Thí Thiên Đao
Chương 160: Đợi ngươi khuấy đảo phong vân (2)
- Gia tộc của nàng cũng là một thế lực rất lớn ở tiên giới, đan tông tuy hùng mạnh, địa vị cũng rất cao trong tiên giới, nhưng không thể vì một bình Thất Chuyển tiên đan mà xảy ra xung đột với gia tộc nàng. Vì thế, người của đan tông tìm đến gia tộc nàng, cũng không ầm ĩ gây sự ép người quá đáng, mà chỉ muốn có được lời giải đáp rõ ràng mà thôi.- Kết quả, mấy trưởng lão lòng lang dạ sói trong gia tộc, không muốn vì nàng mà nợ đan tông một nhân tình, cũng không muốn để chuyện này liên lụy. Không một chút bận tâm đến đến tình nghĩa cùng tộc muốn chém chết nàng ngay tại chỗ, nghiền nát thân thể chỉ giữ lại một đạo Nguyên Thần, nhốt vào đài luyện thần, ngày đêm chịu sự thiêu đốt của thần hỏa rồi coi đó là thiết diện vô tư công bằng chính trực.
- Ngay cả người của đan tông cũng không nhìn nổi, nói nàng ấy làm như vậy, cũng vì người yêu của mình, dựa vào tình cũng có thể hiểu được. Chỉ cần bồi thường số dược liệu cần thiết để luyện viên đan dược đó là được. Nhưng kết quả không thể thay đổi được gì!- Những người trong gia tộc nàng đều vô nhân tính! Đều đáng chết!
Ma Quân nói tới đây, thanh âm nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa.
Trái tim của Sở Mặc, như bị người gắt gao nắm lấy, đau đớn vô cùng. Đồng cảm với nỗi đau trong lòng sư phụ.
- Khi ta nghe được tin tức này, không dám tin vào tai mình, muốn ngay lập tức xông vào gia tộc nàng, giết hết đám người hại nàng, cứu nàng ra. Chỉ đáng tiếc, độc tính trong cơ thể bắt đầu phát tác, thương thế trở nên nghiêm trọng, mà đám người truy sát ta càng ngày càng nhiều.Ma Quân thở dài một tiếng:
- Vì thế, sau đó ta chỉ có thể thi triển bí thuật, từ Tiên giới chạy trốn xuống Linh giới. Đám người đó vẫn truy đuổi không buông tha, bị ta giết hết số lượng lên đến ngàn người. Sau cùng, ta như dầu hết đèn tắt, lại một lần nữa phá giới, từ Linh giới chạy tới đây thì không có ai đuổi theo nữa.
Trên mặt Ma Quân, lộ ra ý cười lạnh trào phúng lạnh như băng:
- Vì áp chế cảnh giới của nhân giới quá lợi hại, không ai có dũng khí tiếp tục truy sát ta nữa, cho rằng ta chắc chắn chết rồi không còn gì có thể nghi ngờ được nữa Tuy bọn họ vẫn thèm nhỏ dãi phần truyền thừa của ta, nhưng chẳng ai có dũng cảm vì nó mà mạo hiểm tính mạng.Cho tới tận hôm nay, mới biết sư phụ trải qua nhiều chuyện như thế. Khó trách sư phụ cả ngày vẻ mặt lạnh như băng, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn như vậy, nhưng đối với mình lại cực kỳ tốt.
Bởi vì căn bản, người không phải là một kẻ xấu!
Ma Quân trước kia cũng từng là người thiện lương đơn giản, để như giờ là bị ép bức mới vậy!
Mấy người tạo nên Ma Quân của ngày hôm nay, vẫn ở Tiên giới, cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, có quyền lực, địa vị và thực lực mà người thường không thể tưởng tượng nổi.Năm đó Ma Quân giết vô số người, danh hiệu này, là bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trong mắt mấy người đó, đây chỉ là một cực đại ma đầu.
Nhưng trong mắt Sở Mặc, người này chỉ là sư phụ của hắn, là một lão nam nhân trải qua khúc triết đau đớn thê thảm, và cũng là người thân thiết nhất trên đời của hắn.
