Thí Thiên Đao
Chương 1174: Trảm chết đám ruồi nhặng.
Thật sự làm xong chuyện có thể như “Thanh Phong lướt nhẹ qua đồi” sao?
Đáp án tự nhiên là không thể nào.
Nhưng hai người đều quá mức khát cầu loại cuộc sống như vậy.
Sau khi ăn xong, Kỳ Tiêu Vũ túc vào trong ngực của Sở Mặc, hạ giọng nói:
- Sư phụ huynh xuất hiện, ngài ấy vì chuyện của huynh mà phải bôn ba.
- Ừ.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Không nghĩ tới sư phụ huynh không ngờ lại ở chỗ này, cũng không nghĩ tới…. nữ nhân sư phụ vẫn yêu thương sâu sắc là người của Phục gia.
- Tạo hóa trêu người.
Kỳ Tiêu Vũ nói.
- Nhưng huynh tin tưởng vị sư nương kia nhất định là đứng ở bên sư phụ!
Sở Mặc rất chắc chắn nói.
- Đúng vậy, nếu không Phục gia cũng sẽ không thẹn quá hóa giận.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ cười, sau đó nói:
- Huynh cảm thấy những người đó mất bao lâu mới có thể tìm được chúng ta?
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút nói:
- Không quá nửa tháng?
- Nửa tháng… thời gian thật ít.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ mân mê miệng nói:
- Những người đó thật đáng ghét!
- Giống như một đám ruồi bọ.
Sở Mặc nói.
- Đúng, bọn họ thật sư như là một đám ruồi bọ, là một đám ruồi bọ có độc!
Trong con người của Kỳ Tiêu Vũ lại có một chút xám xịt.
- Muội còn có thể áp chế bao lâu?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
- Không hơn nửa năm.
Kỳ Tiêu Vũ than nhẹ một tiếng:
- Trong vòng nửa năm huynh có thể phi thăng không?
- Hẳn là có thể!
Sở Mặc nói:
- Muốn nhanh chóng nâng cao cảnh giới của huynh kỳ thật rất dễ dàng, huynh vẫn luôn luôn cố ý áp chế, muốn dùng tâm thể nghiệm chỗ khác nhau của mỗi một cảnh giới.
- Cái này rất đúng.
Kỳ Tiêu Vũ ôn nhu nói:
- Muội cũng hy vọng huynh có thể đạt tới cảnh giới vô cùng cao, huynh phải bảo vệ muội.
- Huynh sẽ một đời một thế bảo hộ muội.
Sở Mặc nói.
Lúc này trên bản tin của Sở Mặc lại truyền tới thanh âm.
Sở Mặc xuất ra bản tin, mở ra nhìn thoáng qua, là một đoạn tin tức do Lưu Vân gửi tới.
- Sở Mặc, ta đã liên hệ với chi nhánh Đan Tông của Linh Đan đường ở Tiên giới, ta nói cho bọn họ ngươi tên Lâm Bạch, một lát sau sẽ có người của Đan Tông chủ động liên hệ với ngươi, bọn họ sẽ trợ giúp ngươi.
Một đoạn văn như vậy, Sở Mặc nhìn xong trên mặt cũng lộ ra một nụ cười khổ.
Cái đầu nhỏ của Kỳ Tiêu Vũ nhìn lại đây, nhìn thoáng qua sau đó cười khẽ:
- Đây là nữ nhân kia?
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Nàng thật là quá quan tâm huynh nha.
- …….
Sở Mặc không nói gì.
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Tu sĩ trên đời này có mất người đạo lữ, kỳ thật không có gì lớn...
Sở Mặc vẻ mặt cảm động.
Kỳ Tiêu Vũ còn nói thêm:
- Nhưng muội không thích.
- ……
- Hì hì.
Kỳ Tiêu Vũ bỗng nhiên cười nói:
- Giỡn huynh thôi.
- Huynh biết muội không thích.
Sở Mặc hạ giọng nói:
- Cho nên chỉ có muội.
- Thật ra…
Kỳ Tiêu Vũ mím mối, tựa vào trong ngực của Sở Mặc, dịu dàng nói:
- Nếu như không dung hợp Thánh Khí Hắc Ám, muội cũng sẽ không nói những lời này, nhưng hiện tại… muội chỉ cảm thấy hẳn nên sống vì bản thân mình hơn nữa. Tuy nhiên chuyện Lưu Vân, sau này muội sẽ giúp huynh xử lý tốt!
- Ách.....
Sở Mặc khẽ ngẩn ra.
- Muội là chính thất, nàng là tiểu thiếp, cần phải bằng lòng, nếu không bằng lòng thì cút ngay!
