Thí Thiên Đao
Chương 1791: Bị khiêu chiến liên tiếp (2)
Vài người đang đứng quanh mấy cái bảng không khỏi thổn thức. Người vừa kêu gào đòi khiêu chiến Lâm Hắc kia nói chắc chắn Lâm Hắc đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mới thắng được Tuyết Vô Lệ. Đám bạn bè của gã lại còn thổi phồng rằng Lâm Hắc có con bài bí ẩn nào đó. Kết quả, chưa đầy một lát, tên của gã biến mất. Nếu chỉ thất bại thì tên của gã vẫn còn, nhưng tên biến mất thì chỉ có một khả năng, người kia đã chết.
- Lâm Hắc có vẻ không phải người mới vào Thí luyện tràng nhỉ.
- Đúng vậy, nếu vừa vào, bình thường đều hay giữ một chút ảo tưởng về nhân nghĩa, chưa chắc giết người nhanh như thế.
- Đúng là thảm mà, đứng thứ hai ngàn bảy trăm trong Nhân bảng thế mà đi tong, dù vào La Thiên Tiên Vực cũng sẽ có chút địa vị. Chết như thế này không đáng.
- Không cần quan tâm người ta làm cách nào, chỉ cần có thể lên Thiên bảng đã chứng minh thực lực của người đó không tầm thường rồi…
Mấy người lắc đầu thở dài, rời khỏi chỗ bảng. Trong bọn họ cũng có người rục rịch muốn chiến nhưng bọn họ đều biết, dù có đánh bại Lâm Hắc thì chả mấy bọn họ cũng bị người khác thay thế mà thôi. Với thực lực của bọn họ không có khả năng trụ lại Thiên bảng.
Giờ bọn họ đã hiểu, bọn họ còn chưa đủ khả năng để trêu chọc Lâm Hắc đừng nói đến việc thay thế người ta. Tuy nhiên, trên đời này không thiếu người muốn thành danh trong một đêm. Ngay cả thiên tài cao nhất ở các đại vực cũng không ngoại lệ.
Các tu sĩ trên Thiên Địa Nhân bảng khi đang đối chiến thì sẽ không bị người khác khiêu chiến. Nhưng chỉ cần kết thúc chiến đấu, lập tức có thể bị người khác khiêu chiến rồi.
Quy tắc này hoàn toàn không nói đến tính công bình gì hết, nó thể hiện sự tàn khốc của Thí luyện tràng. Đích xác có nhiều tu sĩ trên Đại bảng bị kiểu đánh luân phiên này tiêu hao đến chết. Nên khi chiến đấu, hầu như không ai hạ thủ lưu tình. Trừ phi là những người ở Thiên bảng, có quen biết nhất định hoặc giữa gia tộc có quan hệ sâu xa thì có thể khác. Dưới Thiên bảng thì chẳng nói tình cảm gì hết.
Bên này Sở Mặc vừa đánh chết một gã thì người khiêu chiến thứ hai liền xuất hiện.
Đây là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất trầm ổn, cũng không phát động công kích với Sở Mặc luôn mà cẩn thận đánh giá Sở Mặc, sau đó ôm quyền nói:
- Tại hạ là Lâm Loan, chúng ta thế mà cùng họ. Lần này đến đây chỉ mong lãnh giáo một chút, hy vọng các hạ có thể hạ thủ lưu tình. Con ngươi Sở Mặc trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn người trung niên bộ dáng thành khẩn trước mắt nói:
- Ngươi nói xong rồi chứ?
Người trung niên hơi ngẩn ra:
- A, ta nói xong rồi.
- Động thủ đi, phía sau còn có người đang chờ tới lượt đấy.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Việc một cái tên xa lạ như hắn đột nhiên lên bảng chắc chắn sẽ dẫn đến có nhiều người muốn khiêu chiến. Nhiều người có lý trí nhưng đồng dạng cũng có nhiều người nghĩ hắn dựa vào vận khí, đánh lén hoặc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để đánh bại Tuyết Vô Lệ, giành lấy vị trí thứ chín trên Thiên bảng.
Người trung niên xấu hổ cười:
- Không phải, ta không tất phải tử chiến…
Ông ta còn đang nói chuyện, Sở Mặc trực tiếp xuất thủ. Chỉ một kích, đánh thẳng vào ngực tu sĩ, khiến y bay ra ngoài.
