Thí Thiên Đao
Chương 1508: Thần Đan Thành
Thượng Quan gia, Lạc gia, Gia Cát gia… bao gồm cả Long gia, Khổng Tước gia! Lúc họ đến rất bình tĩnh, lúc họ đi, cũng vô cùng bình tĩnh. Dường như chẳng gây nên bất cứ một gợn sóng nào.
Những gia tộc bị bọn họ viếng thăm cũng im như thóc, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng chuyện này sao có thể qua được mắt những kẻ cố tình để ý đến, vô số người lập tức nhận ra, những nơi mà đoàn người họ Sở đi, đều là những gia tộc đã từng nảy sinh ân oán với Sở Mặc!
Bọn họ đi làm gì? Cảnh cáo sao? Hay là làm chuyện gì mà người ta không biết? Nhưng mặc cho mọi người có cố hỏi thăm thế nào, từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể moi ra một đáp án chính xác.
Đến cuối cùng, Long Thu Thủy kẻ bị buộc phải đổi tên… uhm, bây giờ là Long Hận Mặc, đứng ra nói một câu khiến tất cả mọi người phải trầm tư: Mối thù giữa ta và Sở Mặc sâu như biển, mãi mãi không có cách nào hóa giải được. Nhưng ân oán này chỉ là ân oán cá nhân giữa ta và Sở Mặc thôi, không dính dáng đến bất kỳ ai khác.
Một câu nói, khiến cho mọi người suy nghĩ xong, liền ngộ ra.
Quả thực những gia tộc kia đã bị cảnh cáo! Ân oán cá nhân, được. Tranh đấu giữa bọn trẻ với nhau, được!
Nhưng duy chỉ có không được biến chuyện này tăng lên thành ân oán giữa gia tộc, bằng không, nhà họ Sở sẽ không đồng ý!
Cái gì là sức mạnh? Đây chính là sức mạnh!
Một đám người trông quê mùa tới mức bị gọi là nông dân trong dòng dõi họ Sở, cứ như vậy thản nhiên đi viếng thăm từng gia tộc lớn một, sau đó nhẹ nhàng gạt bỏ vô số phiền toái cho Sở Mặc.
Nhìn thấy mấy tin tức này, trong lòng Sở Mặc ấm áp như có dòngnước nóng chảy qua.
Về việc người họ Sở không chủ động liên lạc với hắn thì hắn đã hiểu được từ lâu rồi. Tất cả chỉ đều vì muốn tốt cho hắn mà thôi!
Sở Mặc không phải là người không biết tốt xấu, quan niệm tình thân trong lòng hắn cực kỳ quan trọng, hắn coi trọng tình thân, cũng rất khát vọng tình thân. Cho nên, đồng thời với việc gia tộc bảo vệ hắn, Sở Mặc cũng muốn cật lực bảo vệ gia tộc đứng sau lưng mình.
Nó đã từng rất huy hoàng, ta sẽ khiến cho nó càng thêm huy hoàng! Cán cân thế lực của Thiên giới lại lần nữa có khuynh hướng lệch về phía nhà họ Sở, hẳn vẫn có người thấy bất mãn, nhưng không còn cách nào khác, bất cứ gia tộc và tu sĩ nào đều không muốn bị dính líu tới Ma tộc.
Làm cho cả giới tu hành đều có chút lo lắng là tin tức về trận pháp La Thiên Phá Diệt cuối cùng vẫn chậm chạp chưa thấy tăm hơi.
- Chưa tìm thấy trận pháp cuối cùng thì cả giới tu hành vẫn chưa được an toàn.
- Hy vọng mọi người đều có thể ý thức được đây là một việc nguyhiểm cực độ, một khi Ma tộc xâm lăng, toàn bộ giới tu hành sẽ gặp kiếp nạn lớn. Lúc đó, sẽ không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Mặc dù như vậy, tòa trận pháp cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
Người phía Sở gia bên này vẫn đang tìm kiếm, thông qua tính toán và con đường tin tức riêng mà họ đã dễ dàng tìm ra ba tòa trận pháp lúc trước. Nhưng trận pháp cuối cùng này với Sở gia đến nay vẫn là một điều bí ẩn.
Bản thân Thiên giới thực sự quá lớn, dù là Chí Tôn muốn đi khắp Thiên giới cũng không dễ dàng, mấy trăm năm chưa chắc đã đi xong. Còn có một số nơi, ngay cả Chí Tôn cũng khó lòng tiến vào được.
