Thí Thiên Đao
Chương 1778: Chí Tôn
Thiên kiếp trong đạo đài đã chuẩn bị kết thúc, đối với loại năng lượng hủy diệt của đạo sấm sét, Sở Mặc lại lĩnh ngộ được thêm một tầng.
Gần như tất cả thiên kiếp bên ngoài đều bị ba món pháp khí ngăn chặn. Chẳng những ngăn chặn, mà còn không ngừng liều mạng cướp đoạt sức mạnh vô biên ẩn chứa bên trong những cột sét xé toạc bầu trời kia! Ba món pháp khí này chẳng thèm quan tâm tới thuộc tính, là sức sống hay tử vong, chúng vốn không để ý, chỉ lấy sức mạnh đơn thuần. Không cần biết nó là lực lượng gì, chẳng sao cả. Có sức mạnh là được!
Sấm sét trong mây thiên kiếp nhiều vô kể, điên cuồng đánh lại đây, nhưng không sao phá vỡ hàng rào phòng ngự của ba món pháp khí này được.
Trong nháy mắt khi thiên kiếp trong đạo đài của Sở Mặc chấm dứt. Sở Mặc trực tiếp mở to hai mắt, thu hồi ba món pháp khí, đối đầu trực diện với sấm sét hung mãnh vô cùng kia. Thoạt nhìn tinh thần của Sở Mặc vẫn không tốt lắm. Lúc trước chịu thương, nguyên thần bị đánh cho tí nữa thì vỡ vụn. Nhưng hắn đã lĩnh ngộ thành công đạo sấm sét. Hiểu được quy luật đó! Tuy chỉ mới là giai đoạn nhập môn, nhưng cũng đã đủ để đối phó với sấm sét thiên kiếp này!
Thiên kiếp tôi thể!
Trong mây thiên kiếp, Sở Mặc giống như một pho tượng thần, đón lấy sấm sét, để sấm sét không ngừng bổ lên thân thể, bổ vào trong đạo đài. Gần như chỉ chớp mắt, sức mạnh sấm sét trong đạo đài kia đã tích lũy được kha khá. Quá trình chuyển biến này quả thực khiến người ta trợn mắt há miệng.
Tuy cảm giác bị sấm sét bổ lên người vẫn cực khó chịu như cũ, nhưng lại không thể tổn hại đến thân thể Sở Mặc nữa rồi. Ngược lại, nguyên thần bị thương nặng của hắn lúc trước cũng nhờ quá trình này mà hồi phục nhanh chóng.
Đây là một quá trình thần kỳ, đây là đạo!
Ba món pháp khí lại điên cuồng, không ngừng tả xung hữu đột trong mây thiên kiếp. Sự thèm khát sức mạnh của ba món pháp khí vốn dĩhùng mạnh vô song này khiên Sở Mặc cũng cực kỳ giật mình. Bọn chúng như là những chiếc bình không đáy vậy.
Rốt cuộc Sở Mặc cũng hiểu rõ tổ khí hùng mạnh cỡ nào. Mà ba món pháp khí này vẫn còn trong giai đoạn tích trữ sức mạnh thôi, nếu thực sự có ngày chúng tích trữ đầy, kể cả Sở Mặc chưa hoàn toàn khống chế được chúng, hoặc pháp khí không thích hợp để chiến đấu như Thương Khung Thần Giám, cũng có thể trấn áp các tu sĩ được xưng là hùng mạnh một cách vô cùng thoải mái.
Đây mới là năng lực mà pháp khí đỉnh cao nên có! Trong mắt Sở Mặc, hai đại thế giới vẫn không ngừng diễn giải vùn vụt. Nhìn biểu hiện của ba món pháp khí kia, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy có chút niềm tin vào tương lai. Đồng thời, một nỗi hùng tâm tráng trí cũng bùng nổ ra.
Giờ khắc này, Sở Mặc đang tràn ngập niềm tin vào phía trước.
Một số lượng lớn mây thiên kiếp bổ lên thân thể Sở Mặc, sức mạnh mênh mông dồn dập chảy vào đạo đài. Sự lĩnh ngộ của Sở Mặc với thiên lôi đang tăng vọt với tốc độ không thể nào tin nổi.
Cảm giác này, như cá gặp nước. Rốt cuộc đợi tới khi cột sét cuối cùng bổ lên thân thể Sở Mặc, tiến vào trong đạo đài, mây thiên kiếp trên bầu trời rốt cuộc cũng tản đi.
Đại đạo nổ vang trong cơ thể Sở Mặc, một khí thế kinh người ầm ầm bùng ra từ trên thân hắn!
