The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]
C64: Chap 56
- Công chúa, người đã vất vả rồi.
Vivandre hạ kiếm xuống hông và hướng đến cô gái mà cúi gập người. Ở phía đối diện, trong bộ đồ chiến đấu* khiến cho khí chất của bản thân càng trở nên mạnh mẽ, cô gái tóc đen cũng buông kiếm cùng với một tiếng thở dài, sau đó xoay xoay cổ tay.
- Súng thì sao cũng được, nhưng kiếm thuật quả nhiên là khó hơn ta tưởng.
[*combat-suit, tui dịch trực tiếp luôn, tại không biết còn từ nào hay hơn để thay thế :))]
Mia vừa cảm thán, vừa quan sát những vết chai sần trên các khớp ngón tay bởi vì ma sát mãnh liệt với chuôi kiếm mà hình thành, nhưng chỉ trong nháy mắt lại được hồi phục và thay da mới lành lặn. Trời thì đã nhá nhem tối, trên không trung lại xuất hiện mấy đàn dơi bắt đầu đi kiếm ăn, còn đậu trên những cành cây cao là thưa thớt vài con cú tròn xoe đôi mắt tựa như đang nhìn chằm chằm xuống hai người.
Hiện tại, Mia đang cố gắng luyện tập sử dụng qua tất cả các loại vũ khí thuần vật lí, từ cung tên, đại bác, đến rìu, chuỳ, búa, rồi kiếm, rồi các thứ các thứ. Lỡ trong may rủi không thể dùng ma pháp thì còn vớ đại được món nào đấy để cứu nguy.
- Công chúa đừng quá lo lắng, thần cảm thấy người học rất nhanh, những kĩ thuật cơ bản đều đã nắm được tốt rồi.
- Ngươi nghĩ thế thật sao? Cảm ơn nha~
Trong lúc Mia còn đang bận làm mấy cái động tác thư giãn gân cốt thì Vivandre dường như vẫn luôn có điều muốn hỏi. Lưỡng lự đôi chút, cuối cùng thì cậu ta cũng lên tiếng:
- Công chúa... Theo thần thấy, muốn học kiếm thuật hiệu quả nhất, chẳng phải ngài Josh sẽ là lựa chọn đầu tiên của ngài hay sao? Thực lực của thần kém hơn ngài ấy, vì sao công chúa lại tìm đến thần?
Vừa nghe thấy cái tên của một ai đó, Mia bất giác giật mình mà nuốt một ngụm nước bọt.
- Thì... ta thấy cậu ta ngày thường cũng đã đủ việc bận, chút chuyện nhỏ này cũng không nên nhờ hắn.
Câu trả lời này đương nhiên không hoàn toàn là bịa đặt. Mặc dù là cận vệ của Mia, nhưng Josh vẫn còn rất nhiều công việc khác kể từ cái ngày hắn ta giã từ đời sống chỉ có biết ăn chơi ngủ nghỉ của 4 năm trước. Gia tộc Danville thuộc tứ trụ nâng đỡ vương quốc có nhiệm vụ đào tạo cận vệ hoàng gia cùng gia chủ hiện tại nhận được phong hiệu bá tước, thì với thân phận là một trong những đứa con vẫn còn giữ quyền thừa kế của gia tộc kiêm chức đội trưởng đội cận vệ mới nhận lại - chức vụ mà hắn đã từng từ bỏ nhiều năm về trước, thì Josh đã trở nên bận bịu đến hết hồn. Nhưng mặc kệ lịch trình cá nhân vẫn còn chất thành đống, thì hơn bất cứ điều gì khác, Josh vẫn đảm bảo mình sẽ phục vụ chủ tử ít nhất là 3 trên 5 khoảng thời gian trong ngày. Và bởi vì Mia không phải là loại sếp lớn bóc lột sức lao động của nhân viên, nên chẳng có gì lạ cả khi cô quyết định để cho hắn có thời gian của riêng mình.
Còn có một thứ nữa.
Một đoạn hồi tưởng trở về lúc sáng ngày hôm nay...
"Cảm ơn người, vì đã cứu lấy một kẻ như thần."
Kì thực, Mia đã tỉnh dậy lâu rồi. Cô không cần ngủ nhiều, ít nhất là vào thời điểm đó thì đúng như vậy. Nói chính xác hơn một chút, thì cô đã nằm đó ngắm dáng vẻ đang ngủ của hắn cả một đêm thẳng đến bình minh rồi. Tới lúc hắn tỉnh lại, cô mới vội giả vờ như mình vẫn còn say giấc nồng, nên đã vừa vặn nghe thấy câu nói đó không sót một chữ nào.
