Thí Thiên Đao
Chương 1634: Chết cháy (1)
Nguyệt Khuynh Thành nhìn thoáng qua mọi người, rồi đáp:
- Bằng trực giác.
Lập tức mọi người liền thất vọng. Nếu trực giác lợi hại như vậy… thì còn cần luyện thần thức làm gì? Cứ dùng trực giác chẳng hơn sao.
Tiếp đó Nguyệt Khuynh Thành khẽ mỉm cười, nói:
- Trận pháp kia tuy rằng đã phong ấn ngân hà, nhưng một vài tiếng động vẫn truyền ra. Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không nghe thấy giọng nói của một cô gái sao?
Mọi người ngẩn ra. Nguyệt Khuynh Thành nói:
- Cô gái đó, nhất định là về phe công tử.
Lúc này Thanh Long ở bên cạnh nói xen vào:
- Chân long có một bản lĩnh gọi là nhìn xa ngàn dặm…
- Chẳng phải là thiên lý nhãn sao?
Thiếu phụ vẫn ăn bận quê mùa liếc Thanh Long một cái.
Khóe miệng Thanh Long giật giật, nói:
- Không phải loại pháp thuật cấp thấp này, mà là một đại thần thông chân chính, có thể nhìn xuyên qua trận pháp mạnh mẽ, thấy chuyện xảy ra bên trong.
- Vậy còn phí lời làm gì? Nhanh sử dụng đi!
Thiếu phụ quát lớn.
Thanh Long ấm ức nói:
- Loại pháp thuật này tiêu hao rất lớn…
Leng keng.
Thiếu phụ trực tiếp ném một viên thiên tinh thạch sáng lấp lánh ra trước mặt Thanh Long, cười hì hì hỏi:
- Tiểu long long, đã đủ chưa? Bên kia ánh mắt Nguyệt Khuynh Thành lóe ra hào quang, rất có dáng vẻ dám từ chối liền triển khai trận pháp.
Vẻ mặt Thanh Long khóc không ra nước mắt, ai oán nói:
- Hành vi này của các ngươi… khác nào kẻ cướp, thật quá đáng!
Lúc này, lại có một tiếng gầm hơi yếu truyền từ dải ngân hà bị trận pháp phong ấn ra. Tất cả mọi người đều giận dữ trừng Thanh Long:
- Ngươi nhanh lên!
Thanh Long trực tiếp ngậm miệng, không dám tiếp tục ba hoa, thân hình ưỡn lên, sau đó một hơi thở huyền diệu bỗng nhiên tỏa ra từ thânthể nó, tiếp theo, trong không gian vũ trụ bên ngoài chiến thuyền, trực tiếp xuất hiện một khung kính phản chiếu hình ảnh cực lớn. Trong tấm hình kia, chính là cảnh tượng của cuộc chiến kịch liệt đang diễn ra ở dài ngân hà.
Trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh, tất cả mọi người đều không nhịn được hô lên đầy kinh ngạc.
Quá kinh người rồi!
Bọn họ nhớ rõ rành mạch khắp ngân hà có vô số chòm sao, thậm chí các vực sao lớn cũng lên tới hàng ngàn! Mỗi chòm sao lại có hàng tỉngôi sao! Trong số đó, chí ít phải có ngàn vạn ngôi sao chứa đựng sự sống.
Nhưng hiện tại, bên trong khung hình, là một cảnh tượng quang đãng… sạch sẽ tới mức khiến lòng người lạnh ngắt!
Chẳng có cái gì!
Ngân hà đã mất đi bầy sao lóng lánh, trông chẳng khác gì một vũ trụ chết!
Hàng tỉ ngôi sao lúc ban đầu, đều biến mất không thấy tăm hơi. Lúc này, tại góc hình phía trên xuất hiện hai bóng người.
Trong đó có một bóng người mà tất cả mới chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được mà đỏ hoe vành mắt. Người thanh niên vóc dáng cao to, mặc một bộ áo bào chiến màu lam, chính là Sở Mặc!
Đối mặt hắn là một bóng người đầu đội trời chân đạp đất vô cùng to lớn, hơi thở tỏa ra từ trên thân người ấy gần như còn muốn trực tiếp phá vỡ tấm kính phóng tới trước mặt mọi người!
Ép cho mọi người trong chiến thuyền hô hấp một cách khó khăn. Thanh Long là kẻ cảm nhận được rõ ràng nhất sức ép này, thân rồng của nó không kiềm nổi mà run lên.
Cuộc chiến cấp Chí Tôn, đâu dễ xem như vậy!
