Thí Thiên Đao
Chương 1752: Lưu Vân Phong (2)
Rác sinh hoạt là rác mà bọn nhỏ thích nhất. Bởi vì trong đó có số lượng lớn đồ ăn chưa động tới.Là tông môn cao nhất, nguyên liệu nấu ăn mà bọn họ sử dụng có thể nói là tốt nhất. Không phải linh vật cũng không có tư cách trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Cho nên, những đứa trẻ mỗi ngày ở trong này nhặt đồ ăn gần như đều vô cùng cường tráng. Nhưng chẳng có gì hơn. Thứ tốt thật sự thà cho... chó trong tông môn hoặc thú khác cũng sẽ không ném ở đây. Rác luyện đan không có thị trường mà dùng, gần như tất cả mọi người tránh không kịp. Những cặn bã của đan dược sau khi hoàn toàn không thể luyện tiếp được mới vứt ở đây, cơ bản không có bất cứ tác dụng gì, thứ kịch độc lại vô số kể.
Lưu Vân Phong từng thấy tận mắt một thiếu niên Trúc Cơ khoảng mười tám mười chín tuổi năm đó gần như là vua đám nhóc ở nơi này, xem như bá chủ một phương. Muốn tìm kiếm linh đan hữu dụng trong đống rác, kết quả lại bị độc chết!
Cao thủ Trúc Cơ! Đó chính là cao thủ một quyền có thể đánh nát một khối đá lớn! Cứ như vậy vô thanh vô thức chết đi. Sắc mặt xanhmét, cả người cứng ngắc. Gã đã chết rồi thậm chí còn không ai dám chạm vào gã.
Cũng chính bởi vì chuyện đó mới khiến cho suy nghĩ của đám cô nhi nghĩ đống rác đan dược là một cấm địa thật sự. Không ai dám đi tới đó.
So ra, đống rác luyện khí khá được hoan nghênh. Bên trong luôn có thể tìm được một vài kim loại đáng giá. Những kim loại đó cầm lên bán ở trấn trên bình thường cũng có thể bán được giá khá tốt. Thậm chí may mắn ngẫu nhiên còn có thể gặp được vài khoáng thạch vụn vặt có thể luyện ra thần kim, vậy sẽ phát đạt rồi. Nhưng mà những thứ đó cho tới bây giờ đều là do mấy đứa nhỏ kia giành lấy. Lưu Vân Phong tuy là cũng muốn đi kiếm chác một chút nhưng lại không dám. Bởi vì những đứa nhỏ lớn hơn sẽ giống như sói mà che chắn đống rác luyện khí. Cho dù là ai muốn qua kiếm chác đều bị bọn nó liên kết lại đánh cho tàn phế.
Ở đây, tàn phế trên cơ bản chẳng khác nào người chết.
Nơi này cách Hạo Nguyệt tông rất xa. Mỗi lần Hạo Nguyệt tông đến đây đổ rác đều là một chiến thuyền lớn bay tới. Sau đó cửa nhà kho ở đáy chiến thuyền mở ra, rất nhiều rác rưởi đổ xuống. Lúc đó chính là lúc đám nhóc này vui vẻ nhất.
Nhưng tất cả ký ức này đều ở năm Lưu Vân Phong tám tuổi đó, cái ngày trời trong nắng ấm, sau giờ ngọ, đột nhiên dừng lại.
Một đám nhóc ngồi ở xa chờ. Bọn nó đều có thể tính được Hạo Nguyệt tông khi nào sẽ đến nên phải chạy trước tới đây.
Ngày đó, trên người Lưu Vân Phong có giắt một con dao găm dài chừng bàn tay.
Đó là do một lần gã tìm đồ ăn trong đống rác vô tình tìm ra được. Lúc đó còn làm ngón tay của gã bị đứt, chảy không ít máu làm gã sợ hãi một trận.
Lúc đó không ai chú ý tới gã, gã liền giấu con dao găm nhỏ đi.
Ai mà nghĩ tới cây dao kia không biết tại sao lại sinh ra tâm ý tương thông với gã. Thậm chí lưu Vân Phong có cảm giác gã có thể khiến cây đao này tự mình bay lên! Thậm chí gã còn vụm trộm thử một lần, thật sự bay được. Nhưng mà bởi vậy mà gã ngủ mê man bảy tám ngày, thiếu chút nữa ngủ đến chết đói.
