Thí Thiên Đao
Chương 1862: Ám Phong (1)
Sở Mặc ở bên kia nhìn sang, Cơ Thánh trực tiếp đứng lên, thản nhiên nói:
- Dòng bên không ngồi ở đó thì muốn ngồi ở đâu? Quy củ tổ tông định ra cũng không muốn tuân thủ… long ỷ của đế vương là vị trí tốt nhất, ngươi muốn ngồi sao?
Thoáng chốc toàn bộ đại điện đều im lặng như tờ.
Sở Mặc ngồi ở bên kia, trong tai truyền tới thanh âm của Khương Thái Nguyệt: Những người này là dòng bên của hoàng thất, những năm gần đây lực lượng của bọn họ dần dần lấn át con vợ cả nhất hệ, vì thế liền sinh ra một ít ý tưởng không nên có, cái gọi là nô đại khi chủ chính là thế. Chủ mạch tuy rằng cũng có tranh chấp, cũng có ân oán nhưng lại không xuất hiện vấn đề thế này. Những nhánh bên này lòng muông dạ thú, chân chính cùng người bên ngoài cấu kết muốn hoàn toàn tiêu diệt ba người nhà các ngươi cũng chính là bọn họ.
Trên mặt Sở Mặc yên tĩnh như nước, nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
Cho dù Khương Thái Nguyệt cáo tri với hắn, chân chính muồn tiêu diệt cả nhà bọn họ là dòng bên hoàng tộc, nhưng Sở Mặc vẫn không biểu hiện ra bất kỳ dị thường nào.
Giờ khắc này, ở tại đây, nếu đến lượt hắn đứng ra quát lớn dòng bên này thì chỉ sợ con vợ cả nhất mạch hoàng tộc sẽ không chấp nhận.
Trong ánh mắt người đàn ông trung niên lộ ra hào quang u lãnh, hắn cười lạnh nói:
- Sao thế? Đã tới mức dùng quy củ tổ tông đè người sao? Đã đến mức phải dùng thân phận con vợ cả để ra mặt sao?
Nói xong trên mặt hắn lộ vẻ khinh thường, còn muốn nói gì đó lại bị Cơ Khải vẫn ngồi ở chỗ kia cắt đứt.
- Làm càn.
Cơ Khải chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, nhưng hai chữ này lại phảng phất như có một cỗ sức lực vô biên trực tiếp bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.
Nhất là con cháu hoàng tộc trong cơ thể có huyết mạch Tử Kim, tất cả đều cảm nhận được cái lại áp lực kinh thiên này. Tốc độ máu chảy trong thân thể như là lập tức nhanh hơn rất nhiều lần, giống như muốn sôi trào.
Máu trong cơ thể Sở Mặc chỉ xao động trong chốc lát liền bị vô số Đạo Đài trong thân thể hắn trấn áp trở về. Nhưng hắn vẫn còn có chút kinh ngạc, con cháu vợ cả nhất mạch hoàng tộc quả là không tầm thường, nhất là hắn nhìn thấy trên người của Cơ Khải lúc này đây dường như có một cỗ khí tức đế vương cường đại!
Chẳng lẽ?
Trong lòng Sở Mặc khẽ động một chút, có chút hiểu rõ.
Quả nhiên, sau khi Cơ Khải nói xong hai chữ này, toàn bộ đại điện đều lặng ngắt như tờ. Khí thế trên người nam tử trung niên kia trong nháy mắt đã bị tan thành mây khói, có chút xấu hổ đứng ở nơi đó, vẻ mặt tối tăm, trong mắt rõ ràng hiển lộ không cam lòng và không phục mãnh liệt, nhưng lại không mở miệng nói cái gì cả.
Lúc này dòng bên có người cắn răng nói:
- Dùng huyết mạch áp chế là có ý gì? Nếu không có ưu thế này, ai mạnh ai yếu còn chưa biết được?
Cơ Khải thản nhiên đáp lại:
- Muốn dùng thân phận con cháu hoàng tộc La Thiên thì phải tuân thủ quy củ do lão tổ tông hoàng tộc định ra. Muốn khiếu chiến quy cũ mà lại không muốn bị trừng phạt, ngươi là đứa trẻ lên ba sao?
