Thí Thiên Đao
Chương 1817: Lời tiên đoán của Linh Thông thượng nhân (1)
Mỗi người đều muốn sống thẳng thắn, thành thật một chút, nhưng áp lực của thẳng thắn, thành thật thật sự rất lớn, Sở Mặc vừa rồi đã chuẩn bị sẵn sàng, Thương Khung thần giám, Hỗn Độn Hồng Lô, Thí Thiên thậm chí bao gồm phân thân kia, tất cả đều sẵn sàng đợi mệnh lệnh.
Một khi hơi có dị động, hắn lập tức sẽ phát huy toàn bộ lực lượng, để tránh đi một kích trí mạng, bởi vì Hầu tử bị trấn áp không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng vẫn có thể còn mười phần trung khí như thế, ở nơi Phong linh chi địa, tiếng cười nức nở của nó đều có thể dễ dàng chấn động bầu trời. Đây là một cường giả chân chính.
Vẫn tốt, vẫn tốt.
Sở Mặc thở phào một cái, kết quả đúng như hắn dự đoán, Hầu tử không hề tức giận, ngược lại rất vui vẻ.
- Lại đây, lại đây, mau chóng lại đây tiểu tử kia, người rất hợp với khẩu vị của ta, rất có ý tứ, ha ha, ta nhiều năm như thế của từng gặp qua một tiểu tử hợp với khẩu vị của ta như thế.
Âm thanh vui mừng của con khỉ truyền xuống chân núi. Sở Mặc nhẹ nhàng thở ra, sau đó vẻ mặt kiên định đi qua đó.
Dưới chân núi, một khối thông thiên thạch to lớn, từ trên xuống dưới, trấn áp ở đó, nếu không bước lại gần, căn bản không nhìn ra đó là một khối đá, bởi vì màu sắc của nó, gần như giống hệt với màu của thân núi.
Phía dưới cùng của tảng đá, một cái đầu khỉ bù rù ở đó, hai cái cánh tay lông xù xù đang đấm xuống đất.
Hầu tử vẫn đang cười. Trên tay Hầu tử còn đang nắm chặt một cây cỏ.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc nhìn thấy bộ dạng của vị Đại Thánh gia này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Bởi vì, đây rõ ràng là một con khỉ tầm thường, tướng mạo của nó, còn không bằng còn khỉ bình thường khác, nhưng làm người ta khó quên chính là đôi mắt của con khỉ đó.
Sở Mặc gặp qua rất nhiều đôi mắt của những sinh linh mạnh mẽ, nhưng chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào tinh thuần như thế.
Đôi mắt đó, dường như đem theo một lực lượng mê hoặc tâm thầncon người, tinh thuần đến mức sau khi nhìn qua đôi mắt đó, liền hoàn toàn không nghĩ đến được việc khác.
Thương Khung Thần Giám nhẹ nhàng kích động một chút, Sở Mặc lập tức hồi tỉnh lại, sau đó thành thật thi lễ:
- Gặp qua Đại Thánh gia.
- Miễn lễ, miễn lễ, nhóc con, qua đây, qua đây, lại gần một chút, để ta xem thật kỹ ngươi, ha ha ha ha ha, buồn cười quá, chuyện cười của ngươi thực sự khiến ta cười rồi, ta đã không nhớ được bao nhiêu năm rồi ta không vui vẻ như vậy.
Hầu tử đấm xuống đất điên cuồng cười. Sự việc đến nước này, Sở Mặc cũng trở nên thản nhiên, hắn vừa đi lại gần, vừa nói:
Hầu tử trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên đánh giá Sở Mặc, lại cười hì hì nói:
- Ngươi thật sự trêu chọc phải một lũ vô thượng tồn tại? Bọn họ thực sự muốn giết ngươi?
- Vâng
Sở Mặc gật đầu.
- Ha ha ha, ngươi chẳng lẽ là người trong lời tiên tri của người muốn mở vùng trời này? Chết cười ta rồi, không ngờ lời tiên đoán đó là thật. Đám lão khốn nạn kia, sớm đáng chết rồi, ha ha ha ha ha, không ngờ, trên thế giới này, ngoài ta ra, vẫn còn người thứ hai, ta không cô độc rồi, ta không tịch mịch rồi, ha ha, ngươi hợp khẩu vị với ta như thế, ừ… chính là lớn lên có chút tuấn tú, không tốt, không tốt. Mặt nạ, gương mặt sau mặt nạ càng tuấn tú, rất ác liệt, ngươi nếu như xấu như ta mới gọi là hoàn mỹ! Hầu Tử luyên thuyên, nói thầm.