- …..
Sở Mặc đầu xám xịt.
- Không được sao?
Con ngươi xám xịt của Kỳ Tiêu Vũ dừng ở trên người Sở Mặc.
- Huynh…. Chỉ cưới muội…
Am nói còn chưa dứt lời, Kỳ Tiêu Vũ vốn dựa vào lồng ngực hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa đôi môi mềm mại để trên miệng hắn, ngăn chặn lời nói tiếp theo của hắn.
Thật lâu sau Kỳ Tiêu Vũ hơi thở hơi hỗn loạn đẩy Sở Mặc ra, sắc mặt đỏ bừng nói:
- Hóa ra huynh cũng có loại tâm tư này.
- Huynh cũng không phải đứa đầu đất!
Sở Mặc có chút lưu luyến cầm tay Kỳ Tiêu Vũ.
- Đợi khi nào gặp sư phụ huynh, muội gả cho huynh được không?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ hiện lên một chút mê ly, dịu dàng nói:
- Muội muốn làm thê tử của huynh, vĩnh viễn! Về phần mấy nữ nhân kia… các nàng chỉ có thể là tiểu thiếp! Ai cũng không thể giành với muội!
- Nào có những nữ nhân khác chứ…
Sở Mặc có chút bất đắc dĩ.
- Lưu Vân có tính không?
- Đó là ngoài ý muốn.
- Muội hỏi huynh là có tính không!
- Tính là nữ nhân của huynh…. Nhưng giữa huynh và nàng là một mớ lộn xộn.
- Cái gì mà lộn xộn, nàng làm nữ nhân của huynh trước muội, muội nhất định phải gả trước nàng! Đến lúc đó gặp muội, nàng phải gọi là tỷ tỷ!
- Hừ, rốt cục cũng lộ ra tâm tư thật sự của mình rồi sao? Còn nói chỉ có một mình muội?
- ……
- Đùa huynh thôi! Hì hì, muội múa cho huynh xem nhé? Đã thấy Tinh Linh khiêu vũ sao?
- Chưa từng thấy!
- Tinh Linh một đời một thế chỉ múa cho người mình thích….
Trời xanh bích thủy, trước nhà gỗ ven hồ vang lên từng trận tiếng cười.
Không trung phương xa lại xuất hiện từng đạo bóng dáng đang bay tới về phía này.
Hai người Kỳ Tiêu Vũ và Sở Mặc ngừng vui đùa ầm ĩ, toàn bộ đều nhìn về phía mấy bóng dáng đang bay tới kia.
Nụ cười trên mặt Kỳ Tiêu Vũ cứng lại, trong con ngươi càng thêm xám xịt, thanh âm cũng nháy mắt trở nên lạnh như băng:
- Đã nói là nửa tháng mà? Đám người kia… thật đáng chết!
Sở Mặc có thể cảm nhận được biến hóa trên người Kỳ Tiêu Vũ, Thánh Khí Hắc Ám khiến tâm tình của nàng rất khó bình tĩnh, hơn nữa gặp được loại chuyện này, tình huống nghiêm trọng của nàng…. Sẽ càng tăng nhanh.
Bởi vậy từ sâu trong lòng Sở Mặc cũng căm hận tới cực hạn đối với bọn ruồi bọ này.
Trốn không được vậy thì giết sạch các ngươi!
Sở Mặc vươn người đứng dậy, thân hình chợt biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó thân hình của hắn lại hiện ra trên bầu trời!
Không nói một lời, cầm Thí Thiên trong tay xông về phía một người tu sĩ, chém xuống một đao.
Tên tu sĩ cảnh giới Đại Thừa Kỳ đỉnh cao kia vốn không nghĩ người bọn họ muốn tìm lại ở chỗ này, càng không nghĩ tới đối phương không thèm nói một lời... lại trực tiếp ra tay với hắn.
Không cho hắn một chút động tác dự phòng nào, đạo đao mang rực rỡ lóa mắt đã từ đan điền của hắn… một phân thành hai, chém thành hai đoạn!
Một gã tu sĩ Đại Thừa Kỳ ngã xuống ngay tại chỗ!
Theo đó bên cạnh của Sở Mặc xuất hiện một đạo thân ảnh màu lam, nhưng trên thân thể của bóng dáng màu lam này lại quấn quanh vô số hắc khí.
Tất cả hắc khí đều ẩn chứa uy áp vô tận.
Kỳ Tiêu Vũ tức giận quát một tiếng, đại lượng hắc khí điên cuồng lan tràn… về phía đám người đối diện.
Thí Thiên Đao
Đáp án tự nhiên là không thể nào.