Tên con cháu dòng bên vừa nói lập tức nghẹn lời, sắc mặt đỏ lên.
Người đàn ông trung niên lúc này trên mặt lại lộ ra một chút cười khổ, thở dài nói:
- Thôi, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta cần gì phải tới gây náo nhiệt? Khải hoàng tử, đã quấy rầy rồi, chúng ta lập tức rời đi!
- Xin cứ tự nhiên.
Vẻ mặt Cơ Khải bình tĩnh nói.
Trong lòng Sở Mặc khiếp sợ, giờ hắn mới hiểu được hoàng tộc La Thiên hóa ra không chỉ có họa ngoại xâm mới nghiêm trọng, hóa ra nội loạn bên trong cũng đã tới loại tình trạng này. Quan hệ giữa con vợ cả nhất mạch và dòng bên không ngờ đã nghiêm trọng tới trình độ này, quả thật chính là xung khắc như nước với lửa.
Lúc này Sở Mặc đột nhiên ma nữ Trân Trân dùng vẻ mặt cầu xin nhìn hắn, không có truyền âm, không có vẻ mặt dư thừa, chỉ có một ánh mắt cầu xin, cũng là chợt lóe rồi biến mất, nhưng Sở Mặc lại hiểu.
Hơn nữa có thêm nhắc nhở của Khương Thái Nguyệt, Sở Mặc cũng biết trong dòng bên hoàng tộc này cũng có một số người cấu kết với bên ngoài, bọn họ mới là người thật sự muốn đánh chết người của mình, bọn họ bởi vậy mới tới tìm Ma tộc, khiến Ma tộc đánh vào đại vực Viêm Hoàng.
Mục đích thật sự lại chính là vì đánh chết chính mình….
Lẽ ra giữa hắn và Trân Trân thật sự chưa nói tới cái gì mà hữu nghị, thậm chí còn từng là kẻ thù sinh tử. Nghĩ như vậy hắn hoàn toàn không có đạo lý giúp đỡ khi nàng gặp nguy nan.
Tuy nhiên Sở Mặc lại có loại trực giác, hắn nên cứu nàng.
Những ý niệm này giống như thiểm điện xẹt qua trong đầu của Sở Mặc, sau đó hắn bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trân Trân, đã lâu không gặp, không đến ôn chút chuyện sao?
Đám người gần như muốn mau chóng đi ra khỏi đại điện liền dừng bước, rất nhiều người đều nhìn về phía Sở Mặc, trong ánh mắt đều mang theo sát khí lạnh như băng khó có thể che dấu, hiển nhiên là bọn họ biết Sở Mặc.
Trong mắt của Cơ Tuyết Phong lập tức hiện lên một chút hồ nghi, ánh mắt qua lại giữa Trân Trân và Sở Mặc.
Trân Trân tuy rằng vẫn muốn Sở Mặc đến trợ giúp, nhưng không nghĩ tới Sở Mặc lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, làm cho nàng căn bản không biết phải làm thế nào mới tốt. Hơn nữa những lời này cũng quá độc ác, Cơ Tuyết Phong này vốn là người lòng dạ hẹp hòi, lại đa nghi, hiện tại nhất định sẽ hoài nghi giữa nàng và Sở Mặc có cấu kết.
Trân Trân thở dài một tiếng trong lòng, nàng rất rõ ràng Sở Mặc cũng không phải một người đơn giản. Đầu óc có thông minh thế nào, ở trước mặt hắn nghĩ muốn cái gì cũng không trả giá lại chiếm hết ưu đãi gần như là một việc không thể nào.
Nghĩ thầm trong lòng, Trân Trân cười nói tự nhiên, từ bên người Cơ Tuyết Phong đi về phía Sở Mặc:
- Ta còn cho rằng Sở công tử sẽ quên mất kẻ thù lớn như ta đây chứ!
- Ngươi đứng lại!
Cơ Tuyết Phong đột nhiên phát ra một tiếng rống giận trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trân Trân:
- Ngươi có ý gì?
Trân Trân lộ ra tươi cười mê người:
- Không có gì gì cả? Chính là lâu không gặp lại bạn cũ, chào hỏi mà thôi.
- Bạn cũ?