Rốt cuộc cảnh giới của hắn cũng đã bước vào lĩnh vực Chí Tôn.
Hắn, đã trở thành một Chí Tôn trẻ tuổi.
Mà hết thảy, hắn chỉ dùng thời gian không tới năm mươi năm. Nhớ năm xưa, khi hắn rời khỏi Viêm Hoàng thành tại nhân giới, bước trên cánh đồng tuyết tìm Trường Sinh Thiên bái sư học nghệ, đến nay đã được năm mươi năm. Dựa vào tuổi thọ của con người thế tục, người hơn năm mươi tuổi kỳ thực đã bắt đầu già đi rồi.
Một người phàm bình thường tới cái tuổi này đã được coi như tới tuổi biết được mệnh trời, con cháu đề huề.
Nhưng con đường tu hành của Sở Mặc, lại như chỉ mới bắt đầu.
Quả thế, một tu sĩ năm mươi tuổi ở Linh giới cũng được coi như trẻ tuổi. Sở Mặc không biết những thiên kiêu khác trong sân thí luyện bao tuổi rồi, nhưng đối với việc bản thân thành đạo ở cái tuổi này, đạt cảnh giới Chí Tôn, vẫn cảm thấy rất tự hào.
Không có kiêu ngạo, ngông cuồng, cũng không tự cao tự đại, chẳng qua chỉ là cảm thấy cực vui mừng.
Quãng đường đã trải qua ngập tràn gian khổ, thực không dễ dàng. Tuy nói sau này hắn biết thực ra ánh mắt của cha vẫn không rời hắn, luôn yên lặng theo dõi hắn trưởng thành. Nhưng sự bàng hoàng bất lực, cô độc trong những năm tháng dài lâu khi trước mấy ai có thể hiểu đây? Tóc Sở Mặc bị thiên kiếp Chí Tôn làm cháy nhanh chóng mọc ra. Nói rằng tinh khí tràn trề vô tận của đất mẹ tưới tắm cho vạn vật sinh trưởng cực nhanh, tu sĩ sao không phải cũng như vậy!
Nếu không có sức sống hùng mạnh này, cớ gì có thể nhanh chóng hồi phục dù thân thể bị đánh vỡ ra?
Tóc dài của Sở Mặc tản trên đầu vai, thân mặc bộ chiến bào màu xanh mà Linh Vũ Vĩ tặng, bay thẳng đến chân trời. Đứng trong hư không, hai mắt diễn giải đại thế giới, như một pho tượng thần chân chính. Tới cảnh giới như vậy rồi, Sở Mặc càng cảm nhận được sự hùng mạnh của tấm mặt nạ này, bởi vì lúc trước, ít nhiều gì hắn còn cảm ứng được sự tồn tại của nó. Nhưng sau khi tới cảnh giới Chí Tôn, nếu hắn không cố ý cảm ứng, thì căn bản chẳng cảm thấy được sự tồn tại của nó chút nào!
Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là chủ nhân có thể hoàn toàn coi như tấm mặt nạ đó không tồn tại! Biến thành người mang khuôn mặt này! Không hề sơ hở!
Cho dù lúc trước Trân Trân đã nhận ra hắn là Sở Mặc, nhưng bây giờ nếu hai người đối mặt, nhất định Trân Trân sẽ chỉ cho rằng lúc trướcbản thân nhận nhầm người!
Sau khi tiến vào cảnh giới này, Sở Mặc đã có thể dung hợp tu vi bản thân một cách hoàn hảo. Thủ đoạn công kích của hắn lại càng thêm phong phú. Không chỉ bị giới hạn trong những gì quá khứ nữa. Nhất là khi ứng dụng các thuật Chí Tôn, Sở Mặc càng có cách của riêng mình.
Nói thí dụ như Mai Hoa kiếm thuật, nếu lúc này Sở Mặc thi triển ra thì sẽ có một sự thay đổi cực lớn!
Cùng là chém ra hoa mai bay đầy trời, nhưng hai bên sẽ tạo nên sự khác biệt vô cùng! Là khác biệt về mặt bản chất! Đây là một thay đổi từ ngọn nguồn. Quá trình này giống như luyện khoáng thành sắt, rồi lại luyện sắt thành thép vậy. Mỗi lần tôi luyện đều có tiến bộ, có sự nhảy vọt về chất.
- Quãng đường ta đi nhìn thì có vẻ thuận buồm xuôi gió, nhưng thực chất mỗi bước kinh tâm, sát khí tứ phía, dù thành đạo… cũng gian khổ như vậy. Tuy nhiên, chính trải nghiệm bất thường này, sự tôi luyện này đã sáng tạo nên ta ngày hôm nay.
