Thí Thiên Đao
Chương 1510: Đất tổ Đan Thần
Với gia tộc Đế Chủ Đan Thần mà nói thì cảnh giới của y chẳng coi là gì, nhưng trong Thần Đan Thành này, cũng được tính là có chút tiếng tăm.
Cho nên, ngữ khí của y rất hung hãn.
Trực tiếp quát người bên trong lăn ra đây.
Người bên trong thì không thấy lăn ra, mà chỉ thấy một bàn tay to trực tiếp túm cổ lôi y vào.
Đan Phúc Sinh rơi vào trạng thái mờ mờ mịt mịt, trên mặt viết rõ chữ “ngơ” to đùng. Sau đó, y chợt thấy một thanh niên dung mạo bình thường đang ngồi kia nhìn y lạnh lùng. Trên người thanh niên kia dường như mang theo một luồng uy áp khó có thể tưởng tượng được, khiến y có cảm giác không thở nổi, hai chân như nhũn ra, cảm giác sắp quỳ rạp xuống trước mặt thanh niên đó.
- Ngươi… ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai không? Đan Phúc Sinh cảm thấy có chút mất mặt, cuộc đời này y chưa từng ra khỏi Thần Đan Thành, càng chưa từng tiến vào Huyễn Thần Giới. Mọi hiểu biết của y đều chỉ gói gọn trong tòa thành này, trong số tu sĩ ở đây.
Cho tới nay, thân phận nô bộc của Đế Chủ Đan Thần vẫn là vũ khí lợi hại để y huênh hoang với bên ngoài. Chỉ cần y để lộ thân phận này ra, mặc cho đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, cứng rắn cỡ nào, cho dù là một Chân Tiên, cũng lập tức liền yên lặng!
Sau khi Đan Phúc Sinh nói ra những lời này, cảm giác dường như bản thân lại có thêm chút dũng khí, y lạnh lùng nhìn Sở Mặc, tiếp tụcquát nói:
- Ta là người của gia tộc Đế Chủ Đan Thần, là…
- Chủ nhà trọ là do ngươi giết?
Sở Mặc nhìn Đan Phúc Sinh, thản nhiên nói.
- Ngươi…
Đan Phúc Sinh vừa mới nói ra chữ ngươi, liền cảm thấy đột nhiên cánh tay của mình bỗng lạnh lẽo… sau đó, y không nhịn nổi gào lên một tiếng thét chói tai sắc lẻm:
- Ta… cánh tay của ta! Y thậm chí còn không nhìn thấy được là cánh tay mình rơi xuống thế nào!
Càng hoàn toàn chẳng chút cảm giác!
Cánh tay y, cứ như vậy, rơi thẳng xuống mặt đất.
Chỗ bả vai bị cụt tay chảy máu như suối.
- Chủ nhà trọ, là do ngươi giết?
Ngay tại lúc sâu trong nội tâm Đan Phúc Sinh kinh hãi tới cực điểm, giọng nói kia lại vang lên.
- Ngươi rốt cuộc…
Lần này, Đan Phúc Sinh nói ra ba chữ.
Sau đó, cánh tay còn dư lại của y lại rớt bịch xuống đất.
- A!
Y hét lên một tiếng thảm thiết thê lương.
Đau, chỉ là một mặt, quan trọng hơn, là sợ hãi! Là loại sợ hãi khôn cùng!
Tuy rằng y chưa được tính là tu sĩ cao cấp gì, nhưng dẫu sao cũng là một Thiên Tiên! Đối phương chém rụng cánh tay y thế nào mà y cũng không thấy! Vậy thì thanh niên bình thường kia có cảnh giới cao đến đâu chứ?
- Chủ nhà trọ là do ngươi giết?
Giọng nói kia lạnh như băng, phát ra từ trong miệng thanh niên lần thứ ba.
Trong mắt Đan Phúc Sinh mang theo nỗi sợ hãi vô tận, trong giọng nói còn có chút sụt sùi. Y thực sự sợ sắp chết rồi.
- Sao ngươi lại giết y?
- Y chống đối ta…
Đan Phúc Sinh run rẩy đáp.
- Vậy thì hiện tại ngươi cũng đang chống đối ta rồi.
Đan Phúc Sinh quỳ phịch xuống đất:
- Ngài… ngài đừng giết ta, ta không dám chống đối ngài… có đánh chết ta cũng không dám!
- Được, vậy ta hỏi ngươi đáp. Nếu có một câu dối trá, ngươi sẽ chết.
- Vâng, ngài hỏi… ngài cứ việc hỏi… tiểu nhân không dám nói dối.
