Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 95: Chi tiết chỉ người trong cuộc mới biết

263@-
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hòa Thái nghĩ một lát cũng vào theo, hai binh sĩ còn lại thì đứng canh ngoài cửa.

Trong Lưu Phương đường còn có vài vị khách, có người nhận ra Lăng Ngọc nên lên tiếng hỏi thăm: “Đây chẳng phải nương tử của Thiệu Đường sao? Lâu lắm rồi không gặp đấy nha.”

Lăng Ngọc cũng mỉm cười han huyên với đối phương vài câu.

Nhiều khách hàng tỏ ra hết sức tò mò với Hòa Thái đang đi theo sau các nàng, nhưng khi nhìn thấy trường kiếm trên tay hắn thì chẳng ai dám tiến lên hỏi.

Tiêu Hạnh Bình dẫn họ vào phòng, thấy dáng người cao lớn của Hòa Thái cũng đi theo thì không khỏi nghi hoặc, quay sang nhìn Lăng Ngọc với ánh mắt chần chừ.

Lăng Ngọc cười khẽ nói: “Vị này là Hòa tướng quân, lần này may nhờ có hắn đưa muội trở về.”

Tiêu Hạnh Bình vừa nghe đã vội vàng đứng dậy làm lễ.

Hòa Thái vội né: “Không dám nhận.

Hắn biết các nàng lâu rồi không gặp nhau, nhất định có rất nhiều lời muốn nói nên đành tìm cơ rồi rời đi.

“Ta nghe người ta nói Thiệu Đường huynh đệ làm quan rồi, chúc mừng muội nhé, giờ đã làm phu nhân nhà quan rồi đấy.” Tiêu Hạnh Bình dí dỏm nói.

Lăng Ngọc cố ý nghiêm mặt: “Nếu tỷ biết thân phận của muội đã khác xưa, sao còn không làm lễ với muội?”

“Ấy cha cha, ghê gớm quá ha, nào nào nào, để ta làm lễ với muội.” Tiêu Hạnh Bình nhịn cười, giả bộ làm động tác hành lễ.

Lăng Ngọc cũng tiếp lời nàng ngay: “Muội đùa tỷ tí thôi, nào cần nhiều quy củ phép tắc thế.”

Tiêu Hạnh bính làm sao không biết điều này, hai người cười đùa một hồi, sau đó nàng nghe thấy Lăng Ngọc hỏi: “Lăng Đại Võ tới đây làm gì? Chẳng lẽ mấy năm nay hắn ta vẫn quấy rầy tỷ sao?”

Sắc mặt Tiêu Hạnh Bình lập tức trở nên u ám, nàng thở dài và nói: “Ta cũng chẳng giấu muội làm gì, từ lúc Đại xuân huynh đệ và Quách đại nhân lần lượt đến kinh thành, tên Trình Đại Võ kia đến đây mấy lần. Mấy lần đầu còn đòi ta bạc, nói là muốn tu sửa nhà tổ, phụng dưỡng người già, nói chung là đủ kiểu vòi vĩnh luôn.”

“Song hai lần gần đây nhất không biết hắn bị làm sao, khăng khăng vắt ta thôi việc về nhà, nói cái gì đàn bà mà lộ mặt ngoài đường còn ra thể thống gì, làm bại hoại gia phong nhà họ Trình bọn họ.” Nói đến đây, mặt nàng lộ ra vẻ tức giận.

Lăng Ngọc cười lạnh: “Cũng chỉ có tẩu mới tốt tính như vậy, phải là muội á, muội nhất định sẽ cho hắn biết tay.”

“Phận đàn bà bên cạnh không có người có thể làm chủ như ta, có thể làm gì được hắn chứ?” Tiêu Hạnh Bình bế tắc nói.

“Trụ tử ca đã qua đời nhiều năm, tẩu cũng thủ tiết cho huynh ấy nhiều năm như vậy rồi, đã giờ tẩu nghĩ tới việt gả cho người khác chưa?” Lăng Ngọc thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi một vấn đề mà nàng đã muốn hỏi nàng ấy từ rất lâu rồi.

Tiêu Hạnh Bình giật mình, lắc đầu nguầy nguậy: “Mấy năm qua ta sống rất tốt, có cái ăn cái mặc, còn gom góp được một khoản tiền, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa, ta đã đến tuổi này rồi, làm vậy để mọi người cười rớt răng sao!”

