Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 68: Khảo nghiệm
233@-Đúng, xét cho cùng vẫn là vì chàng không đủ lớn mạnh, không thể cho thê tử dũng khí từ chối quyền quý.
“Tạ điện hạ nhắc nhở, thuộc hạ đã hiểu.” Chàng quỳ xuống, cung kính làm lễ với Triệu Uân.
Triệu Uân xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, nhìn chàng chăm chú hồi lâu, bấy giờ mới cất tiếng nói: “Gần đây nhiều toán dân phỉ ở quận Tây Nam đang câu kết với thế lực ở bên cương, trước đó Trấn Ninh hầu từng dẫn quân đi dẹp loạn, nhưng sau lại bị hoãn lại. Tuy giờ phụ hoàng không màng chính sự, nhưng nếu Trấn Ninh hầu nhắc lại chuyện này, chưa chắc người đã không cho phép, Cô mong rằng đến lúc đó ngươi cũng có thể đi theo.”
(*) Dân phỉ: Là người dân địa phương làm thổ phỉ. khác với thổ phỉ ở chỗ, thổ phỉ có thể là toán cướp từ vùng khác tới.
“Nếu như lần này ngươi có thể lập được công lớn, Cô tự có cách nâng chức quan của ngươi lên, đến lúc đó ngươi cũng có tư cách tự mình dẫn binh đi dẹp loạn bốn phương, nếu ngươi tích lũy đủ thành tựu nhỏ, ắt sẽ đạt được công trạng lớn.”
“Hiện giờ thiên hạ đang rối ren, song đó cũng là cơ hội tốt để ngươi thể hiện khả năng quyền cước của mình, ngươi cần hiểu rằng thời gian không chờ một ai, còn cơ hội là thứ vừa buông lỏng đã rơi mất.”
“Thuộc hạ xin khắc ghi lời dạy bảo của điện hạ trong lòng!” Mặt Trình Thiệu Đường đầy vẻ kiên nghị, trầm giọng đáp.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi!”
Sau khi dõi theo bóng lưng rời đi của Trình Thiệu Đường, Chử Lương ngẫm nghĩ một lát, vẫn không nhịn được mà khẽ nói: “Điện hạ nghiêm khắc thúc giục Trình huynh đệ như thế, tuy có thể khiến hắn nhanh chóng trưởng thành, song, người này dẫu có trung hậu, nhưng hắn thực sự là một mãnh hổ đang ngủ say, điện hạ không sợ đánh thức hắn rồi, sau này dưỡng hổ di hoạn sao?”
(*) Dưỡng hổ di hoạn: xuất phát từ Sử ký, sau trở thành một câu thành ngữ ‘Nuôi cọp để mối lo’, dùng để cảnh tỉnh cách làm của một số người. Ngụ ý: (Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.
Triệu Uân thờ ơ phẩy nhẹ góc áo: “Cô không sợ, nếu hắn là mãnh hổ, Cô chính là Võ Tòng đánh hổ.”
“Cô đã nâng đỡ hắn như thế mà hắn còn dám ăn ở hai lòng, Cô ắt có cách đánh hắn về với cát bụi. Hiện giờ ai ai cũng nhắm vào quyền thế trong tay Trấn Ninh hầu, nếu giờ không nhắc nhở hắn thì quả thực rất khó để hắn có thể bộc lộ hết tài năng của mình, chỉ cần hắn mềm lòng một chút cũng có thể bị người ta đánh bại trong chớp mắt, thế thành ra lại phí hết tâm huyết của Cô!”
Chử Lương suy ngẫm một lát thì vỡ lẽ mọi việc, vì thế không nói thêm gì nữa.
Lúc Trình Thiệu Đường về phòng, đúng lúc Lăng Ngọc vừa uống thuốc mà Dương Tố Vấn đã chuẩn bị cho nàng xong, thấy chàng đi vào, nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Sắc trời đã tối, chúng ta cũng nên về thôi, đi lâu không về như thế, cha mẹ và bé Đá kiểu gì cũng sốt ruột.”
Dương Tố Vấn cầm bát thuốc trông không đi ra, tinh tế khép cửa vào.
Trình Thiệu Đường im lặng ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Lăng Ngọc cảm thấy bất an trước ánh mắt của chàng, nàng cố gắng nhớ lại, nhưng không hề phát hiện trên người có gì bất thường, lại nhớ tới những lời Dương Tố Vấn nói ban nãy, biết rằng Trình Thiệu Đường
đã kịp thời cứu mình, cho nên nàng mới không bị thương tổn gì, bấy giờ mới cảm thấy yên lòng hơn.
“Chàng nhìn thiếp như thế làm gì?” Nàng sờ mặt, khó hiểu hỏi.
“Không có gì, chúng ta về thôi.” Trình Thiệu Đường xoa nhẹ cái trán của nàng, giúp nàng khép lại vạt áo, vén tóc mai cho nàng, sau lại ngồi xổm xuống nâng chân nàng lên, định tự tay đi giày cho nàng, Lăng Ngọc giật mình toan co chân về, nhưng chàng nắm quá chặt, nàng rút mấy cái mà không được, chỉ đành la lên: “Chàng làm gì thế? Mau buông thiếp ra!”
“Đi giày.” Trình Thiệu Đường đánh một cách đơn giản, sau đó cầm một chiếc giày được thêu đẹp đẽ lên, muốn xỏ vào chân nàng.
Thấy đúng như mình nghĩ, Lăng Ngọc đỏ bừng mặt, ra sức giãy giụa: “Có phải thiếp không động đậy được đâu, thiếp tự đi được mà.”
Trình Thiệu Đường không thèm để ý đến nàng, cố chấp tự tay đi tất cho nàng.
Lăng Ngọc vùng vẫy thêm mấy cái rồi cũng thuận theo ý chàng.
Dù sao cũng không có người thấy, cứ coi như thú vui khuê phòng đi. Hơn nữa, được chồng phụ vụ như vậy cũng rất thú vị.
Nàng bất giác cong khóe môi, hai chòng mắt sáng lấp lánh.
Trình Thiệu Đường vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt sáng ngời của nàng, hắn giật mình, chợt khẽ cười, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áo, tâm trạng nặng nề vừa rồi đều bị quét sạch.
Bỗng nhiên, chàng rướn người ra, thơm một cái lên mặt nàng, khi nàng vẫn đang trong cơn ngỡ ngàng thì sải bước ra cửa, đi được vài bước lại dừng lại, quay người vẫy tay với nàng: “Sao còn không qua đây? Phải về rồi!”
“Hả, vâng, vâng!” Lăng Ngọc hoàn hồn, vội vàng chạy về phía chàng, trước khi bừng tỉnh, nàng đã chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn ấm áp ấy.
