Thí Thiên Đao
Chương 1765: Chuẩn Thánh (1)
Sau đó, Thương Khung Thần Giám mở ra đường liên thông hai thế giới, trong nháy mắt một lượng lớn nước trong hồ luân hồi bị hút vào trong thế giới của Thương Khung Thần Giám.
Hiện giờ, trong thế giới của Thương Khung Thần Giám đã có hai cái hồ lớn, một cái là hồ U Minh, cái còn lại là hồ nước có tính ăn mòn khá mạnh của Thiên Lộ, hiện tại đã hình thành cái hồ lớn thứ ba là hồ Luân Hồi! Một lượng lớn nước hồ Luân Hồi giống như ngân hà uốn lượn, từ phía dưới chảy ngược vào trong thế giới của Thương Khung Thần Giám. Bảy viên huyết nguyệt hấp thu khí âm hàn nhanh như chớp.
Sở Mặc xoa cằm thầm nghĩ: ba cái hồ lớn trong Thương Khung Thần Giám, không có cái nào là nước bình thường. Thậm chí không thể trở thành nguồn nước để sử dụng. Xem ra, sau này gặp được nguồn nước tinh khiết, cần phải mở thêm một cái hồ lớn hơn mới được. Nếu không, về sau một khi thế giới này bắt đầu xuất hiện sinh linh, chẳng phải là trông coi ba cái hồ này đến chết khát hay sao?
Tu vi tới trình độ nhất định, đã bắt đầu mở ra một thế giới mới, khiếncho thế giới này tự động diễn hoá ra sinh linh, và việc thả đám sinh linh đó ra cuộc sống bên ngoài, hoàn toàn thuộc về hai khái niệm khác nhau.
Tu sĩ cảnh giới Chí Tôn hoàn toàn có thể có rất nhiều thế giới nhỏ. Nhưng bên trong Thương Khung Thần Giám là một thế giới rộng lớn có quy tắc hoàn chỉnh. Một khi cảnh giới của Sở Mặc đạt đến mức độ nhất định, nếu Thương Khung Thần Giám có thể duy trì liên kết tinh thần với Sở Mặc, vậy thì thế giới của nó, tất nhiên cũng không ngừng tiến hoá, đến cuối cùng, thậm chí có thể tự động xuất hiện sinh linh. Đương nhiên, đó có thể là chuyện rất lâu về sau.
Có lẽ, thứ ở bên cạnh Sở Mặc mà Thương Khung Thần Giám cần…cũng chính là cái này.
Gần như là trong nháy mắt, Thương Khung Thần Giám đã chứa đầy nước hồ Luân Hồi. Những cao nhân lúc trước tới hồ luân hồi luyện dược, thông thường chỉ lấy đi một chút, chưa từng có người nào giống như Sở Mặc, thực sự giống như ăn cướp, dường như muốn hút cạn nước trong hồ!
Vì vậy, động tĩnh ở bên này đã nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của sinh linh trong hồ.
Bọn chúng không hề thăm dò quan sát, sau khi xác định chuyện gìđang xảy ra, không chút do dự ra tay với Thương Khung Thần Giám trước tiên!
Đúng vậy, bọn chúng cho rằng đầu sỏ gây nên chuyện là cái thứ phát ra ánh sáng kia.
Một đạo ánh sáng màu xanh đen vừa mảnh vừa sắc lập tức bắn về phía Thương Khung Thần Giám nhanh đến mức không thể tin nổi.
Vù vù!
Thương Khung Thần Giám khẽ run lên, phát ra tiếng vù vù, hìnhthành một đạo phòng ngự hùng mạnh. Ngăn cản đạo ánh sáng xanh đen kia.
Tiếp theo, một cái đầu quái vật khổng lồ nhô lên từ trong hồ Luân Hồi, hai con mắt cực lớn lạnh như băng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thương Khung Thần Giám ở phía trên, sau đó, ánh mắt nó chuyển hướng nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc đột nhiên có cảm giác bị nhìn thấu hoàn toàn!
Đây là đầu mãnh thú,. Mãnh thú khủng khiếp!
Sau đó, thân hình khổng lồ của mãnh thú có cái đầu trông giống đầu của một con trăn lớn này, không ngừng nhô lên từ dưới đáy nước, nếu không phải thân hình to lớn của nó như ẩn như hiện dưới hồ luân hồi, thì ngay cả Sở Mặc cũng sẽ cho rằng đây chính là một con trăn lớn.