Trên trán Cơ Tuyết Phong nổi gân xanh.
Thí Thiên Đao
- Dòng bên không ngồi ở đó thì muốn ngồi ở đâu? Quy củ tổ tông định ra cũng không muốn tuân thủ… long ỷ của đế vương là vị trí tốt nhất, ngươi muốn ngồi sao?
Thoáng chốc toàn bộ đại điện đều im lặng như tờ.
Sở Mặc ngồi ở bên kia, trong tai truyền tới thanh âm của Khương Thái Nguyệt: Những người này là dòng bên của hoàng thất, những năm gần đây lực lượng của bọn họ dần dần lấn át con vợ cả nhất hệ, vì thế liền sinh ra một ít ý tưởng không nên có, cái gọi là nô đại khi chủ chính là thế. Chủ mạch tuy rằng cũng có tranh chấp, cũng có ân oán nhưng lại không xuất hiện vấn đề thế này. Những nhánh bên này lòng muông dạ thú, chân chính cùng người bên ngoài cấu kết muốn hoàn toàn tiêu diệt ba người nhà các ngươi cũng chính là bọn họ.
Trên mặt Sở Mặc yên tĩnh như nước, nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
Cho dù Khương Thái Nguyệt cáo tri với hắn, chân chính muồn tiêu diệt cả nhà bọn họ là dòng bên hoàng tộc, nhưng Sở Mặc vẫn không biểu hiện ra bất kỳ dị thường nào.
Giờ khắc này, ở tại đây, nếu đến lượt hắn đứng ra quát lớn dòng bên này thì chỉ sợ con vợ cả nhất mạch hoàng tộc sẽ không chấp nhận.
Trong ánh mắt người đàn ông trung niên lộ ra hào quang u lãnh, hắn cười lạnh nói:
- Sao thế? Đã tới mức dùng quy củ tổ tông đè người sao? Đã đến mức phải dùng thân phận con vợ cả để ra mặt sao?
Nói xong trên mặt hắn lộ vẻ khinh thường, còn muốn nói gì đó lại bị Cơ Khải vẫn ngồi ở chỗ kia cắt đứt.
- Làm càn.
Cơ Khải chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, nhưng hai chữ này lại phảng phất như có một cỗ sức lực vô biên trực tiếp bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.
Nhất là con cháu hoàng tộc trong cơ thể có huyết mạch Tử Kim, tất cả đều cảm nhận được cái lại áp lực kinh thiên này. Tốc độ máu chảy trong thân thể như là lập tức nhanh hơn rất nhiều lần, giống như muốn sôi trào.
Máu trong cơ thể Sở Mặc chỉ xao động trong chốc lát liền bị vô số Đạo Đài trong thân thể hắn trấn áp trở về. Nhưng hắn vẫn còn có chút kinh ngạc, con cháu vợ cả nhất mạch hoàng tộc quả là không tầm thường, nhất là hắn nhìn thấy trên người của Cơ Khải lúc này đây dường như có một cỗ khí tức đế vương cường đại!
Chẳng lẽ?
Trong lòng Sở Mặc khẽ động một chút, có chút hiểu rõ.
Quả nhiên, sau khi Cơ Khải nói xong hai chữ này, toàn bộ đại điện đều lặng ngắt như tờ. Khí thế trên người nam tử trung niên kia trong nháy mắt đã bị tan thành mây khói, có chút xấu hổ đứng ở nơi đó, vẻ mặt tối tăm, trong mắt rõ ràng hiển lộ không cam lòng và không phục mãnh liệt, nhưng lại không mở miệng nói cái gì cả.
Lúc này dòng bên có người cắn răng nói:
- Dùng huyết mạch áp chế là có ý gì? Nếu không có ưu thế này, ai mạnh ai yếu còn chưa biết được?
Cơ Khải thản nhiên đáp lại:
- Muốn dùng thân phận con cháu hoàng tộc La Thiên thì phải tuân thủ quy củ do lão tổ tông hoàng tộc định ra. Muốn khiếu chiến quy cũ mà lại không muốn bị trừng phạt, ngươi là đứa trẻ lên ba sao?
Tên con cháu dòng bên vừa nói lập tức nghẹn lời, sắc mặt đỏ lên.