Đám người thiếu phụ đều lập tức lấy ra một đống thiên tinh thạch cực phẩm, chồng chất tại bên người Thanh Long. Vừa rồi chỉ là giỡn chơi mà thôi, lúc mấu chốt, bọn họ vẫn cực kỳ quan tâm đến Thanh Long luôn luôn ở bên cạnh làm bạn với họ này.
Có nhiều thiên tinh thạch, thân thể Thanh Long mới tạm ổn định hơn chút ít, nó thở phào một hơi, nhìn thân hình đang di chuyển trong kính, lẩm bẩm nói:
- Thật đúng là mạnh! Còn chưa tới Chuẩn Chí Tôn mà dám khiêu chiến vượt cấp với một gã Chí Tôn, hơn nữa, lại đánh ngang tay như vậy…
Lúc này, Nguyệt Khuynh Thành hơi hơi nhíu mày:
- Không đúng? Sao không thấy cô gái kia, còn có Huyết Ma lão tổ nữa?
Thanh Long nói:
- Không nhìn thấy… bị phong ấn rồi! Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không hiểu được rốt cuộc điều này nói lên cái gì.
Một cô gái thần bí đột nhiên xuất hiện, tột cùng là bạn hay thù đều chưa rõ. Chẳng lẽ nàng thật sự cùng phe thiếu gia như lời Nguyệt Khuynh Thành nói sao?
Trong ngân hà Huyết Ma.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ cùng nhau nghiến răng nghiến lợi tiêu diệt Huyết Ma lão tổ. Thủ đoạn của Sở Mặc rất ngang ngược, vô cùng mạnh mẽ, vốn dĩ không thèm để ý hậu quả, chặn đứng sự tổ hợp thân thể của Huyết Ma lão tổ, khiến y không sao thành hình được.
Đồng thời, Hỗn Độn Hồng Lô không ngừng hấp thu tinh huyết và thịt vụn của Huyết Ma lão tổ, liên tục luyện hóa, xói mòn bản gốc của y.
Kinh khủng nhất phải là hai món Hắc Ám Thánh Khí của Kỳ Tiêu Vũ!
Hai món đồ này quả thực quá ghê người, mỗi một đòn đều có thể khiến nguyên thần của Huyết Ma lão tổ bị thương nặng. Tuy rằng HuyếtMa lão tổ đã sớm nhập ma, theo lý thuyết thì hẳn phải miễn dịch với pháp khí có cùng thuộc tính đen tối mới đúng. Nhưng trên thực tế, chẳng những y không kháng lại được công kích do Hắc Ám Thánh Khí trong tay Kỳ Tiêu Vũ đánh ra, mà còn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều!
Trong khoảnh khắc, thân thể y vụn nát, đạo hạnh bị bào mòn, tinh huyết thất thoát, cảnh giới trực tiếp hạ tới Chuẩn Chí Tôn bậc cao. Y liên tục thi triển công pháp cao cấp nhất của Ma tộc, hòng tập họp nguyên thần và thân thể của mình lại, liên tục gầm thét vang vọng ngân hà, nhưng chẳng ích gì.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ phối hợp chặt chẽ không một kẽ hở, khá ăný, thậm chí còn đạt tới trình độ không cần nhìn nhau mà tâm ý đã tương thông.
Hai người đều hạ quyết tâm, bất kể thế nào, cũng phải hoàn toàn giết chết Huyết Ma tại đây.
Huyết Ma lão tổ giận dữ hét:
- Tần Thương… lại đây hỗ trợ! Bằng không hôm nay chúng ta đều xong đời rồi!
Bên kia Tần Thương cũng đang cực kỳ tức giận, bởi vì y bị bản tôn của Sở Mặc cản đường. Chuyện này nói ra quá mất mặt, thậm chí y còn không có mặt mũi nào mà giải thích! Vừa điên cuồng tấn công Sở Mặc, vừa tung ra vô số thuật Chí Tôn hùng mạnh nhằm vào Sở Mặc, giống như từng con sóng lớn chạm trời.
Nhưng Sở Mặc từ đầu chí cuối đều đạp lên ngọn sóng, ung dung hóa giải.
Loại lực chiến này, thực sự quá kinh người!
Hai nguyên thần của hắn đồng thời phải chiến đấu với hai đại cao thủ, lại không hề bị rơi vào thế hạ phong. Nếu hình ảnh này truyền ra, nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Bản tôn Sở Mặc chẳng có bất cứ vũ khí nào, chỉ có Thương Khung Thần Giám ở trước ngực, bốn vầng trăng máu tỏa ra hào quang chói mắt bao bọc lấy toàn thân Sở Mặc. Mỗi một đòn hắn tung ra đều mang theo hơi thở đại đạo vô tận. Trong tay không đao, nhưng lòng có đao. Mỗi một đòn, đều rền vang như đao bổ!
