Thí Thiên Đao
Chương 1347: Tiểu Điệp độ kiếp
Đồng hạc nhìn chằm chằm tay Quách Văn Thịnh, nói tiếp:
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn lấy pháp khí cao cấp đấu với ta, khuyên ngươi nên bỏ đi. Mấy thứ đồng nát sắt vụn kia không thể so với ta được đâu. Ngươi không gánh nổi hậu quả tiếp theo đâu.
Quách Văn Thịnh co quắp, bỏ đi ý niệm dùng pháp khí. Đồng hạc thật đán sợ, chẳng những hùng mạnh mà còn có linh tính, thông minh. Nhiều truyền thuyết nói đồng hạc không phải là một pháp khí mà là một sinh linh từ thời viễn cổ. Đương nhiên, rất nhiều người không đồng ý với ý kiến này, thậm chí còn cười khẩy. Sinh linh viễn cổ nào lại sống được đến bây giờ chứ. Dù có ở cảnh giới Chí Tôn cũng sống được bao nhiêu năm đâu? Sinh linh viễn cổ trường thọ nhưng tuyệt đối không có khả năng sống từ thời viễn cổ tới bây giờ được.
Không thấy Phiêu Linh Nữ Đế kinh tài tuyệt diễm như thế mà cũng chỉ sống được tam thế thôi sao?
Lai lịch đồng hạc rất thần bí, nó có linh tính, khiến Quách Văn Thịnh kiêng kỵ, không dám dễ dàng trêu chọc. Nhưng nếu bảo cứ thế thoái lui, gã không cam lòng. Gã còn chưa chiếm được cái gì đã bị đánh rồi, không phải đen đủi quá chứ.
- Tiểu tử, mau mau cút xa vào. Hạc gia nể mặt tổ tiên Quách gia không làm khó dễ ngươi. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng chơi với lửa, cách xa tiểu tử Quách Văn Xương kia một chút. Tên kia rõ ràng muốn hại ngươi.
Đồng hạc lạnh lùng nói.
Quách Văn Thịnh cũng không phản bác, mặt trầm xuống. Gã cũng cảm giác mình bị Quách Văn Xương hãm hại nhưng cũng không phát giận. Dù sao, Quách Văn Xương không nói dối, người này đúng là sư phụ của Sở Mặc. Chỉ có điều Quách Văn Xương lại không nói Lưu Vân phản đối chuyện này. Chỉ nói thiếu một câu nhưng câu nói này thiếu chút lấy mạng của gã.
Nếu từ đầu Quách Văn Thịnh biết thái độ của Lưu Vân, Quách Văn Thịnh chưa chắc có gan gây sự với Ma Quân. Tuy Quách gia không phải gia tộc nhỏ nhưng cũng chẳng đáng là gì so với Linh Đan đường.
- Xin lỗi đồng hạc tiền bối, lần này vãn bối lỗ mãng.
Quách Văn Thịnh tâm cao khí ngạo nhưng gã không ngốc. Nếu tiếp tục ở lại đây, gã cũng chăng được lợi gì. Đồng hạc nhìn gã nói:
- Ngươi đi đi.
Quách Văn Thịnh thi lễ với đồng hạc, sau đó nhìn Ma Quân thật kỹ, cũng không buồn che dấu sự khinh miệt trong mắt. Tuy không nói nhưng Ma Quân hiểu, gã đang có ý: lần này coi như ngươi gặp may.
Ma Quân lành lạnh nhìn Quách Văn Thịnh, cũng không nói gì. Cái quan trọng là thực lực. Trong lòng Ma Quân tự nhủ: khi đột phá đến Thiên tiên, giết loại người kia cơ bản dễ như trở bàn tay.
Chỉ là Ma Quân biết rõ, nói không không có ý nghĩa, chỉ có nâng caothực lực, tu vi của mình mới là cách đáp trả tốt nhất.
Quách Văn Thịnh đi rồi. Đồng hạc cũng vẫn ở lại. Ai biết Quách Văn Thịnh có quay lại hay không.
Ba ngày sau, Tiểu Điệp bước vào cảnh giới Thiên tiên. Trên trời dị tượng nổi lên, trời mây vần vũ. Tinh khí ào ào cuốn vào chỗ Tiểu Điệp bế quan.
- Chỉ là cảnh giới Thiên tiên mà không ngờ có thể làm ra động tĩnh lớn thế này, lại còn có cả dị tượng nữa chứ. Việc Tiểu Điệp có thành tựu cao còn khiến Ma Quân vui mừng hơn việc chính bản thân mình đạt thành tựu.