Sở Mặc lại nghe đến hết hồn, tấm mặt nạ trên mặt hắn, không ngờ bịHầu tử nhìn thấu.
- Đừng kinh ngạc như vậy, ngươi không biết ta năm đó ăn trộm một đống Kim Đan của Thái Thượng lão gia, bị y ném vào lò luyện đan, luyện rất nhiều năm, đã sớm luyện ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, trên thế gian làm gì có cái gì ta nhìn không thấu?
Hầu tử nói một cách bình thản, sau đó nó cau cái mũi, trong ánh mắt bỗng nhiên bắn ra hai luồng thần quang, nhìn về phía Sở Mặc:
- A, cái lò luyện đan kia không ngờ ở trên người ngươi? Kỳ quái, làm sao có thể như thế, ồ, có chút tàn khuyết, tuy nhiên cũng không đúng a, trừ khi Thái Thượng lão gia cũng chết rồi, không đúng, không đúng, Thái Thượng lão gia là bất tử bất diệt, làm sao có thể chết? Sở Mặc vẻ mặt dại ra đứng ở đó, hắn cảm thấy một câu đều không cần hỏi, đều đã biết được vô số sự thật khủng bố.
- Thái Thượng lão gia, Thái Thượng lão gia, Thái thượng lão gia!
Người này không ngờ gặp qua Thái Thượng trong truyền thuyết, hơn nữa còn ăn trộm Kim Đan của Thái Thượng, cái này, cái này, cái này, cái này rõ ràng rồi, con khỉ này mới có thể chân chính vén mở màn trời này!
Rốt cục, con khỉ bình tĩnh trở lại, nó chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử có chút thú vị, ừ, ừ, vô cùng thú vị, không phải sợ, lão bấttử đó, đó đều là một đám cứng đầu, và hủ bại, căn bản không đáng để sợ họ, thủ đoạn của bọn chúng cũng có một chút ít như thế, cho nên, ta bảo kê ngươi!
Lúc này, bên kia, Tử Đạo và Lưu Vân Phong vẫn đang vất vả đi tới, nhưng bọn họ đều nghe thấy Hầu tử và Sở Mặc đối thoại với nhau, Hai người bị chấn động đến gần như không nói ra lời, theo những tin tức từ miệng Hầu Tử nói ra, quả thực có thể hù dọa chết người.
Y không ngờ gặp qua Thái Thượng? còn trộm Kim Đan của Thái Thượng, quan trọng nhất chính là sau khi y làm những việc này, Thái Thượng không có một trưởng đánh chết y, ngược lại là cuối cùng bị PhậtTổ thu thập.
Trong miệng Hầu tử, đám vô thượng tồn tại kia không ngờ chỉ là một đám cứng ngắc và hủ bại, thủ đoạn chỉ có một chút, là thật sao?
Sở Mặc nhìn Hầu tử:
- Ta phía sau có hai bằng hữu đại thánh có biện pháp thế nào để bọn họ trực tiếp qua đây?
Hầu tử chớp chớp mắt, sau đó tùy ý chỉ ra, hư không trung, một đường thông đạo mắt thường có thể nhìn thấy được trực tiếp xuất hiện:
- Nhảy lên con đường này, ta đón cái ngươi qua đây.
Tử Đạo cùng Lưu Vân Phong lập tức mừng rỡ, trực tiếp nhảy lên con đường đó, nhưng lại không ngờ sau khi nhảy lên con đường, thân ảnh của hai người trong nháy mặt bị một luồng lực lượng kỳ dị truyền bọn họ ra bên ngoài.
Sở Mặc quá sợ hãi:
- Đại Thánh, ngài đây là?
Con khỉ đầu tiên là cũ rụp lấy mí mắt, sau đó ngẩng đầu cười hì hì nhìn Sở Mặc:
- Có mấy lời, không thích hợp để cho bọn họ nghe được, những lời vừa rồi nghe rồi thì nghe, dù sao những sự việc đó đối với nhiều người cũng không có gì gọi là bí mật, nhưng tiếp theo thì không thể được.