Nó còn có một thân hình cực kỳ to lớn chìm trong hồ Luân Hồi. Cổ của nó quá dài, cho nên thoạt nhìn giống như là một con trăn lớn.
Tiếp theo, con vật này mở cái miệng to như chậu máu ra, đớp vềphía Thương Khung Thần Giám và cả Sở Mặc.
Cú đớp này, có đạo!
Mang theo sức mạnh pháp tắc hùng mạnh vô cùng, giống như là muốn cắt nát cả một vùng trời! Hư không rung chuyển, bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt, một luồng gió tanh nồng… xộc vào mũi. Làm cho người ta choáng váng mê man.
Nếu đổi lại là Chuẩn Chí Tôn bình thường, thì ngay cả luồng gió tanh nồng này cũng không thể chống cự nổi, mà chết ngay tại chỗ! Sở Mặc phong toả cả sáu giác quan, hắn không dùng Hàn Nguyệt đao, bởi vì bản thân Hàn Nguyệt đao chính là vật mang thuộc tính âm hàn, dùng để đối phó với mãnh thú trong hồ Luân Hồi, e rằng không ăn thua.
Thứ hắn dùng chính là Thí Thiên đao!
Tuy rằng việc này có phần mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác. Bất kể là phẩm cấp, năng lực, hay độ ăn ý, Thí Thiên đều hơn Hàn Nguyệt đao rất nhiều.
Sở Mặc chém xuống một đao, một đạo hào quang đỏ tươi đẩy lùi cáimiệng to như chậu máu của mãnh thú kia ra xa.
Phù!
Trong cái miệng lớn kia lập tức giàn giụa máu tươi!
Giống như một dải Huyết Hà, trút xuống dưới hồ Luân Hồi. Nó cũng đã bị chọc giận đến cực điểm rồi, gào rú đau đớn và tức giận, sau đó tiếp tục cắn về phía Sở Mặc.
Pháp tắc đại đạo càng hùng mạnh hơn, trấn áp thiên địa nơi đây. Thậm chí ngay cả sông Luân Hồi xa xôi vô tận phía trên cũng có chỗ phát giác.
Một vài tu sĩ vẫn chưa rời đi, đứng bên bờ sông Luân Hồi, nhìn xuống phía dưới cách một lớp sương mù dày đặc, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Lẽ nào cái tên Lâm Hắc kia vừa xuống dưới thì đã trêu chọc phảisinh linh khủng khiếp trong hồ nước Luân Hồi rồi?
- Tên đó khiến ta có cảm giác dường như hắn không sợ trời không sợ đất, nói không chừng đúng là như vậy đó.
- Đây là hắn đổi cách đi tìm đường chết a!
- Ta cảm thấy bản thân bước vào sân thí luyện chính là đi tìm đường chết rồi, hiện tại mới biết rằng, ta chỉ là người mới… trong giới tìm đường chết.
Không ít người nhịn không được cười rộ lên, có người nói:
- Ta dám đánh cuộc, nếu lần này, cái tên Lâm Hắc kia có thể sống sót, như vậy tiếp theo đây, hắn nhất định sẽ vang danh trong toàn bộ sân thí luyện.
- Đúng vậy, lấy cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đấu với Lưu Vân Phong khách quen của Thiên bảng, lại đánh bại một gã Chí Tôn sơ cấp, hiện giờ nếu như nhảy xuống vực thẳm Luân Hồi trêu chọc sinh linh khủng khiếp trong hồ Luân Hồi rồi mà vẫn không chết, thì hắn chắc chắn sẽ cực kỳ nổi danh.
Có người nói phụ hoạ.
Nhưng cũng có người cười lạnh đưa ra ý kiến của mình:
- Nổi danh? Các người cảm thấy nổi danh ở sân thí luyện là chuyện tốt đối với bất cứ ai sao? Một Chuẩn Chí Tôn cầm trong tay Hàn Nguyệt đao do Hồ Thiên Đại Thánh luyện chế, sau khi nổi danh, thực sư là một chuyện tốt sao?
- Đúng vậy, nói không chừng sẽ bị người ta nhanh chóng phát hiện ra đã chết ở nơi nào đó rồi.