Đối diện với bộ dạng che miệng cười khúc khích của Dương Tố Vấn, nàng đỏ bừng cả mặt, định vùng mạnh tay ra để thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình kia, nhưng Trình Thiệu Đường càng nắm chặt tay nàng hơn.
“Chàng làm gì thế? Tố Vấn thấy hết rồi kìa.” Nàng lí nhí nói.
“Thấy thì thấy chứ sao, việc gì phải ngại.” Nào ngờ nam nhân xưa nay chín chắn trước mặt người khác lại không cho là đúng, khăng khăng dắt nàng ra cửa, rồi tự tay đỡ nàng lên xe ngựa.
Sau khi Dương Tố Vấn giẫm lên ghế vuông lên xe, Trình Thiệu Đường mới buông màn xe xuống, nhìn chòng chọc vào Tống Siêu, người không biết đã xuất hiện ở con phố đối diện tự lúc nào.
Bỗng dưng, chàng sải bước tới trước mặt Tống Siêu, vung tay giáng quả đấm thật mạnh lên người hắn.
Tống Siêu cắn chặt răng, mặc cho hàng loạt nắm đấm rơi xuống người mình, khóe miệng rớm máu, nhưng thủy chung không rên lên một tiếng, cũng như không hề đánh trả.
Trình Thiệu Đường giáng một quyền thật mạnh lên ngực hắn, hắn rên lên một tiếng, không chịu được nữa mà ngã ngửa ra đất.
“Đủ rồi, huynh định đánh chết huynh ấy ư?!!” Đường Tấn Nguyên cuối cùng cũng không thể nhìn được nữa, lao ra giữ chặt lấy tay của Trình Thiệu Đường, không cho chàng đánh tiếp nữa.
Trình Thiệu Đường hất mạnh tay hắn ra, không nói một lời quay đầu đi thẳng về phía Lăng Ngọc đang vén rèm xe nhìn về này, sau đó cầm lấy dây cương từ tay phu xe, quất mạnh lên thân ngựa, đánh xe rời đi.
Sắc mặt Đường Tấn Nguyên nặng nề, sau đó nhìn Tống Siêu quệt qua vệt máu trên khóe miệng, cuối cùng cất tiếng thở dài, tự tay dìu Tống Siêu lên: “Tống đại ca, huynh đừng trách huynh ấy, tuy lần này tẩu tử không sao, nhưng chung quy là bị huynh liên lụy.”
Ngừng một lát, hắn lại cười khổ, nói: “Có lẽ trong lòng Trình đại ca, tẩu tử vì huynh ấy mà bị liên lụy, làm sao huynh ấy có thể thoải mái được.”
“Ta hiểu, lần này quả thực là lỗi của ta!” Ánh mắt Tống Siêu sâu thẳm.
“Có lẽ chúng ta phải giấu điện hạ chuyện này, nếu để điện hạ biết chuyện giữa huynh và Tử Yên, e rằng sẽ nổi lên một trận phong ba vô nghĩa.” Đường Tấn Nguyên cau mày nói.
Lần này Trình đại ca có thể cứu được người có lẽ là nhờ vào thế lực của thái tử, với tính cách của Trình đại ca, huynh ấy ắt sẽ giấu nhẹm chuyện này, sẽ không để tẩu tử phải chịu bất kì lời gièm pha chỉ trỏ nào, vì thế, trong cung hiện giờ mới gió yên sóng lặng như thế.
Những điều Đường Tấn Nguyên nghĩ ra, Tống Siêu cũng có thể nghĩ được. Huống chi, lần này hắn bị người ta mưu hại, vẫn còn muốn trả thù, nếu như để Tề vương biết quan hệ của hắn và Tử Yên, nhất định sẽ không cho hắn vào cung nữa, thế thì hắn báo thù kiểu gì?
Có thù không báo không phải quân tử, dẫu Tống Siêu hắn chẳng phải hạng quân tử, nhưng cũng sẽ không nhịn cho qua chuyện này!
Trong cung thái cực, Tử Yên tái mét mặt mày nhìn những vết xanh vết đỏ trên người mình, nàng không phải nữ tử ngây thơ không hiểu sự đời, đương nhiên biết những vết này từ đâu mà ra, lại nhìn đám cung nữ phía sau Lục nhi, mặt ai nấy đều không giấu được vẻ vui mừng, quỳ trên đất chúc mừng nàng. Nàng véo mạnh lên chân mình một cái, nhờ thế mới dằn xuống được sự kích động muốn hét lên.
Ngày đó, khi nàng đồng ý lời đề nghị của Lỗ vương, chẳng phải nàng đã nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như này rồi sao? Hiện tại sự việc thật sự đã xảy ra, nàng nên nhẹ nhàng thở ra vì không còn cần phải nơm nớp lo sợ mới đúng.
“Chuẩn bị nước nóng đi, ta muốn tắm gội thay đồ.” Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, kéo áo khoác choàng lên người, lạnh lùng phân phó.
Lục nhi lập tức tiến lên đỡ nàng, nàng định đẩy nàng ta ra, nhưng lại phát hiện ra toàn thân mình bủn rủn vô lực, chỉ đành lạnh mặt để đối phương dìu mình vào phòng tắm.
Khi nước nóng đã xua đi cơn đau nhức mệt mỏi trên người, nàng cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngặt nỗi ký ức chỉ dừng ở cảnh tượng nàng nhốt Tống Siêu và Lăng Ngọc vào một căn phòng.
Nàng xoa nhẹ cái gáy, nơi đó vẫn thoáng cảm giác đau đớn.
Là ai? Rốt cuộc kẻ nào đã đánh lén mình? Thái tử? Hàn vương, hay là chính bệ hạ? Những kẻ Lỗ vương phái tới đâu? Chẳng lẽ chứng cứ để mặc mình bị người ta đánh úp sao? Còn cả Lục nhi………
“Đêm qua ngươi ở đâu?” Nàng bỗng hỏi Lục nhi đãng hầu hạ nàng tắm rửa.
Lục nhi sớm đã biết nàng ta sẽ hỏi mình, tay vẫn không ngừng lại, mặt thản nhiên nói: “Không phải hôm qua cô nương bảo nô tỳ lui ra sao? Nô tỳ vẫn luôn ở trong phòng. Về sau bệ hạ giá lâm, nô tỳ sợ ngài ấy sinh nghi nên mới lừa ngài ấy rằng cô nương đang ở trong phòng chép kinh, nào ngờ bệ hạ vẫn cố chấp vào tìm cô nương, nô tỳ thấy ngài vào phòng, cũng không gọi người nên không dám tiến vào.”