Cho nên, nếu muốn tìm ra tòa trận pháp cuối cùng thực sự chẳng dễ dàng gì.
Sở Mặc rất lo lắng, nhưng hắn chưa quen thuộc với Thiên giới bằng người nhà họ Sở khác, họ còn chưa tìm thấy, thì hắn chỉ đành bó tay.
Hiện tại với Sở Mặc mà nói, chuyện cấp bách nhất chính là nuôi dưỡng tốt toàn bộ thương tích trên người. Sau khi tích lũy đến một trình độ nhất định, lại độ kiếp Đế Chủ, lúc đó hắn mới xem như có được lực chiến hùng mạnh chân chính. Ngay cả phải đối mặt với kẻ mạnh đẳngcấp Chuẩn Chí Tôn, cũng không khiến hắn quá lo lắng.
Ở chỗ Thần Đan Thành này dường như cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn yên tĩnh như xưa.
Những con cháu đời sau của Đế Chủ Đan Thần trước giờ hở tí là kêu gào đòi Sở Mặc trả lại Lò Dược Vương trên bảng tin, lúc này cũng không thấy có hành động gì.
Mấy ngày sau, Sở Mặc rốt cuộc khống chế được tổn thương trong cơ thể, bắt đầu khôi phục một cách nhanh chóng. Từ sau khi Sở Mặc vào gian phòng trọ này đã rất lâu chưa ra ngoài. Chủ nhân phòng trọ cũng rất tự giác, không để ai đến quấy nhiễu Sở Mặc.
Với y mà nói, vị khách này tiêu pha hào phóng, hơn nữa vô cùng an tĩnh, chính là loại khách trọ mà y thích nhất.
Nếu như có thể, y tình nguyện vị khách này ở mãi không đi.
Nhưng có một đám người đột nhiên tìm tới khiến ông chủ vô cùng đau đầu.
- Đuổi tất cả người trong khách sạn của ngươi đi.
Một thanh niên hơn ba mươi tuổi nhìn ông chủ mặt không biểu tình, thản nhiên nói.
Chủ khách sạn nhìn người đàn ông mặc trang phục của gia tộc Đan Thần này, nói với vẻ khiêm nhường:
- Đại nhân, khách của tiểu nhân ở đây cũng không ít, đa số là ở lâu dài…
- Ngươi không nghe thấy lời ta nói hay sao?
Thanh niên lạnh lùng thoáng nhìn qua ông chủ nhà trọ:
- Đừng có cho là ta cố tình nhằm vào ngươi, ngươi không xứng. Hiện giờ, toàn bộ nhà trọ trong Huyền Đan Thành… đều lập tức phải thanh lý sạch sẽ, đuổi hết khách ra! Bởi vì có một nhân vật lớn sắp tới đây, để bàn bạc việc đại sự. Nếu để nơi này của ngươi làm cho nhỡ chuyện, ngươi có chết một trăm lần cũng không thể nào trả đủ được!
Thanh niên nói xong, dùng con ngươi lạnh lẽo nhìn ông chủ nhà trọ:
- Còn vấn đề gì nữa không?
Thần sắc ông chủ nhà trọ lập tức ủ rũ:
- Không… hết rồi.
- Hết rồi thì mau lên! Đừng có chuốc thêm phiền cho ta! Thanh niên nói xong, liền xoay người rời đi, y còn muốn đi nhà trọ kế tiếp.
Ông chủ nhà trọ gõ cửa phòng của vị tu sĩ trẻ tuổi kia đầy áy náy:
- Khách quan, ngài có ở đây không?
Trong phòng, Sở Mặc chậm rãi mở mắt, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Việc đó, là là như vậy.
Ông chủ nhà trọ ấp a ấp úng nói qua một lần những chuyện đã xảy ra, sau đó cười khổ nói:
- Tiểu nhân cũng thực sự hết cách rồi mới dám mặt dày mày dạn đến cầu xin ngài.
- Ồ, ngươi nói người uy hiếp ngươi, là đời sau của Đế Chủ Đan Thần?
Sở Mặc hỏi.
- Đúng, chính là thuộc hạ do đời sau của Đế Chủ Đan Thần phái tới. Cũng không hẳn là uy hiếp, chúng ta đều đã quen rồi, bọn họ trước giờ vẫn vậy mà.
Chủ nhà trọ cười khổ nói:
- Dù sao thì đây cũng là Thần Đan Thành, là nơi mà Đế Chủ Đan Thần ngài ấy bắt đầu phất lên. Kẻ chúa tể nơi này đều là đời sau của ngài, loại nhân vật thấp cổ bé họng như chúng ta đây nào có quyền lên tiếng. Vốn dĩ chẳng dám vi phạm.
