Thí Thiên Đao
Chương 1610: Hu hu hu hu (2)
Lần này Sở Mặc chẳng thèm nói gì, chỉ giơ giơ Thí Thiên trong tay lên, một tia sáng lạnh xẹt qua thân rồng của Thanh Long, khiến Thanh Long sợ tới mức run bắn. Vội vàng nói:
- Tiểu long thề, trong tương lai một năm tới, nguyện trung thành với Sở Mặc, nếu vi phạm, tiểu long sẽ bị sụp đổ nguyên thần mà chết.
Nói xong, lại âm thầm nhổ bậy phì phì, sau đó tự nhủ thầm, lời thề vừa rồi của bản long không tính, đều là tên con người đáng chết này ép buộc…Sở Mặc căn bản chẳng thèm để ý đến Thanh Long đang nghĩ gì trong lòng, lời nói ra phép thuật thực thi, sau khi Thanh Long thề, trong không trung xuất hiện đủ loại hiện tượng kỳ lạ, rõ ràng là dấu hiệu của lời thề được thiên đạo khắc ghi. Bởi vậy, Sở Mặc lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, sau đó vỗ vỗ đầu Thanh Long:
- Tiểu long long ngoan, đi theo ca ca, có thể ăn sung mặc sướng, còn có mẫu long để tán tỉnh, cam đoan tuyệt đối một năm sau đuổi ngươi ngươi cũng không đi.
Ta nhổ vào, người này sao có thể còn không biết xấu hổ hơn cả tiểu long vậy? Quá vô sỉ rồi! Lại còn đuổi cũng không đi nữa ư? Một năm sau Long gia sẽ lập tức cao bay xa chạy, không bao giờ muốn liếc nhìnngươi thêm một cái!
Thanh Long uể oải nhìn các hiện tượng lạ trên trời, sau đó suy sụp một bộ sống không bằng chết.
- Biến nhỏ đi, bộ dạng ngươi như vậy là định dọa ai? Đi theo ta.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Thanh Long, xoay người đi về hướng chiến thuyền.
Lúc này, cảnh giới của Sở Mặc đã vọt tới Đế Chủ bậc chín, không đi chạm tới xiềng xích của cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, bởi vì tới cảnh giới này là đã đủ rồi! Ít nhất, trong thời khắc mấu chốt, là có thể phát huy được tác dụng lớn của phân thân hoàn hảo.
Trên chiến thuyền, tất cả mọi người đều nhìn Sở Mặc với vẻ mặt bội phục vô cùng, lại tò mò nhìn Thanh Long đang ủ rũ co lại ngắn còn một trượng.
Ngoại trừ ông lão ngậm tẩu vẫn khăng khăng khẳng định đây là một chân long ra, thì những người khác đều cảm thấy loại không có khí tiết thế này tuyệt đối chẳng thể nào là chân long.
Thanh Long sụp mi rũ mắt đi theo phía sau Sở Mặc, chẳng thèm để ýtới ai.
Tiếp đó, chiến thuyền lại lần nữa biến mất khỏi không gian vũ trụ mờ mịt này, sau khi chiến thuyền rời đi, ngôi sao khổng lồ hoang vắng kia ầm ầm nổ vỡ, hóa thành bụi bặm vô tận. Cả ngôi sao đều mất đi tinh khí, bị Sở Mặc hút sạch.
Trên chiến thuyền Sở Mặc đang hỏi lai lịch của Thanh Long.
- Ngươi thuộc tộc chân long?
- Không phải, ngụy long, tiểu long chính là một ngụy long, tiểulong cũng muốn làm chân long chứ, nhưng không có số phận đó, thật, ngài đừng trừng ta, mọi lời ta nói đều là thật, ngài xem bộ dạng của ta là biết…
- Nói tiếng người…
- Tiểu long không phải người.
- Nói thật.
Sở Mặc lôi Thí Thiên ra, khẽ vuốt thân đao.
Thanh Long nơm nớp nhìn đao trong tay Sở Mặc, nháy mắt vài cái, sau đó ai oán nói:
- Thật sự, thật sự là ngụy long… kỳ thực tộc chân long đã sớm không còn ở đại vực Viêm Hoàng này nữa rồi.
- Có phải ngươi thấy ta sẽ không đồ long phải không?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Thanh Long, sờ cằm nói:
- Hấp ngon hơn hay kho tàu ngon hơn đây?
- Được rồi được rồi, ngài thắng, tiểu long… khụ khụ, là chân long cuối cùng trong đại vực Viêm Hoàng này đấy.
Thanh Long ủ rũ cúi đầu, buồn bực nói:
- Từ khi sinh ra tới giờ, tiểu long còn chưa gặp một đồng tộc nào.