Thí Thiên Đao
- Bằng trực giác.
Lập tức mọi người liền thất vọng. Nếu trực giác lợi hại như vậy… thì còn cần luyện thần thức làm gì? Cứ dùng trực giác chẳng hơn sao.
Tiếp đó Nguyệt Khuynh Thành khẽ mỉm cười, nói:
- Trận pháp kia tuy rằng đã phong ấn ngân hà, nhưng một vài tiếng động vẫn truyền ra. Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không nghe thấy giọng nói của một cô gái sao?
Mọi người ngẩn ra. Nguyệt Khuynh Thành nói:
- Cô gái đó, nhất định là về phe công tử.
Lúc này Thanh Long ở bên cạnh nói xen vào:
- Chân long có một bản lĩnh gọi là nhìn xa ngàn dặm…
- Chẳng phải là thiên lý nhãn sao?
Thiếu phụ vẫn ăn bận quê mùa liếc Thanh Long một cái.
Khóe miệng Thanh Long giật giật, nói:
- Không phải loại pháp thuật cấp thấp này, mà là một đại thần thông chân chính, có thể nhìn xuyên qua trận pháp mạnh mẽ, thấy chuyện xảy ra bên trong.
- Vậy còn phí lời làm gì? Nhanh sử dụng đi!
Thiếu phụ quát lớn.
Thanh Long ấm ức nói:
- Loại pháp thuật này tiêu hao rất lớn…
Leng keng.
Thiếu phụ trực tiếp ném một viên thiên tinh thạch sáng lấp lánh ra trước mặt Thanh Long, cười hì hì hỏi:
- Tiểu long long, đã đủ chưa? Bên kia ánh mắt Nguyệt Khuynh Thành lóe ra hào quang, rất có dáng vẻ dám từ chối liền triển khai trận pháp.
Vẻ mặt Thanh Long khóc không ra nước mắt, ai oán nói:
- Hành vi này của các ngươi… khác nào kẻ cướp, thật quá đáng!
Lúc này, lại có một tiếng gầm hơi yếu truyền từ dải ngân hà bị trận pháp phong ấn ra. Tất cả mọi người đều giận dữ trừng Thanh Long:
- Ngươi nhanh lên!
Thanh Long trực tiếp ngậm miệng, không dám tiếp tục ba hoa, thân hình ưỡn lên, sau đó một hơi thở huyền diệu bỗng nhiên tỏa ra từ thânthể nó, tiếp theo, trong không gian vũ trụ bên ngoài chiến thuyền, trực tiếp xuất hiện một khung kính phản chiếu hình ảnh cực lớn. Trong tấm hình kia, chính là cảnh tượng của cuộc chiến kịch liệt đang diễn ra ở dài ngân hà.
Trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh, tất cả mọi người đều không nhịn được hô lên đầy kinh ngạc.
Quá kinh người rồi!
Bọn họ nhớ rõ rành mạch khắp ngân hà có vô số chòm sao, thậm chí các vực sao lớn cũng lên tới hàng ngàn! Mỗi chòm sao lại có hàng tỉngôi sao! Trong số đó, chí ít phải có ngàn vạn ngôi sao chứa đựng sự sống.
Nhưng hiện tại, bên trong khung hình, là một cảnh tượng quang đãng… sạch sẽ tới mức khiến lòng người lạnh ngắt!
Chẳng có cái gì!
Ngân hà đã mất đi bầy sao lóng lánh, trông chẳng khác gì một vũ trụ chết!
Hàng tỉ ngôi sao lúc ban đầu, đều biến mất không thấy tăm hơi. Lúc này, tại góc hình phía trên xuất hiện hai bóng người.
Trong đó có một bóng người mà tất cả mới chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được mà đỏ hoe vành mắt. Người thanh niên vóc dáng cao to, mặc một bộ áo bào chiến màu lam, chính là Sở Mặc!
Đối mặt hắn là một bóng người đầu đội trời chân đạp đất vô cùng to lớn, hơi thở tỏa ra từ trên thân người ấy gần như còn muốn trực tiếp phá vỡ tấm kính phóng tới trước mặt mọi người!
Ép cho mọi người trong chiến thuyền hô hấp một cách khó khăn. Thanh Long là kẻ cảm nhận được rõ ràng nhất sức ép này, thân rồng của nó không kiềm nổi mà run lên.
Cuộc chiến cấp Chí Tôn, đâu dễ xem như vậy!
Đám người thiếu phụ đều lập tức lấy ra một đống thiên tinh thạch cực phẩm, chồng chất tại bên người Thanh Long. Vừa rồi chỉ là giỡn chơi mà thôi, lúc mấu chốt, bọn họ vẫn cực kỳ quan tâm đến Thanh Long luôn luôn ở bên cạnh làm bạn với họ này.