Thí Thiên Đao
Những gia tộc bị bọn họ viếng thăm cũng im như thóc, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng chuyện này sao có thể qua được mắt những kẻ cố tình để ý đến, vô số người lập tức nhận ra, những nơi mà đoàn người họ Sở đi, đều là những gia tộc đã từng nảy sinh ân oán với Sở Mặc!
Bọn họ đi làm gì? Cảnh cáo sao? Hay là làm chuyện gì mà người ta không biết? Nhưng mặc cho mọi người có cố hỏi thăm thế nào, từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể moi ra một đáp án chính xác.
Đến cuối cùng, Long Thu Thủy kẻ bị buộc phải đổi tên… uhm, bây giờ là Long Hận Mặc, đứng ra nói một câu khiến tất cả mọi người phải trầm tư: Mối thù giữa ta và Sở Mặc sâu như biển, mãi mãi không có cách nào hóa giải được. Nhưng ân oán này chỉ là ân oán cá nhân giữa ta và Sở Mặc thôi, không dính dáng đến bất kỳ ai khác.
Một câu nói, khiến cho mọi người suy nghĩ xong, liền ngộ ra.
Quả thực những gia tộc kia đã bị cảnh cáo! Ân oán cá nhân, được. Tranh đấu giữa bọn trẻ với nhau, được!
Nhưng duy chỉ có không được biến chuyện này tăng lên thành ân oán giữa gia tộc, bằng không, nhà họ Sở sẽ không đồng ý!
Cái gì là sức mạnh? Đây chính là sức mạnh!
Một đám người trông quê mùa tới mức bị gọi là nông dân trong dòng dõi họ Sở, cứ như vậy thản nhiên đi viếng thăm từng gia tộc lớn một, sau đó nhẹ nhàng gạt bỏ vô số phiền toái cho Sở Mặc.
Nhìn thấy mấy tin tức này, trong lòng Sở Mặc ấm áp như có dòngnước nóng chảy qua.
Về việc người họ Sở không chủ động liên lạc với hắn thì hắn đã hiểu được từ lâu rồi. Tất cả chỉ đều vì muốn tốt cho hắn mà thôi!
Sở Mặc không phải là người không biết tốt xấu, quan niệm tình thân trong lòng hắn cực kỳ quan trọng, hắn coi trọng tình thân, cũng rất khát vọng tình thân. Cho nên, đồng thời với việc gia tộc bảo vệ hắn, Sở Mặc cũng muốn cật lực bảo vệ gia tộc đứng sau lưng mình.
Nó đã từng rất huy hoàng, ta sẽ khiến cho nó càng thêm huy hoàng! Cán cân thế lực của Thiên giới lại lần nữa có khuynh hướng lệch về phía nhà họ Sở, hẳn vẫn có người thấy bất mãn, nhưng không còn cách nào khác, bất cứ gia tộc và tu sĩ nào đều không muốn bị dính líu tới Ma tộc.
Làm cho cả giới tu hành đều có chút lo lắng là tin tức về trận pháp La Thiên Phá Diệt cuối cùng vẫn chậm chạp chưa thấy tăm hơi.
- Chưa tìm thấy trận pháp cuối cùng thì cả giới tu hành vẫn chưa được an toàn.
- Hy vọng mọi người đều có thể ý thức được đây là một việc nguyhiểm cực độ, một khi Ma tộc xâm lăng, toàn bộ giới tu hành sẽ gặp kiếp nạn lớn. Lúc đó, sẽ không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Mặc dù như vậy, tòa trận pháp cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
Người phía Sở gia bên này vẫn đang tìm kiếm, thông qua tính toán và con đường tin tức riêng mà họ đã dễ dàng tìm ra ba tòa trận pháp lúc trước. Nhưng trận pháp cuối cùng này với Sở gia đến nay vẫn là một điều bí ẩn.
Bản thân Thiên giới thực sự quá lớn, dù là Chí Tôn muốn đi khắp Thiên giới cũng không dễ dàng, mấy trăm năm chưa chắc đã đi xong. Còn có một số nơi, ngay cả Chí Tôn cũng khó lòng tiến vào được.
Cho nên, nếu muốn tìm ra tòa trận pháp cuối cùng thực sự chẳng dễ dàng gì.
Sở Mặc rất lo lắng, nhưng hắn chưa quen thuộc với Thiên giới bằng người nhà họ Sở khác, họ còn chưa tìm thấy, thì hắn chỉ đành bó tay.