Có người nói.
Thí Thiên Đao
Hiện giờ, trong thế giới của Thương Khung Thần Giám đã có hai cái hồ lớn, một cái là hồ U Minh, cái còn lại là hồ nước có tính ăn mòn khá mạnh của Thiên Lộ, hiện tại đã hình thành cái hồ lớn thứ ba là hồ Luân Hồi! Một lượng lớn nước hồ Luân Hồi giống như ngân hà uốn lượn, từ phía dưới chảy ngược vào trong thế giới của Thương Khung Thần Giám. Bảy viên huyết nguyệt hấp thu khí âm hàn nhanh như chớp.
Sở Mặc xoa cằm thầm nghĩ: ba cái hồ lớn trong Thương Khung Thần Giám, không có cái nào là nước bình thường. Thậm chí không thể trở thành nguồn nước để sử dụng. Xem ra, sau này gặp được nguồn nước tinh khiết, cần phải mở thêm một cái hồ lớn hơn mới được. Nếu không, về sau một khi thế giới này bắt đầu xuất hiện sinh linh, chẳng phải là trông coi ba cái hồ này đến chết khát hay sao?
Tu vi tới trình độ nhất định, đã bắt đầu mở ra một thế giới mới, khiếncho thế giới này tự động diễn hoá ra sinh linh, và việc thả đám sinh linh đó ra cuộc sống bên ngoài, hoàn toàn thuộc về hai khái niệm khác nhau.
Tu sĩ cảnh giới Chí Tôn hoàn toàn có thể có rất nhiều thế giới nhỏ. Nhưng bên trong Thương Khung Thần Giám là một thế giới rộng lớn có quy tắc hoàn chỉnh. Một khi cảnh giới của Sở Mặc đạt đến mức độ nhất định, nếu Thương Khung Thần Giám có thể duy trì liên kết tinh thần với Sở Mặc, vậy thì thế giới của nó, tất nhiên cũng không ngừng tiến hoá, đến cuối cùng, thậm chí có thể tự động xuất hiện sinh linh. Đương nhiên, đó có thể là chuyện rất lâu về sau.
Có lẽ, thứ ở bên cạnh Sở Mặc mà Thương Khung Thần Giám cần…cũng chính là cái này.
Gần như là trong nháy mắt, Thương Khung Thần Giám đã chứa đầy nước hồ Luân Hồi. Những cao nhân lúc trước tới hồ luân hồi luyện dược, thông thường chỉ lấy đi một chút, chưa từng có người nào giống như Sở Mặc, thực sự giống như ăn cướp, dường như muốn hút cạn nước trong hồ!
Vì vậy, động tĩnh ở bên này đã nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của sinh linh trong hồ.
Bọn chúng không hề thăm dò quan sát, sau khi xác định chuyện gìđang xảy ra, không chút do dự ra tay với Thương Khung Thần Giám trước tiên!
Đúng vậy, bọn chúng cho rằng đầu sỏ gây nên chuyện là cái thứ phát ra ánh sáng kia.
Một đạo ánh sáng màu xanh đen vừa mảnh vừa sắc lập tức bắn về phía Thương Khung Thần Giám nhanh đến mức không thể tin nổi.
Vù vù!
Thương Khung Thần Giám khẽ run lên, phát ra tiếng vù vù, hìnhthành một đạo phòng ngự hùng mạnh. Ngăn cản đạo ánh sáng xanh đen kia.
Tiếp theo, một cái đầu quái vật khổng lồ nhô lên từ trong hồ Luân Hồi, hai con mắt cực lớn lạnh như băng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thương Khung Thần Giám ở phía trên, sau đó, ánh mắt nó chuyển hướng nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc đột nhiên có cảm giác bị nhìn thấu hoàn toàn!
Đây là đầu mãnh thú,. Mãnh thú khủng khiếp!
Sau đó, thân hình khổng lồ của mãnh thú có cái đầu trông giống đầu của một con trăn lớn này, không ngừng nhô lên từ dưới đáy nước, nếu không phải thân hình to lớn của nó như ẩn như hiện dưới hồ luân hồi, thì ngay cả Sở Mặc cũng sẽ cho rằng đây chính là một con trăn lớn.