Chỉ vậy mà thôi.
- Sư phụ, về sau con sẽ giúp người báo thù.Sở Mặc thành thật nói.
Ma Quân liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái:
- Được, ta đợi ngày đó.
Sở Mặc nao nao, vì dựa vào tính khí của Ma Quân, đáng nhẽ ra phải mắng hắn một trận, sau đó bảo hắn bớt lo chuyện người khác đi mới đúng.
- Kinh ngạc lắm sao? Sở Mặc, có thể con không hề hay biết con có bao nhiêu thực lực, sợ con quá kiêu ngạo, vì thế từ trước tới giờ ta chưa từng khen ngợi con. Nhưng thời gian trôi qua, ta đã hiểu. Ta có thểnghiêm túc nói với con, đợi sau khi con bước chân vào tiên giới, không bao lâu sau, nhất định sẽ là nhân vật khuấy đảo phong vân cả tiên giới.
Ma Quân nhìn Sở Mặc:
- Vì thế, ta sẽ đợi ngày con khuấy đảo phong vân ấy! Vì con là đồ đệ của ta!
Sở Mặc cũng hưng phấn, nói:
- Con nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, để ngày ấy sớm tới!
Ma Quân nhìn Sở Mặc:
- Nhưng, có chuyện này, ta nhất định phải nhắc nhở con, những côngpháp mà ta dạy con, chính là tiên pháp mà huynh đệ đồng môn năm đó của ta có được, cũng là công pháp mà ta sử dụng tung hoành tiên giới năm đó, ngoài những bí kíp tông môn ấy ra, trên thế giới này, chỉ có hai thầy trò ta nắm giữ toàn bộ công pháp này!
- Tới thiên giới, khi con triển khai công pháp này, rất có khả năng... có người nhận ra thân phận của con. Hãy nhớ rõ câu nói này của vi sư: Sớm muộn cũng có ngày, con tới tiên giới... đừng sử dụng những công pháp này, hoặc không... đừng để ai thấy còn sống!
Ma Quân nói.
- Đến lúc đó? Không phải thầy trò ta cùng đi sao?Sở Mặc lờ mờ nhận ra được điều gì đó, nhìn Ma Quân hỏi.
Ma Quân lắc đầu:
- Thuốc giải độc con đưa ta, ta mới chỉ uống một viên. Nếu tiếp tục uống, sẽ không có cách nào khống chế được năng lượng của ta... chắc chắn không thể lưu lại nơi này.
Sở Mặc bừng tỉnh:
- Con hiểu rồi, sau khi giải độc, thực lực khôi phục lại rất nhanh, vì thế, ngày con tìm đủ thuốc cho sư phụ chính là ngày sư phụ rời đi, phải không?Ma Quân yên lặng gật đầu.
Sở Mặc nói:
- Sư phụ yên tâm, dù không muốn rời xa sư phụ, nhưng sư nương còn đang đợi người! Con sẽ cố gắng hết sức tìm đủ tất cả dược liệu! Nhưng, người phải hứa với con, nhất định phải đợi con trên tiên giới! Nếu có ngày, con đến được tiên giới mà sư phụ có chuyện gì...
Sở Mặc thoáng nhìn Ma Quân, thật sự nói:
- Con sẽ giết hết những người liên quan trên tiên giới.
Thân thể Ma Quân khẽ rung, trong mắt lộ ra tia phức tạp, thật lâu saumới thở dài một tiếng:
- Đừng đi con đường cũ của ta!
Sở Mặc ngâm mình trong máu nguyên thú nhe răng ra cười, không nói gì.
Vì trong lòng, hắn đã quyết.
Ngày nào đó, bước vào tiên giới, nhất định hắn sẽ giúp sư phụ báo thù.
Sẽ không có ai có thể thay đổi được quyết định này.
Sau đó, Ma Quân theo tay Sở Mặc muốn đi lấy những thứ cần để luyện chế giải dược.
- Sư phụ... người có thể tìm được những dược liệu này không?
- Không biết cũng bỏ đi, đã biết rồi cũng không thể để mình ngươi đi tìm được. Ta trong quá trình săn giết nguyên thú nếu như nhìn thấy thì thuận tay đào về.