“Tỷ tỷ vẫn còn rất trẻ mà, nếu không ăn mặt như phụ nữ có chồng, người tới người lui còn tưởng tỷ chính là khuê nữa nhà nào ấy chứ!” Lăng Ngọc không tán thành câu nói của nàng ấy.

Đây không phải lời nói xã giao, mà sự thật là như vậy. Hiện tại Tiêu Hạnh Bình còn chưa đến hai mươi sáu tuổi, là độ tuổi mà phụ nữa phong nhã đào hoa nhất, hơn nữa nàng ấy vốn có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần, trước nay còn biết cách ăn mặc trang điểm cho mình, vì vậy mà trông nàng ấy càng ngày càng trẻ ra. Mấy năm trước, khi gia đình nàng vẫn còn ở huyện Thanh Hà, trong huyện nha từng có nhiều bộ khoái đứng tuổi chưa cưới vợ nhờ Trình Thiệu Đường bảo nàng hỏi dò Tiêu Hạnh Bình.

Tiêu Hạnh Bình mỉm cười, không tiếp lời nàng nữa.

Lăng Ngọc cũng không cố ép nàng ấy, chỉ thầm hạ quyết tâm nhất định phải tìm cơ hội dạy cho tên Trình Đại Võ một bài học, chí ít cũng giúp nàng ấy giải quyết phiền phức lớn này, có như vậy thì cho dù kiếp này nàng ấy thật sự quyết định không tái giá, cũng sẽ không phải sống những ngày bị người khác quấy rầy.

Sau đó, nàng lại hỏi những chuyện xảy ra trong những năm gầy đây, được biết sau khi Dương Tố vấn lên kinh thành, Lăng Đại Xuân mời con trai của lão bộc trung thành với nhà nàng ấy tới đây giúp đỡ, mấy năm nay cha con trung bộ đều ở đây. Năm ngoái Tiêu Hạnh Bình mua căn nhà nhỏ cạnh Dương gia, lúc rảnh rỗi sẽ tới đó dọn dẹp nhà cửa giúp Dương Tố Vấn.

“Đúng rồi, lần này muội về đã đi thăm tỷ tỷ của muội chưa?” Tiêu Hạnh Bình chợt hỏi.


“Muội mới đến huyện Thanh Hà, đến cả nhà của mình còn chưa về, nào đã tới thăm tỷ ấy chứ.” Lăng Ngọc lắc đầu, lại hỏi tiếp: “Ý tỷ là sao? Lẽ nào nhà tỷ tỷ muội xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Cũng không tính là chuyện lớn nhỉ? Nếu trước đây khảo thí được tổ chức ba năm một lần thì chẳng phải năm nay nên tổ chức kì thi vào mùa xuân sao? Tỷ phu của muội khởi hành sớm vài tháng, nào ngờ giữa đường bị ốm nặng, mà nay chỗ nào cũng có chiến tranh, trên đường đi không thái bình, làm sao còn có thể đi tới kinh thành được nữa chứ, cứ thế mà bỏ lỡ một cơ hội tốt.”

Lăng Ngọc nhíu mày.

Nàng biết Tỷ phu Lương Hoài Thăng rất coi trọng kỳ thi mùa xuân năm nay, giờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn khiến hắn không thể tham gia thi cử, hễ đợi là phải đợi đến ba năm, e rằng trong lòng hắn sẽ rất khó chịu, ngay cả tỷ tỷ cũng sẽ rất buồn.

“Mấy hôm trước ta gặp tỷ tỷ muội ở trên đường, trông nàng ấy hốc hác đi rất nhiều, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này không.”

“Muội lại cho rằng, dẫu huynh ấy không bị trận bệnh nặng kia, thì đường đi cũng không an toàn, sợ cũng chẳng tới nổi kinh thành. Và đương nhiên, cũng sẽ có rất nhiều thí sinh không thể đến được kinh thành trước khi kì thi bắt đầu.” Lăng Ngọc bó tay với suy nghĩ của họ.