Nếu nói cô không động lòng thì là nói dối. Trước đây, hắn chưa từng dùng chất giọng đó với cô bao giờ cả. Chứa trong đó là vô vàn những xúc cảm không biết là đã bị dồn nén trong lòng biết bao nhiêu lâu. 4 năm qua hắn đã đi đâu, làm gì, nghĩ gì, cô đều không quan tâm. Sẽ chẳng sao cả nếu như khi hắn biết được sự thật về thân phận của cô rồi thấy sốc mà muốn bỏ đi, vì không thể chấp nhận được cô. Vì hắn ghét cô mà, phải chứ? Chỉ vì bản năng tôn vua của loài vampire và nền giáo dục tư tưởng hà khắc đó nên hắn mới phải ép mình ở bên cạnh hầu hạ cô thôi, đúng chứ?
Phải, Mia thực ra cũng có những giây phút đầu gỗ đến cùng cực. Cô đã thật sự tin rằng Josh vốn không ưa cô, vì từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ (hơn 400 năm? Hay 25 năm?) chưa hề có ai dùng cái thái độ hách dịch hung hãn đó với cô cả. Nếu không phải cười cười để lấy lòng, không phải chịu bỏ ra chút hi sinh để mua được lòng tin của cô thì cũng là kịch liệt xa lánh cô. Chứ ai đời lại có tên nào cư xử ngáo như hắn?
Mia cũng không phải là chuyên gia tâm lí mà có thể phân tích được tâm trạng của hắn, chí ít là ngay lúc này vẫn chưa phải vì cô vẫn còn trẻ trâu lắm. Đó chỉ đơn thuần là sự đồng cảm giữa hai tâm hồn tương đồng, đồng cảm về nỗi cô đơn vì bị mắc kẹt trong một khoảng không vô định và thắc mắc về ý nghĩa đằng sau sự tồn tại của mình mà thôi.
Cứu lấy hắn? Cô ư? Hắn thật sự cảm thấy như vậy sao?
- Công chúa, người hẳn là đang nhớ tới chuyện gì vui vẻ rồi.
- Hửm?
Được nhắc nhẹ, lúc này Mia mới chợt nhận ra cô đang tự mình cười như một con hâm dở. Đừng có quên rằng cô đang nỗ lực giữ cho tâm mình trong sáng và thuần khiết và không phải tiễn biệt chút liêm sỉ cuối cùng.
Nào nào, bình tĩnh lại, và giữ hình tượng đi chứ?
À quên, cô vốn đã có hình tượng đâu mà sợ mất.
.
.
Từ sân tập quay trở về phòng ngủ, Mia mong thứ chờ cô sẽ là một chiếc giường sạch sẽ thơm tho, ấm áp và mềm mại, hoàn hảo cho một giấc ngủ hồi phục có ích cho cả sức khoẻ tinh thần, thể chất lẫn nâng cao khả năng tiếp thu tinh hoa của pháp lực cho những bài luyện tập sau.
Nhưng vào ngay lúc này đây, Mia không chỉ có giường, mà còn có cả nam nhân làm ấm giường luôn. Mua 1 tặng 1, quá là lời rồi chăng?
Không, không. Không. Ai mướn? Cô sao? Không hề.
- Onee-sama, mừng chị trở về!
Thằng bé này đang làm gì ở trong phòng của cô vậy? Biết là đây không phải lần đầu tiên cậu nhóc lẻn vào, nhưng trước kia cậu chỉ nhỏ như một học sinh cấp 1, còn bây giờ, hình ảnh của cậu đã là một thanh thiếu niên, nói thật là cô vẫn thấy chưa quen.
Có cảm giác hệt như mấy cuốn truyện tranh thiếu nữ 3 xu có nữ chính là một con nhỏ ngây thơ ngu mục nhưng lại bị lọt vào tầm mắt của thằng nhỏ hàng xóm mà mình vẫn luôn xem như là đứa em trai đáng yêu và bỗng một ngày nọ nó dậy thì thành công sau đó nó đè bạn xuống và chính thức tuyên bố bạn sẽ là của nó vậy.
Đây không phải là tình huống đó đâu nhỉ?
Không phải đâu, đúng không?
- David, em ra ngoài đi. Chị cần ngủ một chút.
Đây chính là lúc mà Mia cần phải tỏ ra nghiêm khắc thay cho dáng vẻ đùa cợt như mọi ngày. Cô nhất định phải khiến cho bản thân không dính líu gì tới ai khác nữa.
- Không muốn! Đêm nay em sẽ ngủ ở đây cơ!_David quả quyết.