Thí Thiên Đao
Một khi hơi có dị động, hắn lập tức sẽ phát huy toàn bộ lực lượng, để tránh đi một kích trí mạng, bởi vì Hầu tử bị trấn áp không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng vẫn có thể còn mười phần trung khí như thế, ở nơi Phong linh chi địa, tiếng cười nức nở của nó đều có thể dễ dàng chấn động bầu trời. Đây là một cường giả chân chính.
Vẫn tốt, vẫn tốt.
Sở Mặc thở phào một cái, kết quả đúng như hắn dự đoán, Hầu tử không hề tức giận, ngược lại rất vui vẻ.
- Lại đây, lại đây, mau chóng lại đây tiểu tử kia, người rất hợp với khẩu vị của ta, rất có ý tứ, ha ha, ta nhiều năm như thế của từng gặp qua một tiểu tử hợp với khẩu vị của ta như thế.
Âm thanh vui mừng của con khỉ truyền xuống chân núi. Sở Mặc nhẹ nhàng thở ra, sau đó vẻ mặt kiên định đi qua đó.
Dưới chân núi, một khối thông thiên thạch to lớn, từ trên xuống dưới, trấn áp ở đó, nếu không bước lại gần, căn bản không nhìn ra đó là một khối đá, bởi vì màu sắc của nó, gần như giống hệt với màu của thân núi.
Phía dưới cùng của tảng đá, một cái đầu khỉ bù rù ở đó, hai cái cánh tay lông xù xù đang đấm xuống đất.
Hầu tử vẫn đang cười. Trên tay Hầu tử còn đang nắm chặt một cây cỏ.
Đây là lần đầu tiên Sở Mặc nhìn thấy bộ dạng của vị Đại Thánh gia này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Bởi vì, đây rõ ràng là một con khỉ tầm thường, tướng mạo của nó, còn không bằng còn khỉ bình thường khác, nhưng làm người ta khó quên chính là đôi mắt của con khỉ đó.
Sở Mặc gặp qua rất nhiều đôi mắt của những sinh linh mạnh mẽ, nhưng chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào tinh thuần như thế.
Đôi mắt đó, dường như đem theo một lực lượng mê hoặc tâm thầncon người, tinh thuần đến mức sau khi nhìn qua đôi mắt đó, liền hoàn toàn không nghĩ đến được việc khác.
Thương Khung Thần Giám nhẹ nhàng kích động một chút, Sở Mặc lập tức hồi tỉnh lại, sau đó thành thật thi lễ:
- Gặp qua Đại Thánh gia.
- Miễn lễ, miễn lễ, nhóc con, qua đây, qua đây, lại gần một chút, để ta xem thật kỹ ngươi, ha ha ha ha ha, buồn cười quá, chuyện cười của ngươi thực sự khiến ta cười rồi, ta đã không nhớ được bao nhiêu năm rồi ta không vui vẻ như vậy.
Hầu tử đấm xuống đất điên cuồng cười. Sự việc đến nước này, Sở Mặc cũng trở nên thản nhiên, hắn vừa đi lại gần, vừa nói:
Hầu tử trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên đánh giá Sở Mặc, lại cười hì hì nói:
- Ngươi thật sự trêu chọc phải một lũ vô thượng tồn tại? Bọn họ thực sự muốn giết ngươi?
- Vâng
Sở Mặc gật đầu.
- Ha ha ha, ngươi chẳng lẽ là người trong lời tiên tri của người muốn mở vùng trời này? Chết cười ta rồi, không ngờ lời tiên đoán đó là thật. Đám lão khốn nạn kia, sớm đáng chết rồi, ha ha ha ha ha, không ngờ, trên thế giới này, ngoài ta ra, vẫn còn người thứ hai, ta không cô độc rồi, ta không tịch mịch rồi, ha ha, ngươi hợp khẩu vị với ta như thế, ừ… chính là lớn lên có chút tuấn tú, không tốt, không tốt. Mặt nạ, gương mặt sau mặt nạ càng tuấn tú, rất ác liệt, ngươi nếu như xấu như ta mới gọi là hoàn mỹ! Hầu Tử luyên thuyên, nói thầm.