Có phải sau này không được thi nữa đâu, bỏ lỡ năm nay thì ba năm sau thi lại là được. Hơn nữa, nàng thấy sau khi tân đế đăng cơ còn có cả khối việc đang làm, e rằng cũng chả  rảnh để ý tới kỳ thi mùa xuân này, nếu không hắn cũng sẽ chẳng ngự giá thân chinh tới thành Trường Lạc để thảo phạt Tề vương.

“Đúng thế đấy, ta cũng khuyên tỷ tỷ muội như vậy, cơ mà tỷ phu muội rất cố chấp, dầu gì cũng đã chuẩn bị trong thời gian dài như thế, giờ đến cả cơ hội tới trường thi cũng không có, sao có thể cam tâm cho được.” Tiêu Hạnh Bình gật đầu.

“Nhưng mà, ta thấy hắn không còn dám trút giận lên tỷ tỷ muội nữa, dù sao sau lưng tỷ tỷ muội hiện giờ còn có một đứa em gái là phu nhân nhà quan làm chỗ dựa!” Nói đến đây, vẻ mặt nàng ấy có chút dí dỏm.

Lăng Ngọc bật cười, sau đó giương mày đắc ý: “Vậy cũng phải.”

“Hơn hết, muội cũng là chỗ dựa của tỷ, cho nên tỷ không cần phải nường tên Trình Đại võ kia để hắn trèo lên đầu lên cổ tỷ tác oai tác quái nữa.” Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tiêu Hạnh Bình với khuôn mặt nghiêm nghị.

Tiêu Hạnh Bình trở tay nắm lại tay nàng, khẽ cười: “Muội yên tâm, trong lòng ta có tính toán cả, có chỗ dựa lớn thế mà không lợi dụng, còn để cho đám không ra gì ức hiếp thì ta cũng quá vô dụng rồi!”

Thấy nàng ấy có vẻ đã nghĩ thông suốt, Lăng Ngọc cũng nhẹ nhõm hơn.

“Dù sao trong nhà muội cũng không có ai, hay là ở lại trong thị trấn với ta một bận đi? Đúng rồi, thế muội định ở lại đây bao lâu?” Tiêu Hạnh Bình lại hỏi.

Lăng Ngọc lắc đầu: “Muội xin nhận ý tốt của tỷ, nhưng năm đó rời nhà vội vàng, trong nhà vẫn còn có chút đồ chưa thu dọn xong, nay muội muốn nhân cơ hội này quay về thu dọn cho xong, hôm khác muội lại tới đây tán ngẫu với tỷ.”

Tiêu Hạnh Bình nghe nàng với như vậy cũng không miễn cưỡng nữa.

Quay về nhà ở thôn Trình gia sau hơn ba năm xa cách khiến Lăng Ngọc không khỏi cảm thán.

Hòa Thái dẫn binh đưa nàng tới tận cổng nhà, nhưng không đi vào mà chỉ chắp tay cáo từ nàng.

Lăng Ngọc biết hắn còn có công việc khác, nên cũng chỉ nói cảm ơn hắn, sau dặn đi dặn lại hắn rằng nếu có tin tức của Trình Thiệu Đường thì nhất định phải sai người tới chuyển lời cho nàng ngay.

Hòa Thái luôn mồm đồng ý, lại căn dặn hai binh sĩ bảo vệ phu nhân thật tốt, sau đó mới giục ngựa rời đi.

Từ khi vào thôn bọn họ đã gây ra không ít náo động. Không chỉ vì khuôn mặt ca lạ của đám Hòa Thái, mà còn vì sự cung kính của bọn họ đối với Lăng Ngọc.

Vì thế, Hòa Thái vừa rời đi, hai binh sĩ này đã được Lăng Ngọc bố trí vào nơi năm đó Tôn Thị và Kim Xảo Dung ở, dân làng thấy thế vì lập tức đến nhà hỏi thăm.

“Mẹ bé Đá đấy à, đây là ai thế? Sao chỉ có ngươi quay về, cha con Thiệu Dường đâu?”

Người trong thôn đều đã biết Trình Thiệu Đường làm quan, nhưng không ai biết rõ chức quan lớn đến mức nào.

Lăng Ngọc mỉm cười, không hề có ý định tiết lộ thân phận của đám Hòa Thái: “Thiệu Đường còn đang bận việc, nên ta về trước.”

Đối phương thấy nàng không định nói thật nhưng vì kiêng dè nàng, nên cũng không dám nhiều lời.