Đan Phúc Sinh run rẩy quỳ nơi đó, lần này y đá trúng cục sắt rồi. Bây giờ một chút ý định trả thù cũng không dám có.
Cho dù một chút… cũng không dám!
- Những người tới kia là ai?
Sở Mặc hỏi.
- Không… không biết, tiểu nhân không dám lừa ngài, thân phận của chúng ta không đủ tư cách biết lai lịch của các đại nhân vật đó!
Đan Phúc Sinh mới nói một câu không biết, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lập tức sợ tới hồn bay phách lạc, vội vàng bổ sung:
- Nhưng nghe nói, hình như… hình như là một đoàn người Tần gia.
- Tần gia?
- Tiểu nhân cũng không rõ lắm là người nào của Tần gia…
Vẻ mặt Đan Phúc Sinh đầy oan ức. Y sinh ra và lớn lên tại Thần Đan Thành này, mọi hiểu biết đều bắt nguồn từ Thần Đan Thành. Tuy có nghe được những lời đồn đại bên ngoài, nhưng cũng cảm thấy cách mình quá mức xa xôi, vốn cũng chẳng thèm chú ý.
- Bọn họ có bao nhiêu người đến đây?
Sở Mặc lại hỏi.
- Bọn họ tổng cộng có khoảng ba trăm người đến, chia nhau vào ở tại các quán trọ trong thành, vốn gia chủ muốn mời bọn họ vào ở trong gia tộc, nhưng bị từ chối. Đan Phúc Sinh nói thật cẩn thận.
- Tần gia…
Sở Mặc nhẹ giọng nói một câu, sau đó vươn ngón tay, trực tiếp bắn thẳng một tia sáng vào đầu Đan Phúc Sinh.
Người Đan Phúc Sinh mềm nhũn, ngã trên mặt đất, chết trong yên lặng.
Thời khắc sắp chết, y còn chưa biết bản thân sẽ chết, trong mắt vẫn giữ lại thần sắc cẩn thận.
- Ngươi không nên giết người bừa bãi, bởi vì người khác cũng có thể đối đãi với ngươi như vậy.
Sở Mặc nói xong, trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài.
Không thể tiếp tục ở lại trong nhà trọ này, có người chết, chẳng sợ không bao lâu sẽ đánh động người khác. Lại nói, Sở Mặc cũng muốn nhìn xem, đám người được gọi là đại nhân vật đến từ Tần Gia kia to đến cỡ nào!
Tần gia?
Thiên giới này, Sở Mặc biết là có hai Tần gia, hắn đều chẳng có ấntượng gì tốt đẹp.
Nếu là gia tộc của Tần Thi thì cũng thôi, coi như nể mặt Tần Thi, không so đo với bọn chúng. Nếu là Tần gia kia… vậy thì xin lỗi, ai bảo các ngươi xui xẻo gặp ta!
Đồng thời, còn có gia tộc của Đế Chủ Đan Thần, nợ cũ nợ mới, và mọi nhân quả, chúng ta cùng tính một lượt!
Bấy giờ, bên trong đất tổ của Đế Chủ Đan Thần cách đó hơn một ngàn ba trăm dặm đang tổ chức một bữa tiệc linh đình. Đã rất nhiều năm đất tổ của Đế Chủ Đan Thần chưa từng náo nhiệt như vậy.
Mà ngay cả gia chủ đang tại vị cũng tự mình đi ra, ngồi trên vị trí chủ với một lão già, nhìn đám vũ nữ xinh đẹp đang biểu diễn bên dưới.
- Tần thế huynh, mời!
Gia chủ của gia tộc Đế Chủ Đan Thần Đan Chí bưng chén rượu, mỉm cười ra hiệu với lão già kia.
Lão già khẽ cười, giơ chén rượu trong tay lên, sau đó than thở rằng:
- Đan Chí hiền đệ, lại nói tiếp, chúng ta đã không gặp mặt rấtnhiều năm rồi đúng chứ?
Đan Chí ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc đáp:
- Đúng, hẳn là đã hơn ba ngàn năm không gặp rồi, thật sự là thời gian như nước chảy mà.
- Đúng vậy, hơn ba ngàn năm, trong giới tu hành cũng chẳng phải thời gian ngắn.
Lão già cảm khái. Y tên Tần Quang Viễn, là một gã trưởng lão của Tần gia, đã tiếp cận cực gần với Chuẩn Chí Tôn. Khắp Thiên giới, người có thể khiến y để mắt không nhiều lắm. Là bạn quen biết từ nhỏ của Đan Chí. Hiện giờ, danh tiếng của Tần gia trong Thiên giới đã hoàn toàn bị hủy hoại, cấu kết Ma tộc, bị nhập ma, ra tay với dòng dõi họ Sở vĩ đại… đủ loại tiếng xấu, như thủy triều.