Tử Yên lại nhéo lên đùi mình, run rẩy chất vấn: “Ngươi thấy ngài ấy vào lâu không ra, sao không vào xem có chuyện gì?”
“Bệ hạ không truyền triệu, nô tỳ làm sao dám vào chứ? huống chi, lúc đó bệ hạ đang sủng hạnh cô nương, nếu nô tỳ đột nhiên xông vào, há chẳng phải…”
“Cút! Ngươi cút ngay cho ta!” Nghe thấy hai từ ‘sủng hạnh’, Tử Yên tát thật mạnh lên mặt nước, làm bọt nước văng tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt làm cả người Lục nhi ướt sũng, nàng ta không dám nói nhiều, hớt hải lùi xuống.
Bước ra khỏi cửa, nàng cúi đầu để che đi vẻ chế giễu nơi khóe miệng.
Giả vờ thuần khiết làm cái gì, ngày đó chịu tiến cung, chẳng phải là để hầu hạ bên cạnh hoàng thượng sao? Thời gian qua cứ quyến rũ bệ hạ như thế, chẳng phải là vì ngày này ư?
Trong bữa tiệc mừng công, Tử Yên đi theo sau Thiên Hi đế, ăn mặc như phi tần trong cung, bấy giờ trong lòng các quần thần đều ngầm hiểu.
Tiên cô gì chứ, chắc là phụ nhân mỹ mạo mà bệ hạ không biết nhìn trúng ở đâu, mượn danh nghĩa này để vào cung, giả làm người tu đạo một đoạn thời gian, nay cuối cùng cũng kéo lưới, để lộ bộ mặt thật.
Trước những ánh mắt khinh miệt, thèm thuồng, chán ghét, và đố kị của những người xung quanh, Tử Yên vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, thong thả đi sau Thiên Hi đế như thường lệ, sau đó ngồi vào vị trí gần ông ta nhất.
Thục phi vốn định ngồi xuống vị trí đó chân bỗng hẫng một nhịp, đang định lên tiếng thì Thiên Hi đế đã vui vẻ tuyên bố với mọi người: “Từ giờ khắc này Huyền Nguyệt tiên cô sẽ trở thành Nguyệt quý phi của trẫm!”
Quý phi? Sắc mặt Thục phi đại biến, lại thấy mọi người xung quanh đã quỳ gối thỉnh an Nguyệt quý phi, bà ta chỉ đành khom gối làm lễ.
Trấn Ninh hầu chau mày, nhưng không nói gì.
Trình Thiệu Đường ngồi ở phía xa ngước mắt nhìn qua Nguyệt quý phi lúc này đang nhìn bễ nghễ nhìn mọi người, chàng lập tức rủ mắt xuống, nghiêm túc thưởng thức các món ngon trên bàn.
Lỗ vương mặt đen như than, không dám tin vào mắt mình.
Con đỉ này vậy mà dám giấu mình dụ dỗ phụ hoàng phong nàng ta làm quý phi?!
Để đưa người đến cạnh Thiên Hi đế, hắn đương nhiên cũng có ý định để Tử Yên quyến rũ Thiên Hi đế, nhưng tiền đề của tất cả những chuyện này là mọi việc làm hành động của Tử Yên không được tách khỏi sự kiểm soát của hắn.
Nàng ta có thể có danh phận, thậm chí có thể làm một quý phi cao quý, nhưng không được phép giấu hắn mà tự ý hành động.
Hiện tại chỉ là giấu hắn làm quý phi, sau này thì sao? Có phải cũng muốn giấu hắn hoài thai long tự? Sau khi sinh nhi tử rồi, lại tìm đủ mọi cách để giúp con mình leo lên hoàng vị?
Vừa nghĩ đến loại khả năng này, trong mắt hắn lộ ra sát ý.
Triệu Uân vỗ nhẹ chén rượu trên tay, không bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt hắn, thấy thế sung sướng nhếch khóe môi, chỉ đợi quân cờ tiếp theo hạ xuống, tuy hai người này tạm thời không thể trở mặt, nhưng e là cũng sẽ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Đây vốn là tiệc chiêu đãi các tướng sĩ, nhưng Thiên Hi đế lại công bố ‘hỉ sự’ của mình trước, sắc phong Huyền Nguyệt tiên cô làm quý phi, trong lòng các quần thần đều cảm thấy vi diệu, nhưng thấy Trấn Ninh hầu không nói năng gì, nên cũng không ai dám ý kiến.
May mà Thiên Hi đế vẫn nhớ mục đích của bữa tiệc hôm nay là chúc mừng các tướng sĩ có công, còn Trình Thiệu Đường cũng chính thức nhận ý chỉ, được thăng làm lục phẩm Chiêu Vũ hiệu úy.
Tử Yên bình tĩnh ngồi một chỗ, ngó lơ bầu không khí vui mừng trong điện lớn, chỉ khi nàng lơ đãng bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Tống Siêu thì đôi đồng tử mới co lại, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục lại như thường.
Hận đi, hận cũng tốt, hận thì sao chứ? Hiện giờ nàng đã là quý phi nương nương dưới một người trên vạn người, hắn có hận đến đâu đi chăng nữa, thì có thể làm gì được mình chứ?
Giờ đây nàng không còn là thanh quan suốt ngày cần hắn phải chăm sóc nữa, nàng đã trở thành Nguyệt quý phi, có được sự sủng ái của vua một nước, không còn ai dám coi khinh nàng nữa!
(*)Thanh quan: nữ tử chốn lầu xanh nhưng bán nghệ không bán thân.
Khi yến tiệc gần kết thúc, nàng tìm đại một lí do để xin về cung thái cực trước, Thiên Hi đế thấy mặt nàng mệt mỏi, nhớ đến hôm qua mình không biết tiết chế, nên không khỏi cảm thấy xót xa, vội vàng dặn cung nữ hầu hạ nương nương về cung.
Về đến cung thái cực, nàng cho mọi người lui xuống hết, một mình chậm rãi đi lại trong cung dưới ánh trăng thanh mát, chợt nghe thấy phía sau hòn non bộ trước mặt vang lên tiếng nói khe khẽ.
Nàng nhíu mày, đang định cất tiếng hỏi thì lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, nên đành nhịn xuống.
“……. Ngươi về báo với điện hạ là kế hoạch rất thành công, Tử Yên cô nương không hề nghi ngờ điện hạ, chắc nàng ấy cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải thái tử thì tức là Hàn vương làm, thậm chí là cả Tề vương. Yên tâm đi! Nay nàng ấy tuy là quý phi nương nương được bệ hạ vô cùng sủng ái nhưng lại không hề có căn cơ, ngoài việc phụ thuộc vào phủ Tề vương thì không còn cách nào khác.”