Lăng Ngọc lúc thì giả câm giả điếc, lúc thì lấy uyển chuyển ứng đối cho qua chuyện, nhưng lại không để người ta bắt chẹt được nàng.

“Ai biết họ là người như thế nào chứ, một người phụ nữ đã có chồng mà lại cùng ba nam nhân đi nghênh ngang trên đường, bên trong nhất định giấu chuyện gì mờ ám!” Một tràng cười nhạo đột nhiên vang lên, mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Trương Thị, đường tẩu của Lăng Ngọc. Không khí nhất thời trầm xuống, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Lăng Ngọc để đợi câu trả lời của nàng.

Nhìn thấy một người phụ nữ quê mua giống mình bỗng nhiên trở thành phu nhân nhà quan, những người có mặt ở đây đều cảm thấy không mấy thoải mái, nhưng họ vẫn nhớ được giờ Trình thiệu Đường đã khác xưa nên không ai dám đắc tội Lăng Ngọc, bây giờ thấy tẩu tử nhà kế bên ra mặt thì ai cũng đợi xem trò vui.

Lăng Ngọc mỉm cười, phủi nhẹ vạt váy và từ tốn nói: “Trong đầu tẩu tử chỉ có những chuyện dơ dáy như nam đạo nữ xương thì nhìn đâu cũng thấy mờ ám. Nhưng tẩu chỉ nên nói những lời này ở chỗ ta thôi đó, nếu để họ nghe được thì chẳng khác nào đang khiêu khích họ, bảo họ tới chém đầu mình đi, để mà lỡ trở thành oan hồn dưới kiếm họ thì tẩu không trách được ai đâu đấy.”

(*)Thành ngữ Hán Việt: Nam đạo nữ xương. Ý nghĩa: Nam trộm cắp, gái bán đi3m, mèo mả gà đồng.

Mặt Trương Thị tái mét, bỗng cảm thấy cái cổ lành lạnh như thể có người cầm đao chĩa vào cổ mình. Nàng ta không không khỏi rùng mình một cái, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, sau đó cúi đầu lủi vào đám đông, rất sợ bị người nào đó chú ý tới.

Lăng Ngọc cũng không định làm gì nàng ta, chắc quan của Trình Thiệu Đường càng cao thì nàng càng không thể làm theo cảm tính như trước, hễ gặp chuyện gì cũng không khỏi nghĩ cho lập trường của chàng nhiều hơn, không muốn để người khác coi thường chàng.

Sau khi dân làng lần lượt rời đi, nàng lại bắt đầu thu dọn nhà cửa.

Căn nhà lâu không có người ở đã phủ một lớp bụi dày, khi nàng dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài, nàng vỗ nhẹ tấm lưng, bấy giờ mới cảm thấy bụng mình đã bắt đầu kêu ùng ục.

Nàng mở hầm đất ra, sau đó mới đến phòng bếp, lấy gạo và trái cây mà Tiêu Hạnh Bình giúp nàng mua để nấu một bữa đơn giản.

Nhân lúc cơm vẫn chưa chín, nàng lại xuống hầm đất, muốn nhìn xem bên trong có còn dưa chua hay những thứ mà Vương để dành không, tiện thể lấy ra làm chút thức ăn.

Nàng mở liền mấy cái vò, nhưng lại phát hiện ra bên trong trống rỗng, không còn sót lại thứ già cả, thấy vậy nàng chán nản day thái dương.

Xem ra trước khi mẹ chồng và Trình Thiệu An lên kinh đã tiêu hủy hết đồ ăn trong nhà.

Nàng vẫn cố chấp tìm thêm một lượt, song, khi mở đến vò cuối cùng bên trong vẫn trống không, cuối cùng nàng bực bội đẩy cái vò một cái, nhìn nó lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại ở một góc.

Trong phút lơ đãng, nàng bỗng phát hiện bên dưới cái vò ban nãy dường như lộ ra thứ gì đó.

Nàng suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra chiếc hòm năm đó tiểu Mục mang tới, trong ấn tượng của nàng Trình Thiệu Đường đã chôn nó trong hầm đất này.

Nàng chần chừ không biết có nên đào ra xem không, xem xem bên trong rốt cuộc giấu thứ gì, mà khiến thái độ của Trình Thiệu Đường ngày đó trở nên kỳ quái như vậy.