Nó còn có một thân hình cực kỳ to lớn chìm trong hồ Luân Hồi. Cổ của nó quá dài, cho nên thoạt nhìn giống như là một con trăn lớn.
Tiếp theo, con vật này mở cái miệng to như chậu máu ra, đớp vềphía Thương Khung Thần Giám và cả Sở Mặc.
Cú đớp này, có đạo!
Mang theo sức mạnh pháp tắc hùng mạnh vô cùng, giống như là muốn cắt nát cả một vùng trời! Hư không rung chuyển, bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt, một luồng gió tanh nồng… xộc vào mũi. Làm cho người ta choáng váng mê man.
Nếu đổi lại là Chuẩn Chí Tôn bình thường, thì ngay cả luồng gió tanh nồng này cũng không thể chống cự nổi, mà chết ngay tại chỗ! Sở Mặc phong toả cả sáu giác quan, hắn không dùng Hàn Nguyệt đao, bởi vì bản thân Hàn Nguyệt đao chính là vật mang thuộc tính âm hàn, dùng để đối phó với mãnh thú trong hồ Luân Hồi, e rằng không ăn thua.
Thứ hắn dùng chính là Thí Thiên đao!
Tuy rằng việc này có phần mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác. Bất kể là phẩm cấp, năng lực, hay độ ăn ý, Thí Thiên đều hơn Hàn Nguyệt đao rất nhiều.
Sở Mặc chém xuống một đao, một đạo hào quang đỏ tươi đẩy lùi cáimiệng to như chậu máu của mãnh thú kia ra xa.
Phù!
Trong cái miệng lớn kia lập tức giàn giụa máu tươi!
Giống như một dải Huyết Hà, trút xuống dưới hồ Luân Hồi. Nó cũng đã bị chọc giận đến cực điểm rồi, gào rú đau đớn và tức giận, sau đó tiếp tục cắn về phía Sở Mặc.
Pháp tắc đại đạo càng hùng mạnh hơn, trấn áp thiên địa nơi đây. Thậm chí ngay cả sông Luân Hồi xa xôi vô tận phía trên cũng có chỗ phát giác.
Một vài tu sĩ vẫn chưa rời đi, đứng bên bờ sông Luân Hồi, nhìn xuống phía dưới cách một lớp sương mù dày đặc, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Lẽ nào cái tên Lâm Hắc kia vừa xuống dưới thì đã trêu chọc phảisinh linh khủng khiếp trong hồ nước Luân Hồi rồi?
- Tên đó khiến ta có cảm giác dường như hắn không sợ trời không sợ đất, nói không chừng đúng là như vậy đó.
- Đây là hắn đổi cách đi tìm đường chết a!
- Ta cảm thấy bản thân bước vào sân thí luyện chính là đi tìm đường chết rồi, hiện tại mới biết rằng, ta chỉ là người mới… trong giới tìm đường chết.
Không ít người nhịn không được cười rộ lên, có người nói:
- Ta dám đánh cuộc, nếu lần này, cái tên Lâm Hắc kia có thể sống sót, như vậy tiếp theo đây, hắn nhất định sẽ vang danh trong toàn bộ sân thí luyện.
- Đúng vậy, lấy cảnh giới Chuẩn Chí Tôn đấu với Lưu Vân Phong khách quen của Thiên bảng, lại đánh bại một gã Chí Tôn sơ cấp, hiện giờ nếu như nhảy xuống vực thẳm Luân Hồi trêu chọc sinh linh khủng khiếp trong hồ Luân Hồi rồi mà vẫn không chết, thì hắn chắc chắn sẽ cực kỳ nổi danh.
Có người nói phụ hoạ.
Nhưng cũng có người cười lạnh đưa ra ý kiến của mình:
- Nổi danh? Các người cảm thấy nổi danh ở sân thí luyện là chuyện tốt đối với bất cứ ai sao? Một Chuẩn Chí Tôn cầm trong tay Hàn Nguyệt đao do Hồ Thiên Đại Thánh luyện chế, sau khi nổi danh, thực sư là một chuyện tốt sao?
- Đúng vậy, nói không chừng sẽ bị người ta nhanh chóng phát hiện ra đã chết ở nơi nào đó rồi.
Có người nói.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1765: Chuẩn Thánh (1)
10.0/10 từ 43 lượt.