- Vậy ngươi làm sao mà sinh ra được?
Sở Mặc nhìn Thanh Long hỏi.
- Tự bò từ trứng rồng ra.
Thanh Long chép chép miệng, có chút không tình nguyện, nói:
- Tiểu long cũng không biết mình ở trong trứng bao nhiêu năm, dù sao, cũng phải mấy chục vạn năm đi?
- Nói cách khác, kỳ thực ngươi là một cái trứng bị vứt đi?
Sở Mặc nhìn Thanh Long.
Thanh Long lập tức xù lông, cả giận nói:
- Không phải bị vứt đi, mà là không cẩn thận làm rơi… là làm rơi!
- Được rồi, bị vứt rơi…
Sở Mặc lẩm bẩm nói.
Thanh Long nhìn Sở Mặc như mất hết sức lực nói:
- Ngài nói gì thì là cái đó vậy.
- Vậy thì kiến thức của ngươi là ở đâu ra?
Sở Mặc nhìn Thanh Long, cảm thấy con rồng này chẳng những ti tiện, lại còn rất nghèo, hoàn toàn khác với những sinh linh họ rồng. Mà ngay cả trên người ngụy long, rồng lai đều tràn ngập uy áp của Long tộc, cho tới nay đều cực kỳ nghiêm túc. Tên kia thân là chân long, lại bắt nạt kẻ yếu, ti tiện, vô sỉ, không tiết tháo, không biết xấu hổ… quả thực chính là tiểu lưu manh. Là hoàn cảnh nào mới nuôi ra một tên không đáng tin như vậy?
- Khụ khụ, sau khi tiểu long bò từ trong trứng ra, hai mắt mờ mịt, nhìn vũ trụ mênh mông vô tận, trong lòng buồn ghê gớm… ngươi biết rồi đấy, người vừa buồn cái liền muốn tìm bạn tình.
- Nói đúng trọng tâm!
Thanh Long chớp chớp mắt, ừ một tiếng, còn nói thêm:
- Vì thế tiểu long liền lang bạt tứ xứ, ừ, đã đi đến rất nhiều nơi, ngươi cũng biết đấy, trong vũ trụ này tồn tại vô số chủng tộc, gần như giữa mỗi dải ngân hà đều có hàng trăm hàng nghìn chủng tộc. Tiểu long ở chủng tộc này vài năm, rồi lại đến chủng tộc khác lăn lộn vài năm như vậy, cứ thế, liền học được rất nhiều tri thức có ích. Ngươi cũng biết Long tộc trí tuệ, học gì cũng rất mau…
Sở Mặc thực sự không nghe nổi nữa, cười lạnh nói:
- Ta chỉ biết, Long tộc mới sinh ra là đã được kế thừa từ tổ tiên, phần kế thừa này tự động thức tỉnh trong trí nhớ. Cứ đạt tới một cảnh giới là thức tỉnh một loại kế thừa. Thanh Long giật mình nhìn Sở Mặc:
- Ngươi biết ư?
Sở Mặc không nhịn nổi trợn trắng mắt, chán chẳng buồn tiếp lời nó.
Thanh Long cười ha hả nói:
- Đúng đúng đúng, ngài nói rất đúng, kỳ thực chính là như vậy! Tri thức của tiểu long, ừm, khụ khụ…
Thanh Long cố gắng làm ra bộ dạng uy nghiêm, hắng giọng nói:
- Tri thức uyên bác của bản long, kỳ thực… đều bắt nguồn từ… sự kế thừa của tổ tiên Long tộc vĩ đại!
- Nếu tổ tiên Long tộc mà biết sẽ xuất hiện loại rồng cặn bã như ngươi, lúc trước nhất định đã sớm ném quả trứng rồng nhà ngươi vào tường.
Sở Mặc không nhịn nổi nói.
Thanh Long nhe răng cười một cách ti tiện, sau đó bỗng nhiên lại gần hỏi:
- Lão đại, chúng ta đang đi đâu thế? Đi du lịch vũ trụ hả? Ha ha hay lắm, tốt nhất là tìm được mấy tiểu mẫu long… haiz, tìm mấy mẫu ngụy long cũng được!
Sở Mặc nhìn thoáng qua Thanh Long, thản nhiên nói:
- Ta định đi phá nhà Huyết Ma lão tổ.
- Ồ ha ha ha, đập phá sao, chuyện này tiểu long thành thạo nhất! Ha ha ha ha, tiểu long thích, giết người đốt nhà, cướp bóc quả thực vui không thể tả… A? Từ từ, đợi đã… cái kia, ngài vừa muốn nói đi phá nhà ai?
Đầu tiên vẻ mặt Thanh Long vô cùng đắc ý vênh váo, tuy nhiên, ngay sau đó trong mắt nó lộ ra vẻ kinh hãi.
