Thí Thiên Đao
Chương 1211: Sau trận đại chiến (1)
Đây rõ là y đang muốn lôi mọi người cùng chết mà.
Chẳng phân biệt địch ta!
Quả thực chính là điên rồi!
- Thật xin lỗi, nếu ta không làm như vậy, chỉ sợ Ma Quân sẽ giếtthêm càng nhiều người! Nếu phải hy sinh, hãy để ta hy sinh trước! Ta tình nguyện dùng tính mạng của mình, để ngăn cản y!
Không ngờ trên gương mặt của Lạc Vũ Phu lại được bao phủ bởi một vầng hào quang thánh khiết.
Lúc này, ngay cả tu sĩ nhà họ Lạc cũng không nhịn được la ó loạn lên:
- Lạc Vũ Phu… Ngươi, ngươi điên rồi sao?
- Mau dừng lại!
- Đừng làm như vậy! Lạc Vũ Thành đứng trong đám người, mím chặt môi, không nói câu nào, chỉ yên lặng lấy một lá bùa chạy trốn ra, kích hoạt trong nháy mắt. Bùa chạy trốn mang theo y vèo cái biến mất không thấy tăm hơi.
Khí tức trên bầu trời ngày càng làm cho người ta cảm thấy bị dồn nén, sấm sét của thiên kiếp bất cứ lúc nào cũng có thể giáng lâm.
Ma Quân thở dài, nhìn thoáng qua Lạc Vũ Phu, nói:
- Xin lỗi.
Một đao! Đùng đoàng!
Trên bầu trời bất chợt có tiếng sét đánh vang lên.
Tiếng sét này dọa cho rất nhiều tu sĩ ở đây sợ tới mức thiếu chút ngã quỵ, còn tưởng là sấm sét của thiên kiếp nữa chứ.
Nhưng trên thực tế, đây cũng chính là chiêu thứ năm trong U Minh Bát Đao: Sấm sét!
Hơn nữa còn được thi triển trong thời khắc thiên kiếp đang ngưng tụ, uy lực của nhát đao này còn cao hơn thường nhật gấp bội! Không thể không nói, Ma Quân không chỉ có lực chiến hùng mạnh, mà khả năng sáng tạo của y… cũng rất kinh người!
Một ánh sáng rực rỡ như cầu vồng xuyên mặt trời nháy mắt xẹt qua thân thể Lạc Vũ Phu.
Y bỗng chốc cứng đờ, sau đó, khóe miệng y trào ra máu tươi, trong ánh mắt y hiện lên sự giải thoát, nhìn về Ma Quân thản nhiên tươi cười:
- Nếu có kiếp sau… ta rất muốn làm bạn với ngươi!
Uỳnh! Thân thể Lạc Vũ Phu nổ tung, hoàn toàn tan biến trong hư không.
Cũng không phải loại tự bạo tuyệt vọng kia, mà là một cách tự hủy diệt cơ thể xác thịt của mình.
Lạc Vũ Phu si mê tu luyện không có nghĩa là y ngu ngốc, y biết rõ hành động vừa rồi của mình đã khiến cho rất nhiều người tức giận, nếu như không ngăn được Ma Quân, thì chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, như vậy không bằng tự hủy cơ thể đi, tránh cho những người còn đang tức giận kia nhục nhã.
Cùng với cái chết của Lạc Vũ Phu, mây thiên kiếp trên bầu trời cũngtan.
Rốt cuộc mọi người đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó… rất nhiều người tuyệt vọng phát hiện ra, Ma Quân mang theo Thí Thiên… lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Làm sao sống nổi qua giờ phút này đây.
Tính cả rất nhiều tu sĩ Lạc gia, thì bao niềm tin nhỏ nhoi khó khăn lắm mới khôi phục được, đều bị tan biến theo trận khôi hài mà Lạc Vũ Phu tạo ra. Vô số tu sĩ bắt đầu chạy trốn về bốn phương tám hướng. Ma Quân thì mang theo Thí Thiên, lấy mạng người với vẻ mặt hờ hững.
Đám người Đan Tông kia, cũng thừa cơ tấn tới, đánh vào những kẻ thù đã mất hết tinh thần chống cự.
Một trận chiến như vậy, kết cục có thể đoán được.
Lạc gia từng một thời huy hoàng cường thịnh ở Tiên Giới, sau trận chiến này, về sau chưa gượng dậy được, không bao lâu sau lại bị mấy đại thế lực liên kết lại phân chia toàn bộ sản nghiệp. Lạc gia từ đó trở đi lụi bại.