Cơ thể nàng run lên, lúc nhìn thấy bóng đen từ sau núi giả đi ra, nàng vội vàng tránh sang một bên, để bóng dáng của mình hòa vào màn đêm.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Lục nhi cũng đi từ đó đi ra, nàng ta ngó nghiêng bốn phía, sau đó điềm nhiên như không vén tóc mái, sải bước vào điện.
Hóa ra là Lỗ vương……Chả trách, chả trách rõ ràng bên cạnh nàng có người biết võ công bảo vệ, nhưng vẫn bị người ta đánh lén sau lưng, sau đó nàng bị dâng lên giường thị tẩm, chính thức trở thành một thành viên trong hậu cung!
Xem ra Lỗ vương không cần ‘Huyền Nguyệt tiên cô’, mà là cần một con rối giúp hắn khống chế hậu cung, điều khiển bệ hạ, bởi làm sao một ‘tiên cô’ có thể làm được những chuyện này, nhưng một quý phi nương nương lại có thể danh chính ngôn thuận làm tất cả điều đó!
Chắc chẳng bao lâu nữa, Lỗ vương sẽ tìm cách để mình uống thuốc tuyệt tự lúc nào không hay.
Nàng siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy oán hận ngút trời.
Lúc đầu đồng ý kế hoạch của Lỗ vương, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ phải lấy thân hầu người, nhưng đến lúc vào cung rồi mới phát hiện ra, Thiên Hi đế đối xử rất lễ độ với ‘người tu đạo’, dần dà nàng cũng buông lỏng gánh nặng, thậm chí còn cảm thấy mình như thể được tái sinh trước sự sủng ai và lễ độ của Thiên Hi đế.
Nàng không phải nữ tử xuất thân thanh lâu, không bị người ta vứt bỏ vì thân phận thấp hèn, ngay cả những phi tần xuất thân thế gia cũng phải khách sáo khi ở trước mặt nàng, vì để gặp hoàng đế một lần mà bọn họ tìm đủ mọi cách, mỗi ngày đều chủ động tới tìm mình.
Còn vị hoàng đế mà tất cả mọi người muốn lấy lòng, chỉ dịu dàng và ân cần trước mặt mình.
Những hết thảy những điều này đã chấm dứt vào đêm qua khi nàng ‘thị tẩm’ hoàng đế, khiến nàng từ mộng ảo trở về hiện thực trong nhát mắt.
Cho dù nàng ở đâu, trèo cao đến đâu đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ chỉ là nữ tử bán tiếng cười mà mọi người có thể coi thường ở lầu Bách Hoa.
***
Triệu Uân đốt thư mật trong tay, tiện tay vứt vào chậu than gần đấy.
Triệu Phủ định mượn sức của đám phụ nhân trong cung để chèn ép mình ư? Vậy thì để hắn gieo nhân nào gặp quả nấy đi! Ông trời quả nhiên đứng về phía mình, không ngờ lại để hắn biết được người mà Tề vương đưa vào cung có quan hệ với tiên cô trong cung thái cự kia, đây đúng là một món quà tuyệt vời từ trời cao, nếu hắn không tận dụng nó, há chẳng phải phụ lòng trời xanh sao?
Nếu nữ nhân này có thể kéo Triệu Phủ và Triệu Dịch xuống vũng bùn cùng một lúc thì càng tốt, nhìn từ những việc mà nàng ta đã làm trước đó có thể thấy rằng nàng ta là rất tàn nhẫn, vì vậy hắn chỉ cần yên lặng chờ xem kịch hay là được.
Nói đi cũng phải nói lại, lòng đố kị của nữ nhân quả nhiên đáng gờm, khi đã nguội lòng thì không thua gì những nam nhân đã nhìn quen sống chết và giết chóc.
Thật sự không thể khinh thường!
“Cái đồ thích gây sự!” Lăng Ngọc tức giận giơ tay làm tư thế đánh, Dương Tố Vấn cười khúc khích trốn sau lưng Châu Thị.
Châu Thị vội vàng vươn tay ra bảo vệ con dâu, quở con gái: “Được rồi được rồi, chỉ đùa giỡn tí thôi, không được động tay động chân đâu đấy.”
“Con dâu đã qua gả vào đâu mà mẹ đã bảo vệ rồi, nếu nàng gả vào thật, sợ rằng con còn chẳng có chút địa vị nào trong lòng mẹ.” Lăng Ngọc giả bộ ấm ức.
Châu Thị dở khóc dở cười, tức giận nhéo nàng một cái: “Chỉ được cái lắm lời!”
Trình Thiệu Đường mỉm cười nhìn mấy người cười đùa, sau lại nghe thấy Lăng tú tài hỏi: “Con đã gửi thư báo cho gia mẫu chưa?”
“Con đã gửi rồi, chắc bây giờ cũng đang trên đường đến huyện Thanh Hà rồi.”
“Vậy thì tốt, một mình gia mẫu vất vả nuôi hai huynh đệ các con, nay con khó khắn lắm mới cất đầu dậy, mẹ quý nhờ con, cũng coi như bà ấy đã khổ tận cam lai.” Lăng tú tài hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Còn bao lâu nữa thì con lên đường?”
“Hầu gia định mười sáu tháng sau ạ.”
Lăng tú tài bấm ngón tay: “Vậy là chẳng còn được mấy ngày nữa.”
“Lần này con xuất binh, lại phải làm phiền cha lo liệu mọi chuyện trong nhà ạ.”
Lăng tú tài gật đầu, chợt cau mày nói: “Dân phỉ ở quận Tây Nam sớm đã loạn như nồi cháo, làm sao còn phân biệt được đâu là dân đâu là phỉ? Có lẽ nhà nào cũng có phỉ, trong phỉ có dân. Dẫu có bọn phỉ tội đáng muôn chết, song cũng có những kẻ có thể tha thứ, tội không đáng chết.”
Làm sao Trình Thiệu Đường lại không biết đạo lí này.
Dựa theo cách làm của triều đại Võ Tống trước đây, có lẽ họ sẽ coi tất cả là phỉ rồi giết sạch, thậm chí là hiện giờ, chàng tin rằng cũng có rất nhiều tướng sĩ định làm như vậy.
Trong trận chiến này, nếu người nào đủ tàn nhẫn thì không cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp sạch là xong.
Thái tử bảo mình phải đi theo bằng mọi giá, có phải cũng vì điều này không? Nói cách khác, hay đây là một khảo nghiệm khác dành cho chàng?