Người trung niên rơi xuống, có một kiện pháp khí đầy sát khí lạnh thấu xương cũng rơi cùng theo. Sau đó, pháp khí đấy lại nổ tung, khiếnthân thể của tu sĩ kia cũng nát bấy.
- Không phải cái đầu ngươi.
Sở Mặc liếc mắt, không khí lại dao động. Con ngươi hắn càng lạnh hơn, tràn đầy tử khí. Đã đến thì chết hết di.
Khác với những cái tên quen thuộc trên Thiên bảng, Lâm Hắc quá xa lạ. Phía trước cũng truyền ra một ít sự việc nhưng đa phần vẫn rất hoài nghi về thực lực của Lâm Hắc.
Người muốn lên Thiên bảng thì có nhiều, có người còn nghĩ chỉ cần có tên một lần cũng đủ rồi. Tuy nói sau khi lên Thiên bảng sẽ bị khiêu chiến liên tục nhưng các tu sĩ có dũng khí khiêu chiến đa phần đều có khả năng bảo mệnh.
Nên hầu như chẳng mấy ai đem cái tên Lâm Hắc này để vào mắt. Nhất là sau khi nghe được ít tin về Lâm Hắc, họ lại thấy tự tin hơn, chỉlo có người khiêu chiến trước mình. Đáng tiếc là khi nhiều người muốn khiêu chiến đều có thông báo phải đợi. Mỗi một người chỉ có thể cùng lúc nhận một khiêu chiến thôi.
Tu sĩ trung niên vừa bị Sở Mặc đập một phát chết tươi đang chuẩn bị đánh lén Sở Mặc. Một bên muốn nói chuyện để phân tán sự chú ý, một bên lại kích hoạt pháp khí có tính sát thương hùng mạnh nhất của y. Tiếc rằng Sở Mặc không bị mắc mưu, trực tiếp xuất thủ luôn.
Tu sĩ trung niên trộm gà không được còn mất nắm gạo, trực tiếp bị pháp khí của mình nổ chết. Tu sĩ này lấy luyện khí nhập đạo, trước khi chết còn rất hối hận tại sao lại tin lời mấy người bên cạnh, chạy tới khiêu chiến thiên kiêu trên Thiên bảng. Người ta đã lên được Thiên bảng thì năng lực sao có thể kém chứ?
Hư không phương xa lại dao động, một thân ảnh đang tiến tới.
Người đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn thấy Sở Mặc, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một pháp khí.
Pháp khí này giống một vòng mặt trời nhỏ, sáng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Trong vầng hào quang ẩn chứa khí tứcrộng lớn, bắn một chùm sáng về phía Sở Mặc.
Chùm sáng kia rất nóng, rạch ngang hư không với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn tốc độ ánh sáng bình thường rất nhiều. Khí tức nó tỏa ra cũng đủ trấn áp một khoảng trời.
Dù là tu sĩ Chí tôn, đối mặt với áp lực như vậy cũng sẽ thấy nhũn người, khó mà nhúc nhích.
Hàn Nguyệt đao trong tay Sở Mặc trực tiếp chém ra, bùng phát ánh sáng màu lam mang theo hơi thở dủy diệt. Một đao này trực tiếp khiến bầu trời sinh ra dị tượng, cảm giác thế giới như sắp sụp đổ đến nơi. Trong phút chốc liền trấn áp pháp khí của tu sĩ kia. Tu sĩ kia bị đánh trúng, hộc cả máu, thất bại thảm hại.
Sở Mặc như thuấn di, đột nhiên hiện ra trước mặt người đến, lại đưa tay chém một đao, trực tiếp chia người này thành hai đoạn.
Nguyên thần hùng mạnh vốn định chạy trốn lại bị Sở Mặc đánh bộp một phát, dùng sức mạnh khôn cùng xé nát.
Nguyên thần không cam lòng gào rú đầy tuyệt vọng. Nguyên thần của tên tu sĩ đến hoàn tàn bị hủy diệt, hóa đạo cùng trời đất. Không cho Sở Mặc cơ hội thở dốc, phương xa lại có sự dao động, có thêm một người mới đến. Người này vừa xuất hiện, cũng không nói gì mà trực tiếp ra tay.