Thí Thiên Đao
- Tiểu long thề, trong tương lai một năm tới, nguyện trung thành với Sở Mặc, nếu vi phạm, tiểu long sẽ bị sụp đổ nguyên thần mà chết.
Nói xong, lại âm thầm nhổ bậy phì phì, sau đó tự nhủ thầm, lời thề vừa rồi của bản long không tính, đều là tên con người đáng chết này ép buộc…Sở Mặc căn bản chẳng thèm để ý đến Thanh Long đang nghĩ gì trong lòng, lời nói ra phép thuật thực thi, sau khi Thanh Long thề, trong không trung xuất hiện đủ loại hiện tượng kỳ lạ, rõ ràng là dấu hiệu của lời thề được thiên đạo khắc ghi. Bởi vậy, Sở Mặc lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, sau đó vỗ vỗ đầu Thanh Long:
- Tiểu long long ngoan, đi theo ca ca, có thể ăn sung mặc sướng, còn có mẫu long để tán tỉnh, cam đoan tuyệt đối một năm sau đuổi ngươi ngươi cũng không đi.
Ta nhổ vào, người này sao có thể còn không biết xấu hổ hơn cả tiểu long vậy? Quá vô sỉ rồi! Lại còn đuổi cũng không đi nữa ư? Một năm sau Long gia sẽ lập tức cao bay xa chạy, không bao giờ muốn liếc nhìnngươi thêm một cái!
Thanh Long uể oải nhìn các hiện tượng lạ trên trời, sau đó suy sụp một bộ sống không bằng chết.
- Biến nhỏ đi, bộ dạng ngươi như vậy là định dọa ai? Đi theo ta.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Thanh Long, xoay người đi về hướng chiến thuyền.
Lúc này, cảnh giới của Sở Mặc đã vọt tới Đế Chủ bậc chín, không đi chạm tới xiềng xích của cảnh giới Chuẩn Chí Tôn, bởi vì tới cảnh giới này là đã đủ rồi! Ít nhất, trong thời khắc mấu chốt, là có thể phát huy được tác dụng lớn của phân thân hoàn hảo.
Trên chiến thuyền, tất cả mọi người đều nhìn Sở Mặc với vẻ mặt bội phục vô cùng, lại tò mò nhìn Thanh Long đang ủ rũ co lại ngắn còn một trượng.
Ngoại trừ ông lão ngậm tẩu vẫn khăng khăng khẳng định đây là một chân long ra, thì những người khác đều cảm thấy loại không có khí tiết thế này tuyệt đối chẳng thể nào là chân long.
Thanh Long sụp mi rũ mắt đi theo phía sau Sở Mặc, chẳng thèm để ýtới ai.
Tiếp đó, chiến thuyền lại lần nữa biến mất khỏi không gian vũ trụ mờ mịt này, sau khi chiến thuyền rời đi, ngôi sao khổng lồ hoang vắng kia ầm ầm nổ vỡ, hóa thành bụi bặm vô tận. Cả ngôi sao đều mất đi tinh khí, bị Sở Mặc hút sạch.
Trên chiến thuyền Sở Mặc đang hỏi lai lịch của Thanh Long.
- Ngươi thuộc tộc chân long?
- Không phải, ngụy long, tiểu long chính là một ngụy long, tiểulong cũng muốn làm chân long chứ, nhưng không có số phận đó, thật, ngài đừng trừng ta, mọi lời ta nói đều là thật, ngài xem bộ dạng của ta là biết…
- Nói tiếng người…
- Tiểu long không phải người.
- Nói thật.
Sở Mặc lôi Thí Thiên ra, khẽ vuốt thân đao.
Thanh Long nơm nớp nhìn đao trong tay Sở Mặc, nháy mắt vài cái, sau đó ai oán nói:
- Thật sự, thật sự là ngụy long… kỳ thực tộc chân long đã sớm không còn ở đại vực Viêm Hoàng này nữa rồi.
- Có phải ngươi thấy ta sẽ không đồ long phải không?
Sở Mặc nhìn thoáng qua Thanh Long, sờ cằm nói:
- Hấp ngon hơn hay kho tàu ngon hơn đây?
- Được rồi được rồi, ngài thắng, tiểu long… khụ khụ, là chân long cuối cùng trong đại vực Viêm Hoàng này đấy.
Thanh Long ủ rũ cúi đầu, buồn bực nói:
- Từ khi sinh ra tới giờ, tiểu long còn chưa gặp một đồng tộc nào.
- Vậy ngươi làm sao mà sinh ra được?
Sở Mặc nhìn Thanh Long hỏi.
- Tự bò từ trứng rồng ra.
