ mà sức mạnh còn quá khủng bố.

- Ra tay đi. Chỉ cần không chết là được, thiếu tay gãy chân cũng chẳng sao đâu.

Một trưởng lão Thánh nhân cực tức giận, quát lên.

Kỳ Tiêu Vũ và Hồng Nguyệt không hề nao núng. Hai người phối hợp rất ăn ý. Mặc kiếm trong tay Kỳ Tiêu Vũ liên tiếp chém ra nhữngđường kiếm như cầu vồng, Thánh nhân cũng không dám trực tiếp đối kháng với nó, chỉ có thể né tránh.



Vì vậy khi chiến đấu, khí thế của Hồng Nguyệt hơi hao hao với Phiêu Linh Nữ Đế. Khí thế cực mạnh mẽ, mỗi chiêu đều cường đại, không hề thua kém đấng mày râu, càng không kém đám Thánh nhân đã thành danh nhiều năm của Bắc Đẩu giáo.

Đáng tiếc, hai người thế quá yếu. Đối mặt với mười mấy người cảnhgiới cao hơn, chẳng mấy chốc, các nàng cũng dần thấy lực bất tòng tâm.

Cuối cùng Sở Mặc cũng đi ra khỏi thế giới của Thương Khung Thần Giám. Hắn trở về bộ dáng vốn có của mình. Ba năm qua, bộ dáng của hắn chẳng hề thay đổi, chỉ có đôi mắt trở nên sắc bén thâm sâu hơn.

Hiện tại, Sở Mặc tin mình có khả năng bảo toàn khi đối mặt với Bắc Đẩu lão tổ.

Ở vị trí như hắn đối mặt với một Thánh nhân đỉnh cao đã khó tin chứ đừng nói đến việc giáp mặt với tu sĩ Đại thánh đỉnh cấp mà còn có thể toàn thân trở ra. Nếu Thí Thiên hoàn toàn khôi phục, Sở Mặc tin mình có thể đả thương lão tổ kia. Còn tổn thương đến mức nào thì Sở Mặc không nắm chắc. Hắn tin, trúng đao của hắn Bắc Đẩu lão tổ không thể không bị thương.

Dù không đánh trúng Sở Mặc cũng tin mình có thể chạy trốn khỏi lão. Một ngàn văn tự kia đã giúp hắn có sự tự tin này.

Sở Mặc trực tiếp che giấu hơi thở của Thiên Khu trong người, hắn có thể cảm ứng được hơi thở của Bắc Đẩu lão tổ. Sở Mặc biết Bắc Đẩu lão tổ đang di chuyển. Điều này nói lên rằng vị chúa tể đại năng kia đã đứng ngồi không yên rồi, phải tự mình đi ra ngoài tìm tung tích của ba ngôi sao.


Sở Mặc cười lạnh, thầm nghĩ: ngươi vĩnh viễn đừng mơ tìm thấy.

Hắn không biết ba năm này đã xảy ra chuyện gì nên bay thẳng tới tòa thành gần nhất. Chỉ một lát, hắn lại đi ra. Sau đó, đích đến của Sở Mặc là hướng nam.

Sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt tràn đầy sát khí. Tuy Sở Mặc không biết vì sao nhóm Kỳ Tiêu Vũ lại tới Bắc Đẩu Đại Vực nhưng vừa nghe tin kia, hắn cực kỳ tức giận. Ba năm hắn bế quan, Bắc Đẩu lão tổ làm rất nhiều việc ác. Chỉ cần là người có chút tinh thần trọng nghĩa thì đều thấy phẫn nộ. Sở Mặc không ngoại lệ. Nhưng điều khiến hắn tức giận nhất là Bắc Đẩu lão tổ lại hạ lệnh truy bắt năm nữ tử xinh đẹp đến từ nơi khác.

Có hai người trong đó rất nổi danh, vì hai người đều đã thành Thánh. Trong giới tu hành có rất ít nữ tử có thể tu luyện tới cảnh giới cao, đến Thánh lại càng hãn hữu chứ đừng nói hai người này còn có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Tin tức Sở Mặc lấy được là Bắc Đẩu lão tổ ham thích sắc đẹp nên mới truy tìm năm người kia. Tuy Sở Mặc hận Bắc Đẩu lão tổ, hận Bắc Đẩu giáo nhưng hắn biết chuyện kia không phải sự thật. Có thể Bắc Đẩu lão tổ đã thôi diễn ra cái gì đó nên mới làm thế. Đến Thánh nhân, khả năng thôi diễn khá hùng mạnh rồi.

Sở Mặc không thấy bất ngờ khi Bắc Đẩu lão tổ biết được một chút nhân quả từ nhóm Kỳ Tiêu Vũ. Vì hiện tại, bản thân Sở Mặc cũng làm được như thế.

Tốc độ của Sở Mặc nhanh đến khó tin. Hắn không ngừng xé mở không gian, vượt núi băng rừng, như một tia chớp xuyên lục địa. Thông qua Phong thủy thần thông, Sở Mặc thậm chí có thể suy đoán được đại khái vị trí có thể cất giấu một trong ba viên huyết nguyệt nhưng hắn vẫn không chùn bước. Huyết nguyệt trọng yếu nhưng những người đó còn quan trọng hơn.



Chiến thuyền của Bắc Đầu giáo ùn ùn từ phương nam bay về phương bắc.

Cả năm người Kỳ Tiêu Vũ đều đang ở trên một chiến thuyền, tất cả bị trọng thương, phong ấn tu vi, nhìn rất thê thảm. Nhất là Kỳ Tiêu Vũ và Hồng Nguyệt, thiếu chút nữa đã tự bạo. Đến thời khắc mấu chốt lại bị đám người già Bắc Đẩu giáo dùng Đại thánh khí trấn áp.

Tề Bằng bị gãy một tay, hiện tại còn chưa mọc ra. Gã đã bị Kỳ Tiêu Vũ chém đứt tay. Đây là lực lượng quy luật của Kỳ Tiêu Vũ, thiếu chút nữa gã cũng đã nứt vỡ, nếu không nhờ một Thánh nhân hỗ trợ thì đã chết ngay lúc đó rồi.

Gã ngồi đối diện năm người, vẻ mặt dữ tợn nói:

- Tiện nhân, trở về ta sẽ thỉnh lão tổ ban ngươi cho ta. Đến lúc đó, ta sẽ từ từ dạy ngươi. Kỳ Tiêu Vũ không nhìn gã, loại rác rưởi này nhìn nhiều chỉ khiến nàng thấy bị sỉ nhục.

Đột nhiên chiến thuyền và đoàn thuyền bị dừng lại. Các tu sĩ Bắc Đẩu giáo kinh ngạc. Chiến thuyền đang chạy tốc độ cao sao có thể dừng lại đột ngột như thế, chẳng lẽ có chuyên gì sao? Toàn bộ các tu sĩ đều nhìn về các tu sĩ Thánh cảnh.

Tu sĩ Thánh cảnh nghiêm túc cau mày. Sau đó, chiếc chiến thuyền của bọn họ lại bị phân thành hai mảnh.

Thí Thiên Đao
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao Truyện Thí Thiên Đao Story Chương 1897: Khiếp sợ (1)
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...