Nhưng từ khi đó, gã vẫn giấu cây đao này trên người, chưa từng bỏra. Qua nhiều năm gã mới biết được, con dao găm kia của gã là một pháp khí Đế chủ. Về phần tại sao lại lẫn trong đống đồ ăn bị ném, thì nghe nói lúc đó vị sư thúc Thái Mã Hổ dùng dao nhỏ cắt thịt ăn, cắt xong rồi thì quên mất. Kết quả tôi tớ dọn dẹp qua loa vô tình quét vào đống rác. Sau đó thì ném đi.
Nghe nói vị kia sư thúc nhớ tới thanh dao găm bị mất kia thì đã là chuyện hơn nửa tháng rồi. Ông ta ngay cả nhớ cũng không đề cập tới. Đối với một Chí Tôn, mất đi một món pháp khí Đế Chủ có thể sẽ hơi buồn bực nhưng cũng chỉ là có chút mà thôi. Sau còn vì vậy mà đặc biệt chú ý tới Lưu Vân Phong. Quay lại cái ngày trời trong nắng ấm, sau giờ ngọ. Lưu Vân giống với ngày thường chuẩn bị cùng đợi chiến thuyền của Hạo Nguyệt tông vận chuyển rác tới đây.
Tới chiều rồi, chiến thuyền tới chậm so với ngày thường một chút. Nhưng mọi người cũng cũng chưa coi là chuyện gì lạ. Chuyện như thế cũng vô cùng bình thường. Sớm một chút muộn một chút nhưng nhất định sẽ đúng ngày tới.
Rầm rầm!
Vô số rác rưởi sinh hoạt từ trên bầu trời đổ xuống, giống như mộtcơn mưa rác thải.
Tiếp đó trên mặt đất xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Tất cả đều là đủ loại rác rưởi!
Một đám trẻ em đều kích động. Rác lần này dường như tốt hơn mấy lần trước! Thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương từ trong truyền ra.
- Nhất định là Hạo Nguyệt tông lại có Yến hội lớn rồi!
Một đứa khá lớn kích động hô lên.
- Quá sướng, thật hy vọng mỗi ngày họ đều có yến hội.
Đứa hơi lớn kia xông thẳng lên, một phát đã bắt được một cái chân Linh Kê* liều mạng nhét đầy vào miệng.
*Chân một loại gà trong truyện.
Đám nhóc này không chú ý tới sau khi chiến thuyền đổ hết rác cũng không rời đi mà lơ lửng trên không trung, không biết đang làm gì.
Lúc này, ở bên trong chiến thuyền có một đám người trẻ khoảng mười tám mười chín tuổi, nhìn qua đều có chút ngây ngô, nhưng nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, khí chất trên người đều vô cùng cao quý. Dẫn họ đi là một lão già năm mươi tuổi. Trên người lão già mang theo khí tức không giận tự uy. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám nam nữ trẻ tuổi, giáo huấn:
- Nhìn thấy không? Đám nhỏ ở phía dưới ấy?
Một đám nam nữ trẻ tuổi đều bước tới bên mạn cửa sổ của chiến thuyền nhìn xuống dưới. Vừa nhìn xuống đã đều không nhịn được nhíu mày. Nhất là lúc bọn họ thấy được hình ảnh thiếu niên không khác tuổi họ là bao đang cầm một cái chân Linh Kê liều mạng nhét vào mồm của mình.
Một thiếu nữ tóc dài xinh đẹp như búp bê lập tức lấy tay che miệng, vẻ mặt không dám tin, sắc mặt ghê tởm đến trắng bệch nói:
- Bọn họ đang làm gì đó?
Những người khác cũng vẻ mặt khó coi, cau mày, trong mắt tràn đầy sự chán ghét. The họ, đám nhóc con nhặt ve chai để ăn ở phía dưới quả thực là ác tâm! Trên đời này còn có chuyện gì làm người ta buồn nôn hơn hay không? Tại sao có thể có người như thế?
Một thiếu niên rất anh tuấn vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão già:
- Bọn họ vì sao không ăn cơm cho ngon? Lại tới đây ăn rác? Đầu óc có bị bệnh không vậy?