Thanh Long chép chép miệng, có chút không tình nguyện, nói:
- Tiểu long cũng không biết mình ở trong trứng bao nhiêu năm, dù sao, cũng phải mấy chục vạn năm đi?
- Nói cách khác, kỳ thực ngươi là một cái trứng bị vứt đi?
Sở Mặc nhìn Thanh Long.
Thanh Long lập tức xù lông, cả giận nói:
- Không phải bị vứt đi, mà là không cẩn thận làm rơi… là làm rơi!
- Được rồi, bị vứt rơi…
Sở Mặc lẩm bẩm nói.
Thanh Long nhìn Sở Mặc như mất hết sức lực nói:
- Ngài nói gì thì là cái đó vậy.
- Vậy thì kiến thức của ngươi là ở đâu ra?
Sở Mặc nhìn Thanh Long, cảm thấy con rồng này chẳng những ti tiện, lại còn rất nghèo, hoàn toàn khác với những sinh linh họ rồng. Mà ngay cả trên người ngụy long, rồng lai đều tràn ngập uy áp của Long tộc, cho tới nay đều cực kỳ nghiêm túc. Tên kia thân là chân long, lại bắt nạt kẻ yếu, ti tiện, vô sỉ, không tiết tháo, không biết xấu hổ… quả thực chính là tiểu lưu manh. Là hoàn cảnh nào mới nuôi ra một tên không đáng tin như vậy?
- Khụ khụ, sau khi tiểu long bò từ trong trứng ra, hai mắt mờ mịt, nhìn vũ trụ mênh mông vô tận, trong lòng buồn ghê gớm… ngươi biết rồi đấy, người vừa buồn cái liền muốn tìm bạn tình.
- Nói đúng trọng tâm!
Thanh Long chớp chớp mắt, ừ một tiếng, còn nói thêm:
- Vì thế tiểu long liền lang bạt tứ xứ, ừ, đã đi đến rất nhiều nơi, ngươi cũng biết đấy, trong vũ trụ này tồn tại vô số chủng tộc, gần như giữa mỗi dải ngân hà đều có hàng trăm hàng nghìn chủng tộc. Tiểu long ở chủng tộc này vài năm, rồi lại đến chủng tộc khác lăn lộn vài năm như vậy, cứ thế, liền học được rất nhiều tri thức có ích. Ngươi cũng biết Long tộc trí tuệ, học gì cũng rất mau…
Sở Mặc thực sự không nghe nổi nữa, cười lạnh nói:
- Ta chỉ biết, Long tộc mới sinh ra là đã được kế thừa từ tổ tiên, phần kế thừa này tự động thức tỉnh trong trí nhớ. Cứ đạt tới một cảnh giới là thức tỉnh một loại kế thừa. Thanh Long giật mình nhìn Sở Mặc:
- Ngươi biết ư?
Sở Mặc không nhịn nổi trợn trắng mắt, chán chẳng buồn tiếp lời nó.
Thanh Long cười ha hả nói:
- Đúng đúng đúng, ngài nói rất đúng, kỳ thực chính là như vậy! Tri thức của tiểu long, ừm, khụ khụ…
Thanh Long cố gắng làm ra bộ dạng uy nghiêm, hắng giọng nói:
- Tri thức uyên bác của bản long, kỳ thực… đều bắt nguồn từ… sự kế thừa của tổ tiên Long tộc vĩ đại!
- Nếu tổ tiên Long tộc mà biết sẽ xuất hiện loại rồng cặn bã như ngươi, lúc trước nhất định đã sớm ném quả trứng rồng nhà ngươi vào tường.
Sở Mặc không nhịn nổi nói.
Thanh Long nhe răng cười một cách ti tiện, sau đó bỗng nhiên lại gần hỏi:
- Lão đại, chúng ta đang đi đâu thế? Đi du lịch vũ trụ hả? Ha ha hay lắm, tốt nhất là tìm được mấy tiểu mẫu long… haiz, tìm mấy mẫu ngụy long cũng được!
Sở Mặc nhìn thoáng qua Thanh Long, thản nhiên nói:
- Ta định đi phá nhà Huyết Ma lão tổ.
- Ồ ha ha ha, đập phá sao, chuyện này tiểu long thành thạo nhất! Ha ha ha ha, tiểu long thích, giết người đốt nhà, cướp bóc quả thực vui không thể tả… A? Từ từ, đợi đã… cái kia, ngài vừa muốn nói đi phá nhà ai?
Đầu tiên vẻ mặt Thanh Long vô cùng đắc ý vênh váo, tuy nhiên, ngay sau đó trong mắt nó lộ ra vẻ kinh hãi.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1610: Hu hu hu hu (2)
10.0/10 từ 43 lượt.