Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 89: Đâm chết

123@-
Lúc đến chính phòng, nàng nhìn thấy Ánh Liễu đang làm lễ vấn an Tề vương phi, còn Tề vương phi thì đang ngồi thổi trà, điềm nhiên nhìn Ánh Liễu làm lễ với cái bụng bầu đã được mấy tháng một cách khó khăn.

Cảnh tượng này Lăng Ngọc đã nhìn quen, theo lý mà nói thì khi thiếp thất có thai, thường thì chính phòng sẽ cho miễn lễ thăm hỏi mỗi ngày để thể hiện sự rộng lượng và coi trọng con nối dõi của mình, tuy nhiên, Tề vương phi lại là người chuyên quyền độc đoán, rất khắt khe trong lễ nghi giữa thê thiếp.

Lăng Ngọc không biết Ánh Liễu có từng lén phàn nàn với Tề vương về những ấm ức của mình, hoặc Tề vương có từng ra mặt giúp nàng ta hay không, dù sao thì cuối cùng mọi việc vẫn theo ý của Tề vương phi, những quy tắc phải tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ.

“Vương phi.” Nàng tiến lên lãm lễ với Tề vương phi, sau lại phúc thân với Ánh Liễu, sau đó nàng nghe thấy Tề vương phi nhăn mày hỏi: “Từ lúc nào việc đi lấy xiêm y này đến lượt ngươi làm? Chưởng sự đâu?”

Thấy Tề vương phi đã sầm mặt xuống toan sai người đi gọi chưởng sự ma ma, Lăng Ngọc vội nói: “Nương nương hiểu lầm rồi, là nô tỳ cảm thấy nhàn rỗi quá nên tìm thêm việc làm, đây là nô tỳ chủ động giúp đỡ thôi.”

Đây cũng là điều khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, Tề vương phi điều nàng tới bên người, nhưng lại không sắp xếp công việc cho nàng, khiến nàng sinh ra cảm giác không thoải mái khi nàng không phải chủ, không phải khách cũng chẳng phải nô.

Song nàng cũng không phải người sống không biết điều, nàng biết lòng tốt của Tề vương phi, biết nàng ấy không muốn sai sử nàng như hạ nhân thật.

Ánh Liễu thoáng liếc Lăng Ngọc một cái, sau đó rủ mắt xuống, yên lặng ngồi một bên, không dám nói một lời.

Tề vương phi làm sao không biết nàng đang che giấu cho đám hạ nhân kia, lòng nàng bực bội nhưng không tiện phát tác, vì thế chỉ đành chuyển đề tài: “Nghe nói Ngọc nương là người huyện Thanh Hà, thành Trường Lạc và huyện Thanh Hà cách nhau không xa, cũng tính là nửa quê hương của ngươi nhỉ.”

“Nói ra cũng thấy hổ thẹn, tuy nô tỳ là người huyện Thanh Hà, nhưng trước kia chưa từng đến thành Trường Lạc.” Lăng Ngọc khách khí nói. Lúc Tề vương phi nhắc đến ‘huyện Thanh Hà’, Ánh Liễu vô thức nhìn về phía nàng cới ánh mắt kỳ lạ, vẻ mặt đăm chiêu.

Tề vương phi chỉ nói với nàng đôi câu rồi để nàng rời đi, Ánh Liễu thấy thế cũng đứng lên xin lui.

Lăng Ngọc theo sau Ánh Liễu ra cửa, không ngờ nàng ta thả bước ngày càng chậm: “Đến hôm nay ta mới hay, hóa ra phu nhân là người huyện Thanh Hà, bảo sao ta trông mặt phu nhân quen thế.”


Lăng Ngọc nghe ngữ điệu của nàng ta thì dường như nghĩ tới chuyện gì đó, đắn đo một lát rồi nói: “Lẽ nào trắc phi nương nương cũng là người huyện Thanh Hà?”

Ánh Liễu dừng bước, quay người nhìn xoáy vào mắt nàng: “Thì ra đôi phu phụ mà ta gặp trên đường đến huyện Thanh Hà năm đó lại chính là Trình tướng quân và phu nhân, không ngờ ta và phu nhân lại có duyên phận này.”