Sở Mặc lại nghe đến hết hồn, tấm mặt nạ trên mặt hắn, không ngờ bịHầu tử nhìn thấu.
- Đừng kinh ngạc như vậy, ngươi không biết ta năm đó ăn trộm một đống Kim Đan của Thái Thượng lão gia, bị y ném vào lò luyện đan, luyện rất nhiều năm, đã sớm luyện ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, trên thế gian làm gì có cái gì ta nhìn không thấu?
Hầu tử nói một cách bình thản, sau đó nó cau cái mũi, trong ánh mắt bỗng nhiên bắn ra hai luồng thần quang, nhìn về phía Sở Mặc:
- A, cái lò luyện đan kia không ngờ ở trên người ngươi? Kỳ quái, làm sao có thể như thế, ồ, có chút tàn khuyết, tuy nhiên cũng không đúng a, trừ khi Thái Thượng lão gia cũng chết rồi, không đúng, không đúng, Thái Thượng lão gia là bất tử bất diệt, làm sao có thể chết? Sở Mặc vẻ mặt dại ra đứng ở đó, hắn cảm thấy một câu đều không cần hỏi, đều đã biết được vô số sự thật khủng bố.
- Thái Thượng lão gia, Thái Thượng lão gia, Thái thượng lão gia!
Người này không ngờ gặp qua Thái Thượng trong truyền thuyết, hơn nữa còn ăn trộm Kim Đan của Thái Thượng, cái này, cái này, cái này, cái này rõ ràng rồi, con khỉ này mới có thể chân chính vén mở màn trời này!
Rốt cục, con khỉ bình tĩnh trở lại, nó chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử có chút thú vị, ừ, ừ, vô cùng thú vị, không phải sợ, lão bấttử đó, đó đều là một đám cứng đầu, và hủ bại, căn bản không đáng để sợ họ, thủ đoạn của bọn chúng cũng có một chút ít như thế, cho nên, ta bảo kê ngươi!
Lúc này, bên kia, Tử Đạo và Lưu Vân Phong vẫn đang vất vả đi tới, nhưng bọn họ đều nghe thấy Hầu tử và Sở Mặc đối thoại với nhau, Hai người bị chấn động đến gần như không nói ra lời, theo những tin tức từ miệng Hầu Tử nói ra, quả thực có thể hù dọa chết người.
Y không ngờ gặp qua Thái Thượng? còn trộm Kim Đan của Thái Thượng, quan trọng nhất chính là sau khi y làm những việc này, Thái Thượng không có một trưởng đánh chết y, ngược lại là cuối cùng bị PhậtTổ thu thập.
Trong miệng Hầu tử, đám vô thượng tồn tại kia không ngờ chỉ là một đám cứng ngắc và hủ bại, thủ đoạn chỉ có một chút, là thật sao?
Sở Mặc nhìn Hầu tử:
- Ta phía sau có hai bằng hữu đại thánh có biện pháp thế nào để bọn họ trực tiếp qua đây?
Hầu tử chớp chớp mắt, sau đó tùy ý chỉ ra, hư không trung, một đường thông đạo mắt thường có thể nhìn thấy được trực tiếp xuất hiện:
- Nhảy lên con đường này, ta đón cái ngươi qua đây.
Tử Đạo cùng Lưu Vân Phong lập tức mừng rỡ, trực tiếp nhảy lên con đường đó, nhưng lại không ngờ sau khi nhảy lên con đường, thân ảnh của hai người trong nháy mặt bị một luồng lực lượng kỳ dị truyền bọn họ ra bên ngoài.
Sở Mặc quá sợ hãi:
- Đại Thánh, ngài đây là?
Con khỉ đầu tiên là cũ rụp lấy mí mắt, sau đó ngẩng đầu cười hì hì nhìn Sở Mặc:
- Có mấy lời, không thích hợp để cho bọn họ nghe được, những lời vừa rồi nghe rồi thì nghe, dù sao những sự việc đó đối với nhiều người cũng không có gì gọi là bí mật, nhưng tiếp theo thì không thể được.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1817: Lời tiên đoán của Linh Thông thượng nhân (1)
10.0/10 từ 43 lượt.