Một lát sau, nàng cắn răng, bắt đầu đào đất.

Dù sao Trình Thiệu Đường cũng không ở đây, nàng xem một chút chắc sẽ không sao đâu, cùng lắm là sau khi xem xong nàng chôn nó về chỗ cũ là được.

Cuối cùng, khi chiếc hộp sắp nhìn không ra hình dáng ban đầu xuất hiện trước mắt nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đào nó ra, sau đó phủi sạch bùn đất bám bên trên.

Khi nàng định mở ra nhìn xem thì phát hiện chiếc hộp đã bị khóa lại, nàng có chút nhụt chí.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, nàng đã vất vả đào nó lên, chẳng lẽ đến bước cuối cùng lại muốn từ bỏ sao?

Nghĩ vậy, nàng ngó nghiêng bốn phía rồi quyết định về phòng lấy búa, đập bể ổ khóa.

‘Bang’ một cái, nàng vứt phắt ổ khóa đi và chậm rãi mở chiếc hòm ra.

Khi vàng bạc châu báu bên trong đập vào mắt nàng, nàng kinh ngạc trừng to hai mắt, không dám tin mà đưa tay ra lấy.

Châu báu, mã não, đá quý, vàng thỏi…. mỗi một thứ đều có giá trị xa xỉ, có những thứ nàng thậm chí còn không biết rõ nó là thứ gì, nàng chỉ chỉ biết những đồ trong này đủ để cho nhiều gia đình trong thôn chi tiêu hết kiếp này.


Nàng thầm tặc lưỡi, nằm mơ cũng không ngờ rằng nhà mình lại chôn một kho báu như vậy.

Nàng lục chiếc hòm, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong có bao nhiêu châu báu như vậy, khi lục đến dáy hồm thì ngón tay đột nhiên chạm vào lớp vải mềm mại, nàng không khỏi tò mà mà lôi số trâu báu ra, quả nhiên dưới đáy có một thứ được bọc vải vuông vắn, cầm trên tay thì thấy nó giống như quyển sách.

Nàng mở hết lớp vải này tới lớp vải khác ra, thực sự trông thấy cuốn sổ tay.

Nàng cầm nó lên rồi bất giác nhíu mày.

Một cuốn sổ tay được giấu dưới vô số vàng bạc châu báu, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường, chẳng lẽ những đồ trong chiếc hòm đều được ghi chép chi tiết trong cuốn sổ tay này sao?

Nàng mở đại một trang, cuốn sổ tay tuy rằng đã cũ nhưng chữ viết bên trong vẫn rõ nét, cũng không biết có phải nàng nhận nhầm hay không, nhưng nàng cứ cảm thấy nét chữ này có vẻ quen quen, dường như đã thấy ở đâu đó rồi.

Nàng ngẫm nghĩ thật kĩ rồi không khỏi vỗ gáy.

Đúng rồi, nét chữ này giống của Dương Tố Vấn, nhưng nàng có thể khẳng định rằng thứ này không phải của Dương Tố Vấn.

Nàng lật xem vài trang thì thấy bên trên ghi chép một vài trường hợp bệnh, chẳng hạn như làm thế nào để chữa chứng đau bụng quặn thắt, nàng không am hiểu y thuật nên cũng không cảm thấy hứng thú, nàng lật ngẫu nhiên cho đến khi nhìn thấy một dấu mực lớn được in trên một trang nào đó, dường như có thể hình dung ra sự do dự của chủ nhân bản ghi chép này khi hạ bút.

Sự tò mò của nàng đột nhiên trỗi dậy, không nhịn được mà lập trang sau. Tuy nhiên, sau khi trông thấy dòng chữ ‘hoàng hậu’, ‘tướng phủ’, ‘có thai’ thì nàng như ngừng thở, vô thức đóng bản ghi chép lại.

Nhịp tim của nàng không ngừng tăng tốc, bàn tay nắm bản ghi chép ngày càng chặt, sắc mặt dần trắng bệch.

Đây không phải là bản ghi chép các trường hợp bệnh của đại phu sao?

Không hiểu sao nàng nhớ đến cuốn sổ tay của Dương thái y mà thời gian trước Tề vương vẫn luôn cho người tìm kiếm, trái tim nàng lập tức đập dồn dập hơn.