Lăng Ngọc không ngờ nàng ta vẫn nhớ ra cuộc gặp gỡ tình cờ trên đường năm đó, nhưng nàng vẫn giả vờ không hiểu: “Trên đường đến huyện Thanh Hà năm đó? Trắc phu nương nương muốn nói là năm nào?”

Ánh Liễu thấy nàng không nhận ra mình nên hơi thất vọng, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa, dầu gì dáng vẻ hiện tại của nàng quả thực đã khác xa năm đó, đối phương không nhận ra mình cũng chẳng có gì là lạ, còn bản thân nàng đương nhiên cũng không muốn nhắc đến khoảng thời gian không mấy vui vẻ kia, vì thế nàng cười nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, phu nhân không nhớ ra cũng chẳng có gì lạ.”

Nói xong, nàng ta gật đầu chào nàng, sau đó cầm tay thị nữ đi về phía viện của mình.

Lăng Ngọc dõi theo bóng lưng vẫn mảnh khảnh tựa năm nào dần dần biến mất trước mắt, nàng không khỏi lắc đầu.

Trong thời gian này, nàng cũng biết được chuyện hậu trạch của Tề vương phần nào. Đúng như trong tin đồn, Tề vương không phải hạng háo sắc, trong hậu trạch chỉ có một thê một thiếp, đương nhiên, lúc ở kinh thành hắn có trắc phi thị thiếp nào không thì nàng không rõ.

Hơn nữa, tình hình hiện giờ vẫn chưa ổn định, tân đế bất cứ lúc nào cũng có thể phái binh tới thảo phạt, Tề vương bận đến tối tăm mặt mày, không có cả thời gian tới hậu trạch, đương nhiên không có thời gian hưởng lạc và tìm người mới.

Thành Trường Lạc vốn là đất phong của Tề vương, trước khi bị triệu về kinh thành, Tề vương đã sống ở thành Trường Lạc nhiều năm, dù trước đó Triệu Uân giam lỏng đám huynh đệ Tề vương ở kinh thành, đồng thời phái người đến tiếp quản đất phong của mỗi người nhưng không ai có thể nhổ sạch thế lực mà Tề vương đã gieo trồng trên mảnh đất này trong một sớm một chiều.

Cũng chính vì điều này mà khi Tề vương trốn khỏi kinh thành mới dễ dàng trở về thành Trường Lạc, đồng thời giành lại quyền kiểm soát thành Trường Lạc.

Nghĩ đến tên Hàn vương có khuôn mặt háo sắc kia, mặt nàng đầy vẻ chán ghét.

Đột nhiên, một bàn tay to từ phía sau hòn non bộ vươn ra, chộp lấy cổ tay của nàng, rồi nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng mà đè nàng trên đất, ngay sau đó là cái mồm đầy mùi rượu sáp đến.



Lăng Ngọc cực kỳ hoảng sợ, nàng liều mạng vùng vẫy: “Buông ta ra, buông ta ra!!”

“Không buông, bản vương không buông đấy, nào, để bản vương thơm cái coi!” Dưới ánh trăng, Hàn vương say khướt, sáp vào mặt nàng với gương mặt cười dâm dê.

Lăng Ngọc vừa tức vừa cuống vừa sợ, làm sao nàng có thể ngờ rằng tên Hàn vương gan to tày trời này lại dám lẻn vào hậu viện của Tề vương để c**ng hi3p nữ tử, mắt thấy cái mồm hôi hám kia sắp áp sát lần nữa, nàng vừa đá vừa cào vừa đánh: “Súc sinh, buông ta ra! Súc sinh!!”

Trong lúc giãy giụa, nàng rút trâm vàng cài trên tóc xuống, không thèm nghĩ ngợi mà đâm lên người đối phương, một tiếng hét thảm thiết vang lên, nàng nhân lúc Hàn vương buông lỏng mình ra vội vàng lăn lộn bò ra xa hắn.

“Con đĩ kia, ngươi dám làm bản vương bị thương?!”  Hàn vương ôm cánh tay bị trâm vàng đâm trúng, mặt đằng đằng sát khí, lao lên vài bước tay trái tóm lấy cánh tay của Lăng Ngọc đang định chạy trốn, còn tay phải thì bóp cổ của nàng.

