Thí Thiên Đao
Chương 14: Một cước đạp bay
Muốn hoàn toàn giải quyết tên tiểu nhân Triệu Hồng Chí. Muốn hắn đêm không thể say giấc, thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, muốn trong tương lai mình có thể an ổn tu luyện... thì không thể bại lộ hành tung của mình tới lúc đó.
- Gì mà chuyện ít khả năng xảy ra, ngươi có biết ở Trường Sinh Thiên có bao nhiêu người đang nhìn vào vị trí của ta không?
- Còn có một việc, ngươi có thể yên tâm, phế vật tôn tử của ngươi tạm thời còn sống, tuy nhiên... Ha hả!
- Chỉ sợ mạng hắn cũng không còn lâu!
Triệu Hồng Chí nói đến đây thì lộ vẻ đắc ý.
- Cháu của ngươi chết, dù là rác rưởi kinh mạch bế tắc, nhưng cơ sở lại khá vững chắc!
- Ta vốn định để tiểu ái đồ đệ của ta kết liễu hắn, nhưng không ngờ tiểu đồ đệ thiên tài tám tuổi của ta cũng đã bước vào Nguyên Quan, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không chịu nổi...
- Thiếu chút nữa bị tôn tử của ngươi phế bỏ, may mà cháu của ngươi tấm lòng nhân hậu, bao nhiêu cơ hội đều tự bỏ qua!
- Ha ha ha ha!
Phàn Vô Địch dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn Triệu Hồng Chí nói:
- Vô sỉ!
- Hắc, có gì mà vô sỉ? Chỉ có thể nói tôn tử của ngươi rất ngu!
- Lòng dạ đàn bà!
- Tuy nhiên, tiểu súc sinh kia cũng không tồi, dựa vào nhị tầng nguyên khí có thể khống chế tiểu đồ đệ của ta!
- Nếu không phải hắn kinh mạch bế tắc, thật đúng là thiên tài!
Phàn Vô Địch lúc này đã khinh thường giải thích kinh mạch của Sở Mặc cho tới bây giờ vốn không thật sự bế tắc.
Trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, nói:
- Cháu của ta vốn là thiên tài!
- Vậy thì sao?
Triệu Hồng Chí cười lạnh nói:
- Còn không phải bị ta âm thầm dùng chút thủ đoạn, đánh một đạo kình lực vào thân thể đồ đệ ta để tính kế?
- Tiểu đồ đệ của ta cũng không chịu thua kém, phản ứng cực nhanh, một chưởng đập bay tôn tử của ngươi!
- Hơn nữa, đồ đệ bảo bối của ta dùng huyết sát chưởng!
- Ha ha, huyết sát chưởng ngươi có nghe nói qua chưa? Dính vào người hẳn phải chết, ha ha ha!
Triệu Hồng Chí cười như điên, gương mặt nho nhã trở nên vặn vẹo.
- Súc sinh!
Phàn Vô Địch dùng đôi mắt hổ, căm tức nhìn Triệu Hồng Chí.
Ông cụ đã giận đến tận cùng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Trên nóc nhà, gương mặt Sở Mặc lộ ra vài phần kinh ngạc, tuy nhiên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thậm chí không buồn nhìn Ma Quân.
Không cần hỏi, khẳng định Ma Quân biết chuyện này!
Nhưng hắn vẫn chưa nói...
Vẫn là câu nói kia, bại chính là bại, nếu mình đủ hùng mạnh, cho dù Thất trưởng lão âm thầm hỗ trợ thì sao?
Mình vẫn có thể đánh bại tên nhỏ âm hiểm giả dối kia!
Nếu mình có thực lực của Ma Quân, cả Thất trưởng lão cũng chỉ cần một tát chụp chết!
Nói cho cùng... Thực lực của mình chưa đủ!
Sở Mặc lần đầu căm hận thực lực của mình quá yếu.
Cũng là lần đầu tiên sinh ra ý niệm vô cùng mãnh liệt... muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Ma Quân nhìn thoáng qua Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Cái huyết sát chưởng chó má kia, ta đã sớm giải cho ngươi!
Sở Mặc không lên tiếng, nhưng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Đoạn đối thoại của hai người, chẳng biết tại sao hoàn toàn không lọt xuống dưới.
Điều này hiển nhiên lại là thủ đoạn của Ma Quân.