Nhưng hai người đều quá mức khát cầu loại cuộc sống như vậy.
Sau khi ăn xong, Kỳ Tiêu Vũ túc vào trong ngực của Sở Mặc, hạ giọng nói:
- Sư phụ huynh xuất hiện, ngài ấy vì chuyện của huynh mà phải bôn ba.
- Ừ.
Sở Mặc gật gật đầu:
- Không nghĩ tới sư phụ huynh không ngờ lại ở chỗ này, cũng không nghĩ tới…. nữ nhân sư phụ vẫn yêu thương sâu sắc là người của Phục gia.
- Tạo hóa trêu người.
Kỳ Tiêu Vũ nói.
- Nhưng huynh tin tưởng vị sư nương kia nhất định là đứng ở bên sư phụ!
Sở Mặc rất chắc chắn nói.
- Đúng vậy, nếu không Phục gia cũng sẽ không thẹn quá hóa giận.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ cười, sau đó nói:
- Huynh cảm thấy những người đó mất bao lâu mới có thể tìm được chúng ta?
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút nói:
- Không quá nửa tháng?
- Nửa tháng… thời gian thật ít.
Kỳ Tiêu Vũ khẽ mân mê miệng nói:
- Những người đó thật đáng ghét!
- Giống như một đám ruồi bọ.
Sở Mặc nói.
- Đúng, bọn họ thật sư như là một đám ruồi bọ, là một đám ruồi bọ có độc!
Trong con người của Kỳ Tiêu Vũ lại có một chút xám xịt.
- Muội còn có thể áp chế bao lâu?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
- Không hơn nửa năm.
Kỳ Tiêu Vũ than nhẹ một tiếng:
- Trong vòng nửa năm huynh có thể phi thăng không?
- Hẳn là có thể!
Sở Mặc nói:
- Muốn nhanh chóng nâng cao cảnh giới của huynh kỳ thật rất dễ dàng, huynh vẫn luôn luôn cố ý áp chế, muốn dùng tâm thể nghiệm chỗ khác nhau của mỗi một cảnh giới.
- Cái này rất đúng.
Kỳ Tiêu Vũ ôn nhu nói:
- Muội cũng hy vọng huynh có thể đạt tới cảnh giới vô cùng cao, huynh phải bảo vệ muội.
- Huynh sẽ một đời một thế bảo hộ muội.
Sở Mặc nói.
Lúc này trên bản tin của Sở Mặc lại truyền tới thanh âm.
Sở Mặc xuất ra bản tin, mở ra nhìn thoáng qua, là một đoạn tin tức do Lưu Vân gửi tới.
- Sở Mặc, ta đã liên hệ với chi nhánh Đan Tông của Linh Đan đường ở Tiên giới, ta nói cho bọn họ ngươi tên Lâm Bạch, một lát sau sẽ có người của Đan Tông chủ động liên hệ với ngươi, bọn họ sẽ trợ giúp ngươi.
Một đoạn văn như vậy, Sở Mặc nhìn xong trên mặt cũng lộ ra một nụ cười khổ.
Cái đầu nhỏ của Kỳ Tiêu Vũ nhìn lại đây, nhìn thoáng qua sau đó cười khẽ:
- Đây là nữ nhân kia?
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Nàng thật là quá quan tâm huynh nha.
- …….
Sở Mặc không nói gì.
Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Tu sĩ trên đời này có mất người đạo lữ, kỳ thật không có gì lớn...
Sở Mặc vẻ mặt cảm động.
Kỳ Tiêu Vũ còn nói thêm:
- Nhưng muội không thích.
- ……
- Hì hì.
Kỳ Tiêu Vũ bỗng nhiên cười nói:
- Giỡn huynh thôi.
- Huynh biết muội không thích.
Sở Mặc hạ giọng nói:
- Cho nên chỉ có muội.
- Thật ra…
Kỳ Tiêu Vũ mím mối, tựa vào trong ngực của Sở Mặc, dịu dàng nói:
- Nếu như không dung hợp Thánh Khí Hắc Ám, muội cũng sẽ không nói những lời này, nhưng hiện tại… muội chỉ cảm thấy hẳn nên sống vì bản thân mình hơn nữa. Tuy nhiên chuyện Lưu Vân, sau này muội sẽ giúp huynh xử lý tốt!
- Ách.....
Sở Mặc khẽ ngẩn ra.
- Muội là chính thất, nàng là tiểu thiếp, cần phải bằng lòng, nếu không bằng lòng thì cút ngay!
- …..
Sở Mặc đầu xám xịt.
- Không được sao?
Con ngươi xám xịt của Kỳ Tiêu Vũ dừng ở trên người Sở Mặc.