Dị tượng và tinh khí cuồn cuộn không ngừng đã hơn nửa ngày, kinh động đến một số tu sĩ khác xung quanh. Nhưng mấy tu sĩ này chỉ dám đứng nhìn từ xa, không ai dám lại gần.
Trời biết người đang tiến hành đột phá là ai. Nếu lỗ mãng, hấp tấp xông đến chọc phải người không nên chọc thì khổ rồi.
Ma Quân cũng cảm giác được có nhiều người ở trong tối ngoài sáng đang quan sát, nhưng không quá mức lo lắng. Thứ nhất, đồng hạc vẫn ởđây. Thứ hai, khi Tiểu Điệp tăng lên Thiên tiên chắc chắn sẽ chọn độ kiếp.
Nếu thật có tên nào mù dở dám đến thì sẽ phải nhận xui xẻo thôi.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Điệp hấp thu tinh khí liền lựa chọn độ kiếp.
Tinh khí dị tượng trong trời đất giờ phút này đều tụ lại trong đạo đài của Tiểu Điệp. Trời đất biến sắc, mây kéo đến ùn ùn, gió thổi cuồn cuộn.
Các tu sĩ đứng xem chạy trốn ra xa. Người sau khi đột phá lại trực tiếp lựa chọn độ kiếp, dù không phải đại nhân trẻ tuổi cũng là người mànhững tu sĩ bình thường như họ không thể trêu chọc. Đây là một kẻ đáng sợ.
Trừ thiên kiếp này, bọn họ không dám dễ dàng đón nhận thiên kiếp khi tấn thăng bình thường. Thiên kiếp không phải là chuyện đùa.
Xoẹt một cái!
Thiên kiếp đầu tiên hung hăng đánh xuống chỗ Tiểu Điệp đang bếquan. Tiếp theo đó, có một bóng người mặc hồng y, phiêu nhiên như tiên tử, nháy mắt bay đến cạnh thiên lôi kia.
Đạo thiên lôi đâm bổ vào nữ tử hồng y. Nữ tử này chẳng thèm phản ứng, cũng chẳng buồn lấy ra pháp khí nào để phòng thân.
Cảnh tượng này khiến đám tu sĩ trốn phía xa ngẩn ngơ, không dám tin vào mắt mình.
- Chỉ là Thiên tiên ư?
- Nàng không điên chứ? Chỉ ở cảnh giới Thiên tiên mà đã dám độ kiếp cũng không nói làm gì, độ kiếp lại còn không buồn lấy pháp khí phòng thân, muốn chết rồi sao?
- Ông trời ơi, độ kiếp kiểu này chẳng khác nào tự sát.
Ầm ầm!
Khi thiên lôi đánh xuống, một lượng lớn tinh khí trên người Tiểu Điệp điên cuồng thoát ra. Hình thành một dòng xoáy, bao vây Tiểu Điệp ở bên trong. Vô hình hóa giải hết toàn bộ sát khí từ luồng thiên lôi vừa bổ xuống. Thiên lôi mất đi sát khí, trực tiếp hóa thành tinh khí, bị dòng lốc xoáy quanh người Tiểu Điệp cuốn vào. Sau đó là đạo thiên lôi thứ hai, thứ ba, … liên tiếp đến đạo thứ mười ba.
Khí thế trên người Tiểu Điệp đã cực kỳ hùng mạnh. Cảnh giới của nàng đã bước vào Chân tiên.
Những tu sĩ phía xa ngây người. Đến giờ bọn họ còn chưa nghe nói trong giới tu hành có tu sĩ độ kiếp như thế. Thiên lôi sát khí đằng đằng kia chẳng những không làm gì được người ta mà dường như còn đang giúp người ta nâng cao cảnh giới nữa. Trong đám người vây xem có một tu sĩ Chân tiên khá già, thì thào:
- Có vẻ như là Thiên kiếp tôi thể, mà không, đây không phải Thiên kiếp tôi thể bình thường. Từ Chân Tiên đến Đế Chủ có thể sử dụng thiên kiếp tôi thể để giúp cảnh giới tăng mạnh nhưng có điểm không thích hợp…
Có người không nhịn được hỏi.
- Có phải ngài đang nói các đại nhân trẻ tuổi dùng thiên kiếp tôi thể để từ Chân tiên có thể thăng lên Đế Chủ tầng ba, tầng bốn… thậm chí là tầng cao hơn đúng không ạ?