Những đại địch sinh tử của Ma Quân cũng trong trận chiến này, mười kẻ thì chết mất bảy, tám tên, sót lại một, hai tên cũng đều phải lẩn trốn hết. Từ đó mai danh ẩn tích, không dám lộ diện nữa.
Đan Tông giành chiến thắng lớn, trận chiến này hoàn toàn khẳng định được địa vị của Đan Tông ở Tiên Giới. Từ một thế lực hàng đầu trước kia, một bước tiến thẳng vào hàng thế lực đẳng cấp thực sự. Còn Tiên Giới vốn dĩ từ hai nhà thế lực đẳng cấp trở thành thế kiềng ba chân như ngày nay.
Có thể nói, lần này Linh Đan Đường để Sở Mặc đi tiên phong, Đan Tông quán triệt triệt để chấp hành mệnh lệnh của Linh Đan Đường phía sau, đó chính là điểm mấu chốt của trận đại thắng này.
Ngoài ra, nếu không có phu phụ Ma Quân, thời gian giành được đại thắng e là còn phải kéo dài khá lâu nữa. Hoặc là… có được trận đại thắng này hay không cũng vẫn là một con số chưa biết rõ được.
Ma Quân quả thực quá hùng mạnh! Sự hùng mạnh của hắn khiến tất cả cường địch đều phải sợ hãi.
Nhưng trên thực tế, Ma Quân có thực sự là vô địch không? Hắn thật sự sẽ không bị thương sao? Thực ra không phải như vậy.
Ma Quân cũng không phải là vô địch, hắn cũng bị thương như mọi người, chỉ có điều hắn dùng một thái độ khí phách hiên ngang để nói với tất cả mọi người: “Cho dù ta không phải là vô địch thực sự, các ngươi cũng không đánh được ta! Cho dù ta vẫn bị thương như ai, nhưng các ngươi không có nổi bản lĩnh đó! ”
Ma Quân thông qua trận chiến này cũng hoàn toàn đánh bóng được thanh danh của hắn. Thế cho nên sau trận chiến, trên bản tin đâu đâu cũng là tin tức liên quan tới trận chiến này, tới Ma Quân. Thậm chí nhiều đại thế lực trên Thiên Giới vì vậy mà chú ý tới Ma Quân, và thông qua đủ mọi cách muốn mời mọc Ma Quân gia nhập vào gia tộc hoặc môn phái của mình.
Đối với việc đó, một kẻ không dùng bản tin như Ma Quân lại hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới.
Sau trận chiến, hắn và Tiểu Điệp cùng nhau cảm tạ đám người của Đan Tổng, rồi Ma Quân nói với Thí Thiên:
- Đưa ta đi tìm hắn.
- Vù!
Thí Thiên phóng thẳng lên không trung, sau đó lơ lửng trên không.
Ma Quân nắm lấy tay của Tiểu Điệp, theo sát phía sau, cùng Thí Thiên bay về phía xa xăm.
Gia Cát gia thì thảm rồi, Lạ gia không cách nào tránh được tụt dốc, hai nhân vật chủ chốt của trận chiến này lại vẫn sống sờ sờ trên đời.
Lời đồn đại trên Tiên Giới về việc Sở Mặc là người của Ma Tộc ngày càng ít.
Một số người trẻ tuổi thiếu hiểu biết khi nói tới việc này đều bị trưởng bối trong nhà nhắc nhở:
- Nói linh tinh gì vậy? Ai nói với ngươi Sở Mặc là người của Ma Tộc?
- Cái gì mà Ma đầu? Tên tiểu tử nhãi nhép, ta thấy ngươi mới giống Ma đầu!
- Chết tiệt, người người đều được quyền giết chết, ngươi chán sống thì tự đi mà chết, đừng liên luỵ tới gia tộc!
Lúc này, những người trẻ tuổi kia đều tỏ vẻ oan ức nhìn trưởng bối của mình, giận mà không dám nói gì, trong lòng thầm nghĩ, mấy ngày trước đó là ai lớn tiếng khẳng định Sở Mặc là Ma đầu? Ma Quân cũng là Ma đầu? Là ai nói Ma Quân hay Sở Mặc cũng đều là ác nhân lớn nhất trên Tiên Giới, người người đều được giết hắn?
Những việc như vậy không ngừng phát sinh ở các nơi trên Tiên Giới.
Dường như sau trận chiến này, vô số tu sỹ trên Tiên Giới đều thay đổi nhận thức vốn có của họ. Cả Tiên Giới đều trở lại bình lặng với một tốc độ nhanh chóng khó mà tưởng tượng nổi.