Người đàn ông trung niên lúc này trên mặt lại lộ ra một chút cười khổ, thở dài nói:
- Thôi, nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta cần gì phải tới gây náo nhiệt? Khải hoàng tử, đã quấy rầy rồi, chúng ta lập tức rời đi!
- Xin cứ tự nhiên.
Vẻ mặt Cơ Khải bình tĩnh nói.
Trong lòng Sở Mặc khiếp sợ, giờ hắn mới hiểu được hoàng tộc La Thiên hóa ra không chỉ có họa ngoại xâm mới nghiêm trọng, hóa ra nội loạn bên trong cũng đã tới loại tình trạng này. Quan hệ giữa con vợ cả nhất mạch và dòng bên không ngờ đã nghiêm trọng tới trình độ này, quả thật chính là xung khắc như nước với lửa.
Lúc này Sở Mặc đột nhiên ma nữ Trân Trân dùng vẻ mặt cầu xin nhìn hắn, không có truyền âm, không có vẻ mặt dư thừa, chỉ có một ánh mắt cầu xin, cũng là chợt lóe rồi biến mất, nhưng Sở Mặc lại hiểu.
Hơn nữa có thêm nhắc nhở của Khương Thái Nguyệt, Sở Mặc cũng biết trong dòng bên hoàng tộc này cũng có một số người cấu kết với bên ngoài, bọn họ mới là người thật sự muốn đánh chết người của mình, bọn họ bởi vậy mới tới tìm Ma tộc, khiến Ma tộc đánh vào đại vực Viêm Hoàng.
Mục đích thật sự lại chính là vì đánh chết chính mình….
Lẽ ra giữa hắn và Trân Trân thật sự chưa nói tới cái gì mà hữu nghị, thậm chí còn từng là kẻ thù sinh tử. Nghĩ như vậy hắn hoàn toàn không có đạo lý giúp đỡ khi nàng gặp nguy nan.
Tuy nhiên Sở Mặc lại có loại trực giác, hắn nên cứu nàng.
Những ý niệm này giống như thiểm điện xẹt qua trong đầu của Sở Mặc, sau đó hắn bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trân Trân, đã lâu không gặp, không đến ôn chút chuyện sao?
Đám người gần như muốn mau chóng đi ra khỏi đại điện liền dừng bước, rất nhiều người đều nhìn về phía Sở Mặc, trong ánh mắt đều mang theo sát khí lạnh như băng khó có thể che dấu, hiển nhiên là bọn họ biết Sở Mặc.
Trong mắt của Cơ Tuyết Phong lập tức hiện lên một chút hồ nghi, ánh mắt qua lại giữa Trân Trân và Sở Mặc.
Trân Trân tuy rằng vẫn muốn Sở Mặc đến trợ giúp, nhưng không nghĩ tới Sở Mặc lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, làm cho nàng căn bản không biết phải làm thế nào mới tốt. Hơn nữa những lời này cũng quá độc ác, Cơ Tuyết Phong này vốn là người lòng dạ hẹp hòi, lại đa nghi, hiện tại nhất định sẽ hoài nghi giữa nàng và Sở Mặc có cấu kết.
Trân Trân thở dài một tiếng trong lòng, nàng rất rõ ràng Sở Mặc cũng không phải một người đơn giản. Đầu óc có thông minh thế nào, ở trước mặt hắn nghĩ muốn cái gì cũng không trả giá lại chiếm hết ưu đãi gần như là một việc không thể nào.
Nghĩ thầm trong lòng, Trân Trân cười nói tự nhiên, từ bên người Cơ Tuyết Phong đi về phía Sở Mặc:
- Ta còn cho rằng Sở công tử sẽ quên mất kẻ thù lớn như ta đây chứ!
- Ngươi đứng lại!
Cơ Tuyết Phong đột nhiên phát ra một tiếng rống giận trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trân Trân:
- Ngươi có ý gì?
Trân Trân lộ ra tươi cười mê người:
- Không có gì gì cả? Chính là lâu không gặp lại bạn cũ, chào hỏi mà thôi.
- Bạn cũ?
Trên trán Cơ Tuyết Phong nổi gân xanh.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1862: Ám Phong (1)
10.0/10 từ 43 lượt.