Gã đánh thẳng về Sở Mặc, bàn tay lớn giống như muốn che lấp cả thiên địa. Chưởng lực màu vàng, giống như được đúc bằng kim loại, sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Thí Thiên Đao
- Lâm Hắc có vẻ không phải người mới vào Thí luyện tràng nhỉ.
- Đúng vậy, nếu vừa vào, bình thường đều hay giữ một chút ảo tưởng về nhân nghĩa, chưa chắc giết người nhanh như thế.
- Đúng là thảm mà, đứng thứ hai ngàn bảy trăm trong Nhân bảng thế mà đi tong, dù vào La Thiên Tiên Vực cũng sẽ có chút địa vị. Chết như thế này không đáng.
- Không cần quan tâm người ta làm cách nào, chỉ cần có thể lên Thiên bảng đã chứng minh thực lực của người đó không tầm thường rồi…
Mấy người lắc đầu thở dài, rời khỏi chỗ bảng. Trong bọn họ cũng có người rục rịch muốn chiến nhưng bọn họ đều biết, dù có đánh bại Lâm Hắc thì chả mấy bọn họ cũng bị người khác thay thế mà thôi. Với thực lực của bọn họ không có khả năng trụ lại Thiên bảng.
Giờ bọn họ đã hiểu, bọn họ còn chưa đủ khả năng để trêu chọc Lâm Hắc đừng nói đến việc thay thế người ta. Tuy nhiên, trên đời này không thiếu người muốn thành danh trong một đêm. Ngay cả thiên tài cao nhất ở các đại vực cũng không ngoại lệ.
Các tu sĩ trên Thiên Địa Nhân bảng khi đang đối chiến thì sẽ không bị người khác khiêu chiến. Nhưng chỉ cần kết thúc chiến đấu, lập tức có thể bị người khác khiêu chiến rồi.
Quy tắc này hoàn toàn không nói đến tính công bình gì hết, nó thể hiện sự tàn khốc của Thí luyện tràng. Đích xác có nhiều tu sĩ trên Đại bảng bị kiểu đánh luân phiên này tiêu hao đến chết. Nên khi chiến đấu, hầu như không ai hạ thủ lưu tình. Trừ phi là những người ở Thiên bảng, có quen biết nhất định hoặc giữa gia tộc có quan hệ sâu xa thì có thể khác. Dưới Thiên bảng thì chẳng nói tình cảm gì hết.
Bên này Sở Mặc vừa đánh chết một gã thì người khiêu chiến thứ hai liền xuất hiện.
Đây là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất trầm ổn, cũng không phát động công kích với Sở Mặc luôn mà cẩn thận đánh giá Sở Mặc, sau đó ôm quyền nói:
- Tại hạ là Lâm Loan, chúng ta thế mà cùng họ. Lần này đến đây chỉ mong lãnh giáo một chút, hy vọng các hạ có thể hạ thủ lưu tình. Con ngươi Sở Mặc trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn người trung niên bộ dáng thành khẩn trước mắt nói:
- Ngươi nói xong rồi chứ?
Người trung niên hơi ngẩn ra:
- A, ta nói xong rồi.
- Động thủ đi, phía sau còn có người đang chờ tới lượt đấy.
Sở Mặc thản nhiên nói.
Việc một cái tên xa lạ như hắn đột nhiên lên bảng chắc chắn sẽ dẫn đến có nhiều người muốn khiêu chiến. Nhiều người có lý trí nhưng đồng dạng cũng có nhiều người nghĩ hắn dựa vào vận khí, đánh lén hoặc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để đánh bại Tuyết Vô Lệ, giành lấy vị trí thứ chín trên Thiên bảng.
Người trung niên xấu hổ cười:
- Không phải, ta không tất phải tử chiến…
Ông ta còn đang nói chuyện, Sở Mặc trực tiếp xuất thủ. Chỉ một kích, đánh thẳng vào ngực tu sĩ, khiến y bay ra ngoài.
Người trung niên rơi xuống, có một kiện pháp khí đầy sát khí lạnh thấu xương cũng rơi cùng theo. Sau đó, pháp khí đấy lại nổ tung, khiếnthân thể của tu sĩ kia cũng nát bấy.