Thí Thiên Đao
Gần như tất cả thiên kiếp bên ngoài đều bị ba món pháp khí ngăn chặn. Chẳng những ngăn chặn, mà còn không ngừng liều mạng cướp đoạt sức mạnh vô biên ẩn chứa bên trong những cột sét xé toạc bầu trời kia! Ba món pháp khí này chẳng thèm quan tâm tới thuộc tính, là sức sống hay tử vong, chúng vốn không để ý, chỉ lấy sức mạnh đơn thuần. Không cần biết nó là lực lượng gì, chẳng sao cả. Có sức mạnh là được!
Sấm sét trong mây thiên kiếp nhiều vô kể, điên cuồng đánh lại đây, nhưng không sao phá vỡ hàng rào phòng ngự của ba món pháp khí này được.
Trong nháy mắt khi thiên kiếp trong đạo đài của Sở Mặc chấm dứt. Sở Mặc trực tiếp mở to hai mắt, thu hồi ba món pháp khí, đối đầu trực diện với sấm sét hung mãnh vô cùng kia. Thoạt nhìn tinh thần của Sở Mặc vẫn không tốt lắm. Lúc trước chịu thương, nguyên thần bị đánh cho tí nữa thì vỡ vụn. Nhưng hắn đã lĩnh ngộ thành công đạo sấm sét. Hiểu được quy luật đó! Tuy chỉ mới là giai đoạn nhập môn, nhưng cũng đã đủ để đối phó với sấm sét thiên kiếp này!
Thiên kiếp tôi thể!
Trong mây thiên kiếp, Sở Mặc giống như một pho tượng thần, đón lấy sấm sét, để sấm sét không ngừng bổ lên thân thể, bổ vào trong đạo đài. Gần như chỉ chớp mắt, sức mạnh sấm sét trong đạo đài kia đã tích lũy được kha khá. Quá trình chuyển biến này quả thực khiến người ta trợn mắt há miệng.
Tuy cảm giác bị sấm sét bổ lên người vẫn cực khó chịu như cũ, nhưng lại không thể tổn hại đến thân thể Sở Mặc nữa rồi. Ngược lại, nguyên thần bị thương nặng của hắn lúc trước cũng nhờ quá trình này mà hồi phục nhanh chóng.
Đây là một quá trình thần kỳ, đây là đạo!
Ba món pháp khí lại điên cuồng, không ngừng tả xung hữu đột trong mây thiên kiếp. Sự thèm khát sức mạnh của ba món pháp khí vốn dĩhùng mạnh vô song này khiên Sở Mặc cũng cực kỳ giật mình. Bọn chúng như là những chiếc bình không đáy vậy.
Rốt cuộc Sở Mặc cũng hiểu rõ tổ khí hùng mạnh cỡ nào. Mà ba món pháp khí này vẫn còn trong giai đoạn tích trữ sức mạnh thôi, nếu thực sự có ngày chúng tích trữ đầy, kể cả Sở Mặc chưa hoàn toàn khống chế được chúng, hoặc pháp khí không thích hợp để chiến đấu như Thương Khung Thần Giám, cũng có thể trấn áp các tu sĩ được xưng là hùng mạnh một cách vô cùng thoải mái.
Đây mới là năng lực mà pháp khí đỉnh cao nên có! Trong mắt Sở Mặc, hai đại thế giới vẫn không ngừng diễn giải vùn vụt. Nhìn biểu hiện của ba món pháp khí kia, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy có chút niềm tin vào tương lai. Đồng thời, một nỗi hùng tâm tráng trí cũng bùng nổ ra.
Giờ khắc này, Sở Mặc đang tràn ngập niềm tin vào phía trước.
Một số lượng lớn mây thiên kiếp bổ lên thân thể Sở Mặc, sức mạnh mênh mông dồn dập chảy vào đạo đài. Sự lĩnh ngộ của Sở Mặc với thiên lôi đang tăng vọt với tốc độ không thể nào tin nổi.
Cảm giác này, như cá gặp nước. Rốt cuộc đợi tới khi cột sét cuối cùng bổ lên thân thể Sở Mặc, tiến vào trong đạo đài, mây thiên kiếp trên bầu trời rốt cuộc cũng tản đi.
Đại đạo nổ vang trong cơ thể Sở Mặc, một khí thế kinh người ầm ầm bùng ra từ trên thân hắn!
Rốt cuộc cảnh giới của hắn cũng đã bước vào lĩnh vực Chí Tôn.
Hắn, đã trở thành một Chí Tôn trẻ tuổi.