Có nhiều thiên tinh thạch, thân thể Thanh Long mới tạm ổn định hơn chút ít, nó thở phào một hơi, nhìn thân hình đang di chuyển trong kính, lẩm bẩm nói:
- Thật đúng là mạnh! Còn chưa tới Chuẩn Chí Tôn mà dám khiêu chiến vượt cấp với một gã Chí Tôn, hơn nữa, lại đánh ngang tay như vậy…
Lúc này, Nguyệt Khuynh Thành hơi hơi nhíu mày:
- Không đúng? Sao không thấy cô gái kia, còn có Huyết Ma lão tổ nữa?
Thanh Long nói:
- Không nhìn thấy… bị phong ấn rồi! Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không hiểu được rốt cuộc điều này nói lên cái gì.
Một cô gái thần bí đột nhiên xuất hiện, tột cùng là bạn hay thù đều chưa rõ. Chẳng lẽ nàng thật sự cùng phe thiếu gia như lời Nguyệt Khuynh Thành nói sao?
Trong ngân hà Huyết Ma.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ cùng nhau nghiến răng nghiến lợi tiêu diệt Huyết Ma lão tổ. Thủ đoạn của Sở Mặc rất ngang ngược, vô cùng mạnh mẽ, vốn dĩ không thèm để ý hậu quả, chặn đứng sự tổ hợp thân thể của Huyết Ma lão tổ, khiến y không sao thành hình được.
Đồng thời, Hỗn Độn Hồng Lô không ngừng hấp thu tinh huyết và thịt vụn của Huyết Ma lão tổ, liên tục luyện hóa, xói mòn bản gốc của y.
Kinh khủng nhất phải là hai món Hắc Ám Thánh Khí của Kỳ Tiêu Vũ!
Hai món đồ này quả thực quá ghê người, mỗi một đòn đều có thể khiến nguyên thần của Huyết Ma lão tổ bị thương nặng. Tuy rằng HuyếtMa lão tổ đã sớm nhập ma, theo lý thuyết thì hẳn phải miễn dịch với pháp khí có cùng thuộc tính đen tối mới đúng. Nhưng trên thực tế, chẳng những y không kháng lại được công kích do Hắc Ám Thánh Khí trong tay Kỳ Tiêu Vũ đánh ra, mà còn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều!
Trong khoảnh khắc, thân thể y vụn nát, đạo hạnh bị bào mòn, tinh huyết thất thoát, cảnh giới trực tiếp hạ tới Chuẩn Chí Tôn bậc cao. Y liên tục thi triển công pháp cao cấp nhất của Ma tộc, hòng tập họp nguyên thần và thân thể của mình lại, liên tục gầm thét vang vọng ngân hà, nhưng chẳng ích gì.
Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ phối hợp chặt chẽ không một kẽ hở, khá ăný, thậm chí còn đạt tới trình độ không cần nhìn nhau mà tâm ý đã tương thông.
Hai người đều hạ quyết tâm, bất kể thế nào, cũng phải hoàn toàn giết chết Huyết Ma tại đây.
Huyết Ma lão tổ giận dữ hét:
- Tần Thương… lại đây hỗ trợ! Bằng không hôm nay chúng ta đều xong đời rồi!
Bên kia Tần Thương cũng đang cực kỳ tức giận, bởi vì y bị bản tôn của Sở Mặc cản đường. Chuyện này nói ra quá mất mặt, thậm chí y còn không có mặt mũi nào mà giải thích! Vừa điên cuồng tấn công Sở Mặc, vừa tung ra vô số thuật Chí Tôn hùng mạnh nhằm vào Sở Mặc, giống như từng con sóng lớn chạm trời.
Nhưng Sở Mặc từ đầu chí cuối đều đạp lên ngọn sóng, ung dung hóa giải.
Loại lực chiến này, thực sự quá kinh người!
Hai nguyên thần của hắn đồng thời phải chiến đấu với hai đại cao thủ, lại không hề bị rơi vào thế hạ phong. Nếu hình ảnh này truyền ra, nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Bản tôn Sở Mặc chẳng có bất cứ vũ khí nào, chỉ có Thương Khung Thần Giám ở trước ngực, bốn vầng trăng máu tỏa ra hào quang chói mắt bao bọc lấy toàn thân Sở Mặc. Mỗi một đòn hắn tung ra đều mang theo hơi thở đại đạo vô tận. Trong tay không đao, nhưng lòng có đao. Mỗi một đòn, đều rền vang như đao bổ!
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1634: Chết cháy (1)
10.0/10 từ 43 lượt.