Thí Thiên Đao
Chẳng phân biệt địch ta!
Quả thực chính là điên rồi!
- Thật xin lỗi, nếu ta không làm như vậy, chỉ sợ Ma Quân sẽ giếtthêm càng nhiều người! Nếu phải hy sinh, hãy để ta hy sinh trước! Ta tình nguyện dùng tính mạng của mình, để ngăn cản y!
Không ngờ trên gương mặt của Lạc Vũ Phu lại được bao phủ bởi một vầng hào quang thánh khiết.
Lúc này, ngay cả tu sĩ nhà họ Lạc cũng không nhịn được la ó loạn lên:
- Lạc Vũ Phu… Ngươi, ngươi điên rồi sao?
- Mau dừng lại!
- Đừng làm như vậy! Lạc Vũ Thành đứng trong đám người, mím chặt môi, không nói câu nào, chỉ yên lặng lấy một lá bùa chạy trốn ra, kích hoạt trong nháy mắt. Bùa chạy trốn mang theo y vèo cái biến mất không thấy tăm hơi.
Khí tức trên bầu trời ngày càng làm cho người ta cảm thấy bị dồn nén, sấm sét của thiên kiếp bất cứ lúc nào cũng có thể giáng lâm.
Ma Quân thở dài, nhìn thoáng qua Lạc Vũ Phu, nói:
- Xin lỗi.
Một đao! Đùng đoàng!
Trên bầu trời bất chợt có tiếng sét đánh vang lên.
Tiếng sét này dọa cho rất nhiều tu sĩ ở đây sợ tới mức thiếu chút ngã quỵ, còn tưởng là sấm sét của thiên kiếp nữa chứ.
Nhưng trên thực tế, đây cũng chính là chiêu thứ năm trong U Minh Bát Đao: Sấm sét!
Hơn nữa còn được thi triển trong thời khắc thiên kiếp đang ngưng tụ, uy lực của nhát đao này còn cao hơn thường nhật gấp bội! Không thể không nói, Ma Quân không chỉ có lực chiến hùng mạnh, mà khả năng sáng tạo của y… cũng rất kinh người!
Một ánh sáng rực rỡ như cầu vồng xuyên mặt trời nháy mắt xẹt qua thân thể Lạc Vũ Phu.
Y bỗng chốc cứng đờ, sau đó, khóe miệng y trào ra máu tươi, trong ánh mắt y hiện lên sự giải thoát, nhìn về Ma Quân thản nhiên tươi cười:
- Nếu có kiếp sau… ta rất muốn làm bạn với ngươi!
Uỳnh! Thân thể Lạc Vũ Phu nổ tung, hoàn toàn tan biến trong hư không.
Cũng không phải loại tự bạo tuyệt vọng kia, mà là một cách tự hủy diệt cơ thể xác thịt của mình.
Lạc Vũ Phu si mê tu luyện không có nghĩa là y ngu ngốc, y biết rõ hành động vừa rồi của mình đã khiến cho rất nhiều người tức giận, nếu như không ngăn được Ma Quân, thì chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, như vậy không bằng tự hủy cơ thể đi, tránh cho những người còn đang tức giận kia nhục nhã.
Cùng với cái chết của Lạc Vũ Phu, mây thiên kiếp trên bầu trời cũngtan.
Rốt cuộc mọi người đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó… rất nhiều người tuyệt vọng phát hiện ra, Ma Quân mang theo Thí Thiên… lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Làm sao sống nổi qua giờ phút này đây.
Tính cả rất nhiều tu sĩ Lạc gia, thì bao niềm tin nhỏ nhoi khó khăn lắm mới khôi phục được, đều bị tan biến theo trận khôi hài mà Lạc Vũ Phu tạo ra. Vô số tu sĩ bắt đầu chạy trốn về bốn phương tám hướng. Ma Quân thì mang theo Thí Thiên, lấy mạng người với vẻ mặt hờ hững.
Đám người Đan Tông kia, cũng thừa cơ tấn tới, đánh vào những kẻ thù đã mất hết tinh thần chống cự.
Một trận chiến như vậy, kết cục có thể đoán được.
Lạc gia từng một thời huy hoàng cường thịnh ở Tiên Giới, sau trận chiến này, về sau chưa gượng dậy được, không bao lâu sau lại bị mấy đại thế lực liên kết lại phân chia toàn bộ sản nghiệp. Lạc gia từ đó trở đi lụi bại.