Thí Thiên Đao
Cho nên, ngữ khí của y rất hung hãn.
Trực tiếp quát người bên trong lăn ra đây.
Người bên trong thì không thấy lăn ra, mà chỉ thấy một bàn tay to trực tiếp túm cổ lôi y vào.
Đan Phúc Sinh rơi vào trạng thái mờ mờ mịt mịt, trên mặt viết rõ chữ “ngơ” to đùng. Sau đó, y chợt thấy một thanh niên dung mạo bình thường đang ngồi kia nhìn y lạnh lùng. Trên người thanh niên kia dường như mang theo một luồng uy áp khó có thể tưởng tượng được, khiến y có cảm giác không thở nổi, hai chân như nhũn ra, cảm giác sắp quỳ rạp xuống trước mặt thanh niên đó.
- Ngươi… ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai không? Đan Phúc Sinh cảm thấy có chút mất mặt, cuộc đời này y chưa từng ra khỏi Thần Đan Thành, càng chưa từng tiến vào Huyễn Thần Giới. Mọi hiểu biết của y đều chỉ gói gọn trong tòa thành này, trong số tu sĩ ở đây.
Cho tới nay, thân phận nô bộc của Đế Chủ Đan Thần vẫn là vũ khí lợi hại để y huênh hoang với bên ngoài. Chỉ cần y để lộ thân phận này ra, mặc cho đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, cứng rắn cỡ nào, cho dù là một Chân Tiên, cũng lập tức liền yên lặng!
Sau khi Đan Phúc Sinh nói ra những lời này, cảm giác dường như bản thân lại có thêm chút dũng khí, y lạnh lùng nhìn Sở Mặc, tiếp tụcquát nói:
- Ta là người của gia tộc Đế Chủ Đan Thần, là…
- Chủ nhà trọ là do ngươi giết?
Sở Mặc nhìn Đan Phúc Sinh, thản nhiên nói.
- Ngươi…
Đan Phúc Sinh vừa mới nói ra chữ ngươi, liền cảm thấy đột nhiên cánh tay của mình bỗng lạnh lẽo… sau đó, y không nhịn nổi gào lên một tiếng thét chói tai sắc lẻm:
- Ta… cánh tay của ta! Y thậm chí còn không nhìn thấy được là cánh tay mình rơi xuống thế nào!
Càng hoàn toàn chẳng chút cảm giác!
Cánh tay y, cứ như vậy, rơi thẳng xuống mặt đất.
Chỗ bả vai bị cụt tay chảy máu như suối.
- Chủ nhà trọ, là do ngươi giết?
Ngay tại lúc sâu trong nội tâm Đan Phúc Sinh kinh hãi tới cực điểm, giọng nói kia lại vang lên.
- Ngươi rốt cuộc…
Lần này, Đan Phúc Sinh nói ra ba chữ.
Sau đó, cánh tay còn dư lại của y lại rớt bịch xuống đất.
- A!
Y hét lên một tiếng thảm thiết thê lương.
Đau, chỉ là một mặt, quan trọng hơn, là sợ hãi! Là loại sợ hãi khôn cùng!
Tuy rằng y chưa được tính là tu sĩ cao cấp gì, nhưng dẫu sao cũng là một Thiên Tiên! Đối phương chém rụng cánh tay y thế nào mà y cũng không thấy! Vậy thì thanh niên bình thường kia có cảnh giới cao đến đâu chứ?
- Chủ nhà trọ là do ngươi giết?
Giọng nói kia lạnh như băng, phát ra từ trong miệng thanh niên lần thứ ba.
Trong mắt Đan Phúc Sinh mang theo nỗi sợ hãi vô tận, trong giọng nói còn có chút sụt sùi. Y thực sự sợ sắp chết rồi.
- Sao ngươi lại giết y?
- Y chống đối ta…
Đan Phúc Sinh run rẩy đáp.
- Vậy thì hiện tại ngươi cũng đang chống đối ta rồi.
Đan Phúc Sinh quỳ phịch xuống đất:
- Ngài… ngài đừng giết ta, ta không dám chống đối ngài… có đánh chết ta cũng không dám!
- Được, vậy ta hỏi ngươi đáp. Nếu có một câu dối trá, ngươi sẽ chết.
- Vâng, ngài hỏi… ngài cứ việc hỏi… tiểu nhân không dám nói dối.
Đan Phúc Sinh run rẩy quỳ nơi đó, lần này y đá trúng cục sắt rồi. Bây giờ một chút ý định trả thù cũng không dám có.
Cho dù một chút… cũng không dám!
- Những người tới kia là ai?