Ma Quân để lại 10 thùng lớn máu của nguyên thú, cũng đủ cho Sở Mặc dùng ba tháng, sau đó lóe một cái, rời đi.Sở Mặc cất máu nguyên thú vào ngọc không gian, sau đó bắt đầu chuẩn bị một vài chuyện thích hợp cho tiệc tối năm mới. Bao gồm một vài loại trang phục mặc trong tiệc tối, Sở Mặc đều phải chính mình đi làm.
Thí Thiên Đao
- Ngay cả người của đan tông cũng không nhìn nổi, nói nàng ấy làm như vậy, cũng vì người yêu của mình, dựa vào tình cũng có thể hiểu được. Chỉ cần bồi thường số dược liệu cần thiết để luyện viên đan dược đó là được. Nhưng kết quả không thể thay đổi được gì!- Những người trong gia tộc nàng đều vô nhân tính! Đều đáng chết!
Ma Quân nói tới đây, thanh âm nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa.
Trái tim của Sở Mặc, như bị người gắt gao nắm lấy, đau đớn vô cùng. Đồng cảm với nỗi đau trong lòng sư phụ.
- Khi ta nghe được tin tức này, không dám tin vào tai mình, muốn ngay lập tức xông vào gia tộc nàng, giết hết đám người hại nàng, cứu nàng ra. Chỉ đáng tiếc, độc tính trong cơ thể bắt đầu phát tác, thương thế trở nên nghiêm trọng, mà đám người truy sát ta càng ngày càng nhiều.Ma Quân thở dài một tiếng:
- Vì thế, sau đó ta chỉ có thể thi triển bí thuật, từ Tiên giới chạy trốn xuống Linh giới. Đám người đó vẫn truy đuổi không buông tha, bị ta giết hết số lượng lên đến ngàn người. Sau cùng, ta như dầu hết đèn tắt, lại một lần nữa phá giới, từ Linh giới chạy tới đây thì không có ai đuổi theo nữa.
Trên mặt Ma Quân, lộ ra ý cười lạnh trào phúng lạnh như băng:
- Vì áp chế cảnh giới của nhân giới quá lợi hại, không ai có dũng khí tiếp tục truy sát ta nữa, cho rằng ta chắc chắn chết rồi không còn gì có thể nghi ngờ được nữa Tuy bọn họ vẫn thèm nhỏ dãi phần truyền thừa của ta, nhưng chẳng ai có dũng cảm vì nó mà mạo hiểm tính mạng.Cho tới tận hôm nay, mới biết sư phụ trải qua nhiều chuyện như thế. Khó trách sư phụ cả ngày vẻ mặt lạnh như băng, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn như vậy, nhưng đối với mình lại cực kỳ tốt.
Bởi vì căn bản, người không phải là một kẻ xấu!
Ma Quân trước kia cũng từng là người thiện lương đơn giản, để như giờ là bị ép bức mới vậy!
Mấy người tạo nên Ma Quân của ngày hôm nay, vẫn ở Tiên giới, cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, có quyền lực, địa vị và thực lực mà người thường không thể tưởng tượng nổi.Năm đó Ma Quân giết vô số người, danh hiệu này, là bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trong mắt mấy người đó, đây chỉ là một cực đại ma đầu.
Nhưng trong mắt Sở Mặc, người này chỉ là sư phụ của hắn, là một lão nam nhân trải qua khúc triết đau đớn thê thảm, và cũng là người thân thiết nhất trên đời của hắn.
Chỉ vậy mà thôi.
- Sư phụ, về sau con sẽ giúp người báo thù.Sở Mặc thành thật nói.
Ma Quân liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái:
- Được, ta đợi ngày đó.
Sở Mặc nao nao, vì dựa vào tính khí của Ma Quân, đáng nhẽ ra phải mắng hắn một trận, sau đó bảo hắn bớt lo chuyện người khác đi mới đúng.