Nét chữ trong cuốn sổ này rõ ràng giống với nét chữ của Dương Tố Vấn, hay nói theo cách khác, biết đâu chữ của Tố Vấn giống ông ấy, mà nàng nhớ Tố Vấn từng nói rằng từ nhỏ muội ấy đã viết phỏng theo nét chữ của cha.

Trán nàng bất giác rịn mồ hôi, cho nên, rất có thể cuốn sổ tay này là thứ mà Tề vương luôn muốn có được, cũng chính là cuốn sổ tay của Dương thái y của sinh tiền, phụ thân đã qua đời của Tố Vấn.

Nếu sổ này thật sự là cuốn sổ tay của Dương thái y lúc sinh tiền, lại xét đến việc Tề vương quyết tâm lấy được nó thì bên trong ắt phải ghi chép bí mật lớn lao không thể để ai biết nào đó, hơn nữa lúc nãy nàng còn vô tình đọc được những dòng chữ ‘hoàng hậu’, ‘tướng phủ’, ‘hoài thai’, điều này càng khiến nàng chắc chắn hơn.

Bí mật này chắc chắn có liên quan tới hoàng thất và tiên hoàng hậu.

Thậm chí, còn liên quan tới cả người từng là thái tử và tân đế hiện giờ.

Lý trí nói với nàng rằng, nàng nên lập tức trôn thứ này xuống đất, không bao giờ để nó lộ ra ngoài, bởi bất cứ ai nhúng tay vào bí mật hoàng gia chắc chắn sẽ không có hậu quả tốt.

Nhưng về mặt cảm xúc, vừa nghĩ đến đủ thứ chuyện mình gặp phải trong thời gian này chỉ vì một cuốn sổ quái lạ là nàng lại cảm thấy không cam lòng.

Dù chết cũng phải làm một con quỷ biết vì sao mình chết, đâu thể bị người ta bắt một cách mơ hồ, vô tri như thế được.

Ngay sau đó, nàng không còn lưỡng lự nữa, mở cuốn sổ ra lần nữa.

Nàng phớt lờ hàng loạt miêu tả về y lý bên trên, chỉ đọc lũ năm Thiên Hi thứ hai, hoàng hậu được chẩn đoán có mạch hỉ sau vài tháng về nhà mẹ đẻ, tức Canh tướng phủ. Mà lúc đó thái y viện chính Dương Bá Xuyên là người phụ trách chăm sóc cái thai của hoàng hậu.

Cuốn sổ tay viết rất kỹ càng tình hình thai nhi của hoàng hậu, Lăng Ngọc cũng chẳng có hứng thú, tiếp tục lật vài trang sau, đột nhiên nhìn thấy bên trên viết việc thiếu phu nhân tướng phủ hoài thai, nàng lập tức cảm thấy kỳ lạ.

Nếu là những thái y khác viết vậy thì cũng không sao, nhưng Dương thái y là thái y viện chính, lại là người chăm sóc chính cho hoàng hậu, ông ấy cần gì phải nhúng tay vào việc thiếu phu nhân tướng phủ mang thai?

Nàng đọc kĩ hơn những miêu tả về việc mang thai của Canh thiếu phu nhân và phát hiện ra vị thiếu phu nhân này có thai gần như cùng thời điểm với hoàng hậu, lòng nàng bắt đầu dấy lên cảm giác không ổn.

‘Tâm trạng của Nương nương kích động dẫn tới ra nhiều máu, thai nhi trong bụng gặp nguy ….’ Khi đọc đến hàng chữ này, trái tim nàng đánh thịch một cái, lúc đọc được dòng chữ ‘thai nhi tạm thời giữ được’ viết bên dưới nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngẫm nghĩ lại, cái thai này cảu tiên hoàng hậu chẳng phải là tân đế sao? Tân đến sống tốt đến giờ, có thấy được năm đó hoàng hậu thật sự bình an sinh hạ đứa bé trong bụng.

Nàng chỉ đọc qua loa những ghi chép về Canh thiếu phu nhân, biết vị thiếu phu nhân này thai nhi không ổn định, vì trong lòng tích tụ phiền muội nên thai nhi càng lớn thì tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu lại là, trong phần miêu tả của vị Canh thiếu phu nhân này còn có một câu khác là ‘thai nhi ổn định, mạch tượng rất khỏe’, sau đó lại là một chấm mực đen, rồi lại bổ sung thêm một câu đầy sự đấu tranh ‘thường nói y giả phụ mẫu tâm, thế nào là phụ mẫu tâm? Che đậy lời nói dối, thật……’, đằng sau chữ thật không còn gì nữa.