Những đại địch sinh tử của Ma Quân cũng trong trận chiến này, mười kẻ thì chết mất bảy, tám tên, sót lại một, hai tên cũng đều phải lẩn trốn hết. Từ đó mai danh ẩn tích, không dám lộ diện nữa.
Đan Tông giành chiến thắng lớn, trận chiến này hoàn toàn khẳng định được địa vị của Đan Tông ở Tiên Giới. Từ một thế lực hàng đầu trước kia, một bước tiến thẳng vào hàng thế lực đẳng cấp thực sự. Còn Tiên Giới vốn dĩ từ hai nhà thế lực đẳng cấp trở thành thế kiềng ba chân như ngày nay.
Có thể nói, lần này Linh Đan Đường để Sở Mặc đi tiên phong, Đan Tông quán triệt triệt để chấp hành mệnh lệnh của Linh Đan Đường phía sau, đó chính là điểm mấu chốt của trận đại thắng này.
Ngoài ra, nếu không có phu phụ Ma Quân, thời gian giành được đại thắng e là còn phải kéo dài khá lâu nữa. Hoặc là… có được trận đại thắng này hay không cũng vẫn là một con số chưa biết rõ được.
Ma Quân quả thực quá hùng mạnh! Sự hùng mạnh của hắn khiến tất cả cường địch đều phải sợ hãi.
Nhưng trên thực tế, Ma Quân có thực sự là vô địch không? Hắn thật sự sẽ không bị thương sao? Thực ra không phải như vậy.
Ma Quân cũng không phải là vô địch, hắn cũng bị thương như mọi người, chỉ có điều hắn dùng một thái độ khí phách hiên ngang để nói với tất cả mọi người: “Cho dù ta không phải là vô địch thực sự, các ngươi cũng không đánh được ta! Cho dù ta vẫn bị thương như ai, nhưng các ngươi không có nổi bản lĩnh đó! ”
Ma Quân thông qua trận chiến này cũng hoàn toàn đánh bóng được thanh danh của hắn. Thế cho nên sau trận chiến, trên bản tin đâu đâu cũng là tin tức liên quan tới trận chiến này, tới Ma Quân. Thậm chí nhiều đại thế lực trên Thiên Giới vì vậy mà chú ý tới Ma Quân, và thông qua đủ mọi cách muốn mời mọc Ma Quân gia nhập vào gia tộc hoặc môn phái của mình.
Đối với việc đó, một kẻ không dùng bản tin như Ma Quân lại hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới.
Sau trận chiến, hắn và Tiểu Điệp cùng nhau cảm tạ đám người của Đan Tổng, rồi Ma Quân nói với Thí Thiên:
- Đưa ta đi tìm hắn.
- Vù!
Thí Thiên phóng thẳng lên không trung, sau đó lơ lửng trên không.
Ma Quân nắm lấy tay của Tiểu Điệp, theo sát phía sau, cùng Thí Thiên bay về phía xa xăm.
Gia Cát gia thì thảm rồi, Lạ gia không cách nào tránh được tụt dốc, hai nhân vật chủ chốt của trận chiến này lại vẫn sống sờ sờ trên đời.
Lời đồn đại trên Tiên Giới về việc Sở Mặc là người của Ma Tộc ngày càng ít.
Một số người trẻ tuổi thiếu hiểu biết khi nói tới việc này đều bị trưởng bối trong nhà nhắc nhở:
- Nói linh tinh gì vậy? Ai nói với ngươi Sở Mặc là người của Ma Tộc?
- Cái gì mà Ma đầu? Tên tiểu tử nhãi nhép, ta thấy ngươi mới giống Ma đầu!
- Chết tiệt, người người đều được quyền giết chết, ngươi chán sống thì tự đi mà chết, đừng liên luỵ tới gia tộc!
Lúc này, những người trẻ tuổi kia đều tỏ vẻ oan ức nhìn trưởng bối của mình, giận mà không dám nói gì, trong lòng thầm nghĩ, mấy ngày trước đó là ai lớn tiếng khẳng định Sở Mặc là Ma đầu? Ma Quân cũng là Ma đầu? Là ai nói Ma Quân hay Sở Mặc cũng đều là ác nhân lớn nhất trên Tiên Giới, người người đều được giết hắn?
Những việc như vậy không ngừng phát sinh ở các nơi trên Tiên Giới.
Dường như sau trận chiến này, vô số tu sỹ trên Tiên Giới đều thay đổi nhận thức vốn có của họ. Cả Tiên Giới đều trở lại bình lặng với một tốc độ nhanh chóng khó mà tưởng tượng nổi.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1211: Sau trận đại chiến (1)
10.0/10 từ 43 lượt.