- Kinh ngạc lắm sao? Sở Mặc, có thể con không hề hay biết con có bao nhiêu thực lực, sợ con quá kiêu ngạo, vì thế từ trước tới giờ ta chưa từng khen ngợi con. Nhưng thời gian trôi qua, ta đã hiểu. Ta có thểnghiêm túc nói với con, đợi sau khi con bước chân vào tiên giới, không bao lâu sau, nhất định sẽ là nhân vật khuấy đảo phong vân cả tiên giới.
Ma Quân nhìn Sở Mặc:
- Vì thế, ta sẽ đợi ngày con khuấy đảo phong vân ấy! Vì con là đồ đệ của ta!
Sở Mặc cũng hưng phấn, nói:
- Con nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, để ngày ấy sớm tới!
Ma Quân nhìn Sở Mặc:
- Nhưng, có chuyện này, ta nhất định phải nhắc nhở con, những côngpháp mà ta dạy con, chính là tiên pháp mà huynh đệ đồng môn năm đó của ta có được, cũng là công pháp mà ta sử dụng tung hoành tiên giới năm đó, ngoài những bí kíp tông môn ấy ra, trên thế giới này, chỉ có hai thầy trò ta nắm giữ toàn bộ công pháp này!
- Tới thiên giới, khi con triển khai công pháp này, rất có khả năng... có người nhận ra thân phận của con. Hãy nhớ rõ câu nói này của vi sư: Sớm muộn cũng có ngày, con tới tiên giới... đừng sử dụng những công pháp này, hoặc không... đừng để ai thấy còn sống!
Ma Quân nói.
- Đến lúc đó? Không phải thầy trò ta cùng đi sao?Sở Mặc lờ mờ nhận ra được điều gì đó, nhìn Ma Quân hỏi.
Ma Quân lắc đầu:
- Thuốc giải độc con đưa ta, ta mới chỉ uống một viên. Nếu tiếp tục uống, sẽ không có cách nào khống chế được năng lượng của ta... chắc chắn không thể lưu lại nơi này.
Sở Mặc bừng tỉnh:
- Con hiểu rồi, sau khi giải độc, thực lực khôi phục lại rất nhanh, vì thế, ngày con tìm đủ thuốc cho sư phụ chính là ngày sư phụ rời đi, phải không?Ma Quân yên lặng gật đầu.
Sở Mặc nói:
- Sư phụ yên tâm, dù không muốn rời xa sư phụ, nhưng sư nương còn đang đợi người! Con sẽ cố gắng hết sức tìm đủ tất cả dược liệu! Nhưng, người phải hứa với con, nhất định phải đợi con trên tiên giới! Nếu có ngày, con đến được tiên giới mà sư phụ có chuyện gì...
Sở Mặc thoáng nhìn Ma Quân, thật sự nói:
- Con sẽ giết hết những người liên quan trên tiên giới.
Thân thể Ma Quân khẽ rung, trong mắt lộ ra tia phức tạp, thật lâu saumới thở dài một tiếng:
- Đừng đi con đường cũ của ta!
Sở Mặc ngâm mình trong máu nguyên thú nhe răng ra cười, không nói gì.
Vì trong lòng, hắn đã quyết.
Ngày nào đó, bước vào tiên giới, nhất định hắn sẽ giúp sư phụ báo thù.
Sẽ không có ai có thể thay đổi được quyết định này.
Sau đó, Ma Quân theo tay Sở Mặc muốn đi lấy những thứ cần để luyện chế giải dược.
- Sư phụ... người có thể tìm được những dược liệu này không?
- Không biết cũng bỏ đi, đã biết rồi cũng không thể để mình ngươi đi tìm được. Ta trong quá trình săn giết nguyên thú nếu như nhìn thấy thì thuận tay đào về.
Ma Quân để lại 10 thùng lớn máu của nguyên thú, cũng đủ cho Sở Mặc dùng ba tháng, sau đó lóe một cái, rời đi.Sở Mặc cất máu nguyên thú vào ngọc không gian, sau đó bắt đầu chuẩn bị một vài chuyện thích hợp cho tiệc tối năm mới. Bao gồm một vài loại trang phục mặc trong tiệc tối, Sở Mặc đều phải chính mình đi làm.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 160: Đợi ngươi khuấy đảo phong vân (2)
10.0/10 từ 43 lượt.