- Huynh…. Chỉ cưới muội…
Am nói còn chưa dứt lời, Kỳ Tiêu Vũ vốn dựa vào lồng ngực hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa đôi môi mềm mại để trên miệng hắn, ngăn chặn lời nói tiếp theo của hắn.
Thật lâu sau Kỳ Tiêu Vũ hơi thở hơi hỗn loạn đẩy Sở Mặc ra, sắc mặt đỏ bừng nói:
- Hóa ra huynh cũng có loại tâm tư này.
- Huynh cũng không phải đứa đầu đất!
Sở Mặc có chút lưu luyến cầm tay Kỳ Tiêu Vũ.
- Đợi khi nào gặp sư phụ huynh, muội gả cho huynh được không?
Trong con ngươi của Kỳ Tiêu Vũ hiện lên một chút mê ly, dịu dàng nói:
- Muội muốn làm thê tử của huynh, vĩnh viễn! Về phần mấy nữ nhân kia… các nàng chỉ có thể là tiểu thiếp! Ai cũng không thể giành với muội!
- Nào có những nữ nhân khác chứ…
Sở Mặc có chút bất đắc dĩ.
- Lưu Vân có tính không?
- Đó là ngoài ý muốn.
- Muội hỏi huynh là có tính không!
- Tính là nữ nhân của huynh…. Nhưng giữa huynh và nàng là một mớ lộn xộn.
- Cái gì mà lộn xộn, nàng làm nữ nhân của huynh trước muội, muội nhất định phải gả trước nàng! Đến lúc đó gặp muội, nàng phải gọi là tỷ tỷ!
- Hừ, rốt cục cũng lộ ra tâm tư thật sự của mình rồi sao? Còn nói chỉ có một mình muội?
- ……
- Đùa huynh thôi! Hì hì, muội múa cho huynh xem nhé? Đã thấy Tinh Linh khiêu vũ sao?
- Chưa từng thấy!
- Tinh Linh một đời một thế chỉ múa cho người mình thích….
Trời xanh bích thủy, trước nhà gỗ ven hồ vang lên từng trận tiếng cười.
Không trung phương xa lại xuất hiện từng đạo bóng dáng đang bay tới về phía này.
Hai người Kỳ Tiêu Vũ và Sở Mặc ngừng vui đùa ầm ĩ, toàn bộ đều nhìn về phía mấy bóng dáng đang bay tới kia.
Nụ cười trên mặt Kỳ Tiêu Vũ cứng lại, trong con ngươi càng thêm xám xịt, thanh âm cũng nháy mắt trở nên lạnh như băng:
- Đã nói là nửa tháng mà? Đám người kia… thật đáng chết!
Sở Mặc có thể cảm nhận được biến hóa trên người Kỳ Tiêu Vũ, Thánh Khí Hắc Ám khiến tâm tình của nàng rất khó bình tĩnh, hơn nữa gặp được loại chuyện này, tình huống nghiêm trọng của nàng…. Sẽ càng tăng nhanh.
Bởi vậy từ sâu trong lòng Sở Mặc cũng căm hận tới cực hạn đối với bọn ruồi bọ này.
Trốn không được vậy thì giết sạch các ngươi!
Sở Mặc vươn người đứng dậy, thân hình chợt biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó thân hình của hắn lại hiện ra trên bầu trời!
Không nói một lời, cầm Thí Thiên trong tay xông về phía một người tu sĩ, chém xuống một đao.
Tên tu sĩ cảnh giới Đại Thừa Kỳ đỉnh cao kia vốn không nghĩ người bọn họ muốn tìm lại ở chỗ này, càng không nghĩ tới đối phương không thèm nói một lời... lại trực tiếp ra tay với hắn.
Không cho hắn một chút động tác dự phòng nào, đạo đao mang rực rỡ lóa mắt đã từ đan điền của hắn… một phân thành hai, chém thành hai đoạn!
Một gã tu sĩ Đại Thừa Kỳ ngã xuống ngay tại chỗ!
Theo đó bên cạnh của Sở Mặc xuất hiện một đạo thân ảnh màu lam, nhưng trên thân thể của bóng dáng màu lam này lại quấn quanh vô số hắc khí.
Tất cả hắc khí đều ẩn chứa uy áp vô tận.
Kỳ Tiêu Vũ tức giận quát một tiếng, đại lượng hắc khí điên cuồng lan tràn… về phía đám người đối diện.
Thí Thiên Đao
Đánh giá:
Truyện Thí Thiên Đao
Story
Chương 1174: Trảm chết đám ruồi nhặng.
10.0/10 từ 43 lượt.