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
“Tạ điện hạ nhắc nhở, thuộc hạ đã hiểu.” Chàng quỳ xuống, cung kính làm lễ với Triệu Uân.
Triệu Uân xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, nhìn chàng chăm chú hồi lâu, bấy giờ mới cất tiếng nói: “Gần đây nhiều toán dân phỉ ở quận Tây Nam đang câu kết với thế lực ở bên cương, trước đó Trấn Ninh hầu từng dẫn quân đi dẹp loạn, nhưng sau lại bị hoãn lại. Tuy giờ phụ hoàng không màng chính sự, nhưng nếu Trấn Ninh hầu nhắc lại chuyện này, chưa chắc người đã không cho phép, Cô mong rằng đến lúc đó ngươi cũng có thể đi theo.”
(*) Dân phỉ: Là người dân địa phương làm thổ phỉ. khác với thổ phỉ ở chỗ, thổ phỉ có thể là toán cướp từ vùng khác tới.
“Nếu như lần này ngươi có thể lập được công lớn, Cô tự có cách nâng chức quan của ngươi lên, đến lúc đó ngươi cũng có tư cách tự mình dẫn binh đi dẹp loạn bốn phương, nếu ngươi tích lũy đủ thành tựu nhỏ, ắt sẽ đạt được công trạng lớn.”
“Hiện giờ thiên hạ đang rối ren, song đó cũng là cơ hội tốt để ngươi thể hiện khả năng quyền cước của mình, ngươi cần hiểu rằng thời gian không chờ một ai, còn cơ hội là thứ vừa buông lỏng đã rơi mất.”
“Thuộc hạ xin khắc ghi lời dạy bảo của điện hạ trong lòng!” Mặt Trình Thiệu Đường đầy vẻ kiên nghị, trầm giọng đáp.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi!”
Sau khi dõi theo bóng lưng rời đi của Trình Thiệu Đường, Chử Lương ngẫm nghĩ một lát, vẫn không nhịn được mà khẽ nói: “Điện hạ nghiêm khắc thúc giục Trình huynh đệ như thế, tuy có thể khiến hắn nhanh chóng trưởng thành, song, người này dẫu có trung hậu, nhưng hắn thực sự là một mãnh hổ đang ngủ say, điện hạ không sợ đánh thức hắn rồi, sau này dưỡng hổ di hoạn sao?”
(*) Dưỡng hổ di hoạn: xuất phát từ Sử ký, sau trở thành một câu thành ngữ ‘Nuôi cọp để mối lo’, dùng để cảnh tỉnh cách làm của một số người. Ngụ ý: (Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.
Triệu Uân thờ ơ phẩy nhẹ góc áo: “Cô không sợ, nếu hắn là mãnh hổ, Cô chính là Võ Tòng đánh hổ.”
“Cô đã nâng đỡ hắn như thế mà hắn còn dám ăn ở hai lòng, Cô ắt có cách đánh hắn về với cát bụi. Hiện giờ ai ai cũng nhắm vào quyền thế trong tay Trấn Ninh hầu, nếu giờ không nhắc nhở hắn thì quả thực rất khó để hắn có thể bộc lộ hết tài năng của mình, chỉ cần hắn mềm lòng một chút cũng có thể bị người ta đánh bại trong chớp mắt, thế thành ra lại phí hết tâm huyết của Cô!”
Chử Lương suy ngẫm một lát thì vỡ lẽ mọi việc, vì thế không nói thêm gì nữa.
Lúc Trình Thiệu Đường về phòng, đúng lúc Lăng Ngọc vừa uống thuốc mà Dương Tố Vấn đã chuẩn bị cho nàng xong, thấy chàng đi vào, nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Sắc trời đã tối, chúng ta cũng nên về thôi, đi lâu không về như thế, cha mẹ và bé Đá kiểu gì cũng sốt ruột.”
Dương Tố Vấn cầm bát thuốc trông không đi ra, tinh tế khép cửa vào.
Trình Thiệu Đường im lặng ngồi xuống mép giường, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Lăng Ngọc cảm thấy bất an trước ánh mắt của chàng, nàng cố gắng nhớ lại, nhưng không hề phát hiện trên người có gì bất thường, lại nhớ tới những lời Dương Tố Vấn nói ban nãy, biết rằng Trình Thiệu Đường
đã kịp thời cứu mình, cho nên nàng mới không bị thương tổn gì, bấy giờ mới cảm thấy yên lòng hơn.
“Chàng nhìn thiếp như thế làm gì?” Nàng sờ mặt, khó hiểu hỏi.
“Không có gì, chúng ta về thôi.” Trình Thiệu Đường xoa nhẹ cái trán của nàng, giúp nàng khép lại vạt áo, vén tóc mai cho nàng, sau lại ngồi xổm xuống nâng chân nàng lên, định tự tay đi giày cho nàng, Lăng Ngọc giật mình toan co chân về, nhưng chàng nắm quá chặt, nàng rút mấy cái mà không được, chỉ đành la lên: “Chàng làm gì thế? Mau buông thiếp ra!”
“Đi giày.” Trình Thiệu Đường đánh một cách đơn giản, sau đó cầm một chiếc giày được thêu đẹp đẽ lên, muốn xỏ vào chân nàng.
Thấy đúng như mình nghĩ, Lăng Ngọc đỏ bừng mặt, ra sức giãy giụa: “Có phải thiếp không động đậy được đâu, thiếp tự đi được mà.”
Trình Thiệu Đường không thèm để ý đến nàng, cố chấp tự tay đi tất cho nàng.
Lăng Ngọc vùng vẫy thêm mấy cái rồi cũng thuận theo ý chàng.
Dù sao cũng không có người thấy, cứ coi như thú vui khuê phòng đi. Hơn nữa, được chồng phụ vụ như vậy cũng rất thú vị.
Nàng bất giác cong khóe môi, hai chòng mắt sáng lấp lánh.
Trình Thiệu Đường vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt sáng ngời của nàng, hắn giật mình, chợt khẽ cười, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áo, tâm trạng nặng nề vừa rồi đều bị quét sạch.
Bỗng nhiên, chàng rướn người ra, thơm một cái lên mặt nàng, khi nàng vẫn đang trong cơn ngỡ ngàng thì sải bước ra cửa, đi được vài bước lại dừng lại, quay người vẫy tay với nàng: “Sao còn không qua đây? Phải về rồi!”
“Hả, vâng, vâng!” Lăng Ngọc hoàn hồn, vội vàng chạy về phía chàng, trước khi bừng tỉnh, nàng đã chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn ấm áp ấy.