“Ngươi dám làm ta bị thương, Tề vương điện hạ nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!!” Lăng Ngọc kêu lên.

Quả nhiên, Hàn vương lập tức dừng tay lại, nhìn nàng bằng ánh mắt nham hiểm: “Ngươi là người của Triệu Dịch?”

Lăng Ngọc nhân cơ hội này vùng ra khỏi hắn, sau lại nắm chặt cây trâm vàng trong tay, cất giọng quát: “Ta không phải người của Tề vương, nhưng so với người chỉ có thể dựa vào hắn mới sống sót được như ngươi thì giá trị của ta vẫn cao hơn, nếu ngươi dám làm tổn hại ta, phá hỏng sự bố trí của Tề vương điện hạ, cho dù Tề vương điện hạ không làm gì ngươi thì ngươi cũng đường hòng ở lại thành Trường lạc nữa!”

Đối với Tề vương mà nói, sự nương nhờ của Hàn vương hại nhiều hơn lợi. Nhưng nay Tề vương đang lấy tội danh tân hoàng bức chết thứ mẫu, tàn sát huynh đệ, hung bạo tàn độc, coi tính mạng của dân chúng như cỏ rác để khởi binh, cho nên dẫu hắn có bất mãn với Hàn vương đến đâu, cũng không dám xa lánh hắn ta.

Mà Hàn vương và hắn liên danh khởi binh, cũng có thể cho người trong thiên hạ thấy một hình tượng huynh đệ thân thiết. Nhưng hình tượng này rất dễ bị sụp đổ, bởi vì người huynh đệ Hàn vương này của hắn lòng dạ đen tối, c**ng bức ăn nằm với các thứ mẫu khiến cho bệnh tình của tiên hoàng trở nặng sau khi chuyện này truyền tới tai ông, nếu hắn tiếp tục liên thủ với Hàn vương sẽ khó tránh hỏi việc bị hắn liên lụy.

Cho nên Lăng Ngọc có thể khẳng định rằng, Tề vương nhất định sẽ không chào đón Hàn vương, sớm muội cũng có ngày tìm cách dứt bỏ mớ phiền phức này.

Hàn vương nghĩ tới phận ăn nhờ ở đậu, làm gì cũng bị người ta kiềm chế của mình hiện giờ thì bất giác siết chặt nắm đấm, đôi mắt càng thêm hung ác.


Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!

Lăng Ngọc thấy hắn đang mải suy nghĩ thì nhẹ nhàng lùi từng chút một, sau khi đã lùi được một khoảng nhất định, nàng quay phắt người chạy như bay.

Ngay sau đó, Hàn vương cũng phản ứng lại, hắn cười lạnh và nói: “Dù ngươi có là người của Triệu Dịch thì hôm nay bản vương cũng phải chơi cho bằng được, xem tên Triệu Dịch kia dám làm gì bản vương!!”

Sau khi buông lời hung hãn này, hắn lập tức sải bước đuổi theo Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc nghe được tiếng động sau lưng, sợ đến nỗi cắm đầu mà chạy, nhưng nàng vẫn bị Hàn vương bắt được cách cổng nguyệt mấy trượng.

“Bản vương muốn xem xem, Triệu Dịch sẽ vì ngươi mà làm gì bất lợi với bản vương!” Hàn vương buông lời độc địa, vương tay toan xé xiêm y trên người nàng.

Lăng Ngọc vừa đá vừa đánh, trâm vàng trong tay thoắt cái quẹt mấy vết rỉ máu trên cánh tay của Hàn vương, nhưng điều này lại khiến Hàn vương càng thô bạo hơn, hắn vươn tay giật lấy chiếc trâm vàng một cách hung hãn.

“Con đ ĩ này! Bản vương sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”

‘Xoẹt’ một cái, cổ tay áo bên phải của Lăng Ngọc bị hắn xé toạc, trâm vàng cũng bị đối phương đoạt mất, đồng thời cổ cũng bị hắn bóp nghẹn.

“Buông, buông ra….” Nàng ra sức giãy giụa, nhưng hô hấp lại càng ngày càng khó khăn, bàn tay trên cổ nàng ngày càng siết chặt, còn sự vùng vẫy của nàng cũng bất giấc chậm lại.