(*) Y giả phụ mẫu tâm: Người hành y có tấm lòng của cha mẹ, đối xử với bệnh nhân như con của mình.

Sắc mặt nàng dần trở nên u ám.

Rất rõ ràng, thai kỳ của Canh thiếu phu nhân không được tốt, thậm chí tình hình còn càng thêm tồi tệ theo từng tháng, nhưng không biết vì sao mà Dương thái y biết rõ tình hình thực tế, nhưng lại giống như đang nói dối ai đó.

Không đúng, tình hình của thai phụ có tốt hay không, dù là người không rành y lý cũng có thể nhìn ra được, vì thế Dương thái y không thể giấu được chuyện này.

Thế nhưng, ông ấy lại nói dối, lừa người khác.

Nàng nghĩ bụng, người này chắc chắn quan tâm đ ến tình hình thai nhi của Canh thiếu phu nhân, nhưng lại không thể đến gặp nàng ấy, cho nên chỉ có thể nghe ngóng tình hình của nàng ấy thông qua Dương thái y.

Người này là huynh trưởng của tiên hoàng hậu, phu quân của Canh thiếu phu nhân sao?

Suy nghĩ này vừa len lói đã bị nàng phủ nhận ngay.

Nàng lật mấy trang sau, nhưng không còn thấy chữ nào khác.

Nàng không từ bỏ, lật cho đến trang cuối cùng, sau đó nhìn thấy dòng chữ viết ‘nương nương sinh nở bình an’, ‘giục sinh’ ‘thai lưu’, ‘băng huyết mà chết’ được viết khá qua quýt.

Mặt nàng cuối cùng cũng biến sắc.

Tiên hoàng hậu sinh nở bình an và việc Canh thiếu phu nhân không thể sinh được con đều nằm trong dự liệu của nàng, dẫu sao hiện giờ tân đế đang sống khỏe mạnh, còn con cái của Canh đại công tử đều là con do kế thất sinh.

Nhưng nàng lại không ngờ rằng vị Canh thiếu phu nhân kia lại thúc đẻ? Sau khi sinh hạ thai lưu thì nàng ấy chết vì bị băng huyết.  

Thiếu phu nhân tướng phủ đang yên đang lành sao lại phải thúc đẻ?

Đầu nàng bây giờ đang rất loạn, không biết vì sao lại nhớ tới lời đồn đại trong dân gian gần đây về việc tân hoàng không phải huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị, càng nghĩ càng khiến nàng đau đầu hơn.

Tân hoàng có phải là huyết thống hoàng gia hay không đã được ghi chép rõ ràng trong cuốn sổ tay của Dương thái y, tiên hoàng hậu đã sinh nở bình an nên tân hoàng chính là đích tử của đế hậu, điều này không cần phải nghi ngờ gì nữa.

Nàng vốn cho rằng những tin đồn kia chỉ là do Tề vương cố ý sai người tung ra, với mục đích là hắt nước bẩn lên người tân đế. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Tề vương thật sự nghĩ như vậy, nếu không hắn sẽ chẳng nóng lòng tìm cuốn sổ tay này, chắc hắn tưởng rằng lấy được cuốn sổ tay này có thể chứng minh tân đế không phải huyết mạch hoàng thất.

Nhưng e rằng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, cuốn sổ tay này vừa khéo có thể chứng minh suy nghĩ của hắn là sai.

Tân đế thực sự là con ruột của Thần Tông hoàng đế và Hiếu Huệ hoàng hậu!

Nhưng, điều suy nhất mà nàng không hiểu được là vì sao Dương thái y lại ghi chép việc mang thai của Canh thiếu phu nhân cùng với tiên hoàng hậu.

Chẳng lẽ….. chẳng lẽ đứa bé trong bụng Canh thiếu phu nhân cũng là con của tiên đế?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến nàng không khỏi rùng minh.

Không phải chứ?
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Story Chương 95: Chi tiết chỉ người trong cuộc mới biết
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...