- Được thôi. Nếu như em thích căn phòng này đến vậy, thì chị nhường em đó. Còn chị sang phòng khác là được.
Mia híp mắt và cười mỉm chi, giả vờ như không hiểu ra ý tứ của David mà xoay lưng trở ra ngoài.
Thuỳnh!
Một bàn tay chợt từ phía sau xoẹt qua mang tai của Mia mà đập một cái rầm lên cửa, ngay lập tức ngăn lại bước chân của cô. Giọng nói trong veo của thiếu niên vang lên một cách thì thào mà gần như là đạt tới ngưỡng trầm thấp nhất của cậu:
- Dù đã tắm rửa rồi, nhưng chị biết không, có một mùi hương khác vẫn còn chưa chịu phai đi trên người chị đấy.
- ... Để chị đi nào, David.
- Cậu ta... Chị đã qua đêm với Josh.
- Chuyện đó là bất đắc dĩ—
- Vậy chuyện này cũng xem như là bất đắc dĩ đi? Em đang ép chị, như vậy được tính là bất đắc dĩ rồi, đúng không?
Mia toan quay người lại, trong lòng không tránh được khó chịu mà nhíu mày. Nhưng cô đã phải giật mình ngay sau đó khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chàng thiếu niên thông qua lớp hoa văn bằng vàng được khắc trên cửa. Biểu hiện này của David lạ lẫm lắm. Đầu tiên, việc cô đã không cần phải cúi xuống để có thể chạm mắt cậu là đã khiến cô sợ một, nhưng ánh mắt màu hồng ngọc sắc sảo pha chút điên loạn ấy - thứ cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô qua lớp hoa văn vàng kim kia - tựa như muốn khoá chặt cô, như muốn chặn hết mọi đường lui của cô thì khiến cô sợ mười.
Cậu ta có máu yandere à? Sao lại thế này? Sao lại giống mấy con game thiếu nữ mà mục tiêu chinh phục shota lúc nào cũng sẽ được mặc định là yandere thế? Mia tự vấn, không biết trên thực tế thế giới và cuộc đời mà cô đang sống thực chất vốn là một con game thể loại kỳ ảo hay không? Nếu như, sự thật là cô vốn đã chết và đã được trùng sinh vào một tựa game nào đó? Hay cô vốn là một nhân vật trong game và thủ vai trùm cuối? Hay là cô đang sống trong một cuốn tiểu thuyết mạng??
Nghĩ đến đây, Mia không khỏi phải rùng mình.
- David... làm ơn...
- Ôi chị yêu của em... Vì sao lại như thế này? Khi thấy chị cùng với những tên khác thân mật, trong lòng em lại xuất hiện cái cảm giác ngứa ngáy đó. 'Điều gì đã khiến chị đối xử với em khác biệt so với bọn họ chứ?', em đã luôn tự hỏi chính mình như thế.
- ... Em nghĩ nhiều quá rồi, không có chuyện chị lại—
Vừa muốn phản bác lại, nhưng David đã không cho phép cô tiếp tục bằng cách vòng tay ôm lấy hai bả vai của cô, để cho tấm lưng của cô dựa lên bờ ngực của cậu, một cách dịu dàng và trơn tru. Không, đây không phải là sự dịu dàng. Đây như thể cậu đã hoá thân thành một con nhện độc và lặng lẽ chộp lấy con mồi khi nó lỡ sa vào chiếc lưới của mình giăng ra.
Dội thẳng vào xương vai của Mia là nhịp tim của sự điên loạn, của một kẻ phát rồ vì thèm khát tình yêu của nàng thơ.
- Chị đừng nói dối. Em hiểu mà, đó là vì thân thể con nít này của em nên chị không nhìn nhận em bằng một con mắt khác được.
Vừa giải bày, David vừa nhìn xuống cơ thể của mình và cười khổ.
Vì là con trai út của gia tộc, cậu nhận được tất cả sự cưng chiều và săn sóc từ cha mẹ và các anh chị lớn. Vô hình trung, điều đó đã khiến cho nội tâm của David bị mắc kẹt ở giai đoạn trẻ con. Cơ thể bị tâm lý đánh lừa nên cũng chẳng lớn lên, sau một khoảng thời gian dài thì chính là đã quên luôn cách phát triển nốt. Hiện tượng này từ trước đến nay bắt gặp không nhiều chứ không phải là không có.
Một thân xác chưa phát dục nhưng lại gặp được chân mệnh của đời mình, chỉ để bị đối xử như một đứa trẻ con, như em trai, không hơn không kém. Ngay cả một tâm hồn ngây thơ nhất như David ít nhiều gì cũng đã phải chịu uỷ khuất.