Sở Mặc hỏi.
- Không… không biết, tiểu nhân không dám lừa ngài, thân phận của chúng ta không đủ tư cách biết lai lịch của các đại nhân vật đó!
Đan Phúc Sinh mới nói một câu không biết, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lập tức sợ tới hồn bay phách lạc, vội vàng bổ sung:
- Nhưng nghe nói, hình như… hình như là một đoàn người Tần gia.
- Tần gia?
- Tiểu nhân cũng không rõ lắm là người nào của Tần gia…
Vẻ mặt Đan Phúc Sinh đầy oan ức. Y sinh ra và lớn lên tại Thần Đan Thành này, mọi hiểu biết đều bắt nguồn từ Thần Đan Thành. Tuy có nghe được những lời đồn đại bên ngoài, nhưng cũng cảm thấy cách mình quá mức xa xôi, vốn cũng chẳng thèm chú ý.
- Bọn họ có bao nhiêu người đến đây?
Sở Mặc lại hỏi.
- Bọn họ tổng cộng có khoảng ba trăm người đến, chia nhau vào ở tại các quán trọ trong thành, vốn gia chủ muốn mời bọn họ vào ở trong gia tộc, nhưng bị từ chối. Đan Phúc Sinh nói thật cẩn thận.
- Tần gia…
Sở Mặc nhẹ giọng nói một câu, sau đó vươn ngón tay, trực tiếp bắn thẳng một tia sáng vào đầu Đan Phúc Sinh.
Người Đan Phúc Sinh mềm nhũn, ngã trên mặt đất, chết trong yên lặng.
Thời khắc sắp chết, y còn chưa biết bản thân sẽ chết, trong mắt vẫn giữ lại thần sắc cẩn thận.
- Ngươi không nên giết người bừa bãi, bởi vì người khác cũng có thể đối đãi với ngươi như vậy.
Sở Mặc nói xong, trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài.
Không thể tiếp tục ở lại trong nhà trọ này, có người chết, chẳng sợ không bao lâu sẽ đánh động người khác. Lại nói, Sở Mặc cũng muốn nhìn xem, đám người được gọi là đại nhân vật đến từ Tần Gia kia to đến cỡ nào!
Tần gia?
Thiên giới này, Sở Mặc biết là có hai Tần gia, hắn đều chẳng có ấntượng gì tốt đẹp.
Nếu là gia tộc của Tần Thi thì cũng thôi, coi như nể mặt Tần Thi, không so đo với bọn chúng. Nếu là Tần gia kia… vậy thì xin lỗi, ai bảo các ngươi xui xẻo gặp ta!
Đồng thời, còn có gia tộc của Đế Chủ Đan Thần, nợ cũ nợ mới, và mọi nhân quả, chúng ta cùng tính một lượt!
Bấy giờ, bên trong đất tổ của Đế Chủ Đan Thần cách đó hơn một ngàn ba trăm dặm đang tổ chức một bữa tiệc linh đình. Đã rất nhiều năm đất tổ của Đế Chủ Đan Thần chưa từng náo nhiệt như vậy.
Mà ngay cả gia chủ đang tại vị cũng tự mình đi ra, ngồi trên vị trí chủ với một lão già, nhìn đám vũ nữ xinh đẹp đang biểu diễn bên dưới.
- Tần thế huynh, mời!
Gia chủ của gia tộc Đế Chủ Đan Thần Đan Chí bưng chén rượu, mỉm cười ra hiệu với lão già kia.
Lão già khẽ cười, giơ chén rượu trong tay lên, sau đó than thở rằng:
- Đan Chí hiền đệ, lại nói tiếp, chúng ta đã không gặp mặt rấtnhiều năm rồi đúng chứ?
Đan Chí ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc đáp:
- Đúng, hẳn là đã hơn ba ngàn năm không gặp rồi, thật sự là thời gian như nước chảy mà.
- Đúng vậy, hơn ba ngàn năm, trong giới tu hành cũng chẳng phải thời gian ngắn.
Lão già cảm khái. Y tên Tần Quang Viễn, là một gã trưởng lão của Tần gia, đã tiếp cận cực gần với Chuẩn Chí Tôn. Khắp Thiên giới, người có thể khiến y để mắt không nhiều lắm. Là bạn quen biết từ nhỏ của Đan Chí. Hiện giờ, danh tiếng của Tần gia trong Thiên giới đã hoàn toàn bị hủy hoại, cấu kết Ma tộc, bị nhập ma, ra tay với dòng dõi họ Sở vĩ đại… đủ loại tiếng xấu, như thủy triều.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1510: Đất tổ Đan Thần
10.0/10 từ 43 lượt.