Sắc mặt lão già trầm xuống:
- Ngươi cho là bọn họ giống như các ngươi? Từ nhỏ cao quý, cái gì cũng không làm còn được ăn ngon mặc đẹp sao?
Thí Thiên Đao
Cho nên, những đứa trẻ mỗi ngày ở trong này nhặt đồ ăn gần như đều vô cùng cường tráng. Nhưng chẳng có gì hơn. Thứ tốt thật sự thà cho... chó trong tông môn hoặc thú khác cũng sẽ không ném ở đây. Rác luyện đan không có thị trường mà dùng, gần như tất cả mọi người tránh không kịp. Những cặn bã của đan dược sau khi hoàn toàn không thể luyện tiếp được mới vứt ở đây, cơ bản không có bất cứ tác dụng gì, thứ kịch độc lại vô số kể.
Lưu Vân Phong từng thấy tận mắt một thiếu niên Trúc Cơ khoảng mười tám mười chín tuổi năm đó gần như là vua đám nhóc ở nơi này, xem như bá chủ một phương. Muốn tìm kiếm linh đan hữu dụng trong đống rác, kết quả lại bị độc chết!
Cao thủ Trúc Cơ! Đó chính là cao thủ một quyền có thể đánh nát một khối đá lớn! Cứ như vậy vô thanh vô thức chết đi. Sắc mặt xanhmét, cả người cứng ngắc. Gã đã chết rồi thậm chí còn không ai dám chạm vào gã.
Cũng chính bởi vì chuyện đó mới khiến cho suy nghĩ của đám cô nhi nghĩ đống rác đan dược là một cấm địa thật sự. Không ai dám đi tới đó.
So ra, đống rác luyện khí khá được hoan nghênh. Bên trong luôn có thể tìm được một vài kim loại đáng giá. Những kim loại đó cầm lên bán ở trấn trên bình thường cũng có thể bán được giá khá tốt. Thậm chí may mắn ngẫu nhiên còn có thể gặp được vài khoáng thạch vụn vặt có thể luyện ra thần kim, vậy sẽ phát đạt rồi. Nhưng mà những thứ đó cho tới bây giờ đều là do mấy đứa nhỏ kia giành lấy. Lưu Vân Phong tuy là cũng muốn đi kiếm chác một chút nhưng lại không dám. Bởi vì những đứa nhỏ lớn hơn sẽ giống như sói mà che chắn đống rác luyện khí. Cho dù là ai muốn qua kiếm chác đều bị bọn nó liên kết lại đánh cho tàn phế.
Ở đây, tàn phế trên cơ bản chẳng khác nào người chết.
Nơi này cách Hạo Nguyệt tông rất xa. Mỗi lần Hạo Nguyệt tông đến đây đổ rác đều là một chiến thuyền lớn bay tới. Sau đó cửa nhà kho ở đáy chiến thuyền mở ra, rất nhiều rác rưởi đổ xuống. Lúc đó chính là lúc đám nhóc này vui vẻ nhất.
Nhưng tất cả ký ức này đều ở năm Lưu Vân Phong tám tuổi đó, cái ngày trời trong nắng ấm, sau giờ ngọ, đột nhiên dừng lại.
Một đám nhóc ngồi ở xa chờ. Bọn nó đều có thể tính được Hạo Nguyệt tông khi nào sẽ đến nên phải chạy trước tới đây.
Ngày đó, trên người Lưu Vân Phong có giắt một con dao găm dài chừng bàn tay.
Đó là do một lần gã tìm đồ ăn trong đống rác vô tình tìm ra được. Lúc đó còn làm ngón tay của gã bị đứt, chảy không ít máu làm gã sợ hãi một trận.
Lúc đó không ai chú ý tới gã, gã liền giấu con dao găm nhỏ đi.
Ai mà nghĩ tới cây dao kia không biết tại sao lại sinh ra tâm ý tương thông với gã. Thậm chí lưu Vân Phong có cảm giác gã có thể khiến cây đao này tự mình bay lên! Thậm chí gã còn vụm trộm thử một lần, thật sự bay được. Nhưng mà bởi vậy mà gã ngủ mê man bảy tám ngày, thiếu chút nữa ngủ đến chết đói.