Mà hết thảy, hắn chỉ dùng thời gian không tới năm mươi năm. Nhớ năm xưa, khi hắn rời khỏi Viêm Hoàng thành tại nhân giới, bước trên cánh đồng tuyết tìm Trường Sinh Thiên bái sư học nghệ, đến nay đã được năm mươi năm. Dựa vào tuổi thọ của con người thế tục, người hơn năm mươi tuổi kỳ thực đã bắt đầu già đi rồi.
Một người phàm bình thường tới cái tuổi này đã được coi như tới tuổi biết được mệnh trời, con cháu đề huề.
Nhưng con đường tu hành của Sở Mặc, lại như chỉ mới bắt đầu.
Quả thế, một tu sĩ năm mươi tuổi ở Linh giới cũng được coi như trẻ tuổi. Sở Mặc không biết những thiên kiêu khác trong sân thí luyện bao tuổi rồi, nhưng đối với việc bản thân thành đạo ở cái tuổi này, đạt cảnh giới Chí Tôn, vẫn cảm thấy rất tự hào.
Không có kiêu ngạo, ngông cuồng, cũng không tự cao tự đại, chẳng qua chỉ là cảm thấy cực vui mừng.
Quãng đường đã trải qua ngập tràn gian khổ, thực không dễ dàng. Tuy nói sau này hắn biết thực ra ánh mắt của cha vẫn không rời hắn, luôn yên lặng theo dõi hắn trưởng thành. Nhưng sự bàng hoàng bất lực, cô độc trong những năm tháng dài lâu khi trước mấy ai có thể hiểu đây? Tóc Sở Mặc bị thiên kiếp Chí Tôn làm cháy nhanh chóng mọc ra. Nói rằng tinh khí tràn trề vô tận của đất mẹ tưới tắm cho vạn vật sinh trưởng cực nhanh, tu sĩ sao không phải cũng như vậy!
Nếu không có sức sống hùng mạnh này, cớ gì có thể nhanh chóng hồi phục dù thân thể bị đánh vỡ ra?
Tóc dài của Sở Mặc tản trên đầu vai, thân mặc bộ chiến bào màu xanh mà Linh Vũ Vĩ tặng, bay thẳng đến chân trời. Đứng trong hư không, hai mắt diễn giải đại thế giới, như một pho tượng thần chân chính. Tới cảnh giới như vậy rồi, Sở Mặc càng cảm nhận được sự hùng mạnh của tấm mặt nạ này, bởi vì lúc trước, ít nhiều gì hắn còn cảm ứng được sự tồn tại của nó. Nhưng sau khi tới cảnh giới Chí Tôn, nếu hắn không cố ý cảm ứng, thì căn bản chẳng cảm thấy được sự tồn tại của nó chút nào!
Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là chủ nhân có thể hoàn toàn coi như tấm mặt nạ đó không tồn tại! Biến thành người mang khuôn mặt này! Không hề sơ hở!
Cho dù lúc trước Trân Trân đã nhận ra hắn là Sở Mặc, nhưng bây giờ nếu hai người đối mặt, nhất định Trân Trân sẽ chỉ cho rằng lúc trướcbản thân nhận nhầm người!
Sau khi tiến vào cảnh giới này, Sở Mặc đã có thể dung hợp tu vi bản thân một cách hoàn hảo. Thủ đoạn công kích của hắn lại càng thêm phong phú. Không chỉ bị giới hạn trong những gì quá khứ nữa. Nhất là khi ứng dụng các thuật Chí Tôn, Sở Mặc càng có cách của riêng mình.
Nói thí dụ như Mai Hoa kiếm thuật, nếu lúc này Sở Mặc thi triển ra thì sẽ có một sự thay đổi cực lớn!
Cùng là chém ra hoa mai bay đầy trời, nhưng hai bên sẽ tạo nên sự khác biệt vô cùng! Là khác biệt về mặt bản chất! Đây là một thay đổi từ ngọn nguồn. Quá trình này giống như luyện khoáng thành sắt, rồi lại luyện sắt thành thép vậy. Mỗi lần tôi luyện đều có tiến bộ, có sự nhảy vọt về chất.
- Quãng đường ta đi nhìn thì có vẻ thuận buồm xuôi gió, nhưng thực chất mỗi bước kinh tâm, sát khí tứ phía, dù thành đạo… cũng gian khổ như vậy. Tuy nhiên, chính trải nghiệm bất thường này, sự tôi luyện này đã sáng tạo nên ta ngày hôm nay.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1778: Chí Tôn
10.0/10 từ 43 lượt.