Lão tu sĩ đáp:
- Đúng thế.
Thí Thiên Đao
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn lấy pháp khí cao cấp đấu với ta, khuyên ngươi nên bỏ đi. Mấy thứ đồng nát sắt vụn kia không thể so với ta được đâu. Ngươi không gánh nổi hậu quả tiếp theo đâu.
Quách Văn Thịnh co quắp, bỏ đi ý niệm dùng pháp khí. Đồng hạc thật đán sợ, chẳng những hùng mạnh mà còn có linh tính, thông minh. Nhiều truyền thuyết nói đồng hạc không phải là một pháp khí mà là một sinh linh từ thời viễn cổ. Đương nhiên, rất nhiều người không đồng ý với ý kiến này, thậm chí còn cười khẩy. Sinh linh viễn cổ nào lại sống được đến bây giờ chứ. Dù có ở cảnh giới Chí Tôn cũng sống được bao nhiêu năm đâu? Sinh linh viễn cổ trường thọ nhưng tuyệt đối không có khả năng sống từ thời viễn cổ tới bây giờ được.
Không thấy Phiêu Linh Nữ Đế kinh tài tuyệt diễm như thế mà cũng chỉ sống được tam thế thôi sao?
Lai lịch đồng hạc rất thần bí, nó có linh tính, khiến Quách Văn Thịnh kiêng kỵ, không dám dễ dàng trêu chọc. Nhưng nếu bảo cứ thế thoái lui, gã không cam lòng. Gã còn chưa chiếm được cái gì đã bị đánh rồi, không phải đen đủi quá chứ.
- Tiểu tử, mau mau cút xa vào. Hạc gia nể mặt tổ tiên Quách gia không làm khó dễ ngươi. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng chơi với lửa, cách xa tiểu tử Quách Văn Xương kia một chút. Tên kia rõ ràng muốn hại ngươi.
Đồng hạc lạnh lùng nói.
Quách Văn Thịnh cũng không phản bác, mặt trầm xuống. Gã cũng cảm giác mình bị Quách Văn Xương hãm hại nhưng cũng không phát giận. Dù sao, Quách Văn Xương không nói dối, người này đúng là sư phụ của Sở Mặc. Chỉ có điều Quách Văn Xương lại không nói Lưu Vân phản đối chuyện này. Chỉ nói thiếu một câu nhưng câu nói này thiếu chút lấy mạng của gã.
Nếu từ đầu Quách Văn Thịnh biết thái độ của Lưu Vân, Quách Văn Thịnh chưa chắc có gan gây sự với Ma Quân. Tuy Quách gia không phải gia tộc nhỏ nhưng cũng chẳng đáng là gì so với Linh Đan đường.
- Xin lỗi đồng hạc tiền bối, lần này vãn bối lỗ mãng.
Quách Văn Thịnh tâm cao khí ngạo nhưng gã không ngốc. Nếu tiếp tục ở lại đây, gã cũng chăng được lợi gì. Đồng hạc nhìn gã nói:
- Ngươi đi đi.
Quách Văn Thịnh thi lễ với đồng hạc, sau đó nhìn Ma Quân thật kỹ, cũng không buồn che dấu sự khinh miệt trong mắt. Tuy không nói nhưng Ma Quân hiểu, gã đang có ý: lần này coi như ngươi gặp may.
Ma Quân lành lạnh nhìn Quách Văn Thịnh, cũng không nói gì. Cái quan trọng là thực lực. Trong lòng Ma Quân tự nhủ: khi đột phá đến Thiên tiên, giết loại người kia cơ bản dễ như trở bàn tay.
Chỉ là Ma Quân biết rõ, nói không không có ý nghĩa, chỉ có nâng caothực lực, tu vi của mình mới là cách đáp trả tốt nhất.
Quách Văn Thịnh đi rồi. Đồng hạc cũng vẫn ở lại. Ai biết Quách Văn Thịnh có quay lại hay không.
Ba ngày sau, Tiểu Điệp bước vào cảnh giới Thiên tiên. Trên trời dị tượng nổi lên, trời mây vần vũ. Tinh khí ào ào cuốn vào chỗ Tiểu Điệp bế quan.
- Chỉ là cảnh giới Thiên tiên mà không ngờ có thể làm ra động tĩnh lớn thế này, lại còn có cả dị tượng nữa chứ. Việc Tiểu Điệp có thành tựu cao còn khiến Ma Quân vui mừng hơn việc chính bản thân mình đạt thành tựu.