Một tiếng ‘Choang’ vang lên, bàn tay trên cổ đột nhiên buông lỏng, nàng ho khan dữ dỗi, đồng thời hít thở dồn dập.

“Tẩu tử, tẩu tử, tẩu không sao chứ?!” Nàng cảm nhận được có người đang không ngừng gọi mình, nàng thở gấp, hai mắt nhòe đi không biết vì nước mắt hay mồ hôi, nàng nhìn xuyên qua làn hơi nước và bắt gặp khuôn mặt nôn nóng của Đường Tấn Nguyên.

Nàng đang lau mặt loạn xọa thì trông thấy Hàn vương nằm bất tỉnh trên đất, mặt nàng lập tức bừng bừng sát khí, ‘roẹt’ một cái, nàng rút thanh kiếm giắt bên eo Đường Tấn Nguyên ra, sau đó không chút do dự mà đâm mạnh vào ngực Hàn vương trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Tấn Nguyên.

“Không được…….” Đường Tấn Nguyên không kịp ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn Hàn vương bị đâm, toi đời trong nháy mắt.

“Tẩu tử, tẩu!” Mặt mày Đường Tấn Nguyên đại biến, lao tới đoạt lại kiếm của mình, vẫn âm ủ hi vọng mà đi dò hơi thở của Hàn vương, cuối cùng xác định được hắn thật sự đã chết.

“Tẩu tử, chúng ta gây ra họa lớn rồi!!”

Lăng Ngọc vì nhất thời căm phẫn mà giết người, lúc đầu cả người còn hơi ngơ ngẩn, nhưng khi nàng bình tĩnh lại, chỉ cười gằn và nói: “Đệ không cần sợ, người là ta giết, nhất định sẽ không làm liên lụy đệ.”

Trong thời gian ở phủ Tề vương, nàng đã được nghe nói về chuyện nhiều thị nữ trong phủ bị thứ súc sinh Hàn vương hãm hiếp, nhưng mọi người đều kiêng dè thân phận của hắn nên không dám bàn tán, nay nàng cũng chẳng cảm thấy tội lỗi khi khiến hắn chết trên tay mình.

Đường Tấn Nguyên trầm mặc một lát, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, ngay sau đó hắn chẳng nói câu nào mà cõng thi thể của Hàn vương lên.

Lăng Ngọc khó hiểu, song vẫn bước vội theo hắn rồi lại nghe thấy đối phương khẽ căn dặn: “Tẩu tử, xóa sạch dấu vết ở đây đi.”

Nàng giật mình, nhanh chóng hiểu ra dự địch của hắn, vì thế nàng vội vàng vòng về, lau sạch toàn bộ dấu vết rồi mới vội vã đuổi theo Đường Tấn Nguyên.

Tiếng vật nặng rơi xuống nước ‘tõm’ một cái, Lăng Ngọc nhìn Đường Tấn Nguyên phủi những nếp nhăn trên quần áo, thấp giọng nói: “Hồ này thông với sông Trường Lạc, nếu thi thể trôi theo dòng nước sẽ rơi xuống sông Trường Lạc. Tẩu tử, tẩu phải nhớ rõ, hôm nay tẩu và ta đều không gặp Hàn vương.”

Lăng Ngọc cắn mạnh cánh môi, gật đầu nguầy nguậy: “Vì sao đệ muốn giúp ta? Chuyện này vốn không liên quan tới đệ, đệ chỉ cần trói ta giao cho Tề vương…….. Giờ như này….. ngộ nhỡ sự tình, ngay cả đệ cũng không chạy thoát được đâu.”

Đường Tấn Nguyên hắng giọng nói: “Trong đám huynh đệ tiêu cục từng sống chết có nhau ngày đó, nay chỉ còn đệ và Trình đại ca là may mắn sống sót, mà tẩu lại là thê tử của huynh ấy……. Nếu ngày đó không phải đệ không lên kế hoạch kỹ càng, cũng sẽ không làm tẩu rơi vào hiểm cảnh này.”

“Thế nhưng, đệ cũng đã phải chịu liên lụy vì lén thả ta ra, nói thế nào cũng là ta làm liên lụy đệ.” Lăng Ngọc cười khổ.
Giết hay lắm chị tui
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Story Chương 89: Đâm chết
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...