- Không phải cái đầu ngươi.
Sở Mặc liếc mắt, không khí lại dao động. Con ngươi hắn càng lạnh hơn, tràn đầy tử khí. Đã đến thì chết hết di.
Khác với những cái tên quen thuộc trên Thiên bảng, Lâm Hắc quá xa lạ. Phía trước cũng truyền ra một ít sự việc nhưng đa phần vẫn rất hoài nghi về thực lực của Lâm Hắc.
Người muốn lên Thiên bảng thì có nhiều, có người còn nghĩ chỉ cần có tên một lần cũng đủ rồi. Tuy nói sau khi lên Thiên bảng sẽ bị khiêu chiến liên tục nhưng các tu sĩ có dũng khí khiêu chiến đa phần đều có khả năng bảo mệnh.
Nên hầu như chẳng mấy ai đem cái tên Lâm Hắc này để vào mắt. Nhất là sau khi nghe được ít tin về Lâm Hắc, họ lại thấy tự tin hơn, chỉlo có người khiêu chiến trước mình. Đáng tiếc là khi nhiều người muốn khiêu chiến đều có thông báo phải đợi. Mỗi một người chỉ có thể cùng lúc nhận một khiêu chiến thôi.
Tu sĩ trung niên vừa bị Sở Mặc đập một phát chết tươi đang chuẩn bị đánh lén Sở Mặc. Một bên muốn nói chuyện để phân tán sự chú ý, một bên lại kích hoạt pháp khí có tính sát thương hùng mạnh nhất của y. Tiếc rằng Sở Mặc không bị mắc mưu, trực tiếp xuất thủ luôn.
Tu sĩ trung niên trộm gà không được còn mất nắm gạo, trực tiếp bị pháp khí của mình nổ chết. Tu sĩ này lấy luyện khí nhập đạo, trước khi chết còn rất hối hận tại sao lại tin lời mấy người bên cạnh, chạy tới khiêu chiến thiên kiêu trên Thiên bảng. Người ta đã lên được Thiên bảng thì năng lực sao có thể kém chứ?
Hư không phương xa lại dao động, một thân ảnh đang tiến tới.
Người đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn thấy Sở Mặc, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một pháp khí.
Pháp khí này giống một vòng mặt trời nhỏ, sáng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Trong vầng hào quang ẩn chứa khí tứcrộng lớn, bắn một chùm sáng về phía Sở Mặc.
Chùm sáng kia rất nóng, rạch ngang hư không với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn tốc độ ánh sáng bình thường rất nhiều. Khí tức nó tỏa ra cũng đủ trấn áp một khoảng trời.
Dù là tu sĩ Chí tôn, đối mặt với áp lực như vậy cũng sẽ thấy nhũn người, khó mà nhúc nhích.
Hàn Nguyệt đao trong tay Sở Mặc trực tiếp chém ra, bùng phát ánh sáng màu lam mang theo hơi thở dủy diệt. Một đao này trực tiếp khiến bầu trời sinh ra dị tượng, cảm giác thế giới như sắp sụp đổ đến nơi. Trong phút chốc liền trấn áp pháp khí của tu sĩ kia. Tu sĩ kia bị đánh trúng, hộc cả máu, thất bại thảm hại.
Sở Mặc như thuấn di, đột nhiên hiện ra trước mặt người đến, lại đưa tay chém một đao, trực tiếp chia người này thành hai đoạn.
Nguyên thần hùng mạnh vốn định chạy trốn lại bị Sở Mặc đánh bộp một phát, dùng sức mạnh khôn cùng xé nát.
Nguyên thần không cam lòng gào rú đầy tuyệt vọng. Nguyên thần của tên tu sĩ đến hoàn tàn bị hủy diệt, hóa đạo cùng trời đất. Không cho Sở Mặc cơ hội thở dốc, phương xa lại có sự dao động, có thêm một người mới đến. Người này vừa xuất hiện, cũng không nói gì mà trực tiếp ra tay.
Gã đánh thẳng về Sở Mặc, bàn tay lớn giống như muốn che lấp cả thiên địa. Chưởng lực màu vàng, giống như được đúc bằng kim loại, sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1791: Bị khiêu chiến liên tiếp (2)
10.0/10 từ 43 lượt.