Dị tượng và tinh khí cuồn cuộn không ngừng đã hơn nửa ngày, kinh động đến một số tu sĩ khác xung quanh. Nhưng mấy tu sĩ này chỉ dám đứng nhìn từ xa, không ai dám lại gần.
Trời biết người đang tiến hành đột phá là ai. Nếu lỗ mãng, hấp tấp xông đến chọc phải người không nên chọc thì khổ rồi.
Ma Quân cũng cảm giác được có nhiều người ở trong tối ngoài sáng đang quan sát, nhưng không quá mức lo lắng. Thứ nhất, đồng hạc vẫn ởđây. Thứ hai, khi Tiểu Điệp tăng lên Thiên tiên chắc chắn sẽ chọn độ kiếp.
Nếu thật có tên nào mù dở dám đến thì sẽ phải nhận xui xẻo thôi.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Điệp hấp thu tinh khí liền lựa chọn độ kiếp.
Tinh khí dị tượng trong trời đất giờ phút này đều tụ lại trong đạo đài của Tiểu Điệp. Trời đất biến sắc, mây kéo đến ùn ùn, gió thổi cuồn cuộn.
Các tu sĩ đứng xem chạy trốn ra xa. Người sau khi đột phá lại trực tiếp lựa chọn độ kiếp, dù không phải đại nhân trẻ tuổi cũng là người mànhững tu sĩ bình thường như họ không thể trêu chọc. Đây là một kẻ đáng sợ.
Trừ thiên kiếp này, bọn họ không dám dễ dàng đón nhận thiên kiếp khi tấn thăng bình thường. Thiên kiếp không phải là chuyện đùa.
Xoẹt một cái!
Thiên kiếp đầu tiên hung hăng đánh xuống chỗ Tiểu Điệp đang bếquan. Tiếp theo đó, có một bóng người mặc hồng y, phiêu nhiên như tiên tử, nháy mắt bay đến cạnh thiên lôi kia.
Đạo thiên lôi đâm bổ vào nữ tử hồng y. Nữ tử này chẳng thèm phản ứng, cũng chẳng buồn lấy ra pháp khí nào để phòng thân.
Cảnh tượng này khiến đám tu sĩ trốn phía xa ngẩn ngơ, không dám tin vào mắt mình.
- Chỉ là Thiên tiên ư?
- Nàng không điên chứ? Chỉ ở cảnh giới Thiên tiên mà đã dám độ kiếp cũng không nói làm gì, độ kiếp lại còn không buồn lấy pháp khí phòng thân, muốn chết rồi sao?
- Ông trời ơi, độ kiếp kiểu này chẳng khác nào tự sát.
Ầm ầm!
Khi thiên lôi đánh xuống, một lượng lớn tinh khí trên người Tiểu Điệp điên cuồng thoát ra. Hình thành một dòng xoáy, bao vây Tiểu Điệp ở bên trong. Vô hình hóa giải hết toàn bộ sát khí từ luồng thiên lôi vừa bổ xuống. Thiên lôi mất đi sát khí, trực tiếp hóa thành tinh khí, bị dòng lốc xoáy quanh người Tiểu Điệp cuốn vào. Sau đó là đạo thiên lôi thứ hai, thứ ba, … liên tiếp đến đạo thứ mười ba.
Khí thế trên người Tiểu Điệp đã cực kỳ hùng mạnh. Cảnh giới của nàng đã bước vào Chân tiên.
Những tu sĩ phía xa ngây người. Đến giờ bọn họ còn chưa nghe nói trong giới tu hành có tu sĩ độ kiếp như thế. Thiên lôi sát khí đằng đằng kia chẳng những không làm gì được người ta mà dường như còn đang giúp người ta nâng cao cảnh giới nữa. Trong đám người vây xem có một tu sĩ Chân tiên khá già, thì thào:
- Có vẻ như là Thiên kiếp tôi thể, mà không, đây không phải Thiên kiếp tôi thể bình thường. Từ Chân Tiên đến Đế Chủ có thể sử dụng thiên kiếp tôi thể để giúp cảnh giới tăng mạnh nhưng có điểm không thích hợp…
Có người không nhịn được hỏi.
- Có phải ngài đang nói các đại nhân trẻ tuổi dùng thiên kiếp tôi thể để từ Chân tiên có thể thăng lên Đế Chủ tầng ba, tầng bốn… thậm chí là tầng cao hơn đúng không ạ?
Lão tu sĩ đáp:
- Đúng thế.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1347: Tiểu Điệp độ kiếp
10.0/10 từ 43 lượt.