Đối diện với bộ dạng che miệng cười khúc khích của Dương Tố Vấn, nàng đỏ bừng cả mặt, định vùng mạnh tay ra để thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình kia, nhưng Trình Thiệu Đường càng nắm chặt tay nàng hơn.
“Chàng làm gì thế? Tố Vấn thấy hết rồi kìa.” Nàng lí nhí nói.
“Thấy thì thấy chứ sao, việc gì phải ngại.” Nào ngờ nam nhân xưa nay chín chắn trước mặt người khác lại không cho là đúng, khăng khăng dắt nàng ra cửa, rồi tự tay đỡ nàng lên xe ngựa.
Sau khi Dương Tố Vấn giẫm lên ghế vuông lên xe, Trình Thiệu Đường mới buông màn xe xuống, nhìn chòng chọc vào Tống Siêu, người không biết đã xuất hiện ở con phố đối diện tự lúc nào.
Bỗng dưng, chàng sải bước tới trước mặt Tống Siêu, vung tay giáng quả đấm thật mạnh lên người hắn.
Tống Siêu cắn chặt răng, mặc cho hàng loạt nắm đấm rơi xuống người mình, khóe miệng rớm máu, nhưng thủy chung không rên lên một tiếng, cũng như không hề đánh trả.
Trình Thiệu Đường giáng một quyền thật mạnh lên ngực hắn, hắn rên lên một tiếng, không chịu được nữa mà ngã ngửa ra đất.
“Đủ rồi, huynh định đánh chết huynh ấy ư?!!” Đường Tấn Nguyên cuối cùng cũng không thể nhìn được nữa, lao ra giữ chặt lấy tay của Trình Thiệu Đường, không cho chàng đánh tiếp nữa.
Trình Thiệu Đường hất mạnh tay hắn ra, không nói một lời quay đầu đi thẳng về phía Lăng Ngọc đang vén rèm xe nhìn về này, sau đó cầm lấy dây cương từ tay phu xe, quất mạnh lên thân ngựa, đánh xe rời đi.
Sắc mặt Đường Tấn Nguyên nặng nề, sau đó nhìn Tống Siêu quệt qua vệt máu trên khóe miệng, cuối cùng cất tiếng thở dài, tự tay dìu Tống Siêu lên: “Tống đại ca, huynh đừng trách huynh ấy, tuy lần này tẩu tử không sao, nhưng chung quy là bị huynh liên lụy.”
Ngừng một lát, hắn lại cười khổ, nói: “Có lẽ trong lòng Trình đại ca, tẩu tử vì huynh ấy mà bị liên lụy, làm sao huynh ấy có thể thoải mái được.”
“Ta hiểu, lần này quả thực là lỗi của ta!” Ánh mắt Tống Siêu sâu thẳm.
“Có lẽ chúng ta phải giấu điện hạ chuyện này, nếu để điện hạ biết chuyện giữa huynh và Tử Yên, e rằng sẽ nổi lên một trận phong ba vô nghĩa.” Đường Tấn Nguyên cau mày nói.
Lần này Trình đại ca có thể cứu được người có lẽ là nhờ vào thế lực của thái tử, với tính cách của Trình đại ca, huynh ấy ắt sẽ giấu nhẹm chuyện này, sẽ không để tẩu tử phải chịu bất kì lời gièm pha chỉ trỏ nào, vì thế, trong cung hiện giờ mới gió yên sóng lặng như thế.
Những điều Đường Tấn Nguyên nghĩ ra, Tống Siêu cũng có thể nghĩ được. Huống chi, lần này hắn bị người ta mưu hại, vẫn còn muốn trả thù, nếu như để Tề vương biết quan hệ của hắn và Tử Yên, nhất định sẽ không cho hắn vào cung nữa, thế thì hắn báo thù kiểu gì?
Có thù không báo không phải quân tử, dẫu Tống Siêu hắn chẳng phải hạng quân tử, nhưng cũng sẽ không nhịn cho qua chuyện này!
Trong cung thái cực, Tử Yên tái mét mặt mày nhìn những vết xanh vết đỏ trên người mình, nàng không phải nữ tử ngây thơ không hiểu sự đời, đương nhiên biết những vết này từ đâu mà ra, lại nhìn đám cung nữ phía sau Lục nhi, mặt ai nấy đều không giấu được vẻ vui mừng, quỳ trên đất chúc mừng nàng. Nàng véo mạnh lên chân mình một cái, nhờ thế mới dằn xuống được sự kích động muốn hét lên.
Ngày đó, khi nàng đồng ý lời đề nghị của Lỗ vương, chẳng phải nàng đã nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như này rồi sao? Hiện tại sự việc thật sự đã xảy ra, nàng nên nhẹ nhàng thở ra vì không còn cần phải nơm nớp lo sợ mới đúng.
“Chuẩn bị nước nóng đi, ta muốn tắm gội thay đồ.” Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, kéo áo khoác choàng lên người, lạnh lùng phân phó.
Lục nhi lập tức tiến lên đỡ nàng, nàng định đẩy nàng ta ra, nhưng lại phát hiện ra toàn thân mình bủn rủn vô lực, chỉ đành lạnh mặt để đối phương dìu mình vào phòng tắm.
Khi nước nóng đã xua đi cơn đau nhức mệt mỏi trên người, nàng cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngặt nỗi ký ức chỉ dừng ở cảnh tượng nàng nhốt Tống Siêu và Lăng Ngọc vào một căn phòng.
Nàng xoa nhẹ cái gáy, nơi đó vẫn thoáng cảm giác đau đớn.
Là ai? Rốt cuộc kẻ nào đã đánh lén mình? Thái tử? Hàn vương, hay là chính bệ hạ? Những kẻ Lỗ vương phái tới đâu? Chẳng lẽ chứng cứ để mặc mình bị người ta đánh úp sao? Còn cả Lục nhi………
“Đêm qua ngươi ở đâu?” Nàng bỗng hỏi Lục nhi đãng hầu hạ nàng tắm rửa.
Lục nhi sớm đã biết nàng ta sẽ hỏi mình, tay vẫn không ngừng lại, mặt thản nhiên nói: “Không phải hôm qua cô nương bảo nô tỳ lui ra sao? Nô tỳ vẫn luôn ở trong phòng. Về sau bệ hạ giá lâm, nô tỳ sợ ngài ấy sinh nghi nên mới lừa ngài ấy rằng cô nương đang ở trong phòng chép kinh, nào ngờ bệ hạ vẫn cố chấp vào tìm cô nương, nô tỳ thấy ngài vào phòng, cũng không gọi người nên không dám tiến vào.”