Hiện tại với Sở Mặc mà nói, chuyện cấp bách nhất chính là nuôi dưỡng tốt toàn bộ thương tích trên người. Sau khi tích lũy đến một trình độ nhất định, lại độ kiếp Đế Chủ, lúc đó hắn mới xem như có được lực chiến hùng mạnh chân chính. Ngay cả phải đối mặt với kẻ mạnh đẳngcấp Chuẩn Chí Tôn, cũng không khiến hắn quá lo lắng.
Ở chỗ Thần Đan Thành này dường như cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn yên tĩnh như xưa.
Những con cháu đời sau của Đế Chủ Đan Thần trước giờ hở tí là kêu gào đòi Sở Mặc trả lại Lò Dược Vương trên bảng tin, lúc này cũng không thấy có hành động gì.
Mấy ngày sau, Sở Mặc rốt cuộc khống chế được tổn thương trong cơ thể, bắt đầu khôi phục một cách nhanh chóng. Từ sau khi Sở Mặc vào gian phòng trọ này đã rất lâu chưa ra ngoài. Chủ nhân phòng trọ cũng rất tự giác, không để ai đến quấy nhiễu Sở Mặc.
Với y mà nói, vị khách này tiêu pha hào phóng, hơn nữa vô cùng an tĩnh, chính là loại khách trọ mà y thích nhất.
Nếu như có thể, y tình nguyện vị khách này ở mãi không đi.
Nhưng có một đám người đột nhiên tìm tới khiến ông chủ vô cùng đau đầu.
- Đuổi tất cả người trong khách sạn của ngươi đi.
Một thanh niên hơn ba mươi tuổi nhìn ông chủ mặt không biểu tình, thản nhiên nói.
Chủ khách sạn nhìn người đàn ông mặc trang phục của gia tộc Đan Thần này, nói với vẻ khiêm nhường:
- Đại nhân, khách của tiểu nhân ở đây cũng không ít, đa số là ở lâu dài…
- Ngươi không nghe thấy lời ta nói hay sao?
Thanh niên lạnh lùng thoáng nhìn qua ông chủ nhà trọ:
- Đừng có cho là ta cố tình nhằm vào ngươi, ngươi không xứng. Hiện giờ, toàn bộ nhà trọ trong Huyền Đan Thành… đều lập tức phải thanh lý sạch sẽ, đuổi hết khách ra! Bởi vì có một nhân vật lớn sắp tới đây, để bàn bạc việc đại sự. Nếu để nơi này của ngươi làm cho nhỡ chuyện, ngươi có chết một trăm lần cũng không thể nào trả đủ được!
Thanh niên nói xong, dùng con ngươi lạnh lẽo nhìn ông chủ nhà trọ:
- Còn vấn đề gì nữa không?
Thần sắc ông chủ nhà trọ lập tức ủ rũ:
- Không… hết rồi.
- Hết rồi thì mau lên! Đừng có chuốc thêm phiền cho ta! Thanh niên nói xong, liền xoay người rời đi, y còn muốn đi nhà trọ kế tiếp.
Ông chủ nhà trọ gõ cửa phòng của vị tu sĩ trẻ tuổi kia đầy áy náy:
- Khách quan, ngài có ở đây không?
Trong phòng, Sở Mặc chậm rãi mở mắt, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Việc đó, là là như vậy.
Ông chủ nhà trọ ấp a ấp úng nói qua một lần những chuyện đã xảy ra, sau đó cười khổ nói:
- Tiểu nhân cũng thực sự hết cách rồi mới dám mặt dày mày dạn đến cầu xin ngài.
- Ồ, ngươi nói người uy hiếp ngươi, là đời sau của Đế Chủ Đan Thần?
Sở Mặc hỏi.
- Đúng, chính là thuộc hạ do đời sau của Đế Chủ Đan Thần phái tới. Cũng không hẳn là uy hiếp, chúng ta đều đã quen rồi, bọn họ trước giờ vẫn vậy mà.
Chủ nhà trọ cười khổ nói:
- Dù sao thì đây cũng là Thần Đan Thành, là nơi mà Đế Chủ Đan Thần ngài ấy bắt đầu phất lên. Kẻ chúa tể nơi này đều là đời sau của ngài, loại nhân vật thấp cổ bé họng như chúng ta đây nào có quyền lên tiếng. Vốn dĩ chẳng dám vi phạm.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1508: Thần Đan Thành
10.0/10 từ 43 lượt.