Nhưng từ khi đó, gã vẫn giấu cây đao này trên người, chưa từng bỏra. Qua nhiều năm gã mới biết được, con dao găm kia của gã là một pháp khí Đế chủ. Về phần tại sao lại lẫn trong đống đồ ăn bị ném, thì nghe nói lúc đó vị sư thúc Thái Mã Hổ dùng dao nhỏ cắt thịt ăn, cắt xong rồi thì quên mất. Kết quả tôi tớ dọn dẹp qua loa vô tình quét vào đống rác. Sau đó thì ném đi.
Nghe nói vị kia sư thúc nhớ tới thanh dao găm bị mất kia thì đã là chuyện hơn nửa tháng rồi. Ông ta ngay cả nhớ cũng không đề cập tới. Đối với một Chí Tôn, mất đi một món pháp khí Đế Chủ có thể sẽ hơi buồn bực nhưng cũng chỉ là có chút mà thôi. Sau còn vì vậy mà đặc biệt chú ý tới Lưu Vân Phong. Quay lại cái ngày trời trong nắng ấm, sau giờ ngọ. Lưu Vân giống với ngày thường chuẩn bị cùng đợi chiến thuyền của Hạo Nguyệt tông vận chuyển rác tới đây.
Tới chiều rồi, chiến thuyền tới chậm so với ngày thường một chút. Nhưng mọi người cũng cũng chưa coi là chuyện gì lạ. Chuyện như thế cũng vô cùng bình thường. Sớm một chút muộn một chút nhưng nhất định sẽ đúng ngày tới.
Rầm rầm!
Vô số rác rưởi sinh hoạt từ trên bầu trời đổ xuống, giống như mộtcơn mưa rác thải.
Tiếp đó trên mặt đất xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Tất cả đều là đủ loại rác rưởi!
Một đám trẻ em đều kích động. Rác lần này dường như tốt hơn mấy lần trước! Thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương từ trong truyền ra.
- Nhất định là Hạo Nguyệt tông lại có Yến hội lớn rồi!
Một đứa khá lớn kích động hô lên.
- Quá sướng, thật hy vọng mỗi ngày họ đều có yến hội.
Đứa hơi lớn kia xông thẳng lên, một phát đã bắt được một cái chân Linh Kê* liều mạng nhét đầy vào miệng.
*Chân một loại gà trong truyện.
Đám nhóc này không chú ý tới sau khi chiến thuyền đổ hết rác cũng không rời đi mà lơ lửng trên không trung, không biết đang làm gì.
Lúc này, ở bên trong chiến thuyền có một đám người trẻ khoảng mười tám mười chín tuổi, nhìn qua đều có chút ngây ngô, nhưng nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, khí chất trên người đều vô cùng cao quý. Dẫn họ đi là một lão già năm mươi tuổi. Trên người lão già mang theo khí tức không giận tự uy. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám nam nữ trẻ tuổi, giáo huấn:
- Nhìn thấy không? Đám nhỏ ở phía dưới ấy?
Một đám nam nữ trẻ tuổi đều bước tới bên mạn cửa sổ của chiến thuyền nhìn xuống dưới. Vừa nhìn xuống đã đều không nhịn được nhíu mày. Nhất là lúc bọn họ thấy được hình ảnh thiếu niên không khác tuổi họ là bao đang cầm một cái chân Linh Kê liều mạng nhét vào mồm của mình.
Một thiếu nữ tóc dài xinh đẹp như búp bê lập tức lấy tay che miệng, vẻ mặt không dám tin, sắc mặt ghê tởm đến trắng bệch nói:
- Bọn họ đang làm gì đó?
Những người khác cũng vẻ mặt khó coi, cau mày, trong mắt tràn đầy sự chán ghét. The họ, đám nhóc con nhặt ve chai để ăn ở phía dưới quả thực là ác tâm! Trên đời này còn có chuyện gì làm người ta buồn nôn hơn hay không? Tại sao có thể có người như thế?
Một thiếu niên rất anh tuấn vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão già:
- Bọn họ vì sao không ăn cơm cho ngon? Lại tới đây ăn rác? Đầu óc có bị bệnh không vậy?
Sắc mặt lão già trầm xuống:
- Ngươi cho là bọn họ giống như các ngươi? Từ nhỏ cao quý, cái gì cũng không làm còn được ăn ngon mặc đẹp sao?
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1752: Lưu Vân Phong (2)
10.0/10 từ 43 lượt.