Tử Yên lại nhéo lên đùi mình, run rẩy chất vấn: “Ngươi thấy ngài ấy vào lâu không ra, sao không vào xem có chuyện gì?”
“Bệ hạ không truyền triệu, nô tỳ làm sao dám vào chứ? huống chi, lúc đó bệ hạ đang sủng hạnh cô nương, nếu nô tỳ đột nhiên xông vào, há chẳng phải…”
“Cút! Ngươi cút ngay cho ta!” Nghe thấy hai từ ‘sủng hạnh’, Tử Yên tát thật mạnh lên mặt nước, làm bọt nước văng tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt làm cả người Lục nhi ướt sũng, nàng ta không dám nói nhiều, hớt hải lùi xuống.
Bước ra khỏi cửa, nàng cúi đầu để che đi vẻ chế giễu nơi khóe miệng.
Giả vờ thuần khiết làm cái gì, ngày đó chịu tiến cung, chẳng phải là để hầu hạ bên cạnh hoàng thượng sao? Thời gian qua cứ quyến rũ bệ hạ như thế, chẳng phải là vì ngày này ư?
Trong bữa tiệc mừng công, Tử Yên đi theo sau Thiên Hi đế, ăn mặc như phi tần trong cung, bấy giờ trong lòng các quần thần đều ngầm hiểu.
Tiên cô gì chứ, chắc là phụ nhân mỹ mạo mà bệ hạ không biết nhìn trúng ở đâu, mượn danh nghĩa này để vào cung, giả làm người tu đạo một đoạn thời gian, nay cuối cùng cũng kéo lưới, để lộ bộ mặt thật.
Trước những ánh mắt khinh miệt, thèm thuồng, chán ghét, và đố kị của những người xung quanh, Tử Yên vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, thong thả đi sau Thiên Hi đế như thường lệ, sau đó ngồi vào vị trí gần ông ta nhất.
Thục phi vốn định ngồi xuống vị trí đó chân bỗng hẫng một nhịp, đang định lên tiếng thì Thiên Hi đế đã vui vẻ tuyên bố với mọi người: “Từ giờ khắc này Huyền Nguyệt tiên cô sẽ trở thành Nguyệt quý phi của trẫm!”
Quý phi? Sắc mặt Thục phi đại biến, lại thấy mọi người xung quanh đã quỳ gối thỉnh an Nguyệt quý phi, bà ta chỉ đành khom gối làm lễ.
Trấn Ninh hầu chau mày, nhưng không nói gì.
Trình Thiệu Đường ngồi ở phía xa ngước mắt nhìn qua Nguyệt quý phi lúc này đang nhìn bễ nghễ nhìn mọi người, chàng lập tức rủ mắt xuống, nghiêm túc thưởng thức các món ngon trên bàn.
Lỗ vương mặt đen như than, không dám tin vào mắt mình.
Con đỉ này vậy mà dám giấu mình dụ dỗ phụ hoàng phong nàng ta làm quý phi?!
Để đưa người đến cạnh Thiên Hi đế, hắn đương nhiên cũng có ý định để Tử Yên quyến rũ Thiên Hi đế, nhưng tiền đề của tất cả những chuyện này là mọi việc làm hành động của Tử Yên không được tách khỏi sự kiểm soát của hắn.
Nàng ta có thể có danh phận, thậm chí có thể làm một quý phi cao quý, nhưng không được phép giấu hắn mà tự ý hành động.
Hiện tại chỉ là giấu hắn làm quý phi, sau này thì sao? Có phải cũng muốn giấu hắn hoài thai long tự? Sau khi sinh nhi tử rồi, lại tìm đủ mọi cách để giúp con mình leo lên hoàng vị?
Vừa nghĩ đến loại khả năng này, trong mắt hắn lộ ra sát ý.
Triệu Uân vỗ nhẹ chén rượu trên tay, không bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt hắn, thấy thế sung sướng nhếch khóe môi, chỉ đợi quân cờ tiếp theo hạ xuống, tuy hai người này tạm thời không thể trở mặt, nhưng e là cũng sẽ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Đây vốn là tiệc chiêu đãi các tướng sĩ, nhưng Thiên Hi đế lại công bố ‘hỉ sự’ của mình trước, sắc phong Huyền Nguyệt tiên cô làm quý phi, trong lòng các quần thần đều cảm thấy vi diệu, nhưng thấy Trấn Ninh hầu không nói năng gì, nên cũng không ai dám ý kiến.
May mà Thiên Hi đế vẫn nhớ mục đích của bữa tiệc hôm nay là chúc mừng các tướng sĩ có công, còn Trình Thiệu Đường cũng chính thức nhận ý chỉ, được thăng làm lục phẩm Chiêu Vũ hiệu úy.
Tử Yên bình tĩnh ngồi một chỗ, ngó lơ bầu không khí vui mừng trong điện lớn, chỉ khi nàng lơ đãng bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Tống Siêu thì đôi đồng tử mới co lại, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục lại như thường.
Hận đi, hận cũng tốt, hận thì sao chứ? Hiện giờ nàng đã là quý phi nương nương dưới một người trên vạn người, hắn có hận đến đâu đi chăng nữa, thì có thể làm gì được mình chứ?
Giờ đây nàng không còn là thanh quan suốt ngày cần hắn phải chăm sóc nữa, nàng đã trở thành Nguyệt quý phi, có được sự sủng ái của vua một nước, không còn ai dám coi khinh nàng nữa!
(*)Thanh quan: nữ tử chốn lầu xanh nhưng bán nghệ không bán thân.
Khi yến tiệc gần kết thúc, nàng tìm đại một lí do để xin về cung thái cực trước, Thiên Hi đế thấy mặt nàng mệt mỏi, nhớ đến hôm qua mình không biết tiết chế, nên không khỏi cảm thấy xót xa, vội vàng dặn cung nữ hầu hạ nương nương về cung.
Về đến cung thái cực, nàng cho mọi người lui xuống hết, một mình chậm rãi đi lại trong cung dưới ánh trăng thanh mát, chợt nghe thấy phía sau hòn non bộ trước mặt vang lên tiếng nói khe khẽ.
Nàng nhíu mày, đang định cất tiếng hỏi thì lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, nên đành nhịn xuống.
“……. Ngươi về báo với điện hạ là kế hoạch rất thành công, Tử Yên cô nương không hề nghi ngờ điện hạ, chắc nàng ấy cho rằng chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải thái tử thì tức là Hàn vương làm, thậm chí là cả Tề vương. Yên tâm đi! Nay nàng ấy tuy là quý phi nương nương được bệ hạ vô cùng sủng ái nhưng lại không hề có căn cơ, ngoài việc phụ thuộc vào phủ Tề vương thì không còn cách nào khác.”
Cơ thể nàng run lên, lúc nhìn thấy bóng đen từ sau núi giả đi ra, nàng vội vàng tránh sang một bên, để bóng dáng của mình hòa vào màn đêm.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Lục nhi cũng đi từ đó đi ra, nàng ta ngó nghiêng bốn phía, sau đó điềm nhiên như không vén tóc mái, sải bước vào điện.
Hóa ra là Lỗ vương……Chả trách, chả trách rõ ràng bên cạnh nàng có người biết võ công bảo vệ, nhưng vẫn bị người ta đánh lén sau lưng, sau đó nàng bị dâng lên giường thị tẩm, chính thức trở thành một thành viên trong hậu cung!
Xem ra Lỗ vương không cần ‘Huyền Nguyệt tiên cô’, mà là cần một con rối giúp hắn khống chế hậu cung, điều khiển bệ hạ, bởi làm sao một ‘tiên cô’ có thể làm được những chuyện này, nhưng một quý phi nương nương lại có thể danh chính ngôn thuận làm tất cả điều đó!
Chắc chẳng bao lâu nữa, Lỗ vương sẽ tìm cách để mình uống thuốc tuyệt tự lúc nào không hay.
Nàng siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn đầy oán hận ngút trời.
Lúc đầu đồng ý kế hoạch của Lỗ vương, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ phải lấy thân hầu người, nhưng đến lúc vào cung rồi mới phát hiện ra, Thiên Hi đế đối xử rất lễ độ với ‘người tu đạo’, dần dà nàng cũng buông lỏng gánh nặng, thậm chí còn cảm thấy mình như thể được tái sinh trước sự sủng ai và lễ độ của Thiên Hi đế.
Nàng không phải nữ tử xuất thân thanh lâu, không bị người ta vứt bỏ vì thân phận thấp hèn, ngay cả những phi tần xuất thân thế gia cũng phải khách sáo khi ở trước mặt nàng, vì để gặp hoàng đế một lần mà bọn họ tìm đủ mọi cách, mỗi ngày đều chủ động tới tìm mình.
Còn vị hoàng đế mà tất cả mọi người muốn lấy lòng, chỉ dịu dàng và ân cần trước mặt mình.
Những hết thảy những điều này đã chấm dứt vào đêm qua khi nàng ‘thị tẩm’ hoàng đế, khiến nàng từ mộng ảo trở về hiện thực trong nhát mắt.
Cho dù nàng ở đâu, trèo cao đến đâu đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ chỉ là nữ tử bán tiếng cười mà mọi người có thể coi thường ở lầu Bách Hoa.
***
Triệu Uân đốt thư mật trong tay, tiện tay vứt vào chậu than gần đấy.
Triệu Phủ định mượn sức của đám phụ nhân trong cung để chèn ép mình ư? Vậy thì để hắn gieo nhân nào gặp quả nấy đi! Ông trời quả nhiên đứng về phía mình, không ngờ lại để hắn biết được người mà Tề vương đưa vào cung có quan hệ với tiên cô trong cung thái cự kia, đây đúng là một món quà tuyệt vời từ trời cao, nếu hắn không tận dụng nó, há chẳng phải phụ lòng trời xanh sao?
Nếu nữ nhân này có thể kéo Triệu Phủ và Triệu Dịch xuống vũng bùn cùng một lúc thì càng tốt, nhìn từ những việc mà nàng ta đã làm trước đó có thể thấy rằng nàng ta là rất tàn nhẫn, vì vậy hắn chỉ cần yên lặng chờ xem kịch hay là được.
Nói đi cũng phải nói lại, lòng đố kị của nữ nhân quả nhiên đáng gờm, khi đã nguội lòng thì không thua gì những nam nhân đã nhìn quen sống chết và giết chóc.
Thật sự không thể khinh thường!
“Cái đồ thích gây sự!” Lăng Ngọc tức giận giơ tay làm tư thế đánh, Dương Tố Vấn cười khúc khích trốn sau lưng Châu Thị.
Châu Thị vội vàng vươn tay ra bảo vệ con dâu, quở con gái: “Được rồi được rồi, chỉ đùa giỡn tí thôi, không được động tay động chân đâu đấy.”
“Con dâu đã qua gả vào đâu mà mẹ đã bảo vệ rồi, nếu nàng gả vào thật, sợ rằng con còn chẳng có chút địa vị nào trong lòng mẹ.” Lăng Ngọc giả bộ ấm ức.
Châu Thị dở khóc dở cười, tức giận nhéo nàng một cái: “Chỉ được cái lắm lời!”
Trình Thiệu Đường mỉm cười nhìn mấy người cười đùa, sau lại nghe thấy Lăng tú tài hỏi: “Con đã gửi thư báo cho gia mẫu chưa?”
“Con đã gửi rồi, chắc bây giờ cũng đang trên đường đến huyện Thanh Hà rồi.”
“Vậy thì tốt, một mình gia mẫu vất vả nuôi hai huynh đệ các con, nay con khó khắn lắm mới cất đầu dậy, mẹ quý nhờ con, cũng coi như bà ấy đã khổ tận cam lai.” Lăng tú tài hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Còn bao lâu nữa thì con lên đường?”
“Hầu gia định mười sáu tháng sau ạ.”
Lăng tú tài bấm ngón tay: “Vậy là chẳng còn được mấy ngày nữa.”
“Lần này con xuất binh, lại phải làm phiền cha lo liệu mọi chuyện trong nhà ạ.”
Lăng tú tài gật đầu, chợt cau mày nói: “Dân phỉ ở quận Tây Nam sớm đã loạn như nồi cháo, làm sao còn phân biệt được đâu là dân đâu là phỉ? Có lẽ nhà nào cũng có phỉ, trong phỉ có dân. Dẫu có bọn phỉ tội đáng muôn chết, song cũng có những kẻ có thể tha thứ, tội không đáng chết.”
Làm sao Trình Thiệu Đường lại không biết đạo lí này.
Dựa theo cách làm của triều đại Võ Tống trước đây, có lẽ họ sẽ coi tất cả là phỉ rồi giết sạch, thậm chí là hiện giờ, chàng tin rằng cũng có rất nhiều tướng sĩ định làm như vậy.
Trong trận chiến này, nếu người nào đủ tàn nhẫn thì không cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp sạch là xong.
Thái tử bảo mình phải đi theo bằng mọi giá, có phải cũng vì điều này không? Nói cách khác, hay đây là một khảo nghiệm khác dành cho chàng?
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Story
Chương 68: Khảo nghiệm
10.0/10 từ 18 lượt.