Ngây thơ ư? Thành thật mà nói thì không, David không hề ngây thơ. Cậu chỉ là đã quá quen thuộc với những thứ đen tối, đến độ chuyện đen tối nhất trên đời này cũng có thể được xem như là chuyện thường ở huyện dưới góc nhìn của David.
Bởi lẽ, bọn họ - tất cả những tù nhân của vương quốc này - đều mệnh danh cậu là 'Quản ngục mặt cười'.
Trái hẳn với vẻ ngoài thân thiện, hoạt bát, dễ mến, thậm chí là đáng yêu như thỏ con, thì Quản ngục David tựa như một nhân cách khác cùng chia sẻ một cơ thể với David đời thường vậy. Vì sao gọi là Quản ngục mặt cười? Vì lúc nào trên môi của cậu đều in sâu một nụ cười tươi rói, đáng lí ra phải làm cho không khí nơi tù tội nhẹ nhàng hơn chút đỉnh, nhưng chính đặc điểm này lại là nguyên nhân dẫn đến tâm lí khiếp sợ của phạm nhân. Một gương mặt cười nhưng lại đi kèm với những đòn tra tấn tàn bạo thì cũng giống như quy tắc âm với dương thì ra âm thôi chứ chả đỡ đau chả bớt khổ gì cả.
Mà vốn dĩ, ở nơi ngục tối toàn giam giữ loại tù nhân nguy hiểm nhất của xã hội thì lấy đâu ra sự đẹp đẽ và nhân tính nào? Đó giờ thiếu gì những pha cưỡng hiếp trong phòng giam tập thể vì nhu cầu sinh lí lẫn vì thoả mãn tâm lí vặn vẹo? Hay là vì bị nhốt quá lâu nên đâm ra trầm cảm và các chứng bệnh tự hãm hại và hoang tưởng, hoặc phát điên, hoặc tự hút máu chính mình đến chết đói. Đó mới chỉ là một vài 'mĩ cảnh' đến từ yếu tố chủ quan. Còn với yếu tố khách quan thì đây cũng chỉ là một cách diễn giải nhẹ nhàng hơn thay thế cho cụm từ 'giờ tra tấn của Quản ngục' mà thôi. Cứ đến tầm trưa chiều mà cả trại giam bị lấp đầy trong những tiếng gào thét thê thảm thì cứ hiểu là quản ngục đang thực thi công việc rồi, mà giờ nếu nói cậu ta như đang vui vẻ với thú tiêu khiển tao nhã của mình thì có khi lại hợp lí hơn.
Và đoán xem, David đã làm công việc này được bao lâu rồi?
Chắc cũng sương sương hai trăm năm rưỡi thôi, trở về tận thế kỉ 18 khi loài người vẫn còn đang bị ảnh hưởng bởi sự hưng thịnh của một số cường quốc tiên phong và chiến tranh liên miên.
Ừm, tuổi nghề cũng không nhiều lắm. Có thể là David trước giờ vẫn còn đang mềm lòng chứ chưa có dùng đến 6 phần công lực của mình đâu. Suy ra đây cũng là một loại nhân từ đi? (tù nhân: *insert meme chống nạnh*/Au: Sao? Không đúng à?)
Vấn đề là, vậy rốt cuộc David có phải là yandere hay không?
Câu trả lời lại là một cú lừa. Cậu ta không ghen vì người thương quan tâm kẻ khác. Cậu ta không có tư tưởng chiếm hữu nàng cho riêng mình. Thậm chí cậu sẽ sẵn lòng trở thành người thứ ba gia nhập 'cuộc yêu'. Cậu sẽ trở thành một tên cuồng khi đứng trước người tình của mình, cống hiến cho nàng tình yêu nồng nhiệt như lửa của mình.
Thứ cậu muốn chỉ là một sự công nhận, một sự chú ý, và để thoả mãn một nỗi tò mò đang khiến tâm trí cậu ta bứt rứt mãi.
- Mia nee-sama, nếu như cảm thấy ghê tởm con người bệnh hoạn này của em, thì xin chị, hãy trói em lại. Trừng phạt em đi.
Sẽ như thế nào nếu như một kẻ đánh người hung tàn lại tỏ ý muốn biến thành người bị kẻ khác hành hạ?
Máu yandere ư?
Không.
Là máu M mới đúng.
A/N: lại sắp thêm một chap H. Tiến triển này là tốt hay không tốt đây? Tui có nên cắt mẹ H đi từ giờ luôn không?
Chap này Yami viết vội vì vẫn còn đang giữa giờ học nên không có rà lại chau chuốt quá :)) có gì sai sai thì tui sẽ quay lại sửa sau
The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]