Trong phòng, gương mặt Triệu Hồng Chí vẫn còn vặn vẹo dữ tợn, trong mắt không ngừng lóe hào quang như cần tìm đủ lý do làm chuyện kế tiếp cần làm.
Tự tay đâm ân nhân cứu mạng!
Loại chuyện này, chỉ cần lương tâm chưa bị chó ăn, dù chỉ còn một chút cũng rất khó hạ thủ.
Phàn Vô Địch dùng vẻ mặt trào phúng nhìn Triệu Hồng Chí:
- Đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói kia, giết người bịt miệng còn cần tìm lý do chó má gì nữa?
- Biết cháu của ta còn sống, ta rất an ủi!
- Ngươi yên tâm, cháu của ta mệnh lớn, nó sẽ không chết!
- Hôm nay ngươi giết ta, một ngày kia, cháu của ta tất nhiên sẽ giết Trường Sinh Thiên, tự tay chặt đầu của ngươi báo thù cho ta!
- Đến đây đi súc sinh, đến giết ân nhân cứu mạng của ngươi đi!
Ông cụ nói xong, đứng dậy, một đôi mắt hổ tỏa hào quang nhìn Triệu Hồng Chí.
- Động thủ đi!
- Ngươi còn do dự gì nữa?
- Loại người như ngươi, lương tâm đã sớm đã bị chó ăn, đâu cần áy náy vì chuyện tự tay đâm ân nhân chứ?
Phàn Vô Địch tính tình cương liệt, dù cảnh giới thấp hơn Triệu Hồng Chí rất nhiều nhưng khí thế này thì mười Triệu Hồng Chí cũng không sinh ra được!
Biết rõ tối nay hẳn phải chết, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi.
Từ đầu đến cuối, dùng khí thế hoàn toàn nghiền ép Triệu Hồng Chí.
- Được, lão già kia, ngươi dám nói xấu một trưởng lão quyền cao chức trọng của Trường Sinh Thiên sao?
- Ngươi đáng chết!
Triệu Hồng Chí giận quát một tiếng, giơ tay lên đánh tới Phàn Vô Địch.
Một chưởng này, Triệu Hồng Chí trực tiếp dùng toàn lực, cho dù là một tảng đá lớn cũng có thể bị hắn dễ dàng chém thành hai khúc!
Đầu người có cứng cũng không thể bằng tảng đá được.
Mắt nhìn Phàn Vô Địch sẽ chết trong tay đồ vô sỉ kia.
Cười khúc khích!
Một tiếng cười khẽ truyền tới.
Tiếng cười khẽ, tuy là đang cười nhưng lại lạnh như băng!
Bàn tay Triệu Hồng Chí bổ về phía Phàn Vô Địch, khó khăn dừng ở chỗ cách mi tâm ba tấc.
Trong mắt hắn chợt lộ ra vẻ kinh hãi vô tận.
Thời gian, trực tiếp đọng lại trong thời khắc này.
Một thân ảnh màu đen, vô cùng đột ngột hiện ra trong phòng.
Mắt Triệu Hồng Chí lộ vẻ sợ hãi, bởi vì hắn biết mình đã gặp được cao thủ khó lường!
Hắn không khỏi nhìn Phàn Vô Địch, nếu là có thể mở miệng, hắn nhất định sẽ chửi ầm lên Phàn Vô Địch là kẻ lừa đảo!
Trong nhà lại che giấu một cường nhân khủng bố như thế!
Cả lão gia tử Phàn Vô Địch cũng không cử động, thấy trong phòng có thêm một người áo đen cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì, ông không biết người này!
Người áo đen kia dĩ nhiên là Ma Quân, hắn đi tới trước Triệu Hồng Chí, không nói hai lời, đưa tay tát hai cái!
BA!
BA!
Âm thanh trong trẻo truyền đi rất xa vào màn đêm yên tĩnh.
- Bản tôn vẫn cảm thấy, mình vốn là một người xấu!
- Lòng lang dạ sói!
- Làm nhiều việc ác!
- Mạnh mẽ hống hách!
- Đến khi gặp ngươi, bản tôn phát hiện, so với ngươi thì bản tôn vẫn còn là đại thiện nhân!
Ở trên lặng lẽ xốc lên một khối ngói, Sở Mặc rình coi tình hình trong phòng suýt nữa ngã xuống.
Thầm nghĩ: Ngươi là đại thiện nhân? Tuy rằng mạnh hơn ngụy quân tử Triệu Hồng Chí, nhưng ngươi vẫn là một người xấu! Đăng bởi: longnhi
Thí Thiên Đao
- Gì mà chuyện ít khả năng xảy ra, ngươi có biết ở Trường Sinh Thiên có bao nhiêu người đang nhìn vào vị trí của ta không?
- Còn có một việc, ngươi có thể yên tâm, phế vật tôn tử của ngươi tạm thời còn sống, tuy nhiên... Ha hả!
- Chỉ sợ mạng hắn cũng không còn lâu!
Triệu Hồng Chí nói đến đây thì lộ vẻ đắc ý.
- Cháu của ngươi chết, dù là rác rưởi kinh mạch bế tắc, nhưng cơ sở lại khá vững chắc!
- Ta vốn định để tiểu ái đồ đệ của ta kết liễu hắn, nhưng không ngờ tiểu đồ đệ thiên tài tám tuổi của ta cũng đã bước vào Nguyên Quan, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không chịu nổi...
- Thiếu chút nữa bị tôn tử của ngươi phế bỏ, may mà cháu của ngươi tấm lòng nhân hậu, bao nhiêu cơ hội đều tự bỏ qua!
- Ha ha ha ha!
Phàn Vô Địch dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn Triệu Hồng Chí nói:
- Vô sỉ!
- Hắc, có gì mà vô sỉ? Chỉ có thể nói tôn tử của ngươi rất ngu!
- Lòng dạ đàn bà!
- Tuy nhiên, tiểu súc sinh kia cũng không tồi, dựa vào nhị tầng nguyên khí có thể khống chế tiểu đồ đệ của ta!
- Nếu không phải hắn kinh mạch bế tắc, thật đúng là thiên tài!
Phàn Vô Địch lúc này đã khinh thường giải thích kinh mạch của Sở Mặc cho tới bây giờ vốn không thật sự bế tắc.
Trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, nói:
- Cháu của ta vốn là thiên tài!
- Vậy thì sao?
Triệu Hồng Chí cười lạnh nói:
- Còn không phải bị ta âm thầm dùng chút thủ đoạn, đánh một đạo kình lực vào thân thể đồ đệ ta để tính kế?
- Tiểu đồ đệ của ta cũng không chịu thua kém, phản ứng cực nhanh, một chưởng đập bay tôn tử của ngươi!
- Hơn nữa, đồ đệ bảo bối của ta dùng huyết sát chưởng!
- Ha ha, huyết sát chưởng ngươi có nghe nói qua chưa? Dính vào người hẳn phải chết, ha ha ha!
Triệu Hồng Chí cười như điên, gương mặt nho nhã trở nên vặn vẹo.
- Súc sinh!
Phàn Vô Địch dùng đôi mắt hổ, căm tức nhìn Triệu Hồng Chí.
Ông cụ đã giận đến tận cùng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Trên nóc nhà, gương mặt Sở Mặc lộ ra vài phần kinh ngạc, tuy nhiên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thậm chí không buồn nhìn Ma Quân.
Không cần hỏi, khẳng định Ma Quân biết chuyện này!
Nhưng hắn vẫn chưa nói...
Vẫn là câu nói kia, bại chính là bại, nếu mình đủ hùng mạnh, cho dù Thất trưởng lão âm thầm hỗ trợ thì sao?
Mình vẫn có thể đánh bại tên nhỏ âm hiểm giả dối kia!
Nếu mình có thực lực của Ma Quân, cả Thất trưởng lão cũng chỉ cần một tát chụp chết!
Nói cho cùng... Thực lực của mình chưa đủ!
Sở Mặc lần đầu căm hận thực lực của mình quá yếu.
Cũng là lần đầu tiên sinh ra ý niệm vô cùng mãnh liệt... muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Ma Quân nhìn thoáng qua Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Cái huyết sát chưởng chó má kia, ta đã sớm giải cho ngươi!
Sở Mặc không lên tiếng, nhưng trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Đoạn đối thoại của hai người, chẳng biết tại sao hoàn toàn không lọt xuống dưới.
Điều này hiển nhiên lại là thủ đoạn của Ma Quân.
Trong phòng, gương mặt Triệu Hồng Chí vẫn còn vặn vẹo dữ tợn, trong mắt không ngừng lóe hào quang như cần tìm đủ lý do làm chuyện kế tiếp cần làm.
Tự tay đâm ân nhân cứu mạng!
Loại chuyện này, chỉ cần lương tâm chưa bị chó ăn, dù chỉ còn một chút cũng rất khó hạ thủ.
Phàn Vô Địch dùng vẻ mặt trào phúng nhìn Triệu Hồng Chí:
- Đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói kia, giết người bịt miệng còn cần tìm lý do chó má gì nữa?
- Biết cháu của ta còn sống, ta rất an ủi!
- Ngươi yên tâm, cháu của ta mệnh lớn, nó sẽ không chết!
- Hôm nay ngươi giết ta, một ngày kia, cháu của ta tất nhiên sẽ giết Trường Sinh Thiên, tự tay chặt đầu của ngươi báo thù cho ta!
- Đến đây đi súc sinh, đến giết ân nhân cứu mạng của ngươi đi!
Ông cụ nói xong, đứng dậy, một đôi mắt hổ tỏa hào quang nhìn Triệu Hồng Chí.
- Động thủ đi!
- Ngươi còn do dự gì nữa?
- Loại người như ngươi, lương tâm đã sớm đã bị chó ăn, đâu cần áy náy vì chuyện tự tay đâm ân nhân chứ?
Phàn Vô Địch tính tình cương liệt, dù cảnh giới thấp hơn Triệu Hồng Chí rất nhiều nhưng khí thế này thì mười Triệu Hồng Chí cũng không sinh ra được!
Biết rõ tối nay hẳn phải chết, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi.
Từ đầu đến cuối, dùng khí thế hoàn toàn nghiền ép Triệu Hồng Chí.
- Được, lão già kia, ngươi dám nói xấu một trưởng lão quyền cao chức trọng của Trường Sinh Thiên sao?
- Ngươi đáng chết!
Triệu Hồng Chí giận quát một tiếng, giơ tay lên đánh tới Phàn Vô Địch.
Một chưởng này, Triệu Hồng Chí trực tiếp dùng toàn lực, cho dù là một tảng đá lớn cũng có thể bị hắn dễ dàng chém thành hai khúc!
Đầu người có cứng cũng không thể bằng tảng đá được.
Mắt nhìn Phàn Vô Địch sẽ chết trong tay đồ vô sỉ kia.
Cười khúc khích!
Một tiếng cười khẽ truyền tới.
Tiếng cười khẽ, tuy là đang cười nhưng lại lạnh như băng!
Bàn tay Triệu Hồng Chí bổ về phía Phàn Vô Địch, khó khăn dừng ở chỗ cách mi tâm ba tấc.
Trong mắt hắn chợt lộ ra vẻ kinh hãi vô tận.
Thời gian, trực tiếp đọng lại trong thời khắc này.
Một thân ảnh màu đen, vô cùng đột ngột hiện ra trong phòng.
Mắt Triệu Hồng Chí lộ vẻ sợ hãi, bởi vì hắn biết mình đã gặp được cao thủ khó lường!
Hắn không khỏi nhìn Phàn Vô Địch, nếu là có thể mở miệng, hắn nhất định sẽ chửi ầm lên Phàn Vô Địch là kẻ lừa đảo!
Trong nhà lại che giấu một cường nhân khủng bố như thế!
Cả lão gia tử Phàn Vô Địch cũng không cử động, thấy trong phòng có thêm một người áo đen cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì, ông không biết người này!
Người áo đen kia dĩ nhiên là Ma Quân, hắn đi tới trước Triệu Hồng Chí, không nói hai lời, đưa tay tát hai cái!
BA!
BA!
Âm thanh trong trẻo truyền đi rất xa vào màn đêm yên tĩnh.
- Bản tôn vẫn cảm thấy, mình vốn là một người xấu!
- Lòng lang dạ sói!
- Làm nhiều việc ác!
- Mạnh mẽ hống hách!
- Đến khi gặp ngươi, bản tôn phát hiện, so với ngươi thì bản tôn vẫn còn là đại thiện nhân!
Ở trên lặng lẽ xốc lên một khối ngói, Sở Mặc rình coi tình hình trong phòng suýt nữa ngã xuống.
Thầm nghĩ: Ngươi là đại thiện nhân? Tuy rằng mạnh hơn ngụy quân tử Triệu Hồng Chí, nhưng ngươi vẫn là một người xấu! Đăng bởi: longnhi
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 14: Một cước đạp